Hôn kỳ của Tứ công chúa
cùng tướng quân được quyết định vào tháng tám năm nay.
Tháng sáu, khí trời thật
nóng bức.
Tăng.
Một con chim sẻ nhỏ trên
cây muốn bay đi lại bị một mũi tên xỏ xuyên qua, thẳng tắp rơi xuống đất.
Một thân ảnh nhỏ nhảy đến
đem chim sẻ nắm trong tay.
“Hô...”
Tiểu nam hài thở dài một
tiếng, chạy đến chỗ sâu nhất của tòa nhà, lớn tiếng gọi lão bộc.
“May mắn không trúng chỗ
hiểm, bằng không sư phụ lại tức giận.”
“Sư phụ ~~!”
Tiểu nam hài mặc áo màu
bạc, thắt bím tóc, khuôn mặt trắng nõn dễ nhìn, vui vẻ chạy thẳng một đường đến
sương phòng nữ tử.
“Tiểu chim sẻ sống lại!
Sư phụ, sống lại!”
Nam hài vì hưng phấn mà
khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, hắn chạy đến bên giường, vung hai tay.
Nữ tử ngồi ở bên giường
lẳng lặng mỉm cười.
“Tiểu hoàng ~” nam hài
lại quay đầu ngồi xổm xuống, lấy hai tay vuốt ve châu chấu tiểu Hoàng: “Tiểu
hoàng có thay Vãn nhi bồi sư phụ không a?”
“Chi ——”
Nữ tử dấu tay áo mà cười,
tiện đà nói: “Vãn nhi, vi sư có chuyện hỏi ngươi.”
Vãn Đông lập tức ngoan
ngoãn im tiếng, ngồi ở bên giường cọ tiến vào trong lòng nàng.
Hương thơm ấm áp lại mềm
mại.
“Chim chóc kia quả nhiên
là ngươi bắn rơi sao?”
“Ngô.” Vãn Đông cẩn thận
xem nàng, gật đầu, “Là Vãn nhi không tốt, Vãn nhi cảm thấy bia ngắm bất động,
thật mất mặt, cho nên... Sư phụ, Vãn nhi về sau sẽ không như vậy.”
Lam San thở dài, Vãn nhi
của nàng, mới bốn tuổi a.
“Có phải sư phụ mất hứng
hay không? Vãn nhi không muốn sư phụ mất hứng…”
Tiểu tử kia tựa vào trong
lòng nàng. Trong trí nhớ của hắn, sư phụ luôn cười ôn nhu, nhưng hai ngày
trước, sư phụ từ trong cung trở về, dáng vẻ của người khiến cho ngực hắn như bị
đánh một quyền, rất đau.
“Sư phụ, có phải có người
khi dễ ngươi hay không?”
Lúc ấy, nàng nhẹ nhàng mà
cười, lắc đầu. Hắn chỉ biết đã nhiều ngày nàng cơ hồ không thể xuống giường,
hắn chỉ biết khi nàng tắm rửa thay quần áo, thị nữ từ dục phòng đi ra đề đỏ cả
hốc mắt.
“Tiểu thư.” Lão bộc mang
canh tiến vào, “Đây là canh thuốc bổ dưỡng thân thể, thỉnh tiểu thư uống.”
Lam San cảm tạ, cúi đầu
nhìn chén thuốc trong tay, khóe môi nổi lên một tia cười.
“Bao nhiêu năm, không
ngờ nàng cũng có ngày này.
Ngày tẫn hoa
hàm yên, nguyệt minh dục tố sầu không miên.
Này khúc cố ý không
người truyền, nguyện tùy xuân phong ký yến nhiên.
Ức Quân xa xôi cách
thanh thiên, ngày xưa mắt long lanh mục, hiện tại làm rơi lệ tuyền.
Không tin thiếp đoạn
trường, trở về xem thủ gương sáng phía trước.”
“Đàn hay.”
Thánh thượng vỗ tay mà
cười, nhìn nữ tử ôm huyền cầm, một thân áo đen nhưng lại thanh nhã động lòng
người. Lam San cúi mắt: “Bất tài, khiến Hoàng thượng chê cười.”
“Giống như tiên nhạc.”
Hắn ôm trong lòng sủng phi, phi tử ngẩng đầu cười nói: “Nếu Hoàng thượng thích,
không bằng lễ tế vũ thiên nhai năm nay hãy để nàng hòa tấu. Hoàng thượng, người
xem có được không?”
Hoàng thượng mang nhìn về
phía nàng trưng cầu ý kiến.
Nàng thở dài, nở ra nụ
cười cẩn thận.
“Hoàng Thượng nếu là
không chê, Lam San nguyện ý lĩnh chỉ, đây là vinh hạnh lớn của Lam San.”
27
Đã muốn thật lâu thật
lâu.
Tựa như chỉ mình mình đứng
nơi đó, người trước, người sau, lịch sử như dòng sông lớn không ngừng chảy.
Cảnh còn người mất, chiến
loạn, trấn áp, bạo quân, hòa bình.
Trừ bỏ thiên không mênh
mông cùng nàng, hết thảy đều đã thay đổi.
Nhân sinh của nàng, dài
lâu đến mức đã quên mất.
“... Rốt cục cũng đến
đây.”
Vu sư mặc hắc bào xoay
người, buông ngọc quyết hiến tế trong tay, biểu tình trầm ổn.
Nữ tử áo trắng rút kiếm
mà cười, yên tĩnh giống như đóaBách Hợp kiều diễm.
“Đã lâu không thấy, Vu sư
đại nhân. Đầu của Trà Lăng vương đã treo trên cửa thành ba ngày, vậy mà đại
nhân vẫn nhàn tâm ngồi đây. Lam San đúng là bội phục.” Nàng thản nhiên nói,
bước đến cách hắn một khoảng thì dừng lại.
“Kia chẳng qua chỉ là một
phần, Đại Yến quốc Mộ Dung công chúa điện hạ.” Vu sư cúi đầu gọi nàng, “Từng
nghĩ tới, ngài sẽ lấy tư thái nào gặp lại ta, ngài sẽ như trước vào hoàng cung
tìm ta sao…Nhạc công tế vũ, ngụy trang thật tốt. Chẳng qua bước đi nguy hiểm
như vậy, không giống tác phong của công chúa điện hạ.”
Lam San không để ý lời
châm chọc của đối phương, cười khẽ.
“Việc này không phải nhờ
Vu sư sao, chẳng lẽ đợi đến khi thánh thượng trở thành bất tử mới tìm đến đại
nhân?”
“Tin tức của công chúa
thật linh thông.”
“Kính Hoa các là nơi quan
lại phong lưu, Trà Lăng vương đến rất thường xuyên, Vu sư đại nhân.” Nàng tà
nghễ nhìn hắn, mị quang lưu chuyển: “Bản cung không nghĩ xen vào nữa, nhưng nếu
Vu sư đại nhân ngài dẫm lên vết xe đổ, thật muốn làm lão hoàng đế bất tử, Lam
San không thể không nhúng tay. Dục tâm, dã tâm, quyền thế này nọ, nếu cùng với
hắn trường sinh bất diệt, không phải sẽ dẫn đến hủy thiên diệt địa sao?”
“Như vậy, là muốn giết
ta?” Vu sư mỉm cười, “Công chúa điện hạ chớ quên, tại hạ không khác công chúa,
là trường sinh bất tử a. Nếu không phải điện hạ ngài đã….” Nói tới đây, đôi mắt
chợt lóe. “Chẳng qua tại hạ chỉ muốn vẫn sống sót thôi.”
“Đó là tự nhiên.” Lam
San khẽ cười một tiếng, “Thuật túc thể trường sinh bất tử, Vu sư đương nhiên
cũng trường sinh bất tử, nếu túc thể kia chết…”
Nàng nhìn hắn: “Thì thuật
giả cũng tự nhiên mà chết, hiện tại, ta lại chính là túc thể này, đại nhân tất
nhiên là phải sớm tìm túc thể mới.”
Vu sư cười: “Điện hạ trí
tuệ hơn người, hôm nay đến, chắc là muốn tánh mạng ta đi?”
“Ta không thể để cho
ngươi lại điên đảo thêm một vương triều, không phải sao?”
“Ha, tại hạ cũng không
cho là như vậy đâu ——” ngón tay cuộn mình, khởi động pháp ấn, “Công chúa điện
hạ ngài... Chẳng qua là muốn vì hắn mở ra một con đường mà thôi.”
Hắn ngẩng đầu lên, đèn
đuốc đồng thời sáng trưng, đại đội binh lính giơ đuốc vây xung quanh. Kiếm rút
ra khỏi vỏ, băng rét căm căm nhìn
nàng chằm chằm.
“Võ công cái thế nhưng tự
chịu diệt vong. Nếu hoàng thượng bất tử, sớm hay muộn sẽ có một ngày giết
hắn…Làm sư phụ, điện hạ ngài thật sủng ái đồ nhi, cố gắng san bằng mọi chướng
ngại cho hắn, đáng giá sao? Điện hạ ngài muốn…”
Lời còn chưa dứt, kiếm
khí sức bén đã thổi quét tới, chiêu thức thần thoát linh hoạt, những gian nhà
đối diện ầm ầm sập.
Nữ tử áo trắng mỉm cười,
nhan sắc dần trắng bệch.
“Vu sư đại nhân vẫn là
nên để ý đến thân thể của mình.”
28
Thật sự.
Căn bản không biết mình
chống đỡ vì cái gì.
Nhân sinh dài sòng, chỉ
vì tuân thủ lời hứa cùng với phụ thân năm xưa.
Mười năm, trăm năm, ngàn
năm, thời gian trôi qua, đối với thế gian có ý nghĩa gì.
Cuối cùng giống nhau chỉ
còn là một cái xác. Máu cùng thịt không tiếng động bị ăn mòn, không còn một
mảnh.
Ngay cả cái xác không hồn
cũng không còn.
Có đôi khi buồn cười nghĩ
lại, rốt cuộc nàng là cái gì vậy.
Có lẽ nàng đã sớm không
còn gì.
Máu cùng xác chết, cùng
với ánh lửa, nhuộm đỏ cả thiên không.
Giống như đã từng quen
biết, nàng dưới đáy lòng cười.
Xa xa có
tiếng bước chân, viện binh đang tới rồi.
Những đóa huyết
hoa diễm diễm nở rộ
như mạn châu sa hoa, nhuốm đầy một thân nàng, khiến dung nhan của nàng lãnh
diễm mà yêu dã.
“Công chúa điện hạ.”
Vu sư lẳng lặng đứng tại
nơi cao của tế đàn: “Còn muốn đánh sao?” Nói xong kéo tay áo lau đi máu ở khóe
miệng.
“Vu sư đại nhân mới là
càng suy yếu đi.”
Nàng liếc mắt nhìn đối
phương một thân phun máu mà nói nhỏ.
“Nhưng nhìn đi, bị vây
hãm trong trạng thái bất lợi hiện nay, là công chúa ngài, không phải sao?”
Tiếng bước chân của viện
binh ngày càng tới gần.
“Ngươi có vẻ đã quên một
việc.” Nàng vô lực nhếch khóe
miệng, nhẹ nhàng thở dốc, không bao lâu sau, ngự lâm quân sẽ đến. Nàng nâng tay
cầm trường kiếm, đánh vào một hướng khiến động tác của đối phương cứng lại.
“Nếu ngươi chết, ta vẫn
có thể sống như trước, nhưng nếu ta chết đi…” Nàng cười khẽ nhìn Vu sư, “Nghi
thức trường sinh của Hoàng thượng vẫn chưa xong, Vu sư đại nhân, ngài có lẽ đến
lúc biến thành bột mịn rồi…”
Hắn hạ giọng, “Công chúa
sẽ làm thế sao?”
Hắn không tin.
Lam San mỉm cười, minh
diễm động lòng người.
Thì ra thật sự phải đến
bước này.
Ngón tay ngọc phát lực,
trường kiếm ánh lên ánh hàn quang, xỏ xuyên qua thân hình mềm mại.
Thì ra cho dù muôn hồng
nghìn tía bao lần, cuối cùng vẫn là cảnh tượng đổ nát như thế này.
Đúng ba tháng mùa xuân đã
không gặp người, lưu luyến vẫn như trước.
Sau khi xảy ra việc tại
tế đàn thiên nhai, Tử Hề giục ngựa mà đến. Ánh mắt lướt qua tường cao xa xa, ánh
lửa tận trời, nhuộm đỏ một vùng, khiến người ta sợ hãi.
Một số đông người vẫn
dũng mãnh chạy đến nơi đó.
Hắn bỗng dưng dừng lại,
thay đổi quay đầu, hướng đến một nơi u tịch khác trong cung chạy đến.
“Đại nhân ——?”
Tiếng nói bên đường đều
bỏ ngoài tai, ngón tay nắm chặt dây cương đã trắng bệch.
Bất an
Cử chỉ điên rồi, trong
lòng, tất cả đều là nàng.
Chạy đến nơi nàng ở trong
cung, hoa viên yên lặng, không để ý đến thị nữ ngăn trở, xông vào.
Không có, làm sao đều
không có.
“Nhạc công chạy đi đâu?”
Hắn ức chế thanh âm phập
phồng, túm qua một cung nữ, gần như chất vấn.
Cung nữ trước khí thế của
vị tướng quân trẻ tuổi luôn tao nhã mà rùng mình lạnh run.
“Lam, Lam San cô nương...
Hôm nay... Hôm nay buổi chiều không có trở về...”
Hắn bỗng dưng buông ra,
quay đầu lên ngựa.
Tầm mắt mơ hồ, khuôn mặt
bắt đầu bị huyết sắc ăn mòn.
Binh mã dựa vào ánh lửa
mà vội vàng chạy đi
Cuộn mình tại giữa lầu
tế, hô hấp dần dần mỏng
manh.
Thật lạnh.
Trước mắt hiện lên thật
nhiều hình ảnh, tươi đẹp, sáng lạn, hay là là u ám,
bi thương, từng gặp qua người, từng thương qua người.
Ngồi trên vai phụ vương
nở nụ cười, nam nhân kia chỉ lộ vẻ mặt ôn nhu ra đối với nàng.
Còn có những nam hài nàng
từng thu dưỡng, sau khi lớn lên có thê tử của mình, sau đó có đứa nhỏ, đứa nhỏ
gọi nàng là tỷ tỷ.
Còn có nam nhân kia yêu
nàng, yêu đến mức cam nguyện quên đi nàng. Khi nàng giết hắn, thần sắc hắn rất
bình tĩnh.
Còn có một tiểu cô nương,
vẫn hận nàng, nhưng luôn tôn kính nàng trong tưởng niệm, giờ đã trở thành hoa
phục quý nhân.
Còn có hắn.
Hắn từng vì nàng bẻ cành
đào trong hoa viên, đôi mắt im lặng thở dài.
Hắn từng cẩn thận ôm nàng
lên giường khi nàng ngủ quên.
Hắn từng đem đóa sen
trân quý nhất nơi cánh đồng tuyết biên quan tặng nàng.
Từ thiếu niên, dần dần biến
thành tướng quân trẻ tuổi vĩ đại.
Kia đã là chuyện khi nào.
Hắn mãnh liệt hôn qua
nàng, thậm chí bá đạo cưỡng bức nàng.
Từ lúc nàng giữa biển lửa hặp hắn,
dẫn hắn rời đi, đã là mười bảy năm.
Nếu chưa từng để ý người
này, vì sao khi sắp mất đi lại nhớ đến khuôn mặt hắn.
Nếu chưa từng yêu qua
người này, vì sao đã qua mọi đau khổ hắn vẫn đứng trong tim nàng.
Thê lương đột nhiên qua
đi, tiếng tiêu lưu luyến.
Thời khắc nắm tay ôn tồn,
tịch mịch cô đơn dần nuốt đi ánh sáng.
Trong mắt của nàng chỉ
còn lại trời đất mênh mông, một giấc mộng, chỉ là công dã tràng.