Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O

Chương 68: C68: Chương 68



Bạch Đường suy nghĩ, nếu trong vòng năm giây mà Đường Đen chạy tới thì bác sĩ Tưởng thích mình.

Cậu hít sâu một hơi, lúc mở cửa ra thì nhấn ngay đồng hồ bấm giây.

Ai ngờ Đường Đen vẫn luôn đợi ở cửa, nó nhanh chóng thè lưỡi nhào tới.

Bạch Đường vui vẻ nhìn thoáng qua đôi dép lê của Tưởng Vân Thư.

Tưởng Vân Thư: "Sao thế? Đường Đen lúc nào cũng đợi ở cửa mà?"

Bạch Đường cười híp mắt, "Haha không có gì đâu ạ."

Sau khi ăn tối, Tưởng Vân Thư ra ngoài có chút việc, Bạch Đường nghĩ bác sĩ Tưởng còn chưa kịp ăn canh, thế nên đã để nồi canh ở trên bàn, nếu tối bác sĩ Tưởng về ăn thì là bác sĩ Tưởng thích mình.

Lúc cậu tắm rửa xong nằm trên giường xem phim đợi alpha về thì Tưởng Vân Thư gọi điện: "Bạch Đường, tối nay tôi về hơi trễ, cậu ngủ trước đi, sáng còn dậy sớm đi học nữa."

"Ò" Giọng Bạch Đường lập tức ỉu xìu, đêm nay không thể ôm alpha ngủ được rồi, nhưng dù vậy thì cậu cũng cố vắt óc gợi ý Tưởng Vân Thư ăn canh, "Bác sĩ Tưởng ơi, lúc anh về thì ừm, coi coi trong nhà có gì không nha."

Tưởng Vân Thư hỏi: "Cái gì?"

"Không gì ạ." Bạch Đường bỏ cuộc, "Bác sĩ Tưởng về sớm chút nha, lái xe cẩn thận ạ."

Tối đó cậu không chờ được Tưởng Vân Thư mà đã ngủ rồi, lúc thức dậy, sờ s0ạng bên cạnh một hồi không có gì thì mới mở choàng mắt ra rồi chạy ra ngoài, sau khi thấy alpha đang nấu sữa đậu nành thì vội hỏi: "Bác sĩ Tưởng ơi, hôm qua lúc về anh có thấy cái nồi trên bàn ăn không ạ?"

"Có." Tưởng Vân Thư nói, "Tôi để vào tủ lạnh cho cậu rồi."

Omega mở nắp nồi ra, nước canh không hề ít đi miếng nào, cậu nhăn mặt, trong lòng có chút buồn bực.

Mấy ngày tiếp theo, Bạch Đường đều hành động theo mê tín dị đoan, lúc tắm rửa thì nhìn xem vòi sen có rỉ nước hay không, đếm xem mình rụng nhiều hơn hay ít hơn mười sợi tóc, nhìn xem trong vòng mười giây alpha đang làm việc liệu có cử động không.

Kết quả nửa vui nửa buồn khiến cho Bạch Đường sốt ruột, vừa vui mừng vừa hậm hực.


Ngoài ra, Bạch Đường còn thử thăm dò.

Tưởng Vân Thư yên lặng nhìn cục xương sườn đang quơ quơ trước mắt mình, nước canh rơi xuống mặt bàn, rồi anh lại nhìn Bạch Đường đang gắp xương ngồi đối diện với ánh mắt tha thiết.

Tưởng Vân Thư đưa chén mình đến dưới cục xương ý bảo cậu bỏ vào trong chén: "Cảm ơn cậu."

Khuôn mặt Bạch Đường hơi đỏ lên, cậu không nghe lời, lắc lắc rồi mềm giọng như làm nũng: "Bỏ vào trong chén thì không ăn được đâu ạ, bác sĩ Tưởng ăn đi, em đút anh."

Tưởng Vân Thư nhìn omega một lát, kiên trì nói: "Bỏ vào trong chén đi."

Bạch Đường không cam tâm tình nguyện, tủi thân im lặng bỏ vào.

Quả nhiên mấy câu trên mạng đều là gạt người! Nói cái gì mà nếu người đó thích bạn thì sao có thể nhịn được việc bạn làm nũng đút ăn chứ?

Nhưng một lát sau, Bạch Đường lại tràn trề sức sống, cậu tự an ủi bản thân, cũng tự cổ vũ mình phải không ngừng cố gắng.

Đường Đường dũng cảm sẽ không bị chút chuyện nhỏ này đánh bại đâu!

Ngày hôm sau, Tưởng Vân Thư đang ngồi ở bàn ăn xem tài liệu thì đột nhiên nghe thấy trong phòng tắm vang lên tiếng hét, sau đó là một tiếng "Rầm".

Anh vội vàng đi qua, gõ cửa: "Bạch Đường à, có chuyện gì vậy?"

Giọng Bạch Đường có chút đau đớn: "Bác sĩ Tưởng ơi, hình như em bị té đụng vào xương rồi, không đứng dậy nổi."

Tưởng Vân Thư lập tức nói: "Đừng nhúc nhích, đừng lộn xộn, để tôi vào xem." Nếu té va chạm đến xương cụt thì cũng không phải chuyện nhỏ.

Anh đẩy cửa ra, nhìn thấy Bạch Đường tr@n trụi ngồi dưới sàn nhà ướt đẫm, hai chân đau đến co vào nhau, anh ngồi xuống kế bên, hỏi: "Đau chỗ nào?"

Ngón chân Bạch Đường cuộn lại rồi thả ra: "Ở phía sau ạ."


Tưởng Vân Thư nhìn thẳng, anh vòng tay từ xương quai xanh và dưới cánh tay Bạch Đường để ổn định thân trên của cậu, sau đó dùng tay phải đè ngay xương cụt: "Chỗ này có đau không?"

Thật ra Bạch Đường không bị té, chỉ là cậu muốn quyến rũ Tưởng Vân Thư một chút, xem thử phản ứng của anh, thế nhưng cậu nhất thời quên mất điều quan trọng nhất ——— Alpha cậu muốn thử là một bác sĩ.

Bác sĩ Tưởng nghiêm túc quá nên hai mắt Bạch Đường đảo liên tục, hết sức chột dạ, đành phải diễn tiếp: "Có một chút ạ."

Xương cụt của con người thông thường được hình thành từ ba đến bốn khúc xương nhỏ tạo thành khớp xương cụt, Tưởng Vân Thư sờ từ khớp xương nhỏ, "Chỗ này thì sao?"

Bạch Đường lắp bắp: "Cũng có."

"Chỗ này?"

"Hình như, hình như cũng đau ạ."

Tay alpha khá lạnh so với cơ thể omega, sờ từng tấc một, cả người Bạch Đường dần run rẩy, eo càng mất sức. Với lại cậu không nhìn thấy phía sau, không biết tay alpha sẽ dừng lại ở đâu, chỉ cần chạm vào thôi là đã run rẩy, cơ bắp căng chặt.

Cậu cắn môi, vị sữa đặc tràn ra.

Bạch Đường gập đầu gối lên, thế mà cậu lại có phản ứng!

Đã không quyến rũ được người ta mà còn đưa mình vào tròng.

Cho dù Tưởng Vân Thư không nhìn ra nhóc lừa đảo Bạch Đường này đang gạt mình thì cũng ngửi được vị sữa đặc ngọt lịm, anh có hơi bực mình, nhạt giọng nói: "Tôi sờ thử rồi, không bị thương nặng, cậu thử đứng lên ngồi xuống xem xem có đau không?"

Bạch Đường ngây người, bây giờ cậu không thể đứng lên được đâu! Nếu không, nếu không bị nhìn thấy thì sao...

"Sao thế?" Tưởng Vân Thư hỏi, "Đau quá không đứng lên được sao?"

Bạch Đường hoảng loạn, bất chấp leo xuống bậc thang của anh: "Dạ, dạ đúng rồi."


Tưởng Vân Thư nói: "Vậy tôi ôm cậu ra nhé?"

Hai mắt Bạch Đường sáng rỡ, hận không thể lập tức vươn tay ra, nhưng mà không thể được, nếu ôm thì càng dễ phát hiện ra tình huống bất thường của cậu.

Bây giờ Bạch Đường chỉ muốn Tưởng Vân Thư nhanh chóng đi ra ngoài, cậu cố nén nỗi tiếc nuối, nhỏ giọng nói: "Thôi ạ hình như em cũng không đau lắm, bác sĩ Tưởng ra ngoài trước đi, em tự ra được."

Tưởng Vân Thư tức đến bật cười, nhanh tay dùng ngón cái ấn mạnh lên đầu lưỡi đang li3m khóe môi của Bạch Đường, nói: "Bạch Đường, cậu có biết lúc cậu nói dối thì luôn li3m môi hay không."

Đau! Bạch Đường muốn rút lưỡi về nhưng lại không được, một chút nước bọt tràn ra, hóa ra Tưởng Vân Thư đã sớm biết cậu gạt anh, Bạch Đường ấp úng nhận lỗi: "Anh đừng, đừng giận mà."

Lúc này Tưởng Vân Thư mới buông tay ra, anh sợ Bạch Đường bị cảm lạnh nên lấy khăn lớn quấn omega lại, sau đó để omega đứng lên rồi dùng mười phút tra hỏi lý do nói dối, sau đó lại tốn thêm mười phút để giáo dục tư tưởng.

Bạch Đường cúi đầu nghiêm túc nghe dạy, cậu hết sức tủi thân, trước hết Tưởng Vân Thư là một alpha đó! Sau đó là một người đàn ông! Cuối cùng mới là bác sĩ! Sao lại có alpha ở trước mặt omega tr@n trụi đang phát pheromone mà vô cảm dạy bảo vậy hả! Bác sĩ Tưởng không được có đúng không!

Bạch Đường sắp khóc tới nơi, ánh mắt của bạn cùng phòng sai bét rồi! Bác sĩ Tưởng có thích mình đâu chứ!

Nhưng mà sau khi bình tĩnh lại, Bạch Đường ngẫm nghĩ, bác sĩ Tưởng nghiêm túc đối xử với mình như vậy thì không phải là bác sĩ Tưởng rất để ý tới mình sao?

Một tuần nay Bạch Đường vừa mâu thuẫn vừa mờ mịt, trong đầu luôn vang lên câu nói kia của bạn cùng phòng, có lúc cậu càng nghĩ càng rõ, có lúc càng nghĩ lại càng cảm thấy không thể nào. Mỗi khi cậu muốn bất chấp tất cả mà nói ra thì trong đầu tự động xuất hiện hình ảnh Tưởng Vân Thư từ chối mình, tránh xa mình, khiến ngọn lửa Bạch Đường vất vả gom góp lại bị dập tắt mất.

Cứ lặp đi lặp lại.

Cậu thật sự cảm thấy rất khổ sở, không dám tưởng tượng Tưởng Vân Thư sẽ rời xa mình, cũng không dám tưởng tượng cuộc sống không có Tưởng Vân Thư. Chỉ cần một chút suy nghĩ ấy thôi thì trái tim như bị một bàn tay bóp nghẹt lại.

Bạch Đường vùi mặt vào lòng alpha, mím môi nhịn xuống nước mắt.

Tháng chín, Tưởng Vân Thư vượt qua kì thi lý thuyết và thực hành y, thành công có được chứng chỉ hành nghề bác sĩ, trở thành bác sĩ của bệnh viện Đế Đô.

Anh hoàn toàn trở nên bận rộn hơn.

Thầy hướng dẫn của anh là trưởng khoa Ung bướu bệnh viện Đế Đô, trưởng khoa rất xem trọng anh, qua hai tháng quan sát, phát hiện anh không chỉ có kiến thức chuyên môn xuất sắc mà còn rất thành thạo trong việc sử dụng máy móc, kiểm tra phòng, viết bệnh án, làm việc vô cùng trật tự. Thế nên rất nhiều chuyện đều đưa cho anh làm, rất có ý muốn rèn luyện đề bạt anh.

Buổi chiều, Tưởng Vân Thư tan làm đi ra cổng bệnh viện, anh lấy điện thoại ra coi thời khóa biểu hôm nay của Bạch Đường, thấy chiều nay Bạch Đường có một tiết Tư tưởng 5:40 tan học, buổi tối cũng không có tiết, thế nên anh gửi tin nhắn nói với cậu mình đang đợi ở trước cổng trường, đợi lát nữa sẽ về nhà cùng nhau.


Bạch Đường gần như trả lời lại ngay: "!"

Bạch Đường: "Em ra liền!"

Tưởng Vân Thư đợi trước cổng một lát thì thấy Bạch Đường chầm chậm chạy ra, hôm nay omega mặt một cái áo polo màu vàng cam tươi tắn, làn da vừa trắng trẻo vừa khỏe mạnh.

"Bác sĩ Tưởng!" Bạch Đường vẫy tay với anh, khuôn mặt vui vẻ, tự giác nhét tay vào trong lòng bàn tay alpha.

Lúc hai người vừa đi đến dưới sảnh chung cư thì điện thoại của Tưởng Vân Thư chợt vang lên, là một dãy số lạ, anh bắt máy: "A lô?"

"Vân Tô hả." Một giọng nam xa lạ vang lên, "Ba nói thứ bảy này về được không? Dẫn Bạch Đường về nữa."

Là anh trai của Tưởng Vân Tô.

Tưởng Vân Thư lập tức phản ứng lại, anh từng nhờ người điều tra người thân của Tưởng Vân Tô. Chỉ là anh cảm thấy quá kì quái, lúc trước anh xảy ra tai nạn thì ngay cả một cú gọi điện hỏi thăm từ người nhà cũng không có chứ đừng nói đến việc đến bệnh viện thăm, thế nên lúc đó anh cũng cho rằng bệnh viện ở thế giới này sẽ không thông báo cho người nhà bệnh nhân.

Sau đó anh đi hỏi bệnh viện, ai ngờ bên bệnh viện nói đã thông báo kết quả chết não đến cho người nhà từ trước rồi.

Là một mối quan hệ không tốt lắm, lúc ấy Tưởng Vân Thư mới xuyên đến thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng đã gần hai năm rồi, vì sao bây giờ lại đột nhiên muốn gặp mặt? Còn đặc biệt nói phải dẫn Bạch Đường theo?

Bên kia tiếp tục nói: "Sao thế? Trả lời coi."

Tưởng Vân Thư đáp: "Được."

Cúp máy, Bạch Đường hỏi: "Ai vậy ạ?"

"Là anh của Tưởng Vân Tô."

Sắc mặt Bạch Đường lập tức thay đổi, thoáng qua vẻ ghê tởm và kháng cự, "Gọi làm gì thế?"

Tưởng Vân Thư nói: "Nói thứ bảy gặp mặt."

Anh lấy chìa khóa mở cửa, lúc bước vào mới phát hiện Bạch Đường không vào theo, anh xoay người, chỉ thấy Bạch Đường cau mày nhìn anh, trong mắt ánh lên vẻ cầu xin, nhỏ giọng nói: "Bác sĩ Tưởng đừng đi được không ạ, em không muốn đi đâu."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.