Vì Quân Mà Sinh

Chương 122: 122: Không Hiểu Thấu




“Đúng, An Hạo, ngươi nói chìa khóa…thứ đó có hình dạng như thế nào? Còn có, các ngươi làm sao có thể xác định đó chính là chìa khóa thật?”
Doãn Thiên Vũ đột nhiên hỏi như vậy, trong nháy mắt liền làm An Hạo dâng lên nghi hoặc.

Nhưng hắn cũng không hỏi thêm gì, mà chỉ thuận miệng đáp :“Chìa khóa dài ngắn thế nào ta cũng không biết nữa, phụ thân của ta đã giữ nó rồi, ta cũng chưa từng nhìn thấy qua.”
“Nhưng nghĩ kĩ, nó có lẽ cũng giống những thanh chìa khóa khác thôi.”
“Về phần làm sao biết được?” Theo thói quen kéo kéo khăn che mặt, lúc này, An Hạo mới từ tốn nói tiếp :“Chỉ cần đem nó đến giao giới.

Nếu sự xuất hiện của nó có thể khiến phong ấn ba động, vậy thì chứng tỏ, nó là thật.”
Gật đầu, Doãn Thiên Vũ liền rũ mắt, yên lặng đứng dậy, chuẩn bị đem nắp quan tài đậy lại.

Nhưng lúc này, ở bên cạnh, giọng nói của An Hạo đã lần nữa vang lên.
“Phụ thân bảo ngươi sai nữ nhân đó thổi chút gió bên tai Thiên Không, để lão ta mời tất cả đại năng trong đại lục đến tham dự quá trình hành quyết Dạ Minh.”
“Nếu lão ta cần một lý do, liền nói là muốn nhân cơ hội này gϊếŧ gà doạ khỉ, để người trong thiên hạ biết, kết cục của việc cấu kết ma tộc là gì.

Ta nghĩ, mấy lời mồm mép như vậy, không cần ta dạy ngươi đi?”

Lúc này, Doãn Thiên Vũ phải rất khó mới có thể đè x uống được nộ khí đang liên tục cuộn trào của mình.

Vừa rồi, hắn vẫn còn đang nghi hoặc, tại sao bọn họ lại phải nói hắn biết chuyện này, còn cố tình ‘chiếu cố’ cảm thụ của hắn như vậy.
Thì ra, tất cả đều chỉ là vì hắn còn giá trị lợi dụng.
“Cầm lấy.”
Nghe thấy tiếng hô của An Hạo, hai tay Doãn Thiên Vũ đã đi trước suy nghĩ mà chìa ra, chụp lấy thứ gì đó bị hắn ném tới.

Vừa nhìn lại, thì ra là một bình sứ màu xám xanh.

Cũng không để hắn nghi hoặc quá lâu, đối phương liền đã cúi đầu, thấp giọng thì thầm vào tai hắn.
Càng nghe, mi tâm của Doãn Thiên Vũ liền càng thêm nhíu chặt.

Nhưng cũng không phản bác, chỉ bất động thanh sắc đem nó thu vào trong giới chỉ.
Đối với thái độ phối hợp của Doãn Thiên Vũ, An Hạo tựa như rất hài lòng, đem nguyên thoại của phụ thân gã thuật lại.
“Phu thân của ta để ta nhắn lại với ngươi, kể từ bây giờ, ngươi đã có thể đem Quân Du Ninh mang đi, hắn là của ngươi, ngươi thích dùng thế nào thì cứ dùng thế nấy, gϊếŧ chết cũng không sao.”
“Như vậy ta còn phải cảm tạ phụ thân ngươi rồi…” Ngữ khí có phần châm chọc, Doãn Thiên Vũ liền rũ mắt, dùng sức đem nắp quan tài đóng kín lại.

Lúc này, hắn mới chú ý tới, An Hạo vẫn còn đứng yên bên cạnh :“Tại sao ngươi còn chưa đi?”
“Không có gì, ta chỉ là đang hiếu kỳ, tại sao ngươi lại thích Quân Du Ninh như vậy chứ? Chẳng lẽ chỉ vì hắn anh tuấn hay sao?”
“Việc này thì có liên quan gì tới ngươi?” Tâm tình vốn đã không tốt, lúc này, Doãn Thiên Vũ lại càng không muốn cùng An Hạo nói nhảm, ngay tức khắc liền xoay người muốn ra hiệu cho đám ảnh vệ kia khiêng quan tài trở về.
Nhưng cũng vào lúc này, không kịp phòng ngừa, cổ tay của hắn lại đột ngột bị người bắt lấy.

Đối phương dùng sức rất lớn, trực tiếp liền đem hắn cưỡng ép kéo lại :“Đương nhiên là có liên quan rồi.”
“Ngươi!” Trừng lớn hai mắt, Doãn Thiên Vũ liền bị hành động kế tiếp của An Hạo doạ cho hết hồn.

Bởi vì gã, cư nhiên lại dám hôn hắn!
Cánh môi bị gặm c ắn, cảm nhận được có thứ trơn trượt gì đó muốn tiến công vào trong khoang miệng mình, kịp phản ứng lại, Doãn Thiên Vũ liền không chút do dự đem An Hạo xô ra, nắm đấm cũng đã nhấc lên, hướng về má phải của gã.

Thế nhưng, Doãn Thiên Vũ chung quy vẫn là chậm một bước.

Bởi vì tựa như đã sớm ngờ tới hắn sẽ làm như vậy, nên chỉ vừa bị đẩy ra, gã đã cấp tốc lùi lại, nhẹ nhõm né tránh cú đấm này, không nhanh không chậm đem khăn che mặt kéo lên, chỉ lộ ra một đôi mắt ẩn chứa ý cười.
“Không ngờ rằng, cái miệng này của ngươi không chỉ biết nói lời chua ngoa, mà hương vị còn thật không tồi.

Chỉ tiếc…là chưa kịp thâm nhập sâu hơn…”
“Sâu cái mả mẹ ngươi!” Lúc này, dù cho có bình tĩnh hơn thì tâm tính của Doãn Thiên Vũ vẫn không cấm nổ tung.

Chỉ cảm thấy ghê tởm cùng cực.
Nhưng đáp lại tiếng mắng chửi của hắn, lại chỉ là bóng lưng vô cùng tiêu sái cùng tiếng cười đáng ghét của tên chết tiệt kia.
Xoa xoa miệng, Doãn Thiên Vũ căn bản không thể hiểu nổi An Hạo rốt cuộc là mắc bệnh gì, lệch sợi dây thần kinh nào.

Nhưng tất cả đều đã không quan hệ, bởi vì sau khi lửa giận từ từ lắng xuống, hắn đã có chuyện quan trọng hơn cần làm.
--------------------------
“A Minh, bên ngoài vẫn chưa có tin tức của Thiên Không…”
Đi đến bên cửa sắt của phòng giam, thông qua khe hở nhỏ ở sát bên dưới nhận lấy một phần thức ăn, Quân Du Ninh liền quay trở về, âm thầm truyền âm cho Dạ Minh.
Bởi vì bọn họ lúc này đã bị phong bế linh lực, trở thành ‘phàm nhân’, nên hiện tại, mỗi ngày đều sẽ có ngục tốt mang thức ăn tới cho cả hai.

Mà ngục tốt này, chính là người của Thiên Không cài vào.
Như ước định ban đầu của bọn họ, chỉ cần bên ngoài có dị động, lão sẽ lập tức ra ám hiệu, âm thầm truyền tin cho bọn họ thông qua khay đựng thức ăn.

Nhưng hiện tại, đều đã qua mấy ngày, bên ngoài vẫn chưa từng truyền tới tin tức gì.
“Chờ.” Nhẹ giọng nói ra một chữ này, Dạ Minh liền nhắm mắt, tựa đầu vào trên vách tường ẩm ướt bên cạnh, tựa như ngủ thiếp đi.
Y đã chờ đợi suốt hai kiếp, tổng cộng mấy mươi năm, chẳng lẽ lại không chờ nổi dăm ba ngày sao?
Nghe lời Dạ Minh, Quân Du Ninh lúc này cũng ngồi xuống.

Không thể không thừa nhận, một bộ túi da tốt cùng khí chất thượng thừa gộp lại chung với nhau, ảnh hưởng mang tới thật sự là rất kinh người.
Tỷ như lúc này, nhà lao đều bị hắn ngồi ra cảm giác thế ngoại đào nguyên.

Chỉ cần ở bên cạnh nhìn xem, đều đã cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Chỉ là, sự an tĩnh này vẫn còn chưa kéo dài được quá lâu.

Chỉ nghe lạch cạch một tiếng, theo khóa cửa bên ngoài truyền tới dị động, cửa sắt nặng nề ngăn cách ở trước mặt cũng liền đã bị người đẩy ra.
Lâu ngày ở trong bóng tối, đột ngột có ánh sáng xuất hiện, Quân Du Ninh cùng Dạ Minh đều không khỏi nheo mắt lại, híp mắt nhìn về phía người đang đứng ngược sáng kia.
“Quân Du Ninh, đi theo ta.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.