Vì Quân Mà Sinh

Chương 16: 16: Làm Lạnh Đầu




Người sáng lập ra Tụ Nghĩa Trang, chính là ba huynh đệ kết nghĩa, được mệnh danh là Lăng Vân tam hiệp.


Trong đó, trang chủ Hoa Hàn lại là người nổi danh nhất trong tam hiệp.


Ông xuất thân từ một tán tu không có bối cảnh.
Trước kia là đệ tử phật môn, sau lại bị trục xuất khỏi sư môn.


Sau khi xuống núi, liền chính thức lấy danh Vệ Nhân Đao, một người một đao trừ ma vệ đạo, cứu giúp người trong thiên hạ.


Tiên Ma Đại Lục từng có một câu nói rất hay, ngươi có thể mắng lão thiên bất công, chửi mắng thiên mệnh vô tình.
Nhưng lại không thể nghi ngờ nhân cách của Hoa Hàn.


Có thể nói, cả đời của Hoa Hàn đều chưa từng nghĩ gì cho chính mình.
Ông không có vợ con, nhưng bằng hữu lại trải khắp thiên hạ.
Bởi vì số người đã từng chịu qua ơn của ông, gần như là có thể dang tay trải dài khắp đại lục.


Đương nhiên, song song với đó, kẻ thù của ông cũng không hề thiếu.
Hơn nữa, đa phần đều là vì tai bay vạ gió, xen vào chuyện của người khác tạo thành.


Tụ Nghĩa Trang là cơ nghiệp của Hoa Hàn và hai vị nghĩa đệ của ông một tay xây dựng nên.



Người trong trang, đa phần đều là những người lòng mang đại nghĩa, hoặc là mang ơn Hoa Hàn.


Trang quy của bọn họ chính là giúp người vô điều kiện, cũng không cầu hồi báo.
Tất cả hành động đều là vì một chữ Nghĩa.


Nhưng không biết có phải thiên mệnh đố kị anh tài hay không.
Hoa Hàn lại chết vô cùng sớm.
Nghe nói là bị Ma tộc tính kế, lúc chết, ngay cả thi thể cũng không toàn thây.
Là bị nổ thành huyết vụ.


Lúc đó, Tụ Nghĩa Trang gần như đều biến thành năm bè bảy mảng, sắp sửa tan rã.
Nhất là khi phó trang chủ - cũng chính là vị tam đệ của Hoa Hàn vô duyên vô cớ mất tích giữa thiên địa.


Cuối cùng, Lăng Vân tam hiệp cũng chỉ còn lại một mình Lâm Hào - người có năng lực yếu kém nhất trong số ba người là còn sống.
Trở thành trang chủ Tụ Nghĩa Trang, một trong tam đại tông sư trên đại lục hiện nay.


"Dạ Minh chất nhi, con đến sớm vậy a? Tiểu tử Lâm Thần kia vừa vào trong thay y phục rồi, con ngồi chờ một lát, lát nữa nó sẽ ra ngay."

Lâm Hào là một trung niên nhân tướng mạo khôi ngô, mặt chữ quốc tương đối bợm trợn, thoạt nhìn giống như một cái mãng phu, không có tâm cơ.
Ăn nói cũng vô cùng tùy ý, chứng tỏ là một người hào sảng.


Lúc này, đích thân ra đón ba người Dạ Minh, Lâm Hào cũng không hề bày ra chút giá đỡ nào.
Vô cùng thân thiện cười nói với bọn họ :"A, đây là Quân sư điệt sao? Ta hay nghe sư tôn của ngươi nói về ngươi.
Đúng là khí độ bất phàm, nhân trung chi long a."

"Chẳng trách khuyển tử nhà ta...ai ôi, không nhắc thì thôi, vừa nhắc lại muốn đem hắn ra tẫn một trận."

"Tiền bối quá lời." Mặc dù ít nói.
Nhưng đối diện với trưởng bối, Quân Du Ninh cũng chưa từng vô lễ bao giờ.


Gật gật đầu, tỏ vẻ càng nhìn Quân Du Ninh càng thấy hợp mắt, Lâm Hào liền chuyển tầm mắt sang người An Sơ Vũ.


Lúc này, An Sơ Vũ cũng khẽ nhún người hướng ông thi lễ.
Sau đó, liền đem lễ vật đã chuẩn bị sẵn được đặt trong hộp gấm lấy ra.


"Lâm tiền bối, đây là lễ vật của sư tôn chúng ta.
Ngài ấy bởi vì còn phải lo cho dân chúng ngoài hải đảo, nên không thể đích thân tới dự được.

Xin tiền bối chớ trách."

"Ha ha, không sao không sao.
Liễu huynh đại nghĩa, ta làm sao có thể trách cho được? Đến là được rồi, còn cần lễ vật làm gì kia chứ?"

Từ chối vài câu, nhưng dưới sự cố chấp của An Sơ Vũ, Lâm Hào vẫn chỉ có thể nhận lấy lễ vật.
Song, khi nhìn thấy Dạ Minh từ đầu tới cuối đều trầm mặc không nói, ông liền không khỏi nhướng mày vấn đạo :"A Minh làm sao vậy? Tại sao từ nãy tới giờ đều không nói gì hết a?"

Theo trong ấn tượng của Lâm Hào, Dạ Minh phải là một người hoan hỉ mới đúng.
Hôm nay, y giống như lại có chút trầm mặc quá phận.


"Không có gì.
Chỉ là trong người ta có chút không khỏe." Lắc đầu giải thích, nhưng cơ mặt của Dạ Minh vẫn cứ cứng ngắc như khúc gỗ.
Ngay cả một nụ cười giả dối cũng không tạo ra được.


Chân mày Lâm Hào càng thêm cau chặt, nhưng chưa để ông tiếp tục truy vấn, một giọng nói liền đã thu hút sự chú ý của bọn họ :"A Minh!"

Đám người lập tức nhìn qua.
Người đến là một nam tử tuổi khoảng hai mươi, trên người mặc một bộ trường sam màu nguyệt sắc, thêu hình bạch vân.
Dung mạo tuấn tú, tiêu sái, tràn đầy khí chất dương quang, hữu lễ mà một vị quý công tử cần có.


"Ta không phải đã bảo ngươi tới sớm một chút rồi sao? Ngươi có biết ta đã đợi ngươi lâu lắm rồi không?" Lâm Thần đi tới, vô cùng tự nhiên choàng tay qua vai Dạ Minh, miệng đầy oán ngữ mà nhìn y.


"Mấy hôm nay ngươi lại ngủ không đủ giấc nữa à, giống như càng ngày càng gầy đi rồi.
Ôm vào đều có cảm giác cấn xương."

Ở bên cạnh, Quân Du Ninh đã dùng nửa con ngươi liếc xéo nam nhân đang thân cận với Dạ Minh kia.
Phảng phất muốn dùng ánh mắt đem hắn liếc chết.



Nếu đổi lại thành bình thường, Dạ Minh nhất định đã chủ động cùng Lâm Thần đùa giỡn.
Nhưng lúc này, y lại chỉ im lặng gạt phăng tay hắn ra.
Thật lâu, mới nghẹn ra được một câu :"Ta về phòng trước.
Mọi người xin cứ tự nhiên."

Dứt lời, liền đã lập tức chạy nhanh rời đi.
Cũng không quản hành động của bản thân có bao nhiêu thất lễ.


Bởi vì y sợ hãi bản thân sẽ không nhịn được ở tại chỗ đem Lâm Thần cùng phụ thân giả nhân giả nghĩa đó của hắn cùng một chỗ băm ra cho chó ăn.


Y cần thời gian để làm lạnh cái đầu này của mình lại.


Y cũng không muốn đi vào vết xe đổ ở kiếp trước, biến thành một con chó điên, bị người ép vào đường cùng chỉ có thể lung tung cắn loạn.


Bởi vì kiếp này, y vẫn còn có rất nhiều lợi thế.
Điển hình là biết trước được tương lai.





.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.