Vi Quan Hào Môn

Chương 34: Chương 34




Từ khi tỉnh lại sau lần hôn mê do tai nạn xe ba năm trước, gần như Nhiễm Việt chưa từng có một kỳ nghỉ phép dài hạn, lúc đầu phát hiện mình từ Giản Du biến thành Nhiễm Việt, không lúc nào cô không cẩn thận, rất sợ sẽ bị người khác nhận ra, vì vậy cố gắng thích ứng với thân phận mới, công việc mới, không dám có mảy may buông lỏng, về sau phát hiện ra chân tướng vụ tai nạn xe, lại âm thầm đạt thành hiệp nghị với Tần Trí Viễn, áp lực trong các phương diện nháy mắt tăng cao, cô càng thêm không dám để mình được nghỉ ngơi.

Ba năm bận rộn trôi qua trong chớp mắt, bây giờ đột nhiên dừng lại, cô có chút hụt hẫng, trong lòng rất mờ mịt, không biết bước tiếp theo mình nên đi thế nào, nhưng loại cảm xúc tiêu cực này cô cũng không biểu hiện ra ngoài, cô an ủi người bên cạnh mình rất tốt, không để họ lo lắng cho cô.

Có điều cô cảm thấy Tần Trí Viễn hẳn là hiểu tâm tư mình, chỉ là không chọc đi lớp ngụy trang của cô mà thôi.

"Nếu không thì đi du lịch đi, giải sầu, anh bảo đảm sau khi em trở về, những người những chuyện chướng mắt kia sẽ biến mất sạch sẽ trước mặt em.

" Tần Trí Viễn ôm cô vào trong ngực dỗ dành.

Nhiễm Việt đương nhiên tin tưởng năng lực người đàn ông của cô, nhưng vẫn có chút lo lắng hỏi: "Anh chuẩn bị cứng đối cứng với chủ tịch sao?"
Lý Đào là do Tần Trọng Dương nâng lên, nếu Tần Trí Viễn hạ bệ ông ta trong thời gian ngắn như vậy, đây chắc chắn là đang đánh vào mặt Tần Trọng Dương, đối với quan hệ giữa cha con bọn họ mà nói, tuyệt đối là đã xa cách lại càng xa cách hơn.

Vẻ mặt Tần Trí Viễn lại thoải mái, hôn lên miệng cô, nói: "Cũng không đến mức phải cứng đối cứng, Lý Đào không có chuyên môn lại đột nhiên tới nhậm chức, người không phục ông ta rất nhiều, chúng ta chỉ cần ở bên cạnh châm lửa là được, Đỗ Liên Trân cho rằng chỉ cần đẩy em ra khỏi Tần Thị là mọi chuyện sẽ đại cát, nhưng chắc chắn bà ta không thể ngờ được, em ở Tần Thị còn có một núi dựa lớn.

"
Nhiễm Việt giương mắt nhìn anh, nói: "Đúng vậy, chắc chắn bà ta không ngờ được em sẽ có một chỗ dựa vững chắc lớn như anh.

"

Ánh mắt Tần Trí Viễn lóe lên, có chút đắc ý, nói: "Vậy em nhanh chóng lấy lòng chỗ dựa vững chắc của em một chút đi.

"
Luận về độ dày da mặt, chắc chắn Tần đại thiếu không dày bằng Nhiễm Việt, "Lấy lòng thế nào? Em ở phía trên tự mình động nhé?"
Tần Trí Viễn: "! "
Theo đề nghị của Tần Trí Viễn, Nhiễm Việt nghĩ một hồi nói sẽ đi du lịch, Tần Trí Viễn không có thời gian đi cùng cô, Nhiễm Việt quay về tìm mẹ Nhiễm.

Mẹ Nhiễm nghe nói cô từ chức rất là vui vẻ, truy hỏi sao đột nhiên cô lại nghĩ thông suốt rồi? Tất nhiên Nhiễm Việt không nói chân tướng cho bà biết, chỉ nói là mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một lúc.

"Nghỉ ngơi xong sẽ đi làm lại à?"
"Sẽ về làm việc ở công ty giải trí, không đi làm bên Tần phu nhân nữa.

"
Mẹ Nhiễm rất hài lòng, theo ý bà, con gái một mình kiêm nhiều chức thật sự quá mệt mỏi, "Số tiền trước kia Tần phu nhân giúp chúng ta, về sau vẫn phải nghĩ cách trả.

"
"Mẹ không cần lo lắng, mấy năm nay con có trả tiền từ từ rồi.

"
Từ sau khi mẹ Nhiễm ngã bệnh, hóa ra Nhiễm Việt vẫn không nhận các loại tiền thưởng từ chỗ Đỗ Liên Trân, chỉ lấy tiền lương cơ bản, về sau lúc Giản Du xuyên đến, cũng duy trì cách làm của cô ấy, mấy năm qua chắc cũng đủ trả.


Nhiễm Việt ở nhà mẹ Nhiễm hai ngày, cô muốn đưa mẹ và cha dượng cùng đi chơi, cho nên ba người thảo luận về chuyến đi một chút.

Tần Trí Viễn đề nghị, để bọn họ xuất ngoại đi chơi, nhưng Nhiễm Việt về nhà trưng cầu ý kiến của hai ông bà, bọn họ lại hưng trí bừng bừng lên kế hoạch đi du lịch tự túc, không theo đoàn, tự mình xác định lộ trình, vừa đi đường vừa vui chơi một chút, theo lời ông bà nói, cảnh đẹp trong nước còn chưa ngắm nhìn hết, không cần thiết chạy ra nước ngoài, Nhiễm Việt hiếu thuận, tất nhiên nghe theo ý kiến của hai người.

Tần Trí Viễn nghe kế hoạch của họ, nhanh chóng sắp xếp một chiếc xe bảo mẫu sang trọng cho họ, đi theo xe còn có một người hướng dẫn du lịch, rất quen thuộc với các phong cảnh trong nước, cũng có thể giúp bọn họ xử lý vài việc vặt trên đường.

Mẹ Nhiễm nghe nói tất cả chi phí lần du lịch này có người bao hết toàn bộ, trước tiên kéo Nhiễm Việt ép hỏi, "Có phải có bạn trai không? Đối phương cũng làm việc ở Tần Thị sao? Phái xe tốt như thế đến, chức vụ không thấp phải không? Sao con không đưa về nhà cho chúng ta gặp một chút?"
Nghe các câu hỏi liên tiếp của mẹ Nhiễm, Nhiễm Việt dở khóc dở cười nâng trán, "Mẹ người đừng kích động, quả thật con đang kết giao bạn trai, nhưng trước mắt còn chưa tiện mang về cho mọi người gặp, qua một thời gian nữa chắc chắn sẽ đưa về.

"
"Này thì có gì mà không tiện? Chỉ cần đối phương là một người chính trực, chắc chắn mẹ đồng ý.

"
Nhiễm Việt có chút do dự nói: "Thân phận của anh ấy hơi đặc thù, quan hệ của chúng con trước mắt còn chưa công khai.

"
Mẹ Nhiễm vừa nghe, có chút rối rắm hỏi: "Không phải đối phương đã có gia đình đấy chứ?"
Nhiễm Việt quýnh lên, "Mẹ nghĩ đi đâu vậy, con giống người sẽ đi làm tiểu tam sao?"

Từ Dân ở một bên pha trò, nói với mẹ Nhiễm: "Tiểu Việt nói sau này thì là sau này, bà gấp cái gì? Chúng ta vẫn nên suy nghĩ phải mang theo đồ gì đi đi.

"
Vì vậy mẹ Nhiễm nhanh chóng dời đi sự chú ý, hào hứng nhiệt tình bắt đầu chuẩn bị đồ dùng để xuất hành.

Bên này một nhà ba người sung sướng chuẩn bị đi du lịch, bên kia Tần Trí Viễn lại tràn đầy oán niệm, lúc gọi điện cho Nhiễm Việt, có chút uất ức nói: "Lần sau phải mang anh theo.

"
Nhiễm Việt nghĩ thầm lần này còn chưa xuất phát, lần sau lại càng không biết là năm nào tháng nào, nhưng nếu anh đã nói thế, cô cũng không đi giội nước lạnh, thuận theo anh nói: "Lần sau chắc chắn mang anh theo, kỳ thật lần này em cũng rất muốn mang anh.

"
Đối với người đang trong lúc tình yêu cuồng nhiệt mà nói, có dỗ ngon dỗ ngọt bao nhiêu cũng không đủ, Tần Trí Viễn nghe lời cô nói rất là hưởng thụ, ở bên kia điện thoại cúi đầu cười, rồi nói tiếp: "Kỳ thật sắp xếp một chút là có thể đi cùng mọi người.

"
"Đừng mà, nếu anh cũng đi, ai sẽ đối phó với Lý Đào?"
Tần Trí Viễn ngẫm lại cảm thấy có lý, cũng không nháo loạn nữa, chỉ là trong lòng ít nhiều có chút hụt hẫng, Nhiễm Việt đi lần này chính là mười ngày nửa tháng, có khả năng sẽ lâu hơn, sau khi hai người bọn họ xác định quan hệ, lần đầu tiên xa nhau thời gian dài như vậy, anh có thể dự cảm được, những ngày tiếp theo chắc rất gian nan.

Cùng cảm thấy ngày tháng gian nan như Tần Trí Viễn, còn có Lý Đào tổng giám đốc tân nhiệm của Giải Trí Tần Thị, vốn cho là có Tần Trọng Dương và Đỗ Liên Trân chống lưng, ông ta làm việc ở công ty giải trí nhất định sẽ đến mức hô mưa gọi gió, nhưng ông ta nhanh chóng phát hiện ra mình nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.

Thân là một lính nhảy dù, mặc dù phía trên có núi dựa, nhưng phía dưới một chút nền tảng cũng không có, đội ngũ lãnh đạo của công ty giải trí đều do Nhiễm Việt tuyển chọn, hiện tại mặc dù Nhiễm Việt bị ép buộc rời đi, nhưng lòng người còn ở đây, bọn họ vẫn cố chấp tiếp tục áp dụng những quy tắc điều lệ mà Nhiễm Việt đã định, đối với lãnh đạo mới đến lại rất bài xích.

Mặc dù Lý Đào cũng là một nhân tài kinh doanh, nhưng đối với giới giải trí này ông ta thực sự không hiểu rõ lắm, cho nên sau khi ông ta tiếp nhận công ty, cũng không dám hành động quá lớn, càng không dám tùy ý khai trừ ai, ông ta muốn tranh thủ trong thời gian ngắn nhất làm quen với công ty này, quen thuộc ngành sản xuất này, cho nên trong khoảng thời gian này, ông ta hy vọng hai bên có thể bảo trì cân bằng, bình an vô sự, không được nhiễu loạn gây ra chuyện gì vào lúc này, chờ sau khi ông ta quen với nghiệp vụ, rồi chỉnh đốn công ty một phen cũng không muộn.


Dù Lý Đào tính toán rất cặn kẽ, tiếc rằng người khác không phối hợp, trước là vài tuyến nghệ sĩ của công ty kháng nghị công ty phân phối tài nguyên không hợp lý, tiếp đến chính là một vài đối tác lấy lí do không quen với Lý Đào, lần lượt rút vốn hợp tác trong các hạng mục, để lại rất nhiều cục diện rối rắm, không đợi Lý Đào giải quyết những vấn đề này, nội bộ công ty lại tuôn ra tin Lý Đào chuẩn bị hao phí món tiền khổng lồ nâng đỡ một nữ diễn viên tên Lưu Mộng Mộng, theo một số nguồn tin, cô nghệ sĩ này trước đó chỉ đóng vai phụ trong một phim truyền hình, diễn xuất một màu, bộ dáng không xấu, nhưng lại do phẫu thuật thẩm mỹ mà ra, một người không có diễn xuất không có tướng mạo như vậy, Lý Đào lại còn chuẩn bị dùng tiền lực đi nâng đỡ, nếu nói trong đó không có mờ ám, ai mà tin?
Trong phút chốc, Giải Trí Tần Thị bị các loại lời đồn đãi huyên náo sôi sục, mà nhân vật trung tâm của lời đồn, Lý Đào thật sự là sứt đầu mẻ trán hết đường chối cãi, ngay cả Đỗ Liên Trân cũng nghe được tin đồn, đặc biệt gọi điện thoại đến hỏi thăm tình huống.

Đối mặt với chất vấn của Đỗ Liên Trân, Lý Đào chỉ có thể ấp úng kiếm cớ lấy lệ qua loa, ông ta cũng không thể trực tiếp nói với Đỗ Liên Trân rằng Lưu Mộng Mộng này thật ra là do con trai Tần Trí Dật của bà đưa vào, nói như vậy, nhất định ông ta sẽ sa vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, hai bên đều không thể đối phó được.

Đỗ Liên Trân chỉ nói vài câu khách khí tượng trưng, cũng muốn ông ta mau chóng giải quyết mọi chuyện, cuối cùng bà ta còn ẩn ý nói: "Một cô gái như Nhiễm Việt cũng có thể quản lý công ty trật tự rõ ràng, tôi tin tưởng ông cũng có thể.

" Ngụ ý là đang cảnh cáo ông ta, không thể thua một tiểu nha đầu, nếu không sẽ rất khó coi.

Lý Đào còn có thể nói gì? Ông ta chỉ có thể cắn răng bảo đảm, nói nhất định sẽ giải quyết vấn đề nhanh chóng.

Lúc trở về ông ta đi tìm Tần Trí Dật, hỏi chuyện Lưu Mộng Mộng có thể từ từ hay không, chờ ông ta đứng vững ở công ty giải trí rồi sắp xếp cho Lưu Mộng Mộng, nhưng bên kia Tần nhị thiếu đang thân thiết nồng nhiệt với Lưu Mộng Mộng, chỉ hận không thể hái cả trăng sao cho cô ta, lúc này nghe Lý Đào nói không sắp xếp, lập tức cầm điện thoại chửi mẹ nó, "Chút chuyện này cũng xử lý không được, dùng ông có ích lợi gì? !"
Lý Đào đón nhận lấy áp lực đến từ bốn phương tám hướng, sầu lo đến nỗi tóc cũng sắp rụng một nửa, bấy giờ mới tỉnh ngộ, ngay từ đầu là mình quá ngây thơ, nghĩ mọi việc quá đơn giản, cho là có chủ tịch Tần Thị làm chỗ dựa mọi chuyện sẽ đại cát, nhưng vũng nước Tần Thị thực sự quá sâu, ông ta bước vào, thiếu chút nữa là bị chết đuối.

Tần Trí Viễn nghe trợ lý báo cáo chuyện của công ty giải trí, vẻ mặt u ám mới giãn ra một chút, chờ trợ lý rời đi, anh không thể chờ đợi nữa mà gọi điện cho Nhiễm Việt, kỳ thật nửa giờ trước anh mới nói điện thoại với cô, còn bị cô ghét bỏ bảo mình gọi quá nhiều lần, dặn anh không có việc gì thì gọi ít thôi, không được ảnh hưởng đến chuyến du lịch của bọn họ.

Nhưng bây giờ là anh có chính sự muốn nói với cô nha, cũng không sao nhỉ.

Nhiễm Việt ở ngoài vui đùa, lại có người nhà đi theo, tất nhiên sẽ không cảm thấy thời gian khó khăn, nhưng anh bên này, ban ngày phải đối mặt một đống công việc không thú vị, khuya về nhà còn phải đối mặt một phòng lạnh như băng, thật sự là khổ sở, mỗi một phút anh đều muốn bỏ gánh không làm nữa.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.