Vì Sao Hạ Lạnh?

Chương 17



"Tôi nghĩ ánh mắt Tịch tổng khẳng định đặc biệt cao."

"Ai, cô đừng suy nghĩ, người ta đã sớm kết hôn."

"A? ... Thật chán."

"A, cô có ý nghĩ muốn làm tình nhân a."

"Tôi là loại người này sao? Nhưng, nói thật sao lại kết hôn sớm như vậy?"

"Uh, đàn ông anh tuấn, vừa có địa vị, kết hôn ở tuổi này đích xác là có chút sớm."

"Không có ý nghĩa a không có ý nghĩa, tình yêu đầu tiên của tôi."

"A, a."

"Niên quản lý, một câu sau cùng là -- thật đã kết hôn?"

"Uh."

"Nếu như ly hôn tôi làm vợ hai, có thể được không?" (Câu này tôi chém)

"Căn bản không thể nào."

"Căn bản? Vậy như thế nào mới có thể ?"

"Cô gái, nếu quả thật nhắc tới hôn nhân đến cuối cùng người nào thay lòng đổi dạ, tôi khẳng định chính là có thay lòng đổi dạ tuyệt đối không phải là nhà trai."

"... Quá đả thương người ."

Niên Ngật lắc đầu, đối với vị trợ lý trước mắt cùng anh hợp tác được nửa năm lộ ra tiếc nuối sâu sắc.

Lúc này có người gõ cửa đi vào, thấy Niên Ngật thì kinh ngạc không dứt, " Tại sao em tới đây?"

"Anh ấy không có ở phòng làm việc. Thư ký Chân nói anh không , em có thể đi vào, Xin lỗi, có phải quấy rầy hay không --" đối phương e ngại.

"Không có, không có, không quấy rầy." Niên Ngật đi tới, ý bảo cô ngồi ở trên ghế sa lon, " Cậu ta giờ đang họp." Niên Ngật nâng tay lên xem đồng hồ, "Hẳn còn bận thêm chút nữa, có muốn anh đi vào nói cho cậu ta một tiếng hay không?"

"Không cần, em không vội."

Niên Ngật gật đầu, "Xế chiều hôm nay em không đi làm à?"

"Tạm thời nghỉ."

Niên Ngật trêu ghẹo, "Cho nên thuận đường qua đây để kiểm tra ông xã một chút?"

Nói tới đây đối phương có chút kinh hách, "Không phải, em làm mất chìa khóa nhà." Còn có điện thoại di động, xác thực mà nói là cả một cái túi cũng đánh rơi trên xe buýt.

"Không có chuyện gì, làm lại được mà." Niên Ngật cười cười, "Có muốn uống chút gì không? Cà phê -- hay là ca cao nóng, anh đi pha, em đợi lát."

Niên Ngật vừa đi, vị trợ lý phó giám đốc trẻ tuổi đi tới ngồi ở trên tay vịn sô pha, thân thiết bắt chuyện, "Cô cùng Niên giám đốc -- "

Đối phương suy nghĩ một chút, hẳn là coi như là -- "Chúng tôi là người nhà."

"Lại nói tiếp anh ta cùng với Tịch tổng coi như là người nhà."

"Uh, coi như là vậy."

Nữ trợ lý phó giám đốc nhìn cô gái trước mặt, tướng mạo mỹ lệ, khí chất nhã nhặn lịch sự, không khỏi tò mò hỏi, "Cô tới tìm ông xã, vậy ông xã cô là -- "

Đang nói thì có người đi đến, bởi vì cửa mở rộng ra cho nên người đến cũng không có gõ cửa, một thân mặc âu phục chính thống sẫm màu, nổi bật lên cả người anh tuấn xuất chúng, gương mặt tuấn dật bởi vì hơn hai giờ hội nghị dài dòng mà hiện ra chút mệt mỏi, khi anh tôi thấy người ngồi trên ghế sa lon thì hơi ngẩn người, cười đi tới, "Tới tìm anh sao?"

Người trên ghế sa lon, tức là Giản An Kiệt gật đầu, " Em làm mất chìa khoá nhà." Thẳng thắn được khoan hồng.

Tịch Si Thần thở dài, "Em nhất định phải tìm lý do thực tế như vậy." Anh hướng nhân viên bên cạnh gật đầu một cái, kéo An Kiệt, "Mời anh ăn cơm trưa được không?"

"Tại sao muốn em mời?" An Kiệt kỳ quái.

"Bởi vì anh đói bụng."

Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, "Em không có tiền."

"Anh cho em mượn."

Phần sau bọn họ nói cái gì, xa nghe không rõ rõ ràng.

Niên Ngật cầm lấy hai chén đồ uống đi vào, chỉ thấy cấp dưới của mình ngồi ở trên ghế sa lon trừng tròng mắt ngẩn người.

"Người bị mang đi rồi?"

"Dạ... Cô ấy là vợ của Tịch tổng?"

"Uh." Niên Ngật đưa cho cô ta một chén ca-cao nóng.

"Rất đẹp đôi."

"A. Hai ta cũng xứng đôi chứ?"

Cô ta thế nhưng cười, "Tốt, nhưng anh phải ở rể, theo tôi trở về Phúc Kiến."

Niên Ngật nhíu mày, " Cô không phải đi làm ở chỗ này sao?"

"Không, tôi là tới câu đàn ông, câu được thì trở về."

Niên Ngật ha ha cười một tiếng, "Mễ Tố, cô thật biết điều."

=== ====== ====== ====== ====== ====== ====

Có lẽ tới nơi này, chỉ vì mình còn tồn lại một phần tưởng niệm, tưởng niệm một phần tình cảm không thể nào vãn hồi nữa.

Xe taxi không được cho phép tiến vào khu nhà ở u nhã tĩnh mịch này, xuống xe thanh toán tiền, sau khi ghi danh ở chỗ bảo vệ xong bảo vệ thường trực liền hỏi anh tìm ai.

"Họ Tịch."

"Nơi này của chúng tôi có tới hai nhà họ Tịnh, anh tìm nhà nào?"

"Vợ của hắn -- họ Giản."

Bảo vệ nhìn anh vẻ mặt có chút hững hờ, suy nghĩ một chút nói, " Anh đến căn nhà ở phía bắc."

Người đàn ông gật đầu, vừa định bước đi thì bảo lại có ý tốt chỉ đường một chút, "Anh đi thẳng, đi tới góc quẹo trái, chính là nhà thứ nhất, rất dễ nhận ra, trong vườn hoa này có rất nhiều tiểu diệp sơn chi[1]."

"Cám ơn."

Người đàn ông dừng bước trước một ngôi nhà màu lam, trong vườn hoa có hoa sơn trà cùng thuỷ tiên cùng với một vài loại hoa không biết tên, hàng rào bên ngoài là một vòng sơn chi, sau cơn mưa một trận gió thổi nhẹ mang tới mùi hương ngọt ngào mới mẻ trong không khí.

Đã gần đến hoàng hôn, hai cái ghế bằng gỗ mây màu trắng trên hành lang mở ra một nơi có ngọn đèn màu cam.

Người đàn ông đứng một hồi, đẩy cửa gỗ vườn hoa đi vào, bởi vì mới vừa mưa xong cho nên mặt cỏ rất ẩm ướt và mềm, đi tới cửa trước nhấn chuông.

Qua một lúc lâu cửa được người bên trong kéo ra, một người đàn ông tuấn nhã, mặc áo ngủ, trên tay bưng một ly cà phê.

Hai người đều có chút ít ngoài ý muốn.

"Mời anh vào" Cuối cùng vẫn là Tịch Si Thần mở miệng trước.

Người đàn ông suy nghĩ một chút đi vào theo.

Trong phòng khách một mặt tường cơ hồ bị cái cửa sổ màu đỏ sát đất chiếm hơn một nửa, rèm cửa sổ màu đỏ tím che kín ánh sáng mờ nhạt của hoàng hôn, đèn được mở lên, ánh sáng sáng ngời, trên mặt tường bên trái lộ ra một chút khung gỗ bị vải bố che lại, mơ hồ nhìn được hẳn là bức tranh. Một bộ ghế sa lon đơn giản vàng nhạt, trên ghế sa lon đặt rất nhiều đệm dựa màu cam, thị giác chấn động mạnh nhưng cũng không cảm thấy đột ngột, sau ghế sa lon một bức tường sách, trong cái giỏ bằng mây trên mặt đất có những cuốn tạp chí và tập tranh, thảm dưới màu trắng, kéo dài đến quầy bar cổ kính.

Tịch Si Thần chạy tới quầy bar làm một ly cà phê cho anh, "Thêm đường không?"

"Một chút, cám ơn." Đi tới bên ghế sa lon ngồi xuống, "Cô ấy đâu?"

Si Thần đi đem cà phê đưa cho anh, "Đang ngủ."

"A."

"Anh về lúc nào?" Si Thần ngồi vào ghế sa lon đối diện, nhẹ nhấp một ngụm cà phê trong tay.

"Ngày hôm trước."

Tịch Si Thần cười nhẹ một tiếng, "Cô ấy một mực chờ cậu. Buổi tối ở lại ăn cơm tối chứ?"

Người đàn ông kia nâng lên khóe miệng, "Không được, tôi chỉ là muốn... Xem cô một chút."

Nụ cười của Si Thần không thay đổi, "Cô ấy rất tốt."

"Tôi biết."

Lúc An Kiệt đi xuống lầu liền thấy Tịch Si Thần đứng trước cửa sổ sát đất, rèm cửa sổ kéo lên, phía ngoài một mảnh đen nhánh, không biết nhìn cái gì đó? Đi tới uống một ngụm trong ly cà phê trên tay hắn, "Lạnh vậy"

Si Thần nghiêng đầu, sau đó cười cúi người hôn môi của cô, "...Anh phát hiện mình thì ra là rất nhỏ nhen."

An Kiệt cười nhẹ, "Bây giờ anh mới biết được?"

"Nói một câu em yêu anh."

An Kiệt nghe lời này có chút không được tự nhiên, cảm giác giống như là, nói một tiếng, cho ngươi xương gặm. An Kiệt cẩn thận, hành động từng bước, "Nói một câu anh yêu em."

"Anh yêu em." Tịch Si Thần nhìn cô, cười đến rất dịu dàng.

"..." Chẳng lẽ tự mình nghĩ sai rồi.

Bên này trong lòng Tịch Si Thần nghĩ chính là, đứa bé thông minh có kẹo ăn. Cho nên khi An Kiệt còn đang nghĩ sâu tính kỹ thì đứa bé thông minh đã đem cô ôm vào trong ngực, môi khêu gợi phủ lên cổ cùa cô, hướng dẫn từng bước, anh không ngần ngại ở phòng khách làm, không, hẳn là, anh vô cùng vô cùng mong đợi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.