Vì Sao Hạ Lạnh?

Chương 19



An Kiệt ấn huyệt thái dương, chậm chạp đi vào toà cao ốc làm việc, dù sao cũng đã trễ, trễ mười phút và hai mươi phút khác biệt không lớn, định không nhanh không chậm. Vẫn chưa cùng người trong xe phía sau phất tay nói lời từ biệt, nghĩ đến người không có chừng mực này liền nghiến răng nghiến lợi, xế chiều hôm qua hẹn gặp cô ở tầm hầm ga-ra công ty cô, vừa lên tới liền kéo cô đến một nơi bí mật ôm hôn. An Kiệt không biết mình to gan như vậy, dưới loại tình huống này bất cứ lúc nào cũng có người trải qua ở nơi công cộng (hmmm... chắc ý chị ấy là hôn môi ngoài đường thế này là trường hợp công cộng)... Thật sự có chút khác người.

Thật ra thì sống cùng người như Tịch Si Thần không thể nói dễ dàng, nhưng là tuyệt đối không thể nói không sung sướng, anh hiểu được tất cả sở thích của cô, anh tức giận với cô đều có đắn đo chừng mực. Anh biết nói như thế nào để đối phương không thể cự tuyệt, làm sao khiến đối phương cảm động. Anh thật cẩn thận nhưng không tầm thường, thứ anh thích cực ít, nhưng chỉ cần là anh muốn sẽ đi tranh thủ, không cần biết thủ đoạn tranh thủ có ác liệt quá hay không, có đôi khi An Kiệt cảm thấy tình cảm của Tịch Si Thần rất phức tạp, nhưng lại rất non nớt, anh thẳng thán, chấp nhất với tình cảm của cô, thậm chí mang theo một chút đến chết không thôi.

An Kiệt rất nhiều lần cảm thán mình tại sao lại đụng phải một nhân vật khó chơi như vậy.

Hôm qua bị buộc về sớm, hai người trước đi tới siêu thị mua đồ, mới vừa vào không lâu, Tịch Si Thần đẩy xe mua đồ nhích tới gần, ở bên tai cô thấp giọng nói, "Thì ra ở nơi có nhiều người cũng không thể đè lại dục hoả."

An Kiệt dừng lại, híp mắt nhìn anh hồi lâu cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu tiếp tục đi về phía trước. Si Thần theo kịp, bộ dạng thong dong lạnh nhạt, giống như lời nói lúc nãy chỉ là đùa. Đi dạo hơn hai mươi phút, An Kiệt mơ hồ cảm thấy hôm nay anh quá mức an tĩnh, hơn nữa căn bản nhìn thấy cái gì sẽ rất dứt khoát để vào trong xe đẩy.

"Anh muốn làm bữa tiệc Mãn Hán (tiệc này có rất nhiều món ăn của người mãn và hán)?"

Si Thần cười nhạt, "Anh chỉ là đang nghĩ khi nào thì em sẽ để ý đến anh."

An Kiệt lấy mấy bình rượu đỏ bỏ vào xe đẩy, phân phó nói, "Tốt lắm, anh đi xếp hàng tính tiền."

"An Kiệt --" thanh âm vô tội mang ý cười.

"Em ở bên ngoài chờ anh." Nói xong người đã đi ra cửa siêu thị.

Tịch Si Thần thở dài, cho dù sinh nhật cũng không có thể được voi đòi tiên a, không thể làm gì liền xếp hàng tính tiền.

Trên đường về An Kiệt ngồi ở ghế phụ nhắm mắt lại, Tịch Si Thần ngoan ngoãn lái xe.

An Kiệt là đầu bếp, làm một bàn món ăn coi như không tệ, cảnh này khiến cô rất có cảm giác thành công, không uổng phí cô đi học nấu nướng một tuần.

"Thành quả như thế nào?" Tịch Si Thần đi tới, "Có cần anh giúp hay không?"

"Tạm thời không cần." An Kiệt cười nói, "Em mới vừa nghe thấy tiếng ồn, mấy người nhà anh Phác Tranh sẽ tới sao?"

"Uh." Tịch Si Thần đứng ở một bên, đưa tay ngắt một cây khoai tây để vào miệng.

"Uy!" An Kiệt cau mày, "Đừng ăn vụng."

"Ăn thật ngon."

An Kiệt mỉm cười, "Ít nhất phải rửa tay trước."

Tịch Si Thần sửng sốt, một giây sau tiến lên một bước mạnh mẽ ôm lấy người khác, An Kiệt bị giam cầm ở tủ bát cùng người nào đó, hứng lấy phần nhiệt tình đột nhiên tới này.

"Xin lỗi.." Kết thúc nụ hôn kia, Tịch Si Thần đem cái trán áp vào cô, "Anh có chút không kiềm chế được."

An Kiệt quẫn bách, làm bộ như như không có chuyện gì xảy ra nói, "Phiền phức như vậy, anh kiềm chế xuống, em còn phải nấu cơm."

Tịch Si Thần vừa nghe thấy liền bật cười, ôn tồn tựa vào cổ của cô vuốt nhẹ, "Mấy hôm trước em có liên lạc với thư ký của anh hay không?"

An Kiệt uh một tiếng, "Thì ra luật sư Âu Dương là người của công ty anh." Cô được nhận mệnh chịu trách nhiệm hiệp trợ.

"Em liên lạc với anh còn cần thông qua thư ký sao?" Hơi thở ấm áp thổi nhẹ qua tôii của cô, dẫn tới một trận tê dại cho An Kiệt. "Đây là công việc, giải quyết theo việc chung."

"Nhưng, em là vợ của anh." Hai tay của anh đã từ từ trượt vào theo vạt áo của cô, ở hông của cô lưu luyến, đầu ngón tay mang theo nhiệt độ ướt át cùng tình sắc rất nhỏ...

"Ok, lần sau em sẽ nhớ trực tiếp gọi điện thoại cho anh." An Kiệt ậm ờ nhận lời, sau đó cười đẩy anh ra, "Bây giờ, Tịch tiên sinh, anh đi ra ngoài tiếp khách đi."

Tịch Si Thần thở dài thật dài, "Cả người anh bây giờ cũng có thể là của em, em không muốn sao?"

An Kiệt che trán, đối với người đàn ông ở trước mặt cô không có gì không thể nói này có một loại thật sâu cảm giác vô lực. Mà câu trả lời của cô là trực tiếp đẩy người đi ra.

Cơm nước xong đám người Phác phu nhân tuyên bố cáo từ, không có ở lại thêm, An Kiệt đưa người đi ra ngoài, khi xoay người trở về thấy Tịch Si Thần tựa trên hành lang gỗ bên tường cười nhìn cô, đi ngang qua trước mặt anh, Tịch Si Thần liền khẽ kéo cô lại, sau đó cẩn thận ôm người vào trong ngực.

"Em có biết loại cảnh tượng này anh đã ảo tưởng qua bao nhiêu lần sao?"

An Kiệt khẽ cười, đưa tay ôm anh, "Bây giờ, là ảo tưởng sao?"

Tịch Si Thần trầm ngâm, "Vĩnh viễn cũng sẽ không là ảo tưởng nữa có phải hay không?"

"Vâng."

Tịch Si Thần ôm chặt cô, "Cám ơn." Không khống chế được liền đem cô kéo về căn phòng phía trước, từ từ càn rỡ.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

"Giản tiểu thư." Đi theo An Kiệt vào thang máy chính là nhân viên làm việc ở toà soạn đối diện.

An Kiệt để tay nhu theo như huyệt Thái dương xuống, gật đầu cười, "Chào chị."

"Cô mới vừa rồi có thấy một chiếc xe hoa sen[1] màu đen đứng ở dưới lầu của chúng ta không?" Khâu Tuyền ghé sát vào cô một chút, thần bí hề hề, "Lúc tôi đi tới, chiếc xe này chạm mặt lái đi (chạy lướt qua, đối diện), sách, tôi làm việc ở đây đã hai năm thế nhưng không phát hiện được vùng này có suất ca như vậy."

An Kiệt không nhịn được giơ tay lên ấn huyệt Thái dương, "Kỳ thật là có."

Khâu Tuyền mở miệng cười, "Tôi tạm thời rút ra một cái kết luận: thì ra là thật sự có người có thể mặc áo sơ mi trắng gợi cảm mười phần như vậy."

An Kiệt không biết nên nói gì, may nhờ thang máy đã đến, "Gặp lại sau, Khâu tiểu thư."

Khâu Tuyền cũng đi theo ra thang máy, "Tối hôm qua bạn trai cầu hôn với tôi, thành thật mà nói tôi có một chút lo lắng, hắc, cái này gọi là gì? Đứng núi này trông núi nọ?"

Người đang uống ngước trái cây Tịch tiên sinh đưa trước khi xuống xe không khỏi bị sặc.

"Cô không sao chớ?"

An Kiệt ho hai tiếng, "Không có chuyện gì. Chúc mừng chị."

"Chúc mừng cái gì, môn đăng hộ đối thì tạm sống." Khâu Tuyền chần chừ nói tiếp, "Nghe nói cô học qua tâm lý học, cô nói xem tôi có phải bị chứng sợ hãi trước hôn nhân không?"

An Kiệt cười lắc đầu, "Con gái đối với hôn nhân tương đối nhạy cảm, chị so sánh với nam giới coi trọng quan hệ luật pháp hơn. Chị có thể đáp ứng một cuộc hôn nhân nói rõ chị là coi trọng đối phương, ít nhất coi trọng anh ta."

"Có lẽ." Nói xong có chút chán nản than nhẹ một câu, "Không cầu tốt nhất, nhưng cầu phù hợp?"

"Là như thế." An Kiệt gật đầu, cuộc sống vốn là tìm người phù hợp để ở chung, mà không phải theo đuổi mục tiêu cao xa.

"Giản tiểu thư kết hôn chưa?"

"Đã kết hôn."

"Hắc, vậy chồng của cô nhất định rất xuất sắc."

"... Có thể nói như thế."

Cửa thang máy mở ra lần nữa, Khâu Tuyền nhìn người đi ra từ thang máy không khỏi giật mình há hốc miệng.

Anh ta đi tới bên cạnh Giản An Kiệt đang quay lưng lại, đưa túi giấy trong tay tới, "Thuốc nhức đầu, lần sau em đừng cố ý làm rơi."

Nhìn thấy người tới An Kiệt cũng có chút kinh ngạc, nhưng đối với việc đột nhiên xuất hiện này cô đã hoàn toàn có thể bình chân như vại, "Hôm nay em rất ổn mà."

Khoé miệng Tịch Si Thần khóe cong lên một độ cong thích hợp, "Cầm lấy trước." Giơ tay lên nhìn bề ngoài, "Sao lại không vào đi? Không phải là đã trễ rồi sao?"

An Kiệt thở dài, "Cám ơn anh đã nhắc nhở."

"Không cần phải khách khí." Anh lộ ra vẻ mặt ranh mãnh.

An Kiệt vốn là muốn giới thiệu anh với Khâu Tuyền đứng bên cạnh một chút, đây là vấn đề lễ phép, đáng tiếc Tịch Si Thần vội vàng đi, "Sau khi xong việc về nhà sớm một chút." Nói xong đi vào cửa thang máy vừa mở ra.

"Giản tiểu thư, cô nói 'Hoàn hảo' thật đúng là tương đối hàm súc a." Cửa thang máy đóng kín, Khâu Tuyền nhướng mày cảm khái.

An Kiệt có chút lúng túng, "Lần sau giới thiệu hai ngươi làm quen."

Khâu Tuyền lắc đầu liên tục, "Không dám không dám." Vừa nói vừa cười, "nhưng, sau này tôi có thể tới tìm cô nhiều hơn không?"

"Ách?"

"Tôi phải rút ra điều kết luận thứ hai là: anh tôi vừa nhìn cũng biết là thuộc về loại theo đuổi vô cùng khó,cô nhất định có khí chất nào đó. Ý của tôi là sau này tôi có thể lãnh giáo một chút, không có nghĩa xấu, là thật tâm cầu được dạy. Hơn nữa, tôi có rất nhiều vấn đề, cô học tâm lý học, tôi cảm thấy nói với cô rất tốt."

An Kiệt thấy kỳ quái, tại sao đại đa số mọi người đều cho rằng cô theo đuổi đối phương, mặc dù loại chuyện này không quan trọng, "Chị có thể tới tìm tôi, nếu như giúp được tôi sẽ giúp."

"Nhất định nhất định."

Hai người nói lời từ biệt, An Kiệt cảm thấy nhân duyên của mình lúc nào trở nên tốt như vậy . Nhưng nghĩ đến vấn đề người nào đuổi theo người nào, An Kiệt buồn bực, rõ ràng là anh ấy theo đuổi mình. Nghĩ đến hẳn là Tịch Si Thần ở trước mặt người ngoài biểu hiện được quá mức thần thánh không thể xâm phạm -- nhưng là, ở nơi người đó có cái gì thần thánh không thể xâm phạm a?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.