Vi Quân Cuồng

Chương 9



Triệu Băng sau khi ra lệnh như vậy, ban đêm tự nhiên náo nhiệt lên rất nhiều, bữa tiệc được tổ chức trong đình, lại còn có cả ca cơ xướng khúc khiêu vũ, vô cùng khoa trương.

Một đêm trăng sáng vô cùng tuyệt vời.

Triệu Băng lười biếng ngồi ở bên cạnh bàn, trong tay chén rượu đong đưa , đưa mắt nhìn lại diễm lệ nữ tử khởi vũ ở trước mặt, cả người có chút không yên lòng.

Rõ ràng hầu hạ bên người hắn đều là mỹ nhân, như thế nào lại một chút hứng thú cũng không có?

Bỗng thấy bồn chồn, tầm mắt lại liếc nhìn bốn phía, kìm lòng không đặng mà tìm bóng ảnh của một người.

… Hắn cố ý không cho Như Mặc theo bên người.

Tuy biết rằng người nào đó chắc chắn đang âm thầm bảo hộ hắn an toàn,nhưng nếu không thấy người kia liền cảm thấy cả người đều cảm giác khó chịu, đáy lòng không hiểu vì sao phiền muộn, rồi lại không giải thích được đến tột cùng vì cái gì mà lại sinh phiền muộn.

Là do Như Mặc không hiểu tâm ý của hắn?

Hay là do hắn đã đặt quá nhiều tâm tư lên người y?

Triệu Băng liền đập xuống bàn một cái, đôi mắt lại đảo đảo, nghĩ nghĩ, do dự có hay không nên gọi Như Mặc ra. Bỗng ở phía sau, bên tai đột nhiên truyền đến một loạt tiếng vang quái dị. Ngay sau đó chỉ thấy kia nữ tử khiêu vũ kia không biết từ chỗ nào rút ra một thanh nhuyễn kiếm, thẳng hướng hắn mà đâm tới.

Quả nhiên có thích khách!

Triệu Băng mị hí con ngươi, không hề tỏ ra kinh ngạc, ngược lại vẫn ung dung tĩnh tọa chỗ cũ, trên mặt lộ vẻ tự nhiên.

Mũi kiếm chỉ trong nháy mắt đã ở ngay trước ngực, bỗng nhiên xuất hiện một hắc y thanh niên trên mặt không lộ chút biểu tình, một chưởng thật mạnh đánh tới, không chút khó khăn đem thích khách đánh bay ra ngoài, sau đó nhìn quanh bốn phía, rút kiếm bảo hộ ở trước người của Triệu Băng.

Triệu Băng vẫn là ngồi ở chỗ cũ không hề nhúc nhích, bạc thần chợt cong lên, chậm nở ra nụ cười, rượu ngon trong chén cũng từng ngụm một uống vào, một bộ dáng vô cùng thoải mái.

Trông rất phong lưu, mà bật cười khanh khách.

Đáng tiếc là Như Mặc không thể thấy được biểu tình lúc này của hắn.

Nguyên lai trừ bỏ vũ nữ đã bị đánh bay ra ngoài kia, còn có cả nhạc công cùng ca kỹ cũng đều là thích khách ngụy trang, lúc này đều xuất ra binh khí, đồng loạt tấn công.

Như Mặc lúc này chỉ nghĩ đến bảo hộ an toàn cho Triệu Băng, tự nhiên lập tức huy kiếm nghênh chiến. Y tuy là lấy một địch nhiều lại không chút rơi vào thế hạ phong, thậm chí đối thủ càng mạnh thì đánh lại càng hay, nhất đôi mắt rõ ràng phát ra sát ý lạnh lẽo.

Triệu Băng ngay lập tức đã bị hấp dẫn, ánh mắt bình tĩnh quan sát, một chút không rời.

Mắt thấy Như Mặc bay lên hạ xuống, thân hình phảng phất quỷ mị; mắt thấy Như Mặc ra tay nhanh như chớp, trường kiếm dần dần nhiễm huyết; lại thấy Như Mặc thần sắc lạnh lẽo, khuôn mặt lạnh lùng… Lồng ngực hắn lại bất giác đập loạn hết cả lên, chỉ cảm thấy Như Mặc hiện tại này cùng so sánh với bộ dáng mềm mại nhu thuận khi ở trên giường, cũng lại là một kiểu phong tình khác.

Rõ ràng chính mình đang ở trong hiểm cảnh, bên cạnh đám tỳ nữ mỗi người thét chói tai “Bảo hộ Vương gia “, Triệu Băng lại giống như không có quan tâm, chỉ một đường hướng tới Như Mặc, không ngừng dõi theo thân ảnh kia. Hắn nâng tay đè lên ngực, cảm giác chính mình lại trở nên kỳ quái nhưng lại cam nguyện mà rơi vào. Thậm chí ngay cả uống rượu để lôi hưng phấn quay lại, biếng nhác đánh ngáp vài cái, thi thoảng lại vỗ vỗ bàn tay, tán dương thân thủ Như Mặc thật tốt.

Chẳng lâu sau, thị vệ trong phủ cũng đều đến hỗ trợ . Kết quả thành ra vô cùng hỗn loạn tạo cơ hội cho thích khách trốn thoát, đã thế còn thừa dịp chém giết lung tung, nhảy lên đầu tường mà chạy mất.

Thấy thế, Như Mặc nhíu nhíu mày, tiện tay giải quyết hai người bên cạnh, cất bước muốn đuổi theo.

Triệu Băng lại ở phía sau mở miệng kêu lên: “Như Mặc.”

“Vương gia?”

“Không cần đuổi theo, ngươi trở về đi.”

“Chỉ là, thích khách…”

“Đừng lo.” Triệu Băng nghiêng đầu, ngón tay lắc lắc, trên mặt hơi hơi mỉm cười.

Nguyên lai hắn hôm nay uống rượu ngắm trăng, nên đã sớm an bài thủ hạ mai phục ở xung quanh phủ, giờ phút này hẳn là đã có người truy đuổi tung tích của đám thích khách kia.

Như Mặc cũng không biết được sắp xếp của Triệu Băng, tuy sửng sốt một lúc, vẫn là vô cùng nghe lời quay trở về, trường kiếm vừa thu lại, thấp giọng nói: “Vương gia đã sợ hãi.”

“Không có việc gì, ” Triệu Băng nắm lấy tay Như Mặc, thuận thế đem người nọ kéo vào trong lòng, cười dài nói, “Có ngươi ở đây, ta có cái gì phải sợ ?”

Như Mặc lại ngây người một chút, tối đen đồng mâu lý hình như có hào quang hiện lên, nhưng lập tức cúi đầu, thản nhiên đáp: “Vương gia quá khen, tất cả đều là bổn phận của thuộc hạ.”

Triệu băng “Cáp” cười ra tiếng đến, ngón tay nhất câu, bắt buộc Như Mặc ngẩng đầu cùng chính mình đối diện, bạc thần tiến đến bên tai y nhẹ nhàng cắn, nói: “Trên người ngươi tất cả đều là mùi máu.”

Như Mặc lắp bắp kinh hãi: “Thuộc hạ… liền quay về đi tắm rửa thay quần áo.”

“Không cần phiền toái , hầu bổn vương uống vài chén rượu đã rồi nói tiếp.” Nói xong, thuận tay lấy chén rượu trên bàn , ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Sau đó không hề dự triệu hôn trụ bờ môi Như Mặc, đem toàn bộ rượu truyền sang hết cho người kia.

“Khụ khụ.” Như Mặc ho khan vài tiếng, trên gương mặt tái nhợt hiện lên một tia đỏ ửng.

Triệu Băng hô hấp liền dồn dập, một mặt phất tay đem tỳ nữ hầu hạ ở bên cạnh đuổi đi hết, một mặt lại động thủ rót thêm chén rượu, cười nói: “Tốt lắm, kế tiếp nên đổi ngươi uy ta .”

“Di?” Như Mặc nhất thời không kịp phản ứng lại, biểu tình có chút cứng ngắc.

“Như thế nào?” Mắt phượng hẹp dài khẽ nhíu lại, ngón tay ở trên môi Như Mặc mà vuốt ve, ách thanh hỏi “Ngươi không muốn?”

Ngữ khí mềm mại nhẹ nhàng, mặt mày ẩn tình mỉm cười, ôn nhu động lòng người.

Như Mặc khẽ cắn môi dưới, thật sự không thể cự tuyệt được mà, do dự một lát sau, liền đỡ lấy chén rượu trong tay Triệu Băng uống vào, nhắm mắt lại mà dần hôn lên.

“Hảo ngoan…” Triệu Băng làm cho đến mê muội nói ra hai chữ, một tay chế trụ ở thắt lưng Như Mặc, tay kia cầm lấy chén rượu ném đi, trên lưng Như Mặc mà nhẹ nhàng vuốt ve, dần đưa nụ hôn ngày càng sâu hơn.

Hôn cho đến khi hai người đều không thở nổi, mới lưu luyến buông ra.

Như Mặc lúc này sắc mặt đã sớm trở nên đỏ bừng, ánh mắt lại vẫn là trong suốt , đứt quãng hỏi: “Vương gia không trở về phòng nghỉ ngơi sao?”

“Đêm nay ta chính là đến ngắm trăng, vẫn còn sớm mà đã về ngủ đó là đạo lý gì?” Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, toàn bộ ánh mắt lại chỉ đặt lên người Như Mặc, một chút không đi để ý tới ánh trăng kia, “Như Mặc! Có phải bản vương nói cái gì ngươi cũng đều nghe đúng không?”

“Đương nhiên.”

“Bất luận bản vương yêu cầu cái gì, ngươi đều ngoan ngoãn làm theo?”

“Phải “

“Tốt lắm.” Triệu Băng hôn lên trán Như Mặc, giơ tay nhẹ nhàng tháo đi dây cột tóc trên đầu Như Mặc, làm cho mái tóc đen dài rối tung trên vai, “Vậy ngươi nói vài câu dễ nghe đi cho bản vương nghe một chút.”

“Nói cái gì?” Như Mặc nhìn không chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt, ánh trăng huyền ảo chiếu lên trên gương mặt bình thường kia lại dẫn theo vài phần xinh đẹp phong tình.

Triệu Băng tim giờ đã đập cực nhanh, dường như bị mê hoặc,từng bước từng bước chậm rãi hôn trụ lên bờ môi mềm mại kia, ôn nhu như nước, thấp giọng nói: “Nói… Ngươi thích ta.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.