Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O

Chương 103: C103: Ngoại truyện 3



Ngoại truyện 3: Bác sĩ Tưởng xuyên đến lúc mới bắt đầu

Hình như Tưởng Vân Thư xuyên qua rồi.

Anh đang đứng ở ngã tư đường, người xung quanh thưa thớt, thỉnh thoảng chỉ có một vài chiếc xe đạp chạy ngang qua.

Thời tiết oi bức, áo sơ mi dán lên người, Tưởng Vân Thư ngẩng đầu lên nhìn, ánh tà dương đã kéo dài đến tận chân trời, một chiếc máy bay lướt ngang qua nền trời kéo theo vệt mây, tiếng động cơ thấp thoáng xa xa.

Khung cảnh này... Có chút quen thuộc.

Điều khiến Tưởng Vân Thư có hành động đầu tiên là khi anh thấy một người đàn ông đang đi trên lề đối diện ——— gã cao khoảng 1m9, gương mặt góc cạnh, cơ bắp ẩn dưới lớp áo.

Tưởng Vân Tô vui vẻ quăng chai nước xuống rồi đi về phía xe của mình đang đậu ở lề đường, gã ngâm nga gì đó, vừa định móc chìa khóa xe ra thì ———

Bả vai đột nhiên bị ai đó nắm chặt lấy, gã đau đến hít khí, còn chưa kịp chửi thì trên mặt đã bị đấm một cú, lực mạnh đến nỗi khiến gã ngã thẳng xuống đất.

Khớp ngón tay của Tưởng Vân Thư bị xước da, cú đấm lúc nãy là anh đã dùng toàn lực để đấm, anh thở hổn hển đá lên bụng Tưởng Vân Tô, còn chưa hả giận nên đá thêm mấy cái nữa.

"Thứ súc sinh." Anh mắng.

Dù sao Tưởng Vân Tô cũng là alpha, thế nên cũng không dễ gì để người khác mặc sức đấm đá mà không có sức đánh trả như thế này được, nhưng mà do gã bị đánh quá mức đột ngột nên còn chưa kịp phản ứng lại, đầu óc choáng váng mơ hồ.

Tưởng Vân Thư xách cổ áo của gã alpha lên, cơn giận của anh bùng phát đến đỉnh điểm kể từ giây phút nhìn thấy Tưởng Vân Tô, môi anh run run, tay càng siết chặt hơn, khuôn mặt vặn vẹo thốt ra từng chữ trong cổ họng: "Mày đã biết bị đánh đau như thế nào chưa hả?"

"Đm..." Xung quanh vùng mắt Tưởng Vân Tô nhanh chóng sưng lên, khóe môi rỉ máu, gã cắn răng rồi chợt xông lên.

Lửa giận của Tưởng Vân Thư lại bùng lên, khóe mắt của anh cũng bị xước máu, bụng đau nhói, cả hai bắt đầu lao vào đánh nhau.

Đột nhiên Tưởng Vân Tô nghe thấy tiếng xương kêu "Răng rắc", sau đó gã ngã xuống đất, đầu gối đau đớn, chân gã đã bị gập thành một độ cong vặn vẹo vô lực trên đất, gã chửi bới, "Aaaa! Con mẹ mày làm gì tao rồi?"

Tưởng Vân Thư đá tên alpha ra rồi ép bản thân bình tĩnh lại, thế nhưng lại thất bại, anh nắm lấy cánh tay alpha rồi bẻ gập một cái.

Gã alpha thảm thiết hét to.

Tưởng Vân Thư đạp lên đũng qu@n của Tưởng Vân Tô, "Có đau không, thì ra mày cũng biết đau à."

Gã alpha đau đến nỗi trước mắt biến thành màu đen, phút chốc không thể thốt nên lời.

Chân Tưởng Vân Thư đè mạnh xuống, anh quát lên, "Đm tao hỏi mày có biết đau không?"

Gã khóc lóc cầu xin: "Đau, đau... Tôi có tiền, anh muốn gì tôi cho hết..."

Tưởng Vân Thư hít sâu mấy lần, anh lạnh lùng hỏi: "Mày mấy tuổi rồi?"

Gã không dám nhúc nhích dù chỉ là một chút, cả người chỗ nào cũng đau, run rẩy không nói tròn câu: "24, 24 rồi."


24 tuổi... Tưởng Vân Thư suy nghĩ một chốc, vậy là bây giờ Bạch Đường 16 tuổi, là năm em ấy gặp gỡ Tưởng Vân Tô!

Anh lập tức hỏi: "Mày vừa mới đi đâu, làm gì?"

Tưởng Vân Tô đáp: "Tôi mới tới tiệm tạp hóa mua, mua chai nước, rồi trao đổi thông tin liên lạc với một omega..." Dưới tình huống này mà gã còn có thể nhớ đến omega xinh đẹp đó, ánh hoàng hôn cũng không thể so với người này được.

Tưởng Vân Thư đã hiểu, anh trầm giọng đe dọa: "Tao biết mày tên là Tưởng Vân Tô, là nhà thiết kế trang sức, đời sống riêng tư thì hỗn tạp, luôn khinh thường beta và omega, cha mày tên là Tưởng Kính Sinh, ông ta luôn bạo hành mẹ mày, anh mày tên là Tưởng Hải Quân, không có chí tiến thủ mà ham mê cờ bạc. Bây giờ sự nghiệp mày mới bắt đầu phất lên phải không? Nếu như mấy tin tức này lộ ra ngoài thì..."

15 phút sau, Tưởng Vân Thư thành công có được một cái điện thoại và 200 ngàn tệ, anh đá đá cái chân đã trật khớp của gã alpha, "Tao bắt xe cho mày rồi, tự tới bệnh viện nhờ bác sĩ nối lại đi."

Anh nhếch môi nhưng trong mắt lại chẳng có ý cười, "Nhưng mà từ đây tới bệnh viện nhanh nhất cũng tốn nửa tiếng, trên đường xóc nảy, nhớ đỡ lấy tay chân mình đó."

Sau khi gã alpha đi mất, Tưởng Vân Thư lập tức tìm đường đến tiệm tạp hóa của Bạch Đường, càng đến gần thì bước chân của anh càng gấp gáp, hơi thở hỗn loạn, cất bước chạy nhanh hơn.

Cuối cùng anh cũng tìm thấy một tiệm tạp hóa cũ kỹ nằm ở góc đường, chỉ cách một con đường, Tưởng Vân Thư đã nhanh chóng nhận ra.

Bạch Đường tuổi 16 đang tươi cười cầm một miếng jambon trêu ghẹo chú mèo hoang.

Một chiếc máy bay lại lướt ngang trên bầu trời.

Những tia nắng còn sót lại của ánh hoàng hôn chiếu rọi lên người omega, mái tóc lấp lánh theo tia nắng, khuôn mặt hồng hào của Bạch Đường còn mang theo chút nét trẻ con, chiếc áo sơ mi trắng đã giặt đến bạc màu, chốc chốc lại bị chú mèo chọc cho bật cười, cả người toát ra hơi thở thanh xuân tràn đầy sức sống.

Là nụ cười trong trẻo mà Tưởng Vân Thư phải mất tận 26 năm mới có thể nhìn thấy.

Bạch Đường của anh, vốn dĩ phải nên như vậy.

Omega của anh, đáng lẽ phải như thế này mới đúng.

Tưởng Vân Thư cứ ngỡ khi mình gặp được Bạch Đường năm 16 tuổi thì chắc hẳn anh sẽ rất vui sướng, thế nhưng ngay tại khoảnh khắc này, trong lòng anh chỉ còn lại niềm chua xót và đau đớn, anh và Bạch Đường cách nhau một con đường, cách nhau một giao lộ, hàm răng suýt đã cắn nát.

Đèn xanh đã qua mấy lượt, sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, anh mới bước lên vạch kẻ đường, bóng dáng của omega càng lúc càng rõ ràng hơn.

Tưởng Vân Thư bước lên bậc thang của tiệm tạp hóa.

Anh nghe thấy omega nói: "Chào anh ạ!"

"A?" Bạch Đường ngạc nhiên nhìn người trước mặt, "Anh không phải là người hồi nãy sao...?""

Tưởng Vân Thư lấy hai hũ sữa chua trong tủ lạnh ra, "Không phải, tôi mới tới đây lần đầu tiên thôi."

"À." Omega ngượng ngùng mỉm cười, "Xin lỗi, em nhận nhầm người ạ."

Bên ngoài quầy thanh toán có hai cái ghế nhựa, Tưởng Vân Thư trông có vẻ thoải mái ngồi đó nhưng thật ra cả người đã cứng đờ.

Anh lúng túng không biết nên bắt chuyện từ đâu, chỉ biết mua hai lọ sữa chua rồi ngồi yên ở trước tiệm người ta, bồn chồn như ngồi trên đống lửa. Vậy nên mới nói nếu như ban đầu Bạch Đường không phải là omega hợp pháp của anh thì có lẽ cả đời này anh chẳng thể nào kiếm được bạn đời được cả.


Cũng may Bạch Đường cũng không có đuổi anh đi mà chỉ cười cười rồi làm chuyện của mình.

Nụ cười này vừa xinh đẹp vừa như có tác dụng chữa lành, trước nụ cười như thế, tim Tưởng Vân Thư đập mạnh, cổ họng khô khốc, anh chợt nói: "Mời cậu uống này Bạch Đường."

Vừa dứt lời, hai người bỗng đứng hình.

Bầu không khí rơi vào yên lặng.

Omega sợ hết hồn, như con thỏ nhỏ mà nhảy lùi về rồi vơ lấy cây chổi, hết sức đề phòng: "Sao anh lại biết tên tôi?"

Tưởng Vân Thư: "..."

Bác sĩ Tưởng hiếm khi chửi thề: Đm.

Tưởng Vân Thư: "Tôi... Cậu, không phải hồi nãy có người rất giống tôi tới đây mua đồ sao?"

Bạch Đường cảnh giác gật đầu.

"Tên đó là họ hàng của tôi." Đầu Tưởng Vân Thư nhảy số, "Là một tên khốn nạn, lúc nãy hắn mới lên mạng khoe mới xin được cách liên lạc với một omega tên Bạch Đường."

Tưởng Vân Thư nhân lúc không có người mà mặc sức thêm mắm dặm muối: "Hắn trêu đùa tình cảm của người khác, không biết trân trọng, còn có tính bạo lực nữa, tôi từng thấy hắn đánh bạn trai cũ, với lại cả nhà hắn đều có vấn đề, tới bây giờ mà mẹ hắn còn bị ba hắn bạo hành nữa."

Bạch Đường nghi ngờ nhìn anh.

"Cậu thấy vết thương trên mặt tôi không?" Tưởng Vân Thư chỉ chỉ lên mặt mình, "Tôi không muốn có thêm người bị hắn lừa nên mới định tới tiệm nói cho cậu biết, ai ngờ lại đụng phải hắn nên hắn liền đánh tôi."

Bạch Đường hơi buông cây chổi xuống nhưng vẫn chưa hết nghi ngờ: "Thật sao?"

"Thật." Tưởng Vân Thư đẩy một hũ sữa chua qua, "Hắn sẽ đến tìm cậu nữa đó, nếu cậu không tin thì lúc đỏ thử quan sát xem."

Cuối cùng Bạch Đường cũng không ăn hũ sữa chua đó, còn Tưởng Vân Thư xin số điện thoại Bạch Đường xong thì đem hũ còn lại đến thuê phòng ở một khách sạn gần đây.

Ngày hôm sau, Tưởng Vân Thư đến tiệm tạp hóa rất sớm.

Bạch Đường buồn ngủ chống má, thịt bị ép biến dạng, đến khi trên đầu có bóng đen phủ xuống thì cậu mới giật mình tỉnh lại, "A, xin lỗi, chào..."

Sau khi thấy là Tưởng Vân Thư thì cậu im bặt.

Tưởng Vân Thư dịu giọng hỏi: "Cậu ăn sáng chưa?"

Bạch Đường vô thức mím môi, là biểu hiện của sự căng thẳng, "Tôi ăn rồi."

Tưởng Vân Thư hỏi: "Cậu ăn gì?"


Bạch Đường đáp: "... Bánh bao."

Tưởng Vân Thư gật đầu rồi đưa một chai nước cho cậu tính tiền, sau đó ngồi xuống ghế lấy điện thoại ra gõ gì đó.

Ban đầu omega còn có chút không thoải mái, nhưng sau khi thấy người đàn ông chỉ ngồi yên trên ghế nhựa làm việc của mình, cậu mới hơi thả lỏng.

Ba ngày trôi qua, hai người nói chuyện với nhau chưa tới mười câu.

Mãi đến ngày thứ tư, Tưởng Vân Tô mới xuất hiện.

Lúc đó Tưởng Vân Thư đang về khách sạn để đi vệ sinh, khi sắp tới thì thấy Tưởng Vân Tô đang chống tay trên quầy thanh toán nhất quyết mời mời omega uống trà sữa, gã ép buộc nhét vào tay cậu, Bạch Đường khó xử liên tục từ chối.

"Này." Tưởng Vân Thư sầm mặt đi đến dùng sức bắt lấy cánh tay gã alpha.

Tưởng Vân Tô bực dọc nhìn qua, "Là mày?"

Tưởng Vân Thư rõ ràng dứt khoát nói: "Em ấy là omega của tao." Câu này lọt thỏm vào tai cả ba người.

Bạch Đường và Tưởng Vân Tô sững người

Nhược điểm của Tưởng Vân Tô vẫn còn nằm trong tay Tưởng Vân Thư, gã căm tức nghĩ hai tên này đang trêu đùa gã đó sao?! Gã không dám cứng đối cứng với Tưởng Vân Thư, thế nhưng cũng không muốn mất mặt nên chỉ dám mắng mấy câu: "Mẹ nó có alpha rồi mà còn cho số điện thoại cho người khác, con đ ĩ này, tởm bỏ mẹ."

Bạch Đường nghe mấy lời th ô tục này mà đơ người, khiếp sợ nhìn gã alpha rời đi.

"Lần này cậu tin chưa?" Tưởng Vân Thư nói, "Tôi không có lừa cậu."

"Ừm..." Bạch Đường lúng túng sờ mũi, cậu đi đến tủ lạnh lấy một hũ sữa chua ra, "Em xin lỗi, này là em mời anh."

Tưởng Vân Thư nhận lấy.

Hai người lại rơi vào khoảng lặng.

Tưởng Vân Thư sầu não suy nghĩ, không biết nên bắt chuyện với Bạch Đường thế nào mới được ———

"Cảm ơn anh." Bạch Đường mở lời, cậu nh ỏ giọng nói, "Thật ra lúc anh mới nói với em thì em đã tin phân nửa rồi, bởi vì hai người rất giống nhau."

Tưởng Vân Thư vô thức "Ừ" một tiếng, sau khi nhận ra thì chợt lúng túng, anh có thói quen lúc hai người trò chuyện thì Bạch Đường sẽ là người dẫn dắt, nhưng vấn đề ở đây là hiện giờ anh vẫn chưa biết được tính cách của cậu, nếu là người khác khi trò chuyện với một người nhạt nhẽo như anh thì chắc chắn sẽ mất hết cả hứng.

Anh trông như bình thản nhưng trong lòng đã rối tung, bây giờ mà trả lời thêm thì có được không đây?

"Nhưng mà em thấy anh đẹp trai hơn hắn." Bạch Đường khẽ bật cười.

Tưởng Vân Thư ngạc nhiên, không phải chứ, anh cảm thấy tên Tưởng Vân Tô đó đẹp hơn mình mà, anh hỏi: "Sao cậu lại thấy vậy?"

"Tại nhìn anh hiền hơn hắn." Bạch Đường nghiêng đầu như đang tìm từ, "Không có hung dữ như hắn."

Hiền? Thái dương Tưởng Vân Thư giật giật.

"À không phải!" Bạch Đường đính chính lại kịp lúc, "Là dịu dàng."

Tưởng Vân Thư chết lặng nói: "Cảm ơn cậu nhé."


"Sau này lỡ như gặp hắn thì em sẽ đi đường vòng." Bạch Đường cười, "Em cảm ơn anh nhiều lắm!"

Rốt cuộc Tưởng Vân Thư cũng yên tâm, bởi vì anh biết Bạch Đường là kiểu tuy có thích nhưng một khi chạm đến giới hạn thì cậu sẽ quyết đoán buông bỏ, nhưng anh vẫn không nhịn được mà dặn dò: "Bây giờ cậu còn nhỏ thì phải cố gắng học hành, nhất định phải đậu đại học, đừng dễ dàng tin tưởng alpha, alpha giỏi giả vờ ra vẻ lắm, tên Tưởng Vân Tô đó vờ vịt hai năm, suýt nữa tôi cũng đã tin hắn rồi."

Bạch Đường há hốc mồm: "Hai năm?"

"Ừ." Tưởng Vân Thư dặn đi dặn lại, "Phải đi học, phải học đại học."

Bạch Đường gật đầu: "Em biết rồi ạ."

Lúc này, trong đầu Tưởng Vân Thư đột nhiên xuất hiện một giọng nói, "Còn 5 phút cuối cùng, chuẩn bị trở về thế giới cũ."

Anh sửng sốt rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra, chuyển hết tiền của Tưởng Vân Tô cho Bạch Đường.

Điện thoại Bạch Đường lập tức hiện lên mười thông báo liên tục, cậu mở khóa ra xem, bối rối nói: "Anh đang làm gì vậy! Không được đâu, em không thể nhận..."

"Bạch Đường à." Tưởng Vân Thư nói nhanh, "Không còn nhiều thời gian nữa, anh nói với em trước, ngày 6 tháng 5 năm sau, bà ngoại của em bị té ngã nhưng do không kịp chữa trị nên đã qua đời, vậy nên ngày đó em phải ở bên cạnh bà có biết không?"

Omega trợn tròn mắt nói: "Này! Anh đang nói bậy gì vậy..."

Tưởng Vân Thư cắt ngang: "Ngày 6 tháng 5 năm sau nhớ không! Còn nếu như có chuyện gì thì em hãy tới bệnh viện Đế Đô tìm người tên Chu Triêu Vũ, cậu ấy là chuyên gia tâm lý, sẽ giúp em. Còn nhiều chuyện khác nữa, anh đã gửi qua điện thoại cho em, em nhớ lưu lại."

Bạch Đường hoang mang: "Sao, sao chứ..."

Giọng nói lạnh lẽo trong đầu bắt đầu đếm ngược.

"Bạch Đường à." Tưởng Vân Thư trịnh trọng gọi tên omega.

"Em là một người tốt." Tưởng Vân Thư mỉm cười, "Vậy nên nhất định sẽ có một người thật lòng yêu em, nếu như em vẫn không tìm được thì đừng gấp gáp. Phải cảnh giác đề phòng một chút, đừng dễ dàng tin tưởng người khác, nếu như em tìm được rồi thì hãy dẫn người đó đến gặp Chu Triêu Vũ, nếu cậu ấy đồng ý thì hai người hãy ở bên nhau, có được không?"

"Mười, chín, tám..."

"Anh phải đi rồi, chắc là sẽ không trở lại nữa. Tiền đó anh cho em, em nhớ phải nghe lời anh dặn đó." Tưởng Vân Thư nói, "Bạch Đường, hứa với anh đi!"

Bạch Đường tuổi 16 nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt này, cậu đồng ý: "Được, em hứa với anh..."

Nghe được câu trả lời, Tưởng Vân Thư chạy ra khỏi tiệm tạp hóa, chữ cuối cuốn theo thời không.

Đầu óc quay cuồng, Tưởng Vân Thư mờ mịt, một lúc lâu sau mọi thứ mới dần ổn định lại.

Anh mở mắt ra, đập vào mắt chính là áo ngủ in hình gấu nhỏ, là của anh mua.

Tưởng Vân Thư ngẩng đầu lên ngắm nhìn omega đang ngủ, Bạch Đường say ngủ ôm đầu anh áp vào trong lòng, anh khẽ gọi: "Bạch Đường, Bạch Đường à..."

"Ưm Vân Thư?" Bạch Đường hừ hừ mấy tiếng, còn chưa tỉnh dậy nhưng đã đưa tay vỗ về lưng alpha, lặp đi lặp lại, "Ừm anh sao vậy? Không có gì đâu... Em ở đây."

Tưởng Vân Thư nhích lên một chút, tựa trán vào lồ ng ngực omega rồi thả lỏng nhắm mắt lại.



Tác giả có lời muốn nói: Ngoại truyện 4 là chuyện 2 người cùng nhau uống say, ngoại truyện 5 là chuyện của Trịnh Như Vân.

Mint: Anh Thư bắt chuyện như kiểu: "Em ăn cơm chưa? Em ăn cơm với gì? Em ăn lúc mấy giờ?"=)))



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.