Màu hồng của liễu lục Giang
Nam, ánh tà dương nơi đại mạc phương Bắc.
Có lẽ chỉ có chúng nó mới
không thay đổi theo thời gian.
Hắn thật quyết tâm buông
xuống mọi thứ.
Nhập quân bảy năm ba
tháng, tướng quân chết trong chiến loạn.
Kết cục này ngay cả hắn
cũng thấy thật buồn cười.
Ý đồ mưu phản của Trà
Lăng vương đã đạt được, thế cục biên quan càng thêm hỗn loạn, quân nội phản lại
rục rịch.
Tướng quân trong lúc bình
định lại trúng tiễn xuyên tim, mũi tên là từ phía sau phóng tới.
Trong quân có nội quỷ.
Tử Hề giục ngựa đưa hắn
từ trong lòng kẻ địch cứu ra, kiếm khí sắc bén xẹt qua như gió, tướng sĩ như bị
cắt thành những mảnh nhỏ, huyết vũ trút xuống đầy trời, dính trên khuôn mặt Tử
Hề, thật nóng bỏng.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo đảo
quanh quân lính của địch đang lạnh run, giống như nhìn một đống kiến xếp hàng,
cuối cùng nghênh ngang mà đi, bỏ lại sau lưng hoang toàn cùng chết chóc.
“... A Khương, hẳn là sẽ
không oán ta...” Nam nhân lẳng lặng cười, ánh sáng trong đôi mắt dần tắt.
“Ta nghĩ... Ta có thể gặp
lại nàng rồi…”
Tử Hề buông tay, khép mắt
hắn lại.
Hoang, cánh đồng tuyết,
thi thể, máu tươi, tiếng kêu thảm thiết.
Tất cả liên miên cùng một
chỗ, đan vào nhau tạo thành bức tranh thê lương, bi thương trải ra khôn cùng.
Có lẽ chỉ có tu la mới có
thể tồn tại trong hoàn cảnh như thế.
Tháng bảy cùng năm, trong
triều truyền đến thánh chỉ.
Hắn trở thành thống soái
của tám mươi vạn quân, năm ấy hắn hai mươi ba tuổi.
Tháng hai năm sau, trở về
Trương An phục mệnh.
Trong rừng, trên sườn
núi, từ một ngôi mộ cô độc giờ đã thành đôi.
Hắn đến trước mộ tế bái,
sau đó thổi một khúc.
“Tướng quân, phu nhân, Tử
Hề cáo từ.”
Nam tử hơi hơi vuốt
cằm, xoay người rời đi, dưới ánh trăng, vóc dáng cao to để lại cái bóng kéo dài
trong đêm.
Khi diện thánh, Hoàng
Thượng tận lực tán dương hắn, quần thần cùng phụ họa.
Đi giữa ngự hoa viên đã
thấy tứ công chúa đợi hắn, nàng đã thành cô gái mười tám tuổi, đôi mắt hắn hiện
tia kinh diễm, chính trực cũng sáng lạn. Cô gái che tay áo, trên gương mặt
thoáng thẹn thùng mà ửng hồng. Một đôi mắt bên ngoài nhìn vào, giữa cánh đồng
hoa hồng nở rộ, thiếu niên tướng quân cùng công chúa điện hạ đã có một cuộc gặp
gỡ truyền kỳ. Câu chuyện này nhanh chóng lan truyền và trở thành tiêu điểm.
Khi hoàng hôn hắn mới trở
về, thị nữ cùng nô bộc phủ tưởng quân đã sắp hàng tại cửa lớn chờ đợi chủ nhân,
tứ phương tám hướng cúi đầu hành lễ. Hắn đi qua sai hạ nhân chuẩn bị một bộ y
phục cho ban đêm rồi ra khỏi cửa.
Nghe nói nàng đã lui về
không làm nhạc công ở Kính Hoa các nữa. Cầm nghệ có một không trong thiên hạ,
trong cung năm lần bảy lượt thỉnh nàng, muốn nàng làm vui lòng cung chủ.
Nàng từ chối.
Tiếng đàn từ lầu hai tung
xuống. Hắn ngồi dưới lầu, lẳng lặng lắng nghe.
“Niểu tình ti thổi
tới sân vắng viện, dao dạng xuân như tuyến.
Ngừng sau một lúc lâu
chỉnh hoa điền. Không sủy lăng hoa trộm nhân bán mặt.
Dĩ đậu áng mây thiên. Ta
bước hương khuê sao liền đem toàn thân hiện.
Không đến lâm viên, sao
biết như thế.
Thì ra muôn hồng nghìn
tía khai lần,
Giống
như như vậy đều đưa ra cảnh tượng đổ nát.
Ngày tốt cảnh đẹp nề hà
thiên, thưởng tâm chuyện vui nhà ai viện.”
Khi mười lăm tuổi, hoa nở
đầy sân, hắn nhìn thấy nàng trong đình viện, xung quanh là đào mai nở rộ, xinh
đẹp tuyệt trần.
Nàng nhón chân muốn hái đóa hoa đào
kia, nhưng vẫn không tới.
Nàng tuyệt thế võ công,
tung tay áo, tàn hoa bay đầy trời. Nhưng nàng không làm thế, vẫn như một tiểu
cô nương vươn tay áo, thêm cái quạt tròn, nhưng vẫn không tới.
Hắn thở dài trong lòng,
chậm rãi bước qua, nhẹ nhàng nâng tay đã bẻ một nhành hoa đưa đến cho nàng.
Hoa đào yểu điệu tươi
sáng, cho dù vậy vẫn không sánh kịp đôi mắt mang đầy ý cười của nàng, sáng ngời
khắp không gian.
“Thật đáng ghét, sao
ngươi lại cao như vậy.”
Nàng nhướng mi ý định
chụp đầu hắn như trước đây, nhưng phát hiện việc này so với hái hoa đào càng
khó hơn. Đôi mắt lóe lên tia sáng, sau đó chỉ thản nhiên mỉm cười. Ký ức trở
về, hắn bỗng nhiên nhận ra, nụ cười của nàng có vài phần mất mát cùng bất đắc
dĩ, cũng có vài phần đau thương.
Lớn lên, tức là ly biệt.
“Đúng ba tháng mùa xuân
ưu việt không người gặp, qui tắc cho ngươi như hoa mỹ quyến, như nước
năm xưa.
Này một chốc thiên lưu
nhân liền, thảo tạ hoa miên.
Sợ trận gió,
Thổi trúng hoa thất
thần, cô phụ hảo cảnh xuân.
Đồ hoán uổng công.”
Có lẽ hắn đã đến lúc
buông tay, giống như trước kia nàng đi tìm những người khác vậy. Rời xa nàng,
đi tìm một người thích hợp, ví dụ như Tứ công chúa, sau đó hắn sẽ hưởng thụ sự
huy hoàng sáng lạn khi còn sống.
Hắn đáng lẽ nên hiểu
được, nàng không thuộc về bất kỳ kẻ nào, cũng không thể cùng kẻ nào yêu nhau.
Qua mấy ngày, Thánh
Thượng liền nhắc tới hôn sự với Tứ công chúa, đánh tiếng hỏi hắn. Hắn biết Tứ
công chúa trốn ở ngoài điện vụng trộm nghe, dáng vẻ tinh quái lại khẩn trương
khiến hắn nhếch khóe
miệng cười.
Nữ hài tử tốt đẹp như
vậy, muốn người khác không thích thật khó.
“Quốc sự quan trọng,
trước hãy để Tử Hề bình định phản loạn phương Bắc rồi hãy quyết định.”
Hoàng Thượng vui mừng đáp
ứng, cô gái bên ngoài tức giận đến mức dậm chân. Hắn vừa ra, nàng kiềm chế
không được đỏ mặt tới hỏi hắn.
“Tướng quân, người có
thương nhớ nữ tử khác sao?”
Mặc dù nàng khẩn cấp hỏi,
nhưng dù sao cũng chỉ là một cô gái, lời ra khỏi miệng, giống như tiếng muỗi,
thỉnh thoảng ngẩng đầy liếc nhìn nam tử anh khí bức người trước mắt. Hắn vĩ đại
mà đẹp mắt, khiến người ta rất muốn tới gần.
Nếu có thể cùng với nam
tử này ở cùng một chỗ, thật là tốt biết bao.
“Vì sao nói như vậy?” Hắn
cúi đầu, tinh tế hỏi.
“Bởi vì... Bởi vì phụ
hoàng đã mở miệng, ngươi còn từ chối!” Nàng đan hai tay vào nhau: “Nữ tử kia
xinh hơn ta? Hay đẹp hơn ta? Nàng có phải tốt hơn ta nhiều không? Ngươi nói,
ta…ta có thể sửa!”
“Công chúa điện hạ không
có gì không tốt, không ai có thể thay thế.” Hắn cười khẽ, đầu ngón tay nhẹ khẩy
qua khuôn mặt ngây ngô nhỏ nhắn. Đây là hành động thân mật nhất của hắn với
nàng, lông mi của nàng chớp chớp, khiến người ta
thương tiếc.
Tâm của hắn hơi giật
mình.
Có rất nhiều chuyện đã
bắt đầu đi xa.
Nữ tử áo trắng đánh đàn
dưới ánh trăng, khuôn miệng luôn nở nụ cười, hắn tham lam xem không chớp mắt.
Nàng gọi hắn là Tử Hề, giống như thắp lên ánh sáng bên người hắn. Nàng ngủ
không hề phòng bị trước mặt hắn, tùy hắn ẫm đến
giường. Cuối cùng, khi nàng trúng dược, ôm lấy hắn, nói, Tử Hề, may mắn ngươi ở
trong này.
Bọn họ từng môi giao môi,
gáy hoan gáy, thân thể thân mật như vậy. Nay toàn bộ đã trở thành mộng.
—— Ở trong lòng ngươi, có
địa vị của ta hay không, chỉ một chút là tốt rồi.
Hắn đã hèn mọn như thế,
không dám cầu nhiều quá.
—— Không có.
Đó là nụ cười của nàng.
20
Cùng năm, Trà Lăng vương
xốc binh mưu phản.
Chiến tranh kéo dài trên
toàn diện, từ biên quan phương Bắc lan tràn khắp nơi.
Trường An.
Trong bóng đêm, mưa to
tầm tã, tia chớp nổ tung dưới chân trời cuồn cuộn.
Tầm mắt binh lính thủ
thành trở nên mơ hồ, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa tới gần, điên cuồng kêu gào.
“Người nào ——?”
Lệnh bài hoàng kim xuất
ánh hào quang trong bóng đêm.
Khiếp sợ tràn khắp không
trung, mọi người quỳ xuống hành lễ, binh lính cuống quýt mang cửa thành mở ra.
Cửa thành chậm rãi mở ra,
chỉ đủ một người đi qua, chỉ thấy một đạo bóng đen lướt vào, biến mất trong màn
đêm, chỉ còn tiếng sấm rền cùng mưa rơi.
Nữ tử tựa vào bàn gỗ
trong sương phòng, chợt có tiếng nói: “Tiểu thư.”
Lão bộc ngoài cửa cúi đầu
nói: “Đã trễ thế này, rất dễ cảm lạnh, mời tiểu thư đi nghỉ ngơi đi.”
Lam San đứng lên, để bát
canh sang một bên.
“Bên ngoài gió to quá, có
ánh sáng ngoài cửa sổ…Vãn nhi ngủ rồi sao?”
“Hồi tiểu thư, tiểu thiếu
gia đã ngủ, có nha hoàn cùng di nương trông coi, xin tiểu thư yên tâm.”
“Đã biết, ngươi cũng sớm
nghỉ ngơi đi, đừng để ý ta nữa.”
“... Vâng.”
Lại lần nữa, không gian
trở về yên tĩnh. Mưa gió bên ngoài vẫn to. Lá cây lắc lư trong đêm chiếu vào
cửa sổ, khiến người khác sợ hãi. Từng đợt ánh sáng trắng lóe lên, nàng chỉ lẳng
lặng ngồi, nhìn vào nơi vô định.
Bỗng dưng, cửa loảng
xoảng một tiếng, mưa gió từ ngoài thổi vào.
Nam tử mặc áo đen đứng ở
cửa, áo choàng thấm ướt, dưới tấm áo choàng mơ hồ thấy áo giáp chưa kịp tháo,
ánh kim loại sáng bóng chiếu lên từng trận hào quang. Hắn phong trần mệt mỏi,
mang theo giá lạnh cùng hoang vắng vùng biên quan.
Hắn thở hổn hển, chăm chú
nhìn nàng.
“Tử Hề ——?” Nàng ngẩn ra,
đi đến cửa. “Sao ngươi lại tới đây, ngươi không phải ở biên quan sao?”
Hắn trầm mặc, ánh mắt gắt
gao khóa ở nàng.
Nàng đi châm ngọn nến:
“Chờ một chút, ta gọi người đun nước sôi…”
Vừa rời đi một bước, đã
bị cái lạnh ẩm ướt như băng túm vào lồng ngực, gắt gao ôm chặt, cánh tay to lớn
khiến nàng không thể động đậy.
Cơ hồ cảm giác được, hai
tay hắn run run nhè
nhẹ, vùi đầu bên cần cổ của nàng, bên tai hô hấp nồng đậm, nước mưa theo mũi
hắn phun xuống, cái lạnh mềm nhẵn.
Nàng run rẩy một chút.
Bốn năm chưa từng gặp
lại, thấy, cũng là như vậy, môi nàng nở nụ cười đối với hắn trêu chọc cùng an
ủi, đôi môi lạnh lẽo bỗng đi lên, cơn lạnh xuyên thấu trái tim băng giá.
Hắn gần như bá đạo chà
đạp môi nàng, trằn trọc, dần dầnnóng rực. Mưa gió
trong đêm, lạnh giá như băng, hắn hôn nàng đến đau.
Hắn hung hăng ôm nàng.
“... Ta nghĩ đến ngươi đã
xảy ra chuyện...”
Bên tai là thanh âm hắn
khàn khàn.
“Ngươi không có việc
gì...” Thật tốt quá, hắn không mong gì hơn nữa, đột nhiên mất đi khí lực, bên
cạnh có nàng, mọi lời nói đều trở thành trói buộc.
Hắn thật sự nghĩ hắn có
thể buông tay.
Hắn thật sự nghĩ hắn có
thể nắm giữ lý trí.
Chẳng qua, khi tin tức
truyền đến, hắn không biết cảm giác khủng hoảng lại kinh hoàng thế này.
“Tử Hề.” Nàng lẳng lặng
nói, mặc hắn ôm: “Buông ta ra trước được chứ? Chớ quên ngươi là ai.”
Hắn làm sao có thể buông
ra.
Ngoài cửa sổ một tiếng
sấm rền, ánh sáng trắng chói cả bầu trời.
Hắn bỗng nhiên nghe được
tiếng khóc nỉ non của hài tử, ngẩn ra, hơi hơi buông
tay. Lam San chậm rãi tránh hắn ra một bên.
“Tiểu thư.”
Lão bộc ở ngoài cửa thấp
giọng nói.
“Tiểu thiếu gia bị bừng
tỉnh, cứng rắn muốn gặp tiểu thư.”
“Đã biết, lập tức đến.”
Nàng chỉnh lại quần áo,
bước đến cạnh cửa, lại nghiêng đầu nhìn hắn.