Vị Quýt Yêu Thích

Chương 30: “Anh có người mình thích không?”



Khương Như Vũ kỳ thật không tính là người hay khẩu thị tâm phi.

Trong tình huống bình thường vẫn tương đối nhanh mồm nhanh miệng, chuyện khẩu thị tâm phi thường xảy ra ở những tình huống đặc biệt như khi ứng phó với Lâm Xảo Nghiên, ví dụ như khi cô muốn mua đồ gì đó mà Lâm Xảo Nghiên lại hoàn toàn không đồng ý và những khi có chuyện phát sinh khiến lòng cô cảm thấy bất an hoặc lo sợ.

Năm lớp 10, Lâm Xảo Nghiên đưa cô đi trám răng lần đầu tiên, bác sĩ nhìn răng sâu của cô một hồi, vỗ tấm ảnh chụp rồi nói cho hai mẹ con biết rằng chiếc răng này cần phải điều trị tủy răng. Lúc đó đối với Khương Như Vũ mà nói bốn từ ‘điều trị tủy răng’ vô cùng xa lạ, mà khi bác sĩ nói cho cô biết nên chữa ra sao thì đúng lúc bé trai phòng bên cạnh hét ầm lên như con heo bị cạo lông trong nước sôi, đối mặt với sự sợ hãi không biết tên này, hơn nữa lại có Lâm Xảo Nghiên ở bên, Khương Như Vũ hoàn toàn hoảng loạn.

Từ trước đến nay Lâm Xảo Nghiên không thích Khương Như Vũ ỷ mình là con gái mà bị kinh sợ bởi chuyện không đáng, nửa đêm Khương Như Vũ đi vệ sinh ngẫu nhiên gặp phải con gián, sau khi trải qua kinh nghiệm lần đầu bị Lâm Xảo Nghiên răn dạy, cô sẽ không còn bị con gián hù đến mức hét lên dù là âm thanh nhỏ xíu.

Khi cô nằm trêи giường, trong lúc chờ bác sĩ chuẩn bị, cô thoáng nhìn Lâm Xảo Nghiên đang xem điện thoại, nhỏ giọng hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, làm cái này có đau không ạ?”

Bác sĩ trầm tư vài giây: “Thật ra sẽ không đau như lúc cái răng sâu phát tác đâu, chẳng qua nếu như cháu sợ đau chú có thể tiêm thuốc tê cho cháu.”

Giọng nói của chú ấy không lớn không nhỏ, vừa vặn truyền đến tai Lâm Xảo Nghiên, sau đó bà lập tức cau mày: “Nếu như không phải rất đau thì đừng tiêm thuốc tê, loại thuốc này không tốt cho cơ thể.”

Bà nhìn vẻ khẩn trương sắp không kiềm chế được trêи gương mặt của Khương Như Vũ, mi tâm nhíu càng sâu: “Tiểu Vũ, cần tiêm thuốc tê không?”

Khương Như Vũ cảm thấy ý tứ trong câu nói này của Lâm Xảo Nghiên chính là mẹ cảm thấy con không cần thiết phải tiêm thuốc tê, mẹ cũng không hy vọng con tiêm thuốc tê.

Cô nhìn Lâm Xảo Nghiên nhíu chặt mày, bắt đầu tự hỏi nếu như mình cự tuyệt thì bà có không vui hay không.

“Con không cần.” Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Khương Như Vũ đè nén nỗi bất an trong lòng: “Không đau bằng khi sâu răng, vậy thì không tính là gì.”

Sự thật chứng minh cô còn quá non nớt, lại dám tin tưởng lời của nha sĩ.

Lúc bắt đầu mổ, cô còn dốc sức an ủi bản thân, nếu bác sĩ đã nói không đau như lúc sâu răng, vậy chắc là mình có thể chịu được, quả thật là lúc lên cơn đau do sâu răng thật sự như muốn lấy mạng cô, ngay cả ngủ cũng không yên.

Kết quả là bác sĩ cầm một cây siêu mảnh đâm vào sâu bên trong răng rồi mạnh tay kéo ra ngoài.

Cô không nhịn được nữa, nước mắt bắt đầu thi nhau rơi xuống.

Dù trải qua bao nhiêu năm, cô cũng không quên được ngày nằm trêи giường hôm đó, tê tâm liệt phế có thể so với độ nặng của đau dạ dày gấp đôi khi đau răng, cảm giác như trong phòng sinh con vậy.

Và với hai câu nói hoàn toàn thuyết phục cô của bác sĩ.

Bất kể là tự phát đau răng hay bị đau bởi động tác ở bệnh viện thì đều có thể lấy mạng cô và việc nha sĩ nói không đau đều là dối trá.

Song đây chẳng qua là vì từ sâu trong nội tâm cô luôn cẩn trọng từng li từng tí khi đối diện với Lâm Xảo Nghiên.



“Tớ cáu giận gì chứ? Sao tớ có thể vì anh ấy mà nổi giận?”

Khương Như Vũ hắng giọng, dùng thái độ hung dữ lên tiếng: “Anh ấy… là ai chứ?”

“Nếu như anh ấy chẳng là là gì.” Lương Hi cong mắt cười: “Bây giờ cậu kϊƈɦ động như vậy làm gì?”

“Chỉ là tớ…”

“Chỉ là cậu…” Khương Như Vũ vừa muốn cứng đầu phản bác thì Lương Hi cười hì hì cắt ngang lời cô, gập từng ngón tay đếm số: “Khẩu thị tâm phi, giấu đầu hở đuôi, trong ngoài bất nhất, lời nói và hành động trái ngược nhau,... còn có một từ nói như nào ấy nhỉ? Trong mấy tiểu thuyết tổng tài bá đạo thường dùng để miêu tả nam chính ngoài mặt làm bộ không thích nữ chính, trêи thực tế trong lòng thích muốn chết…”

Cô ấy lấy ngón trỏ phải đặt lên ngón út tay trái vài giây rồi gập ngón út xuống và nói: “A, tớ nhớ ra rồi, là ngoài miệng ngại ngùng thân thể thành thật…”

Âm cuối được cô ấy kéo ngân dài, thể hiện rõ ràng ý xấu.

“Cậu… Còn lâu tớ mới giống như cậu nói!” Cô mặt đỏ tía tai, sau khi tâm sự thiếu nữ bị vạch trần lại bắt đầu cảm thấy thẹn thùng và không biết phải làm sao: “Tớ thật sự không có…”

Âm thanh giận dỗi mới lên cao được một nửa, trong nháy mặt lại bị người khác đâm một nhát như quả bóng xì hơi xẹp xuống, Khương Như Vũ nhìn chằm chằm dép lê con vịt màu vàng nghệ, vô cùng ủ rũ: “Nhìn qua thật sự rõ ràng vậy sao?”

“Ừm… còn ổn.” Lương Hi chống cằm nhớ lại: “Bọn tớ hay đùa giỡn với hiểu rõ cậu rồi nên vẫn nhìn ra được.”

Đùa giỡn với hiểu rõ.

Vậy cũng là quen thuộc rồi.

Trong những người thân thuộc với cô.

Cũng có Phó Ý.

Nhớ tới điều này, mặt Khương Như Vũ xám như tro: “Vậy có phải Phó Ý cũng phát hiện ra rồi?”

“Làm sao tớ biết, nhưng mà tâm tư con trai không tinh tế và nhạy cảm như con gái đâu, nói không chừng bây giờ vẫn giống kẻ ngốc coi cậu như em gái…”

Nói tới đây Lương Hi nhớ tới chuyện ‘đắp chăn nói chuyện phiếm thuần khiết’ trong quán trà sữa nửa tiếng trước của Khương Như Vũ và Phó Ý, hơi dừng lại, giọng tới dần dần yếu đi: “Hình như… biết đâu… có lẽ cũng không chắc chắn… nói không chừng anh ấy có ý với cậu...”

“Tuyệt đối không có khả năng.” Khương Như Vũ không chút nghĩ ngợi phản bác lại.

“Anh ấy coi tớ như em gái mà bắt nạt, sao có thể có ý gì khác được.” Cô xua tay liên tục: “Cậu từng gặp người con trai nào nói với cô gái mình thầm mến mấy câu kiểu ‘tôi ở trêи giường chờ em, tôi sẽ phục vụ em rất tốt’ chưa?”

“Không biết, tớ cũng chưa yêu đương bao giờ.” Lương Hi không có hứng thú với suy nghĩ của Phó Ý, tùy tiện trả lời một câu đối phó cho xong rồi hăng hái bừng bừng hỏi cô: “Nếu cậu đã thích anh ấy vậy giờ có muốn theo đuổi không?”

“Tớ theo đuổi Phó Ý?” Khương Như Vũ cắn môi dưới: “Hình như… không thỏa đáng lắm.”

“Có cái gì không thỏa đáng? Anh ấy chỉ lớn hơn cậu 2 tuổi, chín bỏ làm mười thì là bạn cùng tuổi rồi, cũng đâu phải để cậu theo đuổi ông chú 30-40 tuổi.” Lương Hi không khách khí liếc mắt nhìn cô.

Nhưng, để cô theo đuổi Phó Ý…

Nên theo đuổi thế nào đây?

Cô không có kinh nghiệm theo đuổi người khác.

Chẳng lẽ muốn cô sáng sớm cầm sữa bò và bữa sáng tình yêu đến dưới lầu ký túc xá của anh.

“Đàn anh Phó, em dự định từ hôm nay bắt đầu theo đuổi anh, sau này em nhận thầu hết bữa sáng của anh, em còn có thể đạp xe điện đưa anh đi học ở tòa giảng đường.”

Hoặc là vào buổi tối xếp nến thành hình trái tim ở dưới tòa ký túc xá của anh ấy, cầm loa nhỏ hét đến tê tâm liệt phế.

“Phó Ý! Em thích anh! Nếu anh không đồng ý! Mỗi tối em đều đến dưới ký túc xá hét lên!”

“...” Khương Như Vũ mặt không đổi sắc ném que kem đã ăn hết vào thùng rác: “Tớ không làm.”

“Vì sao?” Lương Hi không hiểu.

“Tớ cảm thấy có thể là bây giờ tớ thấy quá ít con trai ở Lâm Đại, nói không chừng hai ngày nữa tớ sẽ nhìn trúng người khác.”

“Ôi trời.” Khuỷu tay Lương Hi gác lên thành ghế nâng má lắc đầu: “Vậy cậu đúng là lãng phí tài nguyên tốt như vậy.”

Yên lặng trong chốc lát, Khương Như Vũ đứng dậy: “Tớ muốn đi tắm.”

Lương Hi đáp lại rồi quay đầu bận việc riêng.

Cô đến ban công lấy quần áo để thay, cầm khăn tắm khăn mặt, lấy sữa tắm và dầu gội trong chậu rửa mặt xong, liếc nhìn sạc pin dự phòng kiểu dáng cũ kỹ trêи bàn…

Sau đó nhấc di động lên.

Im lặng một lúc, cô mở Wechat của Phó Ý.

[Thầy Phó, dạ hội Giáng Sinh anh thật sự không đến sao? Sạc dự phòng của anh vẫn còn ở chỗ em này.]

Gửi xong dòng này Khương Như Vũ ôm đồ đi tắm.

Kỳ kèo nửa tiếng mới từ phòng tắm đi ra, cô ném quần áo bẩn vào trong máy giặt, đặt lại đồ đạc vào chỗ cũ, thấy rằng thật sự không có chuyện gì để làm mới chậm rãi cầm di động trêи bàn lên.

Phó Ý chưa trả lời cô.

Khương Như Vũ liếc nhìn thời gian, lúc này đã qua 40 phút, chắc là anh đang bận.

Ngẩn người nhìn màn hình mấy phút, Khương Như Vũ đột nhiên giơ ngón tay ra.

Ma xui quỷ khiến gửi cho Phó Ý một câu.

[Thầy Phó, anh có người mình thích không?]

Mạng của ký túc xá thi thoảng sẽ lag, tín hiệu của Khương Như Vũ có lúc sẽ chuyển thành 2G; vừa gửi đi những câu này, vòng tròn nhỏ màu xám vẫn luôn quay đều ở đoạn đầu tin nhắn.

Vòng tròn nhỏ màu xám cứ quay đều một hướng không đổi, Khương Như Vũ nhìn đi nhìn lại bỗng thấy hối hận.

Cảm thấy bản thân quá xúc động rồi, sao cô có thể không nhẫn nại như vậy?

Ngón trỏ đặt trêи dòng tin đã gửi, cô định đợi vòng tròn nhỏ màu xám biến mất sẽ lập tức thu hồi tin nhắn.

Dù sao thì theo tình hình hiện tại, chắc là điện thoại của Phó Ý không ở bên cạnh anh.

Ước chừng đợi khoảng 2 phút, cuối cùng mạng cũng về 4G, Khương Như Vũ lập tức thu hồi tin nhắn.

Đồng thời cô liên tục cầu nguyện trong lòng Phó Ý không nhìn thấy.

Kết quả, ngay khi cô vừa thu hồi tin nhắn chưa được bao lâu, trêи đỉnh khung trò chuyện bỗng thay đổi trạng thái thành ‘đối phương đang nhập…’.

Trái tim cô bị treo ngược lên…

Qua nửa phút, Phó Ý gửi tin đến.

[Tôi sẽ đến dạ hội Giáng Sinh.]

Không có gì phía sau nữa.

Khương Như Vũ chợt thở phào nhẹ nhõm, chầm chậm vuốt ngực ổn định trái tim.

Nhưng mà cô còn chưa kịp nhảy cẫng lên vì sung sướиɠ.

Chớp mắt một cái, trêи màn hình lại xuất hiện một câu.

[Anh trai đã có người mình thích.]

Trong nháy mắt, mặt Khương Như Vũ trắng bệch.

Đặc biệt là lúc tin nhắn trả lời của người nào đó liên tiếp hiện trong khung đối thoại.

[Em gái nhỏ.]

[Sau này có chuyện gì muốn hỏi có thể hỏi thẳng.]

[Ấp a ấp úng như này thật sự không cần thiết.]

Gần như có thể tưởng tượng người đàn ông đầu bên kia điện thoại đang nhướng mày cười vô cùng đắc ý, dùng giọng điệu không thể tưởng tượng được hỏi bạn cùng phòng.

“Chuyện gì xảy ra đây, cô gái nhỏ này lại thích tôi sao?”

“Nếu không sao lại hỏi tôi có người mình thích chưa?”

“...”

Dùng sức siết chặt di động đến mức đầu ngón tay trắng bệch, gân xanh trêи mu bàn tay mơ hồ hiện lên; Khương Như Vũ mặc váy ngủ in hình hoạt hình rộng rãi, mái tóc ướt sũng xõa sau lưng, cắn môi dưới; tẩy trang, khi lướt qua mắt có thể nhìn rõ quầng thâm dưới đáy mắt.

Quá lúng túng rồi.

Việc này có thể dùng cớ gì để lấp ɭϊếʍ cho qua đây?

Nếu như anh không thích mình.

Có thể sẽ cảm thấy mình như trò cười.

Cô… không muốn thành trò cười.

Cũng không muốn cuối cùng bản thân trở nên quá thảm hại.

Thế nhưng.

Hình như không có lý do nào.

Cô vắt óc suy nghĩ nhưng không nghĩ ra được gì.

Không có gì, cho dù là một lý do nhỏ xíu cũng không tìm được.

Cửa ký túc xá bị người bên ngoài mở ra, hai bạn cùng phòng khác vui vẻ đi vào chào hỏi Lương Hi và cô.

Co nghe thấy Lương Hi dùng giọng ngọt ngào hỏi hai người họ có mang bữa khuya về cho cô ấy không.

Khương Như Vũ vô thức liếc mắt về phía Lương Hi một cái.

Chần chừ hồi lâu.

Rốt cuộc cô cũng bắt đầu chậm rãi gõ chữ.

[Thầy Phó, anh đừng nghĩ nhiều.]

[Thực ra em muốn hỏi là đàn anh Kiều Sâm có người mình thích chưa.]

[Sợ anh cảm thấy cảm thấy buồn và mất mặt, cho nên lịch sự hỏi anh chút thôi.]

Tác giả có lời muốn nói: Phó Ý: Tôi đang suy nghĩ về kiểu lịch sự này của em có hơi quá?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.