Gần đây, Tịch tiên sinh một mực lo nghĩ một vấn đề rất nghiêm trọng… anh hình như còn chưa cầu hôn ai kia. Mà hiện tại, bọn họ đang ngồi trên máy bay từ Helsinki về thành phố A, đi tham dự đám cưới của anh họ An Kiệt. Aizz, Tịch Si Thần than nhẹ một tiếng, sao anh phải đi tham dự hôn lễ của người khác chứ (Tác giả: Ôi, tôi bảo ngài Tịch này, ngoài An Kiệt ra anh chẳng thể để mắt được đến ai khác, chứ nói gì đến để ý người ta chứ!)
Chống tay nhẹ đỡ mặt phải, lười biếng nhìn người nào đó đang cúi đầu lật xem tạo chí.
Buông tạp chí trên tay ra, An Kiệt lấy từ khay của tiếp viên hàng không một ly nước màu hồng, rồi ngoài người sát vào Tịch Si Thần đưa ly nước đến bên môi anh – “Uống một ngụm xem có cồn không?”
Tịch Si Thần nhàn tản hớp một ngụm. – “Không có.”
“Hương vị thật tuyệt!” – Một lát sau tiếng nói thỏa mãn của ai đó vang lên.
“Còn nữa, đây là lần đầu tiên chúng mình cùng đi một chuyến máy bay.” – An Kiệt nghiêng đầu.
“Ừm.” – Bởi thế mà Tịch tiên sinh mới chịu đi, hạ mình rớt giá, vạn dặm xa xôi đi tham gi hôn lễ của người khác.
“Thú vị vô cùng.” – An Kiệt chớp chớp mắt.
Nửa giờ sau, đầu ai kia đã gác lên vai người bên cạnh ngủ ngon lành.
Tịch Si Thần lắc đầu, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên gương mặt đang ngủ ngon lành kia một cái, vẫy tay bảo tiếp viên hàng không mang chăn mỏng tới.
***********************
Hội trường tổ chức hôn lễ của Phác Tranh, tưng bừng, náo nhiệt.
Tịch Si Thần tựa lưng đứng bên tường hờ hững nhìn về một chỗ nào đó bên trong.
“Thật là trùng hợp.”
Sau đó không ngờ lại gặp được Niên Ngật ở nơi này.
Niên Ngật cầm ly rượu bước vào, thuận miệng giải thích luôn – “Nhà gái là em họ tôi.”
Tịch Si Thần nhàn nhạt cười.
Niên Ngật nhấp một ngụm rượu rồi cũng nhìn về phía nào đó – “Nói thực, vị kia của cậu cũng thật là đặc biệt.”
“Cám ơn.” – Ngữ điệu bình thản.
Niên Ngật sửng sốt, chợt cười nói – “Có phải cậu cũng nên gọi một tôi một tiếng anh cả không nhỉ?”
Tịch Si Thần hơi nhíu nhíu mày – “Nói xa xôi quá rồi.”
Thực sự cũng có phần xa, thực ra Niên Ngật chỉ nói đùa thôi. – “Khi nào kết hôn đừng quên gửi thiệp mời cho tôi.”
“Tất nhiên.”
Đã đi rồi mà Niên Ngật còn ngoái đầu lại cười nói – “Đúng rồi, người kia giờ đang vui chơi ở CZ, kế hoạch sau đó, thật là tuyệt nha, ôi, tôi rất phục cậu cái chuyện này.” – Nói đoạn, lại cười ha hả, vẫy tay bỏ đi, nói nói cười cười hòa vào đám người.
Đôi mắt đẹp đẽ chậm rãi nheo lại, ánh mắt lười biếng đuổi theo bóng dáng xinh đẹp kia, không rời lấy mảy may, thì thào tự nhủ – “Kết hôn, kết hôn, chuyện này phải làm thế nào đây.” – Những ngón tay ưu nhã gõ nhẹ nhẹ lên cánh tay.
***********************
Ba ngày, vị tiên sinh nào đó thông minh cực độ có chỉ số thông minh hơn người cuối cùng cũng phải thừa nhận bản thân mình dường như cũng như ai gặp phải vấn đề nan giải.
Bữa tối trong ánh nến? Trên bãi biển? Du thuyền? Tiết mục tiếp theo? Nguyên một xe tải hoa tươi? Trời ạ, mấy thứ đó đều không được!
Ngước mắt liếc nhìn ai đó đang nhàn nhã nằm trên ghế lật xem sách giải trí, lôi thẳng cô đến cục dân chính cũng được thôi, nhưng mà, đó không thể là một ý tưởng sáng suốt dành cho người khôn ngoan.
Tịch tiên sinh vỗ trán trầm ngâm.
“Được rồi Si Thần.” – Đang xem sách giải trí(thực ra là ảnh chụp hôn lễ của Phác Tranh) An Kiệt chợt nói, rất vô tình, không hề để tâm để ý mà hỏi – “Bao giờ thì chúng mình kết hôn?”
Chiếc bút máy tinh xảo rơi bịch bịch xuống đất.
Hơ, cuối cùng lại là An Kiệt “vô tình” cầu hôn sao?
“Cám ơn em, đã ở bên anh.”
Giữa đêm tối mơ hồ, tiếng nói đẹp tươi như trong mộng nhẹ nhàng đọng lại nơi đôi môi phấn hồng.
********************************
Cuối cùng, bắt đầu với một góc độ khác.
“Điều tra, với năng lực của bọn họ thì điều tra được cái gì?”
“Chú Giản, chú không thấy lúc này nên tập hợp một số người chính đảng thì có ích hơn sao?” – Giọng điệu lạnh lùng thờ ơ chẳng quan tâm đến gì cả.
“Ý con là…”
“Được rồi, chú Giản…” – Giọng điệu lạnh nhạt chậm rãi không gợn sóng, cười nhạt nhẹ nhàng nói – “Con nhớ là, con gái của chú tính ra cũng đã rời Trung Quốc được sáu năm rồi.”
Giọng nói già nua run lên, than thở – “Tiểu Kiệt sao, đúng rồi, con bé đó…” – Trầm mặc một lúc lâu sau. – “Con bé đó, Si Thần, con bảo chú có nên cho nó về không?’
“Chú Giản nghĩ sao cũng được, dù sao cô ấy cũng là con gái chú, không phải sao?” – Khóe miệng nở ra một nụ cười lạnh lẽo.