Vi Sư Phụ

Chương 70



“Sư phụ, con cảm thấy con nên đi cùng với người.” Vào đêm trước ngày đi thăm dò núi Câu Tầm lần nữa, Tang Lạc kéo thắt lưng của Phó Thanh Viễn nói.

“Không.”

“Con không đến gần, chỉ loanh quanh bên ngoài thôi?” Phó Thanh Viễn không đồng ý, Tang Lạc không ngừng kéo thắt lưng của chàng ngẩng đầu nhìn chàng một cách đáng thương.

“Không.” Trong bộ dạng như vậy, Phó Thanh Viễn cho dù có chút do dự nhưng cuối cùng cũng lắc đầu, nhìn thấy đồ đệ không cam tâm mà cũng không biết dùng cách gì để thuyết phục chàng, chàng bèn ôm lấy nàng ngồi dưới gốc cây. Đèn lồng ở Thanh Yến Viện phát ra ánh sáng mờ ảo, phủ lên họ một lớp ánh sáng ấm áp. Phó Thanh Viễn nhìn ánh mắt mềm mại có chút khó hiểu, chàng dịu dàng hỏi: ‘Sợ à?”

“Dạ.” Tang Lạc buồn bã trả lời, bàn tay nhéo thắt lưng của chàng để trút giận.

Phó Thanh Viễn để mặc cho nàng nhéo, như thể chàng không cảm thấy tiểu đồ đệ càng ngày càng nhéo mạnh hơn. “Gần đây con phải đột phá tầng chín, nhưng ba tầng tiếp theo vẫn chưa lấy được. Hơn nữa, lúc này nếu con dùng sương khí của Huyền Vân Quyết nhiều hơn nữa, tình trạng sẽ còn nghiêm trọng hơn nữa, gần đây hắc bạch tuyền thủy trong không gian của vi sư cũng không thể áp chế được tình trạng của con…”

“Dạ, con biết rồi, sư phụ, con không lén lút đi theo là được rồi.” Tang Lạc nản lòng lao đến người chàng, toàn thân không có chút tinh thần nào. “Hiện tại con không thể dùng Huyền Vân Quyết, không giúp gì được cho sư phụ, còn không khống chế được cảm xúc của mình… những điều này con đều biết, nhưng con vẫn thấy không yên tâm, sư phụ chỉ cần rời khỏi tầm mắt của con thì con thấy không yên tâm.”

“Như vậy rất tốt, bởi vì vi sư cũng như vậy.” Phó Thanh Viễn đột nhiên nói, bế nàng lên đi về phía căn phòng của hai người.

“Sư phụ người xem, người nuôi đồ đề đến nỗi không thể rời xa được người nữa rồi.”

“Chúng ta sẽ không chia lìa.” Phó Thanh Viễn đặt nàng lên giường, cởi bỏ y phục của nàng chỉ còn lại áo lót, sau khi thấy nàng ngoan ngoãn thu mình vào trong tấm chăn, chàng ngồi ở bên giường xếp gọn gàng y phục mà nàng cởi ra để bên cạnh. Sau đó chàng cũng nằm bên cạnh nàng ôm lấy nàng, vỗ về tấm lưng có chút gầy đi của nàng.

“Ngày mai hầu hết các tu sĩ cấp cao ở Dạng Ổ Đảo đều đi đến núi Câu Tầm, như Ôn Lương đã nói, nơi đó mới là nguy hiểm nhất. Nhưng Dạng Ổ Đảo cũng không phải là an toàn, con tự mình phải cẩn thận, nếu lỡ có gì thì trốn vào trong không gian đào nguyên, đừng quan tâ m đến chuyện khác, đợi ta trở về.”

“Dạ.”

“Ngủ thôi.”

Khi Tang Lạc tỉnh dậy, bên cạnh không có ai nữa. Nàng ngồi dậy, đang chuẩn bị mặc y phục thì đột nhiên ôm lấy đầu của mình, một tay nắm chặt tấm chăn, được một lúc mới buông ra. Nàng nằm trở lại trên giường mà không còn chút sức lực, một phần sương khí màu nhạt không kiểm soát được tràn ra từ tay nàng. Màn che bên cạnh giường bị sương khí ăn mòn thành một lỗ hổng, Tang Lạc nhận ra, nhíu mày cố gắng ép làn sương khí lan tỏa quanh mình trở về.

Đột nhiên nàng nhớ lại nhiều năm trước, người phụ nữ mặc áo choàng đen đó từng tu luyện Huyền Vân Quyết giống như nàng, hơn nữa có vẻ như trình độ cũng giống như nàng hiện giờ, có lẽ cũng là tầng tám tầng chín. Nhưng sương khí của nàng so với người phụ nữ đó thiên về màu trắng hơn, còn người phụ nữ đó giống như làn khói đen xám.

Sư phụ đã từng quan sát, dường như chỉ cần sương mù ăn mòn những sinh linh có sinh mệnh, màu sương khí sẽ dần dần biến thành màu xám. Nhưng chỉ cần nàng dùng sương khí này để làm tan những cây gỗ đào làm điêu khắc gỗ, sương khí sẽ từ từ hồi phục lại màu xám trắng. Mặc dù không biết màu khác nhau của sương khí này có gì khác biệt, nhưng sau này nếu như không cần thiết, nàng cũng sẽ tránh việc gi ết người.

Nhưng cho dù là vậy, thỉnh thoảng nàng vẫn xuất hiện trạng thái không thể khống chế được. Nhưng so với người phụ nữ mặc áo choàng đen lúc đó thì nàng được xem là may mắn hơn rất nhiều. Ít nhất thần trí của nàng cũng tỉnh táo hơn, hơn nữa bạch tuyền thủy trong không gian của sư phụ dường như cũng có thể làm dịu nỗi đau của nàng.

Xem ra có vẻ như mọi thứ đều phát triển theo hướng tốt, chỉ cần lấy lại được ba tầng còn lại của Huyền vân Quyết thì bộ công pháp kỳ lạ đã đè nén trên người nàng nhiều năm nay cuối cùng cũng được giải quyết.

Một mình ngồi dưới gốc cây nơi mà hai sư đồ bình thường hay ngồi, Tang Lạc lặng lẽ đợi sư phụ của nàng trở về. Trong khuôn viên vắng lặng vô cùng, thỉnh thoảng chỉ có âm thanh của một hai chiếc lá rơi bên cạnh.

Rõ ràng ngày thường cùng với sư phụ cũng như thế này, không làm gì hết cũng ít nói, nhưng hiện tại lại cảm thấy vắng lặng hơn nhiều. Tang Lạc nghiêng đầu nhìn mái hiên vểnh ngược lên trong Thanh Yến Viện, đột nhiên nhớ ngôi nhà gỗ nhỏ của sư phụ. Nàng vẫn tương đối thích những nơi xung quanh chỉ có nàng và sư phụ. Đợi sư phụ trở về, có lẽ họ sẽ sớm rời khỏi nơi này, cho dù đình đài lầu các ở đây đều rất lộng lẫy và tinh tế, trên khắp hành lang uốn lượn là những hồ sen và hòn non bộ, còn trồng nhiều kỳ hoa dị thảo và nuôi kỳ trân dị thú, nhưng nàng vẫn không thích.

Tuy nhiên, đợi mãi không thấy sư phụ, nàng chỉ thấy một con phù điểu.

“Đến núi Câu Tầm nhìn mặt sư phụ của ngươi lần cuối cùng đi.” Đây là giọng nói của Ôn Lương, hoàn toàn không dịu dàng như ngày thường, lạnh lùng như đang cười thầm. Sau khi con phù điểu bốc cháy trong không trung, Tang Lạc đột nhiên cảm thấy dấu ấn thủ đồ trên trán có chút nóng ran.

“Sư phụ… chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện?” Tang Lạc sờ lên dấu ấn thủ đồ nóng ran trên trán, lấy thanh kiếm Tang Tử ra, hóa thành một luồng sáng ngự kiếm hướng về phía núi Câu Tầm.

“Có biết độc trên người ông được gieo xuống lúc nào không? Bao nhiêu năm nay, con gái yêu dấu của ông đã không biết bao nhiêu lần tự tay mang bát canh thuốc bổ đến trước mặt ông. Có phải ông muốn nói trong đó không có độc không? Hô hô hô hô ~ Đó là do tôi đặc biệt nghiên cứu chế ra cho ông, cần phải có dẫn tử mới có thể phát ra chất độc này, dẫn tử chính là tim cây của cây dưỡng thần mà ông cầm trong tay đó.” Ôn Lương vừa nói, một chân giẫm lên tim cây của cây dưỡng thần rơi bên cạnh tay của Tăng Vô Ngân, khúc gỗ màu đen đó lập tức biến thành mảnh vỡ, trong tích tắc mùi hương ở đây càng trở nên nồng nặc hơn.

Tăng Vô Ngân lại nôn ra một ngụm máu lớn, ông ta ngày thường luôn cao cao tại thượng, lúc này toàn thân trên dưới đều là vết máu, mắt mũi tai khắp nơi đều tràn ra máu đen tỏa mùi hôi thối.

Bộ y phục trắng của Ôn Lương cũng dính một vết máu lớn, khiến cả người hắn trông có vẻ như một con ác quỷ.

Hắn ta kéo Tăng Vô Ngân dậy, nở nụ cười nói: “Ông thấy ông thất bại cỡ nào, thuộc hạ Du thịnh mà ông tin tưởng bao lâu nay thật ra là kẻ thù của ông, ở bên cạnh ông chỉ đợi có một ngày có thể gi ết được ông, là chính hắn tự tìm đến tôi, nói cho tôi biết những nhược điểm của ông. Một tay ông sáng lập ra Dạng Ổ Đảo, gần một nửa tu sĩ nguyên anh đều bất mãn với ông, Chu Húc, một tu sĩ hóa thần khác ngày thường bị ông áp chế cũng liên thủ với tôi để lấy mạng ông. Còn nữa, điệt tử Tăng Nhược Ngu đã chết đó của ông trước khi chết còn nghĩ tới việc hợp tác với tôi để mưu tính Dạng Ổ Đảo của ông…”

Cả người Tăng Vô Ngân run lên, nằm trong vũng máu không thể nhúc nhích, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi đã làm Ôn Lươngn thỏa mãn, khiến cho hắn ta cười khúc khích, áp sát vào tai của Tăng Vô Ngân thì thầm:

“Lúc trước, ông bí mật gia tăng bệnh tình của Yến Vũ, ép nàng ấy đến cảnh tuyệt vọng, còn tưởng rằng che giấu rất tốt sao? Tôi vạch kế cả trăm năm nay, chỉ chờ thời khắc này. Năm xưa tất cả những tu sĩ trên Dạng Ổ Đảo đã từng hại qua Yến Vũ tôi đều không bỏ qua, ông xem, những tu sĩ mà hôm nay ông dẫn tới để làm bàn đạp để mở trận pháp bên trong động phủ này, bao gồm cả Du Thịnh, người trông có vẻ đang hợp tác với tôi, cũng không phải đã từng tổn hại Yến Vũ của tôi dưới sự mưu tính của ông sao? Tất cả mọi chuyện tôi đều ghi nhớ trong lòng, sau đó lên kế hoạch cho tất cả những chuyện này.”

“Nay bọn họ cũng chết hết rồi, ông cũng nên đi chuộc tội đi, Tăng Vô Ngân, yên tâm, con gái bảo bối của ông cũng sẽ sớm xuống dưới cùng với ông.”

Nghe thấy Ôn Lương nói những lời này, Tăng Vô Ngân đã đến cực hạn bất chợt giật nảy mình, muốn nói điều gì đó. Nhưng Ôn Lương chỉ cười vui vẻ, dùng đôi bàn tay như ngọc đó kéo đứt đầu của ông ta.

Máu đen bắn tung tóe dính cả lên đôi má trắng nõn tuấn tú của Ôn Lương rồi từ từ rơi xuống, bàn tay của hắn ta dính đầy những mảnh vụn của máu thịt.

Núi Câu Tầm, nơi được gọi là động phủ của tu sĩ thượng cổ giờ đây thi thể khắp nơi. Cái động phủ của tu sĩ thượng cổ có cây tim của cây dưỡng thần này là hắn ta đã tìm được cách đây hàng chục năm, là kế hoạch đặc biệt dùng để làm mộ chôn cất những người này. Ngoài nơi đây ra không có nơi nào thích hợp hơn nữa. Bây giờ nó đã thực sự trở thành ngôi mộ khổng lồ như hắn ta đã nghĩ lúc đầu.

Lúc trước Tăng Vô Ngân chết ở tiền trận của động phủ này, nay hậu trận này, là Tăng Vô Ngân dùng sinh mệnh của những tu sĩ này phá vỡ. Tăng Vô Ngân sẽ vì con gái Tăng Túy Ngữ của ông ta làm bất kỳ điều gì và hy sinh bất cứ ai. Cũng giống như Ôn Lương, hắn ta có thể vì người mình yêu mà ngấm ngầm chịu đựng hơn trăm năm, từng bước từng bước bố trí kết cục này, mãi mãi giữ bọn họ ở lại đây, báo thù cho người yêu.

Ngay từ một tháng sau khi Yến Vũ qua đời, hắn ta đã thỏa thuận cùng với Chu Húc, một tu sĩ hóa thần hậu kỳ có tu vi chỉ đứng sau Tăng Vô Ngân trên Dạng Ổ Đảo. Họ đều muốn Tăng Vô Ngân chết, nhưng Ôn Lương là vì báo thù, còn Chu Húc là vì muốn có được Dạng Ổ Đảo.

Họ kéo thế lực của Tăng Vô Ngân trên Dạng Ổ Đảo về trận doanh của họ từng chút một. Còn Tăng Vô Ngân vẫn đang đắm chìm trong sự duy quyền của bản thân, vì tu vi của bản thân mà tự phụ không nhận ra được những gì đang xảy ra, dẫn đến cái chết ngày hôm nay của ông ta.

“Thực là nực cười, Phó đạo hữu, huynh nói phải không?” Ôn Lương rũ bỏ vết máu trên tay, đi đến một góc của đại sảnh, Phó Thanh Viễn bị giam trong cái lồng màu vàng kim có hình dạng một cái chuông lớn.

Dựa vào thanh kiếm Thanh Dương để chống đỡ cơ thể, dưới chân Phó Thanh Viễn bê bết một vũng máu. Một vết thương đẫm máu trước ngực, không ngừng rỉ ra máu màu sẫm, màu môi cũng thâm đi vì trúng độc.

Trước đó không lâu, theo như thỏa thuận sau khi chàng dùng tức quyết giáng đòn cuối cùng cho Tăng Vô Ngân đang trúng kịch độc, để ông ta không có sức đánh trả, đột nhiên Ôn Lương hạ thủ với chàng. Nếu không phải là chàng vốn có cảnh giác đối với hắn ta, e là lúc đó đã bỏ mạng. Nhưng chàng vẫn đánh giá thấp Ôn Lương, không ngờ trong tay hắn ta lại có một pháp bảo khống chế chàng vào trong không gian. Vì vậy chàng không thể vào không gian điều tức bài độc trong tình hình bất lợi như vậy.

Chàng không biết bản thân mình trúng độc từ lúc nào bởi Ôn Lương đương nhiên có âm mưu từ sớm. Phó Thanh Viễn vốn tưởng rằng mình không có thù hận gì với Ôn Lương, hắn ta kéo chàng vào chuyện này chẳng qua cũng chỉ vì không gian trên người chàng hoặc những thứ gì khác, nhưng không ngờ Ôn Lương là muốn gi ết chàng. Lần này chàng thực sự không ngờ lại có diễn biến này, bây giờ chàng bị trọng thương, chất độc không biết tên gì đan lan tỏa trong cơ thể còn chàng cũng không thể vào trong không gian, tình hình đang rất tồi tệ.

Còn Huyền Vân Quyết nữa, chàng phải lấy được cho đồ nhi. Phó Thanh Viễn khẽ cáu mày lại, ánh mắt kiên định lạnh lùng nắm chặt thanh kiếm trong tay.

“Chuyện đã đến nước này, Phó Thanh Viễn hay huynh thử đoán xem tại sao ta lại đưa huynh vào chỗ chết, tại sao ta lại biết trên người huynh có không gian và tìm được biện pháp ngăn cản huynh vào trong đó và còn… ta có làm chuyện gì với tiểu đồ đệ yêu quý của huynh hay không?”

Sau khi Ôn Lương nói xong, hắn ta không kìm được mỉm cười hạnh phúc mà nhìn Phó Thanh Viễn đứng bên trong cái lồng có màu vàng kim giơ kiếm chỉ về phía hắn ta. Kẻ thù đều đã nhận được báo ứng mà họ đáng phải có, chỉ còn lại sự việc trước mặt, đợi sau khi chuyện này xong, hắn ta có thể an tâm đi gặp A Vũ mà hắn ta nhớ nhung rồi.

Hắn ta mong chờ ngày này không biết bao lâu rồi, trong lòng đương nhiên là vô cùng vui vẻ.

“Huyền Vân Quyết đang ở chỗ ngươi?” Phó Thanh Viễn bất chợt hỏi, Ôn Lương tại sao lại giế t chàng, những chuyện đó chàng đều không quan tâm, điều chàng quan tâm là Huyền Vân Quyết mà đồ đệ cần bây giờ.

Phản ứng của Phó Thanh Viễn khiến cho Ôn Lương sững sờ, không ngờ bản thân chàng gần như không chống đỡ nổi nữa mà còn nghĩ đến cái này.

Đôi sư đồ Phó Thanh Viễn và Tang Lạc này thực sự rất giống với hắn ta và sư phụ trước kia, Tang Lạc rất có khả năng là muội muội mà sư phụ nhắc đến. Nhưng thế thì đã sao, trước sau gì họ cũng là kẻ thù của hắn ta, chính tay họ đã gi ết chết người yêu của hắn ta. Bất luận thế nào, hắn ta cũng muốn họ phải chịu nỗi đau giống như hắn ta.

“Huyền Vân Quyết đang ở trên người ta, nếu huynh muốn lấy, thì cứ đến đây lấy.” Ôn Lương đứng ở đó, mỉm cười cúi đầu nhìn vết máu trên tay, sau đó hắn ta lại ngẩng đầu lên như ngộ ra điều gì đó nói: “Phải rồi, vừa nãy ta có gửi con phù điểu đến chỗ đồ nhi của huynh, nói cho nàng biết huynh sắp chết rồi, huynh đoán xem nàng có đến không?

“Nếu huynh không sớm thoát thân ra khỏi Khốn Linh Chung này, đợi khi đồ nhi yêu quý của huynh đến, ta sẽ gi ết nàng, với tình trạng hiện tại của nàng, e là nhanh chóng sẽ trở thành một trong số những thi thể ở đây…” Ôn Lương còn chưa nói xong, thì thấy cái Khốn Linh Chung màu vàng kim giam cầm Phó Thanh Viễn đã bị vỡ vụn.

Khi Tang Lạc vội vàng chạy đến núi Câu Tầm, nhìn thấy sư phụ của nàng đang tựa vào cánh cửa trước một cánh cổng đá.

“Sư phụ!” Vừa thở phào nhẹ nhõm, Tang Lạc vừa chạy tới đỡ lấy Phó Thanh Viễn. “Sư phụ, vết thương của người có nghiêm trọng không, mau, nhanh chóng vào không gian của người để trị thương đi!”

“Tạm thời vẫn không vào được.” Phó Thanh Viễn lắc đầu, vừa rồi để thoát ra khỏi cái Khốn Linh Chung đã ức chế chàng, chàng đã dùng không gian làm biến dạng Khốn Linh Chung đó, mặc dù Khốn Linh Chung bị phá vỡ, không gian cũng bị ảnh hưởng, trong thời gian ngắn không thể vào được.

Hơn nữa… chất độc không xác định đó gần như ăn mòn hết nội tạng của chàng, cho dù bây giờ chàng có thể vào trong không gian cũng không có tác dụng gì nữa.

“Vậy chúng ta hãy trở về không gian đào nguyên trước, ở đó còn có một số đan dược.” Tang Lạc ôm lấy vai của Phó Thanh Viễn vội vàng nói, hai người biến mất tại chỗ.

Sau khi hai người biến mất không lâu, cánh cổng đá bên cạnh đột nhiên đổ sụp xuống, cả dãy núi Câu Tầm đều đang rung chuyển. Trong động phủ thi thể rải khắp nơi, Ôn Lương dựa bên tường, bộ y phục màu trắng bị nhuộm thành đỏ sậm. Làm ngơ trước sự rung chuyển này, ánh mắt dịu dàng của hắn ta nhìn chăm chú vào cái hầu bao trên tay có thêu sơn trà đỏ. “Con đã báo thù cho sư phụ rồi, đừng giận con nữa được không.”

“Cuối cùng con cũng có thể chôn sư phụ và con với nhau rồi, phần mộ thì nên ngủ yên trong lòng đất. Ở đây có phải yên lặng lắm không, chôn ở đây sẽ không còn ai đến làm phiền chúng ta nữa, sư phụ có vui không…” Trong cái hầu bao này là tro cốt của sư phụ, hắn ta đã từng nói họ phải được chôn cùng một chỗ, ôm lấy nhau mà chôn một nơi.

Ôn Lương hôn lên cái hầu bao trên tay, mở cái túi màu đỏ ra, rải từng chút bột màu xám trắng trong túi đó lên người hắn ta. Hắn ta duỗi cánh tay ra như đang ôm lấy một người, nụ cười nơi khóe miệng vừa mềm mại vừa dịu dàng.

Khi tiếng nổ vang lên, Ôn Lương hít một hơi thở dài. “Con vẫn không buông tha hai người đã hại sư phụ đó, sư phụ biết con là người rất nhỏ mọn mà, đừng giận con được không…”

Cuối cùng hắn ta cũng đưa Huyền Vân Quyết cho Phó Thanh Viễn, nhưng chất độc mà hắn ta gieo trên người Phó Thanh Viễn lại không có thuốc giải. Đôi sư đồ Phó Thanh Viễn và Tang Lạc định sẵn là một sinh một tử.

Hắn ta muốn Tang Lạc sống, sau đó giống như hắn ta vậy, mất đi người sư phụ yêu thương nhất, một mình cô độc sống trên thế gian này. Đây chính là phương thức phục thù của hắn ta.

“Ở đây còn có bổ khí đan, sư phụ người mau…”

Phó Thanh Viễn nhìn vẻ hoảng sợ trong mắt đồ đệ, không nói lời cự tuyệt nào, cho dù biết không có tác dụng những vẫn làm theo ý nàng uống những đan dược đó.

“Ba tầng cuối cùng của Huyền Vân Quyết.” Phó Thanh Viễn kéo nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Tang Lạc, đặt lên lòng bàn tay của nàng một viên mặc ngọc dính máu.

“Xin lỗi, A Lạc.” Đầu của Phó Thanh Viễn dựa vào cánh tay của Tang Lạc, mái tóc mà Tang Lạc đã buộc cẩn thận trước đó đã xõa ra, những sợi tóc xám trắng và đen lẫn lộn với nhau.

Tang Lạc nắm chặt vạt áo của chàng, lại nở nụ cười gượng gạo, kéo y phục của chàng ra xử lý vết thương cho chàng, “Đừng nói như vậy, không phải ổn rồi sao. Con giúp sư phụ băng bó vết thương trước, đợi khi nào sư phụ dưỡng lành vết thương xong thì chúng ta trở về.”

“A Lạc…” Phó Thanh Viễn nhìn Tang Lạc, nhưng Tang Lạc lại tránh ánh mắt của chàng.

“A Lạc, con phải sống thật tốt.” Phó Thanh Viễn di chuyển khuôn mặt nhìn một bên của nàng sang nhìn chàng, một tay điểm vào dấu ấn thủ đồ mà lúc trước chàng điểm lên trán của nàng.

Tang Lạc run rẩy, ôm chặt lấy chàng, lẩm bẩm nói: “Đừng nói nữa sư phụ, người đã hứa với con sẽ đưa con đi xem nhiều cảnh đẹp, sao có thể nuốt lời được, không có sư phụ con không thể kiên trì được.

“Hứa với ta, A Lạc.”

Tang Lạc nắm chặt lấy tay của Phó Thanh Viễn, làm thế nào cũng không chịu trả lời chàng, thay vào đó nàng nói: “Lần trước, trước khi đến Dạng Ổ Đảo, sư phụ nói sẽ dẫn con đến Hà Hải giới xem Yêu Tu Giao Nhân, khi nào chúng ta đi? Đợi khi nào sư phụ lành vết thương rồi đi được không.”

“Con rất mong chờ, nghe nói còn có khu chợ đêm, buổi tối ở đó có bắn pháo hoa rất đẹp, sư phụ dẫn con đến đó xem đi…”

Phó Thanh Viễn xoa trán của nàng, gọi tên nàng như thở dài, “A Lạc…”

“… Còn nữa, ở đó có rất nhiều biển nhất định có rất nhiều cá, sư phụ phải bắt cá cho con, sau đó nấu cho con ăn, đã lâu rồi con không ăn cá, lần trước ở con sông nhỏ đó sư phụ cũng chưa bắt được cá, lần này sư phụ không thể không cho con ăn.”

“Yên tâm đi sư phụ, mặc dù trong sách nói những Yêu Tu Giao Nhân đó đều xinh đẹp lạ thường, nhưng con không nhìn lâu đâu, bởi vì con chỉ thích…” nhận ra tiếng thở yếu ớt của sư phụ trong vòng tay đang dần biến mất, cuối cùng không còn chút động tĩnh, Tang Lạc dừng lại một chút, cánh tay siết chặt lấy Phó Thanh Viễn, một hồi lâu mới ngây người ra nói: “Bởi vì… con chỉ thích… một mình sư phụ…”

Máu chảy ra trên người Phó Thanh Viễn đã nhuộm đỏ chiếc váy xanh biển của Tang Lạc.

Chiếc váy này là sư phụ mua cho nàng, ngày hôm đó, một lần nữa nàng không thể khống chế cảm xúc của mình nổi cơn thịnh nộ với chàng, nàng đã tự nhốt mình trong phòng. Sư phụ ở bên ngoài gọi nàng, nàng cũng mặc kệ. Sau đó sau khi nàng hồi phục bình tĩnh lại, mở cửa ra, sư phụ nàng đứng ngay ngoài cửa, dùng vẻ mặt không biết phải làm sao mà giơ bộ y phục này ra, trông cực kỳ ngốc nghếch.

Tang Lạc di chuyển ánh mắt khỏi màu đỏ chói đó, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang nhắm nghiền của Phó Thanh Viễn. Nàng khom người xuống, giống như họ ngày thường vẫn làm, áp trán vào ngực trước của Phó Thanh Viễn.

Nhịp tim trong đó đã biến mất rồi, Tang Lạc mặc cho máu của chàng vấy lên gò má và trán của nàng. Ôm chặt lấy cổ của chàng, từng giọt nước mắt hòa tan vào y phục đen của chàng.

“Sư phụ… Sao người có thể để lại đồ nhi một mình.”

Cơn gió bên ngoài cửa sổ làm xua tan mùi máu tanh nồng nặc, hoa đào phía xa xa vẫn đang nở rộ bừng bừng khí thế.

Ba ngày sau, trong không gian đào nguyên, một tấm bia mộ được dựng lên, Tang Lạc đích thân chôn xác người yêu của mình ở đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.