“Gần đây nghe sư phụ nói
mình bộn bề nhiều việc…Tử Hề lo lắng đã làm cái khiến sư phụ để bụng…”
Thiếu niên cúi đầu nhìn
không rõ biểu tình.
“Thì ra... Là việc này,
sư phụ, ngài làm cho Tử Hề không biết ngài tốt hay không nữa…”
Bỗng dưng hắn ngẩng đầu,
chỉ vào biển hành nghề của một hoa khôi treo trêu lầu các.
“—— Ngươi quả thực là
nhàn rỗi a!”
Hoa khôi đệ nhất Trường
An, Bách Hợp cô nương. Trong vòng một tháng, nhan sắc khuynh thành này đã
truyền khắp Trường An. Công tử tài tuấn, ăn chơi trác táng có thể bỏ ra vạn
hoàng kim mà mua một nụ cười của nàng.
Hiện tại, Bách Hợp cô
nương khó lộ mặt trong truyền thuyết đang mặc một thân quần trắng lụa mỏng, cổ
tay áo thuêđóa hoa bách hợp chỉ vàng,
nàng lấy tư thế mê người ngồi trên ghế, mặt cười tủm tỉm viết “Bà chủ đã già
nhưng đao chưa già ~”
“Người ta nhàm chán thôi
~” Bách Hợp cô nương hờn dỗi nói một tiếng, tay áo che miệng, khung cảnh nhu
tình, “Thời gian nhiều như vậy không cần lãng phí a, người ta chỉ muốn thử xem
có bao nhiêu mị hoặc thôi.”
“Mới một tháng, động tác
của nữ tử phong trần đều học được, không hổ là sư phụ.” Tử Hề đứng trong phòng
của nàng tại Kính Hoa các, nhìn dáng vẻ của nàng kia, lời nói thật châm chọc.
Biết nàng thích vui đùa, nhưng thế này có hơi quá đáng không, dù không già
không chết, nhưng dù sao cũng là nữ nhân, vạn nhất…
“Nha, nữ nhân đều là ái
mộ hư vinh, lão bà ta cũng vậy, ba ngàn sủng ái chỉ dồn vào một thân, thật
tốt.” Không biết khi nào nàng đã tiến tới trước mặt hắn, hương thơm tràn ngập
trong mũi, đôi mắt lóng lánh nước, ý cười trong suốt, giống như đã tiến sâu vào
trong tâm hồn hắn.
Tử Hề hô hấp cứng lại,
lui về phía sau, mất tự nhiên dời ánh mắt đi. Lam San cười, thu thân về, tại
chỗ xoay một vòng, tay áo tung bay, hương thơm lan tỏa,
như thần tiên nữ tử từ họa bước ra.
“Trà Lăng vương rất hào
phóng, tối nay muốn mua một khúc nhạc của ta, đàn bài nào đây?”
“Hồi sư phụ, Tử Hề không
biết nhạc.” Không phải là không biết, chỉ là không tinh thông.
“Ai, cho ngươi đọc binh
thư pháp thư, lại quên cho ngươi học cái này.” Lam San hít một tiếng, “Gảy đàn
cho vương gia nghe, nên thận trọng một chút, đem nay ngươi ở lại đây đi.”
“... Sư phụ?”
“Sư phụ ngươi bán nghệ
không bán thân, không có người tiến vào, yên tâm đi?” Lam San cười, ngón tay
ngọc bắn vào trán của hắn, hắn võ học cao thâm cũng không thể tránh đi một kích
này.
“Trà Lăng vương nghe khúc
xong uống rượu rồi đi, sẽ không ngủ lại đây.”
Đêm đó, Kính Hoa các ca
múa mừng cảnh thái bình, Bách Hợp là chủ bài, nàng vừa ra, cả gian phong bừng bừnghương
sắc. Vũ nữ lui vào trong, nàng ôm đàn ngồi một mình trên đài,cách một bức
màn che, cả sảnh đường đều cảm thán thưởng thức.
Nàng đánh đàn ca hát,
phảng phất dưới ánh trăng huy hoàng khung cảnh như trong mơ. Tử Hề yên lặng
ngồi ở một góc, từ chỗ tối nhìn ánh sáng bao quanh nàng, đôi mắt đó, đôi mày
đó, vẫn cười như vậy.
Múa cũng tốt, tiếng ca
cũng tốt, cầm khúc cũng tốt, không giống ở nhân gian.
Dường như tới khúc cuối
sẽ hóa thành bướm bay đi.
“—— thì ra muôn hồng
nghìn tía khai lần, giống như nhưvậy đều phó cảnh tượng
đổ nát.
Ngày tốt cảnh đẹp nề hà
thiên, thưởng tâm chuyện vui nhà ai viện!
Nhẫm giống
như cảnh trí, ta ông ngoại cùng bà nội nếu không nhắc tới.
Hướng phi mộ quyện, mây
tía thúy hiên;
Mưa bụi phong phiến, yên
ba họa thuyền.
Cẩm bình nhân thắc xem
này thiều quang tiện.”
Hắn nhớ rõ này khúc, tên
là 《 kinh mộng 》.
“Dạo chơi công viên kinh
mộng.
Trong mộng không biết
thân là khách, nhất thưởng tham hoan.”
Hắn biết được giọng của
nàng rất hay, nhưng lại không thể tưởng có thể hay như thế.
Hắn còn không biết những
gì về nàng?
Khi nàng ra đời, hắn chưa
xuất hiện.
Khi hắn ra đời, nàng đã
trằn trọc ngàn năm.
Thời gian ở giữa, dài lâu
đến khó mà quên được.
Khúc nhạc hoàn tất, mọi
người đang thất thần hồi hồn, vỗ tay như sấm dậy.
Ở dưới lầu, nàng uống
rượu mua vui, tiếng cười của Trà Lăng vương sang sảng vang trên lầu. Phòng của
Bách Hợp cô nương không ai có thể tiến vào, hắn đẩy cửa sổ tiến vào đợi nàng,
lại phát hiện bên trong đã có người.
Che mặt bằng khăn đen,
ánh đao lạnh thấu xương.
Tổng cộng có ba người,
công lực không hơn kém nhau, có thể nói ra tay rất chuyên nghiệp. Tử Hề nâng
mi, đưa tay ra một chiêu đã làm nát xương cổ tay của một người. Mặt hắn không
thay đổi thần sắc, rút kiếm, bước chân không di chuyển, một tay để ra sau lưng,
tay kia cầm kiếm, đâm, xuyên, chém, trảm, xoay, thế kiếm tương giao.
Ba người kia ngay cả kêu
thảm thiết cũng không kịp, không tiếng động ngã xuống.
Không chịu nổi một kích.
Tử Hề trong lòng cười
lạnh.
Lúc này, cửa mở ra, Lam
San “A nha” một tiếng nhỏ, không biết là kinh ngạc hay gì khác, sau đó thần sắc
như bình thường khép cửa lại.
“Tử Hề, mọi người đã
chết, ta làm sao có thể thẩm tra?” Nàng nâng chén trà ngồi xuống, vẻ mặt ủy
khuất oán trách.
Thiếu niên mặt không chút
thay đổi nói: “Không cần thẩm vấn, Trà Lăng vương phái người đến.” Nói xong
liền đẩy quần áo bên hông thi thể, lộ ra một dấu ấn trên làn da.
“Người của Trà Lăng
vương.”
Lam San nhíu mày: “Tới
giết ta?”
“Chắc thế.”
“Mặt người dạ thú, trước
khi giết người còn gạt ta mua một khúc nhạc.” Nàng hừ một tiếng.
“Sư phụ nên nhanh chóng
rời đi Kinh Hoa các, nơi này không an toàn.”
“Ta cũng sẽ không chết,
ngươi sợ cái gì.” Nàng nghiền ngẫm bắt đầu cười, “Huống hồ, chơi càng ngày càng
vui không phải sao?”
Tử Hề nhìn chằm chằm nàng,
sắc mặt như sương.
“Trà Lăng vương kia, chắc
là người của Vu sư, hẳn là bức thư ta đưa cho Triều Âm đã có tác dụng.” Nàng
nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ nói, “Tử Hề, ta không có việc gì, ngươi yên tâm.”
Hắn làm sao có thể yên
tâm.
“Nha, đêm nay gọi ngươi
tới là có việc.” Nữ tử đứng lên, đêm nay gọi ngươi lưu lại, là có sự .” Nữ tử
đứng lên.
Tử Hề ngẩn ra: “Sư phó
thỉnh giảng.”
Giây tiếp theo, đôi mắt
nàng đã gần trong gang tấc, lông mi cánh bướm lướt qua mũi hắn, đôi môi tiến
đến đôi môi hắn, cảm giác non mềm, hương vị ngọt ngào, giống như trong giấc
mộng.
Hắn chợt hô hấp nhanh,
nàng thừa cơ mà tiến vào.
Khiếp sợ hơn mười giây,
hắn bỗng dưng đẩy người trong ngực ra, ngực kịch liieetj đập
phập phồng, đã quên cách thở.
“Thích không? Đây là quà
sinh nhật của ngươi.” Nàng nâng cằm, cười sáng lạn, vừa lòng chạy xung quanh
đuổi theo ánh mắt xấu hổ cùng khuôn mặt đỏ bừng của hắn.
“Sư phụ...” Hắn lui ra
phía sau, dường như là dán sát vào vách tường, “Về sau thỉnh không được như
vậy.”
Hắn nhắm mắt lại.
Cảm xúc mênh mông khi nãy
là gì.
Khi nãy đẩy nàng ra lại
lưu luyến là gì.
Vì sao hắn lại sợ sệt, sợ
hắn si mêm sao?
“A, vừa rồi cùng Trà Lăng
vương uống rượu, có một lãng tử muốn khinh bạc ta.”
Tử Hề nghe thấy mới từ
trong xấu hổ hồi phục tinh thần.
“Ta thiếu chút nữa đã một
chưởng đánh chết hắn. May mắn Trà Lăng vương đã cho người kéo hắn xuống đánh.”
Nàng vỗ ngực, “Vì thế ta đã nghĩ kĩ a, chơi trò kỹ nghệ này dù vui nhưng cũng
dễ dàng khiến người ta khinh bạc mình. Ta chỉ là không già không chết, những
thứ khác thì bình thường. Nếu ngày nào đó bị tên háo sắc nào chiếm tiện nghi,
muốn khóc cũng không kịp, cho nên thôi…”
Nàng ngẩng đầu nhìn Tử Hề
một cái, lại đùa, “Để phòng ngừa vạn nhất, liền đem nụ hôn đầu cho ngươi, thế
nào, ngươi thật lợi nha, thật là nụ hôn đầu nga~ Nụ hôn đầu của đệ nhất hoa
khôi Trường An nga ~~ nhanh chút cảm ơn đi…”
“Sư phụ!”
Thiếu niên mặt âm trầm
nói một câu, “Thỉnh không cần lại nói như vậy.”
“Nga nha, thẹn thùng.”
“... Sư phụ!”
“Ta nói Tử Hề, ngươi thật
không thú vị a.” Nàng ghé người trên bàn trà, “Chơi với cha ngươi vui hơn
nhiều. Được rồi, vừa nãy là ta khinh bạc người, thực xin lỗi, trâu già gặm cỏ
non.”
Này không phải trọng điểm
a.
“Tử Hề không phải ý tứ
này.” Hắn cúi đầu, cố ý nói cung kính, “Sư phụ dù sao cũng là danh nữ tử, không
thể tùy tiện như vậy.”
“Nhưng thân mật với ngươi
không phải tốt hơn so với người khác sao?” Nữ tử bước đến trước mặt hắn, ngẩng
đầu hỏi, lại cười rộ lên. Nàng đưa tay chạm vào cằm hắn, đôi mắt xinh đẹp mê
ly, thanh âm cũng trở nên dụ hoặc.
“Hơn nữa, đáy lòng ngươi
cũng vui mừng mà.”
09
Sau khi trầm mặc một hồi
lâu, thiếu niên cũng đem ánh mắt đặt trên mặt nàng, hắn so với nàng cao hơn,
khi cúi đầu nhìn không hiểu vì sao trong lòng nóng lên.
Sau đó, hắn chậm rãi đem
tay nàng dưới cằm rời đi, lúc buồn tay ra lại luyến tiếc.
“Sư phụ, cho dù người là
sư phụ của Tử Hề, cũng xin đừng phỏng đoán suy nghĩ của đệ tử.”
Đôi mắt thiếu niên không
một tia gợn sóng.
“Sư phụ, ta tòng quân.”
Nữ tử thu hồi tay, cười
nhạt.
Xoay người đưa lưng về
phía hắn. Khuyên tai rung động.
“Chúc ngươi thành công.”
Nàng chỉ nói một câu này,
không hơn. Chỉ một câu, không thể nghe ra được tình cảm chân chính của nàng.
Tử Hề lẳng lặng đứng sau
nàng một lúc, giống như đang chờ đợi điều gì đó, ngay cả chính hắn cũng không
biết. Cuối cùng, không hiểu vì sao bản thân lại tức giận, thanh âm trầm đi một
chút.
“Sư phụ, Tử Hề cáo từ.”
Tinh anh đền nợ nước, nổi
danh sa trường, có lẽ đây mới là điều hắn nên làm.
Bắt đầu chín tuổi nàng
dạy hắn võ công, lúc ấy hắn không biết võ công nàng có bao nhiêu lợi hại. Sau
đó nàng cho hắn đọc binh thư pháp thư, y thuật, trận thuật, từng từng cái,
đem nội công hai mươi năm truyền cho hắn. Trừ những lúc học hành này, nàng
chính là dẫn hắn đi ngao du sơn thủy thưởng thức phong cảnh. Buổi tối nghe nàng
cằn nhằn liên miên rất nhiều chuyện, mãi đến khi đi ngủ mới thôi. Khi hắn còn
nhỏ, hắn chỉ có thể lấy một tấm chăn đắp lên người nàng, lớn lên hắn có thể ôm
nàng về giường. Vóc dáng của hắn ngày càng cao, bàn tay ngày càng lớn, thân
hình ngày càng nhanh nhẹn, bả vai dày lên, khuôn mặt cũng trở nên anh khí.
Nhưng nàng vẫn dáng vẻ đó, bảy năm qua nụ cười trên mặt nàng chưa từng biến
mất, mà hắn cũng chưa từng chán ghét nụ cười đó. Nàng luôn nói bên miệng nàng
là lão yêu quái, hắn nhất định sẽ làm mặt lạnh cãi lại.
Hắn biết rất nhiều điều
về nàng, lại đoán không ra nàng đang nghĩ gì, có lẽ, không ai có thể hiểu được
nàng. Hắn không biết, nàng sống vì cái gì, nàng muốn cái gì. Nàng rất giống với
người bình thường, có vui, có mừng, có khổ, có bi.
Nhưng nàng cũng không
phải.
Tử Hề.
Khi gọi hắn, đôi mắt nàng
luôn mang theo ý cười, quá mức chói mắt, làm hắn hoài nghi nụ cười ấy có phải
thực hay không.
Hắn chỉ biết Lam San
trong bảy năm qua, vậy trước kia thì sao? Có thích qua ai, có yêu ai, có oán
ai, có hận ai, có phải nàng đã ngụy trang bản thân trở nên im lặng. Nàng trải
qua đau khổ nào, chịu qua tra tấn nào, chảy những giọt lệ nào, hắn hoàn toàn
không biết. Có phải nàng rất cô đơn nên phải nói chuyện với hắn mới có thể đi
vào giấc ngủ hay không?
Nay, nàng nói, ngươi mười
sáu tuổi, có thể tới giết ta, ta phụng bồi.
Nàng nói, không báo thù
giết cha, là bất hiếu.
Nàng nói, đây là ước định
của chúng ta.
Nàng làm sao có thể như
vậy, hắn không hiểu, hắn vẫn không hiểu.
Hắn không biết có phải
hắn đang lẩn trốn hay không.