Vị Rượu Trên Môi

Chương 42





Giải thưởng cuối cùng là giải đoàn thể, Dụ Kiêu với phim “Tập Độc” vinh dự giành được giải “Phim ảnh hướng nhất năm”.

Anh lên sân khấu lần nữa, tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía, Thích Vãn gào thét cũng mất tiếng luôn rồi.
Giải thưởng quan trọng đã trao xong toàn bộ, ghế khách quý dưới đài đã trống hơn phân nữa, có vài nghệ sĩ vì hành trình khác không thể không rời đi sớm, có vài nghệ sĩ thì lĩnh giải xong là về ngay.
May mà ba đại thần đều không rời đi sớm, Trì Trầm và Đinh Toản còn có biểu diễn, vì giữ tỉ lệ người xem nên ban tổ chức cố ý sắp xếp cho hai người diễn cuối cùng.
Dụ Kiêu cũng không có ý đứng dậy rời đi, anh đã từng nói trong một lần phỏng vấn, không rời tiệc trước là tôn trọng với ban tổ chức và người xem cũng như đồng nghiệp biểu diễn sau.
Đây chính là điểm đặc biệt của anh, có nhân khí cao cũng không cao ngạo, tôn trọng người khác mới có thể được người khác tôn trọng.
Rất nhiều fan hâm mộ ban đầu yêu thích anh vì nhan sắc, lọt hố vì tài hoa, cuối cùng ở lại vì nhân phẩm.
Kết thúc buổi lễ, MC lên đài chào cảm ơn, các cô gái lễ tân hướng dân khách quý rời đi.
Đường Gia gửi wechat tới bảo Thích Vãn trực tiếp tới lối ra hội trường, cô cất đèn và máy ảnh, thừa dịp dòng người không nhiều vội vàng chạy tới.
Thích Vãn tới gấp, trên người chỉ có một túi đựng máy ảnh, đèn tiếp ứng không có chỗ cất.

Cũng may đèn tiếp ứng bây giờ đều làm bằng chất liệu mềm, vì không để Dụ Kiêu và Đường Gia phát hiện cô vụng trộm chạy đi tiếp ứng, cô gấp gọn đèn lại, kẹp vào cánh tay giấu trong áo khoác.
Đường Gia đã chờ ở cửa ra một lúc, thấy Thích Vãn chạy tới liền vẫy gọi: “Ở đây ở đây, sao giờ em mới đến? Vừa rồi đi đâu hả?”
Thích Vãn đi ngược dòng người đến cạnh Đường Gia, ấp úng tìm lý do: “Vừa rồi lúc chụp ảnh em chạm mặt bạn đại học, đã lâu không gặp nên trò chuyện vài câu.”
Giọng cô có chút khàn khàn, Đường Gia nhíu mày hỏi: “Cổ họng em sao vậy?”
Thích Vãn ho hai tiếng che giấu: “Bị nóng trong thôi ạ.”
Đường Gia muốn nói “rõ ràng vừa rồi trên xe giọng em không phải như vậy”, còn chưa kịp mở miệng đã nhìn thấy Dụ Kiêu cùng tổng giám đốc tạp chí ML sóng vai từ hội trường ra.

Cô dẫn theo Thích Vãn lên đón.
Quý tổng tạp chí ML là người đàn ông trung niên khoảng 50, gương mặt thân thiện dễ gần, hôm nay nhận giải thường từ thiện của năm.

Dụ Kiêu nghĩ đến Đường Gia nói trước đó, lúc rời sân cố ý đi đường vòng chạm mặt ông, thuận tiện chúc mừng ông một phen.
Hai người dọc đường trò chuyện vui vẻ, cổ họng Thích Vãn đau rát nên không lên tiếng, cô chỉ phủ thêm áo khoác phòng lạnh cho Dụ Kiêu rồi yên lặng đứng sau lưng anh.
Dụ Kiêu liếc cô một cái, nhẹ nhàng nói câu “Cảm ơn”.
Chi tiết nội dung hợp tác không thể nói rõ trong dăm ba câu trên đường, suy nghĩ đến lịch trình Dụ Kiêu bận rộn, ngày mai còn phải về thành phố Giang quay phim, Quý tổng mời bọn họ cùng tới tổng bộ ML ngồi một chút.

Cao ốc tổng bộ ML cách hội trường rất gần, đi xe mười mấy phút.
Đêm đã khuya, trong tòa nhà vẫn có không ít nhân viên tăng ca, các cô gái trẻ thấy Quý tổng đột nhiên mang Dụ Kiêu về công ty, đầu tiên là dè dặt chào một tiếng, sau đó quay đầu che miệng ngạc nhiên, “a a a a a, tôi gặp được nam thần đời thực rồi!”
Quý tổng quay đầu trêu ghẹo nói: “Trẻ tuổi thật tốt, nhiều cô gái thích như vậy.”
Dụ Kiêu cười nhẹ khiên tốn: “Đâu có, Quý tổng thành thục cẩn trọng, phong thái năm đó không giảm.”
Quý tổng cười to thoải mái, trong lòng càng thêm tán thưởng Dụ Kiêu.
Có trợ lý công ty dẫn đầu, mọi người được đưa tới văn phòng Tổng giám đốc, chính thức thảo luận chi tiết việc chụp hình trang bìa.
Lúc đầu Quý tổng muốn mời Dụ Kiêu hợp tác trong năm, nhưng bởi vì các hoạt động, tiến độ quay chụp đoàn phim bên kia đã chậm trễ, trong năm khó mà đi được, cuối cùng không có cách nào chỉ có thể hẹn năm sau.
Quyết định thời gian xong xuôi, Quý tổng lại nói chuyện phiếm với Dụ Kiêu.

Ông là người thích uống trà, tự tay pha trà cho Dụ Kiêu, còn đàm luận tinh túy trong đó cùng anh.
Thích Vãn không có việc gì lại không thể nghịch điện thoại, ngồi ở bên cạnh mệt chỉ muốn ngủ, cô đột nhiên nghe thấy Quý tổng đổi đề tài hỏi đến mình.
Ông hỏi Dụ Kiêu: “Tôi nghe lão Tạ nói, cậu có một trợ lý rất biết chụp ảnh?”
Lão Tạ là chỉ đạo quay phim đoàn phim “Thịnh thế Trường An”, quan hệ của Thích Vãn và ông ấy không tệ, có đôi khi rảnh rỗi cũng sẽ hướng dẫn cô vài câu.
Dụ Kiêu: “Vâng, đây chính là trợ lý của tôi, Thích Vãn.”
Thích Vãn giật cả mình lập tức tỉnh táo, hỏi Quý tổng: “Ngài quen biết thầy Tạ sao?”
Quý tổng cười cười: “Ông ấy là sư đệ tôi.”
“Sư đệ…” Thích Vãn trầm ngâm: “Nói như vậy ngài chính là vị sư huynh rất lợi hại kia trong miệng ông ấy?”
Thầy Tạ đã từng nhắc đến với Thích Vãn, ông có một sư huynh vô cùng lợi hại, là phó chủ tịch hiệp hội nhiếp ảnh quốc gia, còn nói ông ấy thích nhất là người mới có tiềm lực, có cơ hội nhất định sẽ giới thiệu Thích Vãn quen biết ông ấy.
Quý tổng: “Không dám nhận, không thể nói là rất lợi hại, chỉ là có nhiều kinh nghiệm hơn người trẻ tuổi các bạn một chút thôi.

Mấy ngày trước lão Tạ gọi điện thoại cho tôi có nhắc tới bạn, không nghĩ tới bạn còn trẻ lại xinh đẹp như vậy, không biết tôi có thể nhìn tác phẩm bạn chụp một chút được không?”
“Đương nhiên có thể!”
Thích Vãn mừng rỡ, đang chuẩn bị cầm máy ảnh lại nhớ tới tác phẩm mang ra được đều lưu trong máy tính, hiện trong máy này chỉ có vài bức chụp hoạt động của Dụ Kiêu, loại này không dám mang ra trước mặt chuyên gia.
Nghĩ vậy, cô lấy điện thoại di động ra, mở weibo.

Cô mỉm cười: “Ngài chờ một lát.”
Nhân lúc cô loay hoay với điện thoại, Dụ Kiêu nghiêng người xích lại gần bên tai cô, thấp giọng hỏi: “Cổ họng em bị sao vậy?”

Lúc cô mở miệng nói chuyện, anh mới phát hiện giọng nói của cô khác lạ, có điều ngại Quý tổng đang nói chuyện với cô nên không hỏi ra miệng.
Thích Vãn tất nhiên không nói cho anh biết vì đi tiếp ứng cho anh kích động quá nên mất giọng, nên vẫn lấy lý do lừa Đường Gia kia: “Không có gì, do nóng trong thôi, cổ họng hơi khó chịu.”
Cô không cho Dụ Kiêu cơ hội hỏi tiếp, ấn mở weibo tìm tới tấm ảnh cô cho rằng “đẹp nhất năm” chụp bóng dáng Dụ Kiêu dưới trời chiều đưa tới trước mắt Quý tổng.
Quý tổng nhìn thoáng qua, có vài phần kinh ngạc: “Tài khoản weibo ‘QW” là của bạn?”
Thích Vãn gật đầu: “Đúng vậy.”
“Tấm hình này tôi từng nhìn qua, lúc ấy trợ lý đưa cho tôi xem, không nghĩ tới có duyên như vậy, đây là bạn chụp?”
Nhắc vậy làm Thích Vãn nhớ tới, đêm đó đăng tấm ảnh này đúng là được weibo ML ấn thích, khiến cô thêm được không ít fan hâm mộ.
Quý tổng lại mở các ảnh khác trên weibo, khá tán thưởng kỹ thuật chụp ảnh của cô.
“Là như thế này, trong nước chúng ta có một giải nhiếp ảnh Kim tượng bạn biết không?”
Thích Vãn gật đầu: “Tôi biết, giải Kim tượng là giải thưởng nhiếp ảnh nghệ thuật cao nhất trong nước.”
Quý tổng: “Không sai, giải thưởng này năm sau sẽ tổ chức, trên tay của tôi có một đề cử nhưng vẫn chưa dùng, không biết bạn có hứng thú với cái này không.”
Nghe ý của ông là muốn đề cử Thích Vãn tham gia, điều này là sự tán thưởng lớn nhất dành cho tác phẩm của cô.
Thích Vãn ngơ ngác đáp ứng: “Đương nhiên!” Đây chính là giải thưởng lớn nhất trong nước, cho dù không giành được giải, được đề cử cũng là một loại vinh danh.
Quý tổng gật đầu, lại nói với cô một chút hạng mục công việc cần chuẩn bị, Thích Vãn cầm sổ nhỏ ra ghi lại cẩn thận.
Trò chuyện quên thời gian, khi đoàn người Dụ Kiêu bước ra khỏi cao ốc đã gần rạng sáng.
Sáng sớm ngày mai bọn họ phải bay trở về đoàn làm phim, đêm nay Dụ Kiêu và Thích Vãn đều không về nhà, Đường Gia đặt một nhà hàng gần sân bay, để lái xe trực tiếp đưa bọn họ tới còn cô trở về nhà.
Sau khi lên xe, Dụ Kiêu vốn định quan tâm cổ họng Thích Vãn thế nào, rồi hỏi cô đêm nay có xem trực tiếp buổi lễ không, thực ra là anh muốn biết cô có nghe được lời lời anh nói không.

Nhưng Thích Vãn vừa lên xe đã ôm điện thoại nhắn tin với các chị em tốt, Ôn Thời Niệm quay phim quá mệt nên không trả lời cô, nhưng nhóm 【 Tiểu tiên nữ sinh hoạt hàng ngày 】ai cũng đều là cao thủ thức đêm, Thích Vãn tùy tiện ném một cái lì xì, cả đám lập tức hiện hồn tranh cướp.
Lúc đầu cô còn nhấn phím điên cuồng, sau trực tiếp gửi tin nhắn thoại thì nghiền luôn.
“Chị em à, các cậu biết không, tớ gặp được một nhân vật lớn, ông ấy muốn đề cử tớ tham gia Kim tượng!”
“Cái gì? Tớ không có quay phim!”
“Không phải giải Kim tượng Hồng Kông kia đâu, là giải nhiếp ảnh trong nước thôi!”
Trong nhóm đồng loạt gửi tới icon: “Vãn tỷ trâu bò!”
Thích Vãn lại rất hào phóng phát ra mấy cái lì xì: “Chờ tớ chuẩn bị xong tư liệu dự thi, năm sau về mời các cậu ăn lẩu.”

Dụ Kiêu nghe cổ họng cô phát ra âm thành khàn khàn, miệng nhỏ còn mấp máy khôn ngừng, anh cười khẽ rồi nói với lái xe: “Tìm một hiệu thuốc đi.”
Xe dừng ở bên lề đường, Thích Vãn đang trò chuyện quên trời đất với đám chị em hoàn toàn không biết Dụ Kiêu xuống xe, mãi đến khi phát hiện xe không chạy, cô mới biết vị trí bên cạnh đã trống không rồi.
Thích Vãn bị dọa sợ, vội hỏi lái xe: “Anh ấy đâu?”
Lái xe chỉ chỉ ngoài cửa sổ, Dụ Kiêu bước ra từ một cửa hàng tiện lợi 24h, trong tay cầm theo một cái túi.

Anh mở cửa xe, ném vào trong lòng Thích Vãn: “Có bệnh uống thuốc.”
Cái túi rơi trúng đùi Thích Vãn, cô mở ra nhìn một chút, bên trong là đống kẹo thanh giọng giảm đau cổ họng, thuốc tiêu viêm, ..
“Anh mới có bệnh ấy.” Ngoài miệng cô không phục nhưng trong lòng như được thêm mật.
Đêm nay cô vì anh điên cuồng gào thét cùng hơn trăm fan hâm mộ, chính chủ lại mua thuốc cho cô…..

a a a a a bản tiên nữ đúng là người thắng cuộc trong cuộc đua theo đuổi thần tượng rồi!

Một ngày này quá mệt mỏi, ngày mai lại phải lên máy bay, Thích Vãn quay lại khách sản liền ngủ luôn.
Dụ Kiêu nằm ở trên giường, bỗng dưng nhớ tới Quý tổng nhắc đến tài khoản weibo kia, anh mở phần mềm lên tìm kiếm.
Anh không quá quen dùng weibo, tìm một hồi lâu mới tìm được chính xác tài khoản của Thích Vãn.

Bài đầu tiên của cô chính là hình của anh, còn lại đều là tác phẩm chụp ảnh, không có gì liên quan tới nội dung sinh hoạt.
Anh nhìn một lượt, không có ý gì cả, chỉ là muốn hiểu rõ cô nhiều hơn một chút.
Những quá khứ vắng mặt anh cuối cùng sẽ thành tiếc nuối, chỉ mong tương lai, mọi thời khắc quan trọng trong cuộc đời của cô, người bên cạnh vĩnh viễn là anh.
Sáng ngày hôm sau, fan hâm mộ Dụ Kiêu phát hiện trong danh sách theo dõi của anh nhiều thêm một tài khoản tên ‘QW’, thậm chí anh còn lần đầu tiên like hết tất cả các bài viết trên weibo người đó.
Chẳng lẽ anh không biết like weibo sẽ bị người khác nhìn thấy sao?
Fan hâm mộ tìm hiểu nguồn gốc tài khoản QW, kết quả không phát hiện bát quái gì, chỉ là một blog nhiếp ảnh rất bình thường.

Mọi người cũng không nghĩ nhiều, cho rằng chỉ là nhiếp ảnh gia nào từng hợp tác với anh.

Tiến độ đoàn phim bị trì hoãn vài lần, lại bởi vì gần tới tết xuân, tất cả mọi người hi vọng có thể về nhà ăn tết sớm nên không thể không chạy tiến độ.
Dụ Kiêu vừa về tới đoàn phim lập tức dấn thân vào quay không kể ngày đêm.
Có hai ngày quay liên tục chỉ ngủ không đến năm tiếng, lại phải thay đổi tạo hình tiếp tục quay, Thích Vãn nhìn mà đau lòng muốn chết, nhưng lại không thể làm gì.
Mấy ngày nay cô cũng loay hoay đến choáng váng, ngày hết hạn báo danh giải Kim tượng đã đến gần, thời gian Quý tổng tìm tới cô cũng đã khá muộn nên rất nhiều tư liệu không kịp chuẩn bị cẩn thận.

Ban ngày cô phải ở đoàn phim chăm sóc Dụ Kiêu làm việc, khi rảnh lại bận rộn với việc của mình, tâm tư mệt mỏi lao lực quá độ.

Cũng may tất cả tư liệu đều giải quyết xong trước ngày hết hạn, đoàn phim quay chụp cũng vô cùng thuận lợi, gắng sức chạy đua nên đã hoàn thành sớm hơn kế hoạch một chút.
Nhân viên đoàn phim quyết định thời gian nghỉ là trước đêm 30 hai ngày, sau khi kết thúc cảnh quay cuối, tất cả mọi người trong đoàn sẽ ngồi cùng một chỗ ăn bữa cơm tất niên, sau đó mọi người về nhà ăn tết, kỳ nghỉ bảy ngày.
Thích Vãn nhìn lịch, hôm liên hoan ấy đúng vào sinh nhật của cô.
Cô thu điện thoại di động nhìn Dụ Kiêu bên cạnh, mím môi mỉm cười.

Cũng không biết người đàn ông này có niềm vui bất ngờ cho cô không?
Quả nhiên, ngày sinh nhật Thích Vãn nhận được một chuyển phát nhanh gửi từ nước ngoài, cô ôm tâm trạng kích động không kịp chờ đợi muốn biết Dụ Kiêu chuẩn bị quà gì cho mình, kết quả liếc tới cột người gửi kia: là Tằng Đình.
Mỉm cười.jpg
Thích Vãn vừa mở quà vừa gọi điện thoại cho Tằng Đình.

Tằng Đình ở nước ngoài, đêm nay liên hoan nên không thể tới chỗ cô, nhưng anh không quên sinh nhật Thích Vãn, cố ý gửi quà từ nước ngoài cho cô.
Thích Vãn mở hộp quà ra: “Đây là…”
“Đây là lắc tay VCA cao cấp, anh đoán em sẽ thích nên mua về.”
Thích Vãn nhìn thoáng qua cổ tay của mình, giống hệt lắc tay Dụ Kiêu tặng cô.
“Cảm ơn, em rất thích.”
Hai người lại trò chuyện vài câu, Tằng Đình bên kia còn đang bận, vội vàng cúp điện thoại.
Thích Vãn nhìn về phía Dụ Kiêu, anh đang diễn thử với Du Khải.

Dường như có thần giao cách cảm, anh cũng quay mặt nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên.
Thích Vãn mỉm cười đáp lại, yên lặng cất lắc tay Tằng Đình tặng vào trong hộp.
Cả ngày trôi qua, Thích Vãn nhận được không ít lời chúc, ngay cả ngỗng trắng nhỏ Ôn Thời Niệm cũng rất biết ôm đùi kim chủ ba ba, tặng cô một chai nước hoa số lượng có hạn.
Nhưng trong tất cả quà và lời chúc sinh nhật này lại không có Dụ Kiêu, từ buổi sáng đến giờ anh cũng chưa nói một câu “sinh nhật vuii vẻ” với cô.
Thích Vãn nghĩ thầm, chẳng lẽ người đàn ông này không biết?
Không đúng a, cô đã phát vòng bạn bè từ sớm, giữa trưa lúc ăn cơm còn ấn mở bài hát Sở Hàm hát mừng sinh nhật cô ngay trước mặt Dụ Kiêu, chỉ thiếu viết lên mặt mấy chữ “hôm nay sinh nhật bản tiên nữ” to đùng thôi.
Mà tên móng heo to xác Dụ Kiêu này, hay là trầm mê đọc kịch bản không điểm dừng nên không nghe thấy?
Không phải chứ, không phải anh tuyên bố muốn theo đuổi cô sao?
Đây chính là thái độ theo đuổi bạn gái của anh?
Ngay cả sinh nhật của bạn gái còn không nhớ thì theo đuổi cái quỷ gì?
Đừng có theo đuổi nữa, đi mà yêu kịch bản của anh đi!
Tức giận.jpg



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.