Đỗ Chử miệng vừa nhai bánh nướng vừa hỏi, nhìn qua thì giống như tùy tiện hỏi vậy, nhưng cậu ta lại cứ như ngậm trong miệng mãi miếng bánh, không thể nhai được.
Tôi đang chơi game, cũng thản nhiên trả lời: "Cậu cứ bắt cóc cô ta đi."
Đỗ Chử không hiểu: "Để làm gì?"
Tôi có lòng giải thích: "Rồi sau đó cậu sẽ trở thành một người xấu, để cô ta nghĩ vậy rồi cậu sẽ dùng mọi cách ép cô ta làm bạn gái cậu."
"Tôi thật không ngờ. Một nhà văn không thể nghĩ ra cách nào nhẹ nhàng mà đỡ tốn thể lực hơn sao?"
Tôi mím môi vẻ suy nghĩ, rồi đắc ý trả lời: "Nhẹ nhàng mà không tốn thể lực, chỉ có một cách!" Hai mắt cậu ta nhìn tôi chăm chăm, tôi vội dập tắt hi vọng cậu ta đi: "Nằm mơ đi!"
"Ồ, vậy chị thoải mái hơn tôi nhiều rồi." Tôi nghe thấy cậu ta thở dài, sau đó lại nói tiếp: "Chị không phải hàng ngày lo lắng rằng, người đó liệu có yêu mình không? Cũng không cần phải tự cảm thấy buồn bã khi người ta chẳng quan tâm đến mình. Tiền bối Thẩm à, chị nên cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian đi!"
Sau lời tâm sự như oán trách của cậu ta, tôi suy nghĩ rất nhiều thứ. Tôi không thấy mình hạnh phúc nhất thế gian ư? Tôi đã từng thấy điều đó. Khi mà tôi còn ở Hàng Châu, khi mà tôi còn có thể ngửi được mùi lá trà Long Tỉnh, khi mà tôi còn có thể ngồi trên thuyền nhẹ nhàng xuôi theo dòng Tây Hồ, khi mà tôi còn có... Quân Ngôn bên cạnh.
Xin lỗi cậu, không nhắc đến tên cậu là việc khó nhất tôi không thể làm được, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng đi nữa, nó vẫn vững như Vạn Lý Trường Thành.
Tôi nhớ trong "Nghe nói anh yêu em" của Thuấn Gian Khuynh Thành có một câu: "Ký ức là liều thuốc đắng giày vò người ta, nhưng nếu không có ký ức cuộc đời sẽ rất vô vị. Theo thời gian, dần dần nó cũng trở nên nhạt nhòa, những hình ảnh rõ ràng trong đó rồi cũng sẽ bị xé thành những mảnh vụn, chỉ riêng nỗi đau là người ta vẫn nhớ."
Tôi không mong hình ảnh trở nên nhạt nhòa, cũng chẳng mong nỗi đau hằn sâu vào tiềm thức, tôi chỉ mong ký ức vĩnh viễn là ký ức, là món đồ quý giá mà tôi có thể bao bọc nó trong một cái rương to lớn không cách nào lấy ra được.
Nhưng mà ông trời không thấu hiểu cho thân phận cô quạnh của tôi, ông thích được xem phim ngôn tình lãng mạn hơn nên đã dẫn dắt hai người họ cùng bước vào buổi tiệc nhỏ của tôi.
Đỗ Chử tiếp tục: "Có ẩn tình!" Sau đó cậu ta quay sang hỏi dồn tôi: "Chị và anh ta rốt cuộc là có chuyện gì? Lúc ở Hàng Châu, tôi thấy hai người rất thân. Sau khi trở về Thâm Quyến, chị tuyệt nhiên không nhắc đến tên anh ta một chút. Cũng không kể với ai về chuyến du lịch của mình. Chị định giấu giếm bạn bè cái gì đây hả?"
Đồng Nhiên lại có chút đồng tình với Đỗ Chử: "Thật ra thì... cũng có khả năng đó! Cô biết sao không? Thường đối với một người, người ta hay không biết rằng mình đang yêu, đang thương hay đang thích ai đó. Có thể cô cũng vậy! Hoặc chỉ là cảm động thôi!"
Tôi nghe nói, cũng không phải là không hiểu. Ba mươi phần trăm của tôi đã bay theo ý nghĩ là mình thích Quân Ngôn mất rồi. Bởi vì tôi chưa bao giờ vì một người con trai nào mà hơn sáu tháng vẫn nhớ đến vậy, cũng chưa từng vì ai mà phải cố gắng quên như vậy.
Tôi quan sát kĩ cô gái kia. Hai từ đầu tiên hiện lên trong đầu: không tồi! Tuy gương mặt không có gì nổi trội nhưng bù lại dáng người rất đẹp. Phải nói là khá quyến rũ nhưng nó vẫn toát lên khí chất kiêu ngạo mà thanh tao.
Chị Nguyên có vẻ rất nhường nhịn cô gái đó. Chỉ cần nhìn sơ qua, không cần biết rõ nội tình bên trong là gì cũng có thể đoán ra được: vấn đề khiến chị Nguyên phải buồn phiền không gì khác là có liên quan đến cô gái này.
Cả ba người chúng tôi vẫn đứng chờ xem diễn biến gì đang xảy ra. Bất ngờ, cô gái kia hét lớn: "Chị nghĩ chị là ai mà kêu tôi phải viết tiếp? Tôi sẽ khiến cho cái nhà xuất bản này không còn tăm hơi nữa đấy!"
Tôi nghe xong, theo chính bản năng của mình, tỏ vẻ không hài lòng với lời nói miệt thị lúc nãy. Cô ta đang cho mọi người ở đây thấy cái gì vậy? Thấy cô ta là con nhà quyền thế nói gì phải nghe hay thấy cô ta là đại diện cho phe chính nghĩa bảo vệ quyền lợi của cô ta? Tôi không thấy gì hết, hoàn toàn không biết cô ta làm vậy được gì.
Đỗ Chử tất nhiên cũng không vừa mắt với việc này. Với tính cách của cậu ta, nhắm chừng sẽ lên cãi tay đôi với cô gái này mất.
Vừa dứt dòng suy nghĩ, tôi nghe giọng của người đàn ông trung niên nào đó, nó cứ ồm ồm lạo xạo: "Mộ Vy! Không có cha ở đây, con muốn làm gì thì làm sao?"
Âm giọng uy quyền kia bắt chúng tôi phải ngước nhìn bằng đôi mắt kinh ngạc.
Tôi hơi nheo mày.
Mộ Vy? Cái tên nghe rất quen. Thật kì lạ, hình như tôi đã nhìn thấy ở đâu đó rồi!
Nhưng vì cốt truyện hay ho kịch tính đang ở trước mắt nên tôi đành bỏ đi cái mơ hồ về tên cô gái kia.
Cô gái tên Mộ Vy dùng dằng, tỏ vẻ mình oan ức: "Con không muốn tiếp tục viết bản thảo này nữa. Chị Nguyên cứ bắt ép con, nói con nếu không làm tiếp phải đền bù."
Người đàn ông mà Mộ Vy gọi là cha, vẫn cứ giữ âm giọng đó mà đều đều: "Ngay từ đầu nếu con không xác định được con có hoàn thành truyện đó hay không thì sao con dám chắp bút viết? Đây chính là lỗi của con, không thể đổ lỗi cho ai hết."
Tôi thấy người đàn ông này cũng nhẹ nhàng quá thể, tưởng như ông ta sẽ mắng con mình một trận, đâu ngờ rằng ông ta chịu khó đến mức đứng đây nói lẽ phải với con gái mình.
Mộ Vy giống như một đứa con nít, đợi cha mẹ dạy dỗ mới biết lắng nghe: "Nếu vậy thì tùy cha thôi."
Sau đó, cha của Mộ Vy bước đến trước mặt chị Nguyên, mỉm cười cúi đầu, chị Nguyên như cảm thấy mình không đáng được xin lỗi như vậy nên liền đứng dậy, cúi đầu lại. Ông ta nói: "Tôi xin lỗi vì việc con gái mình, lần sau có việc gì cô cứ nói với tôi."
Chị Nguyên cúi đầu vẫn chưa ngẩng lên: "Phiền ông quá!"
Sau đó ông ta mỉm cười quay người đi, tôi nhìn thấy ông ta khi vừa quay phắt người lại thì nụ cười trên môi cũng tắt ngúm, trở lại với gương mặt nghiêm túc. Mộ Vy thấy vậy cũng bước theo sau; trước đó, tôi thấy cô ta dùng ánh mắt đáng ghét tặng cho chị Nguyên một cái. Tôi cũng tặng lại cho cô ta một cái như thế.
Tôi và Đỗ Chử nghe xong, hai đứa cùng giật mình quay sang nhìn nhau. Thật ra, giật mình là vì nghe tên rất quen mà tôi lại không nhớ ra thôi, chứ tôi cũng chẳng biết rõ thân phận Mộ Hình Tư là ai.
Nhưng chị Nguyên gật đầu rất chắc: "Đúng vậy!"
Tôi cảm thấy Đồng Nhiên đúng là siêu phàm, ai trên đời này cô ấy cũng biết, còn tôi trên đời này chẳng biết ai.
Lúc tôi đang trên đường từ công ty bước ra, tôi có nghe một vài nhân viên nữ ở phòng nhân sự tán gẫu. Họ nói về một vấn đề rất hot trên mạng hiện nay, một luồng tìm kiếm được rất nhiều người chú ý tới, với từ khóa "tiểu tam". Vấn đề này thật sự rất hot, nhưng tôi thì lại không thích lắm. Tôi còn nhớ, mình trước đến giờ chỉ vô tình xem một bài báo nói về một cô tiểu tam thôi. Nếu không lầm cô gái đó trông rất xinh đẹp, từng hot một thời vì dám cả gan ngang nhiên ôm tay người tình đứng trước mặt bạn gái người ta, miệng mồm cũng rất hống hách ngang ngược. Hình như cô ta cũng thuộc dạng con nhà có tiền chứ không vừa, ấy thế mà...
Tôi như bất ngờ nhận ra một bí mật được che giấu, mắt chữ O, mồm chữ A đứng sững người trước phòng nhân sự. Chắc tôi không lầm, cô tiểu tam năm đó lại chính là Mộ Vy, thảo nào nghe tên quen đến thế!
Anh ta gật đầu: "Đúng vậy! Cô có gì cần giúp đỡ sao?"
Tôi ngập ngừng: "À không, không có không có, xin lỗi anh quá!"
Sau đó tôi cúi đầu định lủi đi, nhưng bị anh ta níu tay lại, nhíu mày nhìn vào mặt tôi: "Cô là Thẩm An Châu đó hả?"
Tôi hơi ngạc nhiên, cũng không biết vì sao lại ngạc nhiên vậy, nhưng liền gật đầu thật mạnh.
Anh ta cười ấm áp, trông giống hệt Quân Ngôn, buông cánh tay đang nắm lấy tay tôi ra: "Trời ơi, thảo nào tôi thấy cô rất quen. Xin chào, tôi tên là Gia Mạch."