"Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại làm y khóc rồi?"
Đang ngẩn người nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nghe thấy nghi hoặc của Doãn Tuyết, Quân Du Ninh cũng không quay đầu lại.
Thấy hắn không đáp lời, Doãn Tuyết cũng không hối thúc, mà chỉ đi tới bên cạnh hắn, tự ngồi xuống rót cho mình một chén trà.
Đến tận khi nàng đã uống được gần một nửa, hắn mới bình tĩnh, đem đầu đuôi mọi chuyện thuật lại cho nàng nghe.
"Cho nên, ngươi là vì cảm thấy y không yêu chính mình? Không muốn cưỡng bách y, cho nên mới đem y đuổi đi?" Nghe xong hết thảy, khóe môi Doãn Tuyết liền có hơi co rút, không biết nên dùng từ ngữ gì để diễn tả tâm trạng của mình lúc này.
Ngốc như vậy, chẳng trách ba năm trời, ngay cả ánh mắt của người ta cũng đều không giành lấy được!
Bị Doãn Tuyết khinh bỉ, Quân Du Ninh cũng không tức giận, mà chỉ im lặng chịu đựng.
Cho đến khi, nàng đột ngột đem chén trà đặt xuống bàn, hào khí vỗ ngực, cam đoan :"Nếu muốn truy đến y, như vậy liền cứ nghe theo sắp xếp của ta."
Nam nhân mà, đôi khi cũng phải học được vô sỉ, tâm cơ một chút.
--------------------------------
Mấy ngày kế tiếp, Dạ Minh đều luôn tìm cách tránh né Quân Du Ninh, nhốt mình ở trong phòng không chịu ra.
Thời gian này, khiến cảm giác day dứt, không cân bằng trong lòng y cũng chậm rãi bình phục lại.
Bắt đầu suy nghĩ về tương lai phía trước.
Sư tỷ vì sao lại lừa y? Đây là một vấn đề rất khó hiểu.
Nếu muốn biết được câu trả lời, trừ phi là đích thân đi hỏi nàng.
Nhưng phương án này, hiển nhiên là không mấy khả quan.
Sau đó, đầu óc chuyển động, rất nhanh, lại bắt đầu nghĩ tới Quân Du Ninh.
Hai người bọn họ ở chung một sơn môn, ngẩng đầu cúi đầu, nhất định sẽ có lúc đụng mặt.
Khi đó, y nên làm gì đây? Bọn họ...nên dùng thân phận gì đến gặp nhau?
Liệu Quân Du Ninh có thể một lần nữa thổ lộ với y hay không? Khi đó y nên tiếp nhận, hay là giống như lần trước xoay người bỏ chạy?
Lúc này, Dạ Minh chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Trong lòng tựa như có hai người đang không ngừng cãi vã.
Một kẻ bảo y phải biết tri ân hữu báo, mau nhớ lại những gì mà Quân Du Ninh đã hi sinh cho bản thân.
Một kẻ lại không ngừng gào lên, bảo y không cần quan tâm làm gì, dù sao đã sống lại một kiếp, ân nghĩa gì đó cũng đã là chuyện ở kiếp trước, kiếp này y chẳng nợ hắn gì cả.
Nếu y ở bên hắn, cũng chỉ là liên luỵ hắn thôi.
Rốt cuộc, lòng ân hận dành cho sư tỷ ở kiếp trước vẫn là vượt qua cảm giác xấu hổ của bản thân một bậc.
Dạ Minh liền không suy nghĩ nữa, đứng dậy, quyết định đi tìm Quân Du Ninh.
Y mở rộng cửa ra, đùng một tiếng, đem một tên đệ tử đi ngang qua dọa đến giật nảy một cái.
Không nhìn vẻ mặt khiếp sợ của gã, y liền hỏi :"Quân Du Ninh ở đâu?"
"Bẩm...bẩm...nhị sư huynh.
Khi nãy, ta giống như nhìn thấy tam sư huynh hắn đang ở bên lầu thủy tạ..."
"Cảm tạ, ngươi có thể đi." Nói xong, Dạ Minh liền đã cất bước tiến lên, bỏ lại tên đệ tử đó một mặt mơ hồ.
Kỳ thật gã vẫn còn có một chuyện chưa nói xong.
Đó chính là tam sư huynh đang ngắm cảnh cùng Doãn cô nương.
--------------------------------
Dạ Minh hùng hổ đi tới lầu thủy tạ ở giữa Ngự Kiếm Tông, dọc đường thu hút vô số ánh mắt của những người xung quanh.
Nhưng không ai dám tiến lên thăm hỏi cả, bởi vì bộ dạng lúc này của y, chẳng khác gì là đang đi giết người.
Lầu thủy tạ xây dựng trên một cái hồ lớn không rõ danh tự.
Hai bên hồ trồng đầy một loại hoa có màu xanh tím, tên gọi Dương Hoa, bởi vì hoa này sẽ chỉ nở vào ban ngày.
Chỉ vừa đi tới trước lối vào thủy tạ, tầm mắt Dạ Minh liền đã nhanh chóng phóng đại, cách xa trăm thước, từ trong vô số bóng người nhìn thấy được hai thân ảnh vô cùng chói mắt kia.
Nếu như nói lần trước An Sơ Vũ cùng đối phương thoạt nhìn đã như kim đồng ngọc nữ.
Thì lúc này, đối phương cùng Doãn Tuyết đứng ở cạnh nhau, căn bản liền chính là thần tiên quyến lữ, trời đất tác hợp.
Lúc này, trong lòng Dạ Minh không hiểu thấu lại có chút buồn bực.
Cảm giác nghẹn một hơi này, cùng ngày hôm đó nhìn thấy sư tỷ sửa tóc cho hắn, căn bản là không có gì khác nhau, thậm chí còn càng thêm khó chịu.
Thế nhưng, rõ ràng hôm nay, ở đây đâu có sự xuất hiện của sư tỷ đâu? Y hà tất gì lại uất nghẹn như vậy chứ?
Vô thức tăng nhanh bước chân, trong nháy mắt, Dạ Minh liền đã xuất hiện bên cạnh hai người bọn họ, có chút hờn giận vô cớ, cất tiếng hô :"Quân Mặc!"
Nghe thấy âm thanh của y, hai người bọn họ liền chậm rãi quay đầu.
Thịnh thế mỹ nhan đặt ở cạnh nhau, khiến vạn vật lu mờ.
Nhưng lúc này, ánh mắt đạm mạc như đang nhìn một người xa lạ, giọng điệu xa cách kia của hắn, lại khiến Dạ Minh không có tâm tình đi cảm nhận cảnh đẹp ý vui.
"Tìm ta?"
Dạ Minh đã tưởng tượng tới rất nhiều viễn cảnh khi gặp lại, tỷ như đối phương nằng nặc đeo bám chính mình, hoặc chí ít cũng sẽ giống như trước kia ái muội không rõ.
Nhưng y lại chưa từng nghĩ tới, hắn sẽ lạnh bạc với y như vậy.
Tựa như đã hoàn toàn xem y thành người xa lạ.
Cũng không phải là người mà hắn từng thổ lộ đêm qua.
Dằn xuống cảm giác khó chịu, Dạ Minh chỉ có thể cố gắng bảo trì trấn định :"Ta có chuyện muốn nói với ngươi."
"Chuyện gì?" Quân Du Ninh bất động thanh sắc hồi đáp, biểu lộ không có chút hứng thú nào.
Nhìn thấy biểu cảm không mặn không nhạt của hắn, Dạ Minh chỉ cảm thấy rất không thoải mái, liếc nhìn Doãn Tuyết xinh đẹp tuyệt trần đang đứng bên cạnh, không có chút ý tứ muốn rời đi kia.
Y liền cắn răng nói :"Ngươi đi theo ta."
"Có gì nói thẳng ra đây đi.
Nàng không phải người ngoài."
**Quả gì mà cay cay thế? Xin thưa rằng quả báo...
.