Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh

Chương 9: Lặn hồ Tìm kim khí



Tử Chiêu ở trong cốc thế nào mà đã gần 1 tháng. Dữ Ngọc nói là để nàng nghỉ ngơi vài hôm chờ hồi phục sức khỏe nhưng mỗi ngày hắn lại nghĩ ra mấy trò tiêu khiển để ngược đãi nàng. Dù vậy, phải công nhận sức khỏe của nàng hiện tại rất tốt, một ngày leo lên leo xuống bờ suối lấy nước cũng không vấn đề, người nàng nhỏ nhưng gánh hai thùng nước đầy mà vẫn có thể đi như bay, một mình cũng có thể trèo lên cây hoa lê cao lớn nhất để ngắm cảnh.

Đúng, chính là ngắm cảnh. Tử Chiêu mỗi ngày ngoài quanh quẩn trong gian nhà trúc, đi gánh nước, đi tắm, xuống bếp xem Dữ Ngọc nấu nướng ra thì toàn bộ thời gian còn lại nàng dùng chỉ để ngắm cảnh. Phải nói, Vụ Ẩn cốc cảnh đẹp hiếm có nhưng đáng tiếc, tên điên Dữ Ngọc kia chỉ thích một mình, không thích có người lạ tới nơi ở của hắn. Khắp nơi trong cốc hắn bày vô số trận pháp, bao quanh cốc là sương mù dày đặc, người ngoài tiến vào không xác định được phương hướng, hơn nữa còn sinh ra ảo giác rồi có khi lại tự kết liễu đời mình. Tiến vào trong, hắn bày lê hoa trận, trận pháp biến ảo khó lường, chính vì vậy lần trước hắn luôn miệng dặn nàng không được đi lại lung tung.

Gần 1 tháng này, Tử Chiêu cũng đã khá quen với địa hình trong cốc, tuy nàng mù tịt về trận pháp nhưng có sự hướng dẫn của Dữ Ngọc, nàng vẫn có thể vô tư đi lại trong cốc mà không gặp chút nguy hiểm nào.

Hôm nay sau khi dùng bữa sáng, Dữ Ngọc nói sẽ ra ngoài, tiện thể đưa nàng trở về Mục gia. Tử Chiêu mừng rỡ cười suốt cả buổi, nhưng nàng chợt nhớ lúc chìm xuống hồ nước kia, trước khi bất tỉnh thì nhìn thấy thứ ánh sáng gì đó dưới đáy hồ. Nàng nói trước khi về Mục gia muốn quay lại nơi đó xem xét một chút, Dữ Ngọc gật đầu đồng ý.

Chuẩn bị xong xuôi, hắn lại ôm nàng nhảy từ bờ bên này qua bờ bên kia, tiến thẳng vào rừng hoa lê, vươn tay bẻ một cành hoa rồi đưa cho nàng, nói đúng một câu liền quay người đi thẳng: “Cho ngươi”. Tử Chiêu nhận lấy cành hoa, rồi đi theo sau lưng hắn. Nàng để ý, sáng nay Dữ Ngọc đặc biệt kiệm lời, mọi ngày hắn đều nói không ngừng, giờ lại có biểu hiện như vậy khiến nàng có chút khó nắm bắt.

Cứ đi bộ như vậy cho đến khi hai người đến trước một vách đá dựng đứng, ngẩng đầu lên, không nhìn thấy đỉnh. Trên trán Tử Chiêu rịn ra một tầng mồ hôi, liếc nhìn Dữ Ngọc dò hỏi: “Ngươi là định từ đâu đưa ta ra ngoài?”.

Chỉ thấy Dữ Ngọc hơi cười liếc mắt nhìn lại: “Tất nhiên là đi lên trên, ra ngoài rồi lại lao xuống. Tiểu bánh bao à, đây là một vách đá nha” – suốt thời gian qua, hắn vẫn gọi nàng là tiểu bánh bao. Kiểu nói chuyện châm trọc của hắn Tử Chiêu đã quen, nhưng biết hắn nói thật, nàng nuốt khan 1 tiếng: “Vậy, ngươi có con đường nào dễ đi hơn một chút không?”. Nam nhân cao lớn lắc đầu rồi cúi xuống ôm lấy nàng lần nữa khẽ nói: “Rất cao, ta ôm ngươi lên”.

Nói rồi hắn điểm nhẹ lên mặt đất lấy đà vọt lên. Quả thật khinh công của Dữ Ngọc rất đáng kinh ngạc, vách đá hoàn toàn dựng đứng, không có lấy một điểm tựa để trợ lực vậy mà hắn còn ôm theo nàng, một hơi phi thân thẳng lên vách đá.

Tử Chiêu không sợ độ cao nhưng cũng không phải tuyệt đối sẽ không sợ độ cao. Nàng có to gan đến mấy thì cũng có giới hạn. Nhìn xuống vách đá dựng đứng khiến Tử Chiêu nổi hết da gà, chỉ cần sơ sẩy là sẽ ngã tan xương nát thịt. Gắt gao ôm chặt lấy cổ Dữ Ngọc, thật may là hắn cũng siết chặt bàn tay đang ôm nàng như đáp lại.

Rốt cuộc, tốc độ của Dữ Ngọc tăng nhanh hơn, sau khi xuyên qua một tầng mây, Tử Chiêu nhìn thấy ánh mặt trời rạng rỡ, phóng mắt là có thể nhìn thấy cả một bể mây trải dài vô tận, trắng muốt. Trước cảnh đẹp hùng vĩ như vậy, nàng nở nụ cười quay sang nhìn nam nhân bên cạnh, thấy hắn cũng đang cười nhìn lại nàng. Nét mặt tươi cười như hoa của Dữ Ngọc phải nói là còn đẹp hơn cả mỹ nữ, Tử Chiêu không khỏi nuốt khan rồi quay mặt đi tiếp tục ngắm cảnh.

Tử Chiêu thừa nhận, đây là lần đầu tiên nàng hoàn toàn lệ thuộc vào người khác như vậy, hơn nữa người này còn không phải là người thân của nàng. Nhưng thời gian ở cạnh hắn, Tử Chiêu có loại cảm giác hết sức an tĩnh, bình thản làm nàng rất muốn hưởng thụ.

Với tốc độ của Dữ Ngọc, hai người họ chỉ cần nửa ngày đường đã tới dưới đáy vực - nơi Tử Chiêu rơi xuống. Địa hình hiểm trở, tứ phía âm u làm Tử Chiêu hơi lạnh sống lưng, Dữ Ngọc vẫn dắt tay nàng đi về phía trước. Hắn đưa nàng đến ven một cái hồ, mặt hồ phẳng lặng không chút gợn sóng, xung quanh cỏ cây cũng phủ một màu ảm đạm, xơ xác như không có sức sống. Tử Chiêu cẩn thận quan sát một lượt động tĩnh xung quanh rồi ngửa mặt lên hỏi Dữ Ngọc: “Hôm đó là ngươi vớt ta lên từ đây sao?”.

Hắn gật đầu đáp: “Phải, là từ đáy vực này. May mắn ngươi từ phía trên rơi thẳng vào trong hồ nếu không thì cũng không còn mạng cho ta nhặt đâu”.

“Khi đó ta nhớ rõ dưới đáy có thứ gì đó sáng lên mà, sao giờ lại không thấy gì cả?”

“Có khi nào lúc đó ngươi sắp chết, nhìn thấy đường xuống địa phủ không? Bên cạnh có thấy tên đầu trâu mặt ngựa nào không?”

“Ngươi nói vớ vẩn. Ta không có hoa mắt đâu, nhất định là có” – Tử Chiêu thở hắt ra, quả quyết khẳng định với Dữ Ngọc.

Hắn cười cười mấy tiếng rồi ghé vào tai Tử Chiêu nói nhỏ: “Nếu vậy, ngươi xuống đó kiếm đi”. Nói dứt lời hắn đưa chân đạp Tử Chiêu ngã thẳng xuống hồ sao đó đứng trên bờ ôm bụng cười.

Tử Chiêu ai oán, trong đầu thầm chửi vài câu, nhưng dù sao cũng ngã xuống đây rồi, chi bằng cứ bơi xuống xem sao. Nàng ngoi lên mặt nước lấy hơi một lần rồi lập tức ngụp xuống.

Kiếp trước khả năng bơi lội của Tử Chiêu rất tốt, lại nói cả tháng qua được Dữ Ngọc rèn giũa, thể lực cũng không đến nỗi nào nên tốc độ nàng bơi hiện tại khá nhanh.

Có điều, dưới đáy hồ rất tối, nàng bơi xuống nhìn ngó một lượt cũng không thấy gì, đành phải ngoi lên một lần nữa. Vừa lên mặt nước, đập ngay vào mắt là gương mặt châm trọc của nam nhân đáng ghét kia, Tử Chiêu hậm hực cắn răng, hít một hơi thật sâu rồi lại lặn xuống lần nữa.

Nàng rất tập trung, căng mắt quan sát thật kỹ mọi cảnh vật bên dưới. Lần này, Tử Chiêu phát hiện có một tia sáng le lói, hết sức mờ nhạt từ phía đáy hồ chiếu lên, nếu không tập trung nhìn kỹ thì rất dễ bỏ sót. Trong lòng mừng rỡ, Tử Chiêu bơi nhanh tới, cố gắng nhìn kỹ, thì ra thứ đó bị đất cát che phủ. Đưa tay gạt hết lớp đất đó xuống, lộ ra một khối kim loại phải lớn hơn cả người nàng, phát sáng lấp lánh.

Trên bờ, Dữ Ngọc ngồi tựa vào một gốc cây chờ đợi, khi thấy mặt hồ đột nhiên trở nên sáng bừng, hắn chỉ khẽ cười, cũng không nhúc nhích. Lát sau, Tử Chiêu ngoi lên hỏi: “ Dữ Ngọc, ngươi có đem theo sợi dây nào đủ dài không?”

Hắn đứng dậy, không biết lấy đâu ra một đoạn dây thừng khá dài, ném cho Tử Chiêu. Nàng vội bắt lấy rồi lại lặn xuống. Lần này ngoi lên, nàng cầm theo một đầu dây, bơi thẳng về bờ, đưa đầu dây cho Dữ Ngọc nhờ hắn kéo.

Người này quả thật rất khỏe, tuy thường ngày Tử Chiêu không thấy hắn luyện tập gì nhưng nay chỉ với một tay, trong nháy mắt hắn đã kéo được khối kim loại kia lên.

Nàng ha ha cười đắc ý chỉ vào vật đang nằm dưới đất nói: “Dữ Ngọc, ngươi nhìn xem, ta nói nhất định không nhìn lầm mà”. Nói xong lại hưng phấn tiến đến vuốt ve khối kim loại như bảo bối.

Tử Chiêu không biết đó là thứ kim loại gì nhưng chỉ thấy lúc vừa được kéo lên khỏi mặt nước, ánh sáng tỏa ra như trăng rằm ấy lại dần dần phai nhạt rồi mất hẳn. Chỉ còn lại khối kim loại im lìm nằm trên mặt đất. Nàng bị Dữ Ngọc chế giễu một phen, sau đó hắn lấy ra một tấm vải màu đen quấn khối kim loại lại, cùng nàng rời khỏi đáy vực.

Ra tới bên ngoài, hắn đưa nàng đến một trấn nhỏ, vào khách điếm thuê một gian phòng để nàng tắm rửa, thay ý phục. Sau đó gọi một bàn ăn, đưa vào phòng. Vừa ăn, Tử Chiêu vừa đung đưa chân hỏi Dữ Ngọc: “Ta nhớ nơi ta rơi xuống chỉ cách Bạch thành hơn 80 dặm đường núi nhưng đường ngươi dẫn ta về sao lại đi thành đường vòng vậy?”

“Tiểu bánh bao à, đấy là ngươi tính đường núi, ta là đi đường bộ. Không ai như nha đầu ngươi lại đi lao từ trên vách đá xuống. Nơi đó căn bản không có đường xuống, ngoài cách của ngươi thì con đường duy nhất chỉ có đi đường vòng thôi. Giờ đi lên cũng vậy, chỉ có thể đi đường vòng” – Dữ Ngọc khua khua đôi đũa nói.

“Ta thấy khinh công của ngươi trác tuyệt như vậy, sao ngươi không ôm ta lên như lúc rời cốc ấy?”

Dữ Ngọc không cho là phải, đáp: “Vách đá trong cốc của ta đi lên còn có thể ngắm cảnh, vách đá xấu xí đó của ngươi đi lên thì có cái gì mà ngắm. Ta không thích”. Nhưng nào ai biết, thực chất hắn là cố tình kéo dài thời gian.

“Ai nói với ngươi là nơi đó không có gì để ngắm, vậy chứ ngươi nghĩ đêm hôm ta lên đó làm cái gì?”

“Chẳng phải ngươi bay xuống là để nhặt cái thứ kia sao?”

Tử Chiêu tức trợn mắt: “Thứ đó là rơi xuống rồi ta mới phát hiện ra”.

“Vậy ngươi tính làm gì với nó?” Liếc mắt nhìn bọc vải to tướng đặt giữa phòng, Dữ Ngọc hỏi.

Suy nghĩ một lúc, Tử Chiêu mới trả lời: “Ta cũng chưa có dự định gì nhưng trước mắt cứ đem về cái đã. Sau này tất có chỗ dùng”.

Dùng xong bữa tối, hai người ra ngoài tản bộ một chút rồi mới trở về phòng ngủ. Vì là thành trấn nhỏ nên đường phố cũng không quá tấp nập nhưng mới đi được một lát đã có không biết bao nhiêu người liếc nhìn về phía họ. Chính xác hơn là liếc nhìn Dữ Ngọc. Nam nhân nhìn thì giật mình, nữ nhân nhìn thì si si ngốc ngốc, kém một chút là có thể đem cái bát ra hứng nước miếng của các nàng.

Tử Chiêu cảm thấy không thoải mái, liếc nhìn nam tử đi bên cạnh, chỉ thấy hắn thản nhiên cười như có như không, càng ngày càng thu hút không biết bao nhiêu người. Thấy không vừa mắt, nàng giở trò ôm lấy cánh tay của Dữ Ngọc làm nũng: “Phụ thân, người nói sinh thần của mẫu thân phải chọn cho nàng một món quà thật đặc biệt. Nhưng từ nãy tới giờ người chọn tới chọn lui cũng không ưng ý thứ gì. Chiêu nhi thấy ở đây có rất nhiều đại thẩm, hay chúng ta hỏi họ một chút được không?”

Khóe miệng Dữ Ngọc kéo ra một nụ cười giảo hoạt, cúi đầu nói với Tử Chiêu: “Không được, để mẫu thân con biết ta không toàn tâm ý lại đi hỏi người khác thì nàng sẽ không vui”.

Tử Chiêu nhíu mày, trưng ra bộ mặt hết sức đáng yêu nhìn nhìn mấy người xung quanh rồi lại nhìn Dữ Ngọc nói: “Vậy phải làm sao? Thật khó nghĩ. Hay chúng ta trở về trước. Trời cũng đã muộn rồi, Chiêu nhi nhớ mẫu thân, phụ thân đưa Chiêu nhi về được không?”

Sau đó thấy Dữ Ngọc bế bổng Tử Chiêu lên, hô được một tiếng rồi phi thân lên trời bay đi mất.

Vừa về tới phòng, Tử Chiêu ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Ha ha,… Ngươi có thấy vẻ mặt của mấy cô nương đó không? Ha ha… Lúc ta gọi ngươi là phụ thân họ đã cứng đờ ra rồi, sau còn nghe thấy một tiếng ta gọi họ là đại thẩm nữa, có người mặt đã xám ngoét lại đấy. Ha ha ha,… ôi cái bụng của ta. Ha ha ha …”

Chỉ biết tới sáng hôm sau cả trấn nhỏ vang lên một tin đồn rằng tối qua có một vị tiên nhân hạ phàm, còn nói là xuống trần gian tìm kiếm bảo vật về tặng cho nương tử. Nghe thấy tin này, lúc đó Tử Chiêu đang gặm một miếng màn thầu, tí nữa thì phun hết ra ngoài.

Theo tính toán của Dữ Ngọc, để đưa Tử Chiêu về tới Mục gia cũng phải mất tới 7 ngày đường nữa. Vì vậy hắn mướn một chiếc xe ngựa nhỏ, mua thêm một ít đồ ăn đi đường rồi rời trấn. Tử Chiêu còn ép hắn mua lấy một cái nón có mành che để che đi dung mạo bắt mắt kia. Dĩ nhiên hắn cũng chọn một cái nón có mành che màu đen.

Suốt dọc đường, hắn làm nhiệm vụ đánh xe, nàng ngồi bên cạnh hắn, chơi chán rồi lại chui vào trong xe ngủ, mệt sẽ dừng lại thuê phòng trong khách điếm để qua đêm. Có lúc sẽ gỡ bọc vải ra xem khối kim loại kia một chút.

Nàng tỉ mỉ quan sát, trên bề mặt kim loại vẫn có một tầng sáng mỏng, ánh sáng dịu dàng như ánh trăng làm nàng nhớ tới Tử Hàm. Tự nhiên cảm thấy vật này thật hợp với hắn, nhưng chẳng ai lại đem tặng cả một khối kim loại cả. Nàng hơi suy nghĩ một chút rồi lại bọc kín khối kim loại đó đẩy sang một bên.

Càng đi thấy Dữ Ngọc càng ít nói, Tử Chiêu cũng ngại mở miệng. Cứ như vậy, qua 7 ngày là đã tới Bạch thành. Không dừng lại trong thành, Dữ Ngọc đánh xe chạy thẳng tới Mục gia. Vừa mới ra khỏi thành, đi chưa tới nửa dặm hắn đã phát hiện xung quanh có vài hơi thở đang ẩn nấp, theo dõi bọn họ. Chép miệng nói vọng vào bên trong xe: “Tiểu bánh bao, ngươi ló mặt ra đây một chút để ta đỡ phải động thủ với người của các ngươi”.

Tử Chiêu hơi chậm hiểu, thò đầu ra hỏi: “Sao vậy?”

“Ngươi trở vào trong xe được rồi đấy. Ta chỉ cần ám vệ của các ngươi nhìn thấy ngươi là đủ”

Nghe xong, Tử Chiêu à một tiếng rồi không vào trong xe nữa mà ra ngoài, ngồi bên cạnh Dữ Ngọc.

Xe chạy tới đoạn đường quen thuộc, cách cửa Mục phủ khoảng 2 dặm thì dừng lại không đi tiếp, Tử Chiêu khó hiểu, quay sang nhìn Dữ Ngọc, chỉ thấy hắn nhìn nàng rồi nói: “Ta đưa ngươi tới đây, phía trước là Mục phủ rồi. Ngươi xuống xe đi”.

Nàng nhíu mày, chớp mắt hỏi: “Sao ngươi không đưa ta tới tận nơi? Ngươi cứu ta một mạng, phụ mẫu ta nhất định muốn gặp ngươi để cảm tạ”.

“Ta đã nói không cần. Ngươi cũng biết ta không thích gặp người ngoài”.

“Trong với ngoài cái gì? Ta chẳng phải cũng là người ngoài sao?” – Nàng bực mình, lên tiếng hỏi vặn nhưng không thấy Dữ Ngọc trả lời. Hắn bước xuống xe, tự tay bế Tử Chiêu đặt xuống đất, miệng trêu trọc: “Tiểu bánh bao của ta nhất định là lười biếng không chịu đi bộ đúng không? Bày đặt nói lý làm cái gì”.

Xong xuôi hắn vòng xe lại rồi rời đi. Tử Chiêu ở phía sau nghĩ thế nào, gọi với theo: “Vậy ta có cần phải giấu thân phận của ngươi luôn không?”

Hắn không quay lại, chỉ đưa một tay lên xua xua, đạp: “Cái đó thì không cần. Cả thiên hạ đều từng nghe danh Dữ Ngọc công tử nhà ngươi rồi nên không cần phải giấu”.

Miệng Tử Chiêu lẩm bẩm: “Cái gì mà nhà ta với nhà ngươi. Cửa phủ còn chưa bước vào lấy một phân còn lắm miệng nói cái gì không biết. Hừ”. Tuy là lẩm bẩm nhưng dường như Dữ Ngọc vẫn nghe thấy, hắn chỉ khẽ cười rồi thong dong đánh xe ngựa đi xa.

Một mình Tử Chiêu đi bộ về phủ, chưa tới cửa đã thấy một đoàn người phi thân ra, dẫn đầu có Tử Hàm. Theo sau còn có mẫu thân cùng nhũ mẫu, sau cùng là Yến Lân cùng mấy nha hoàn thị vệ, bày ra một đoàn.

Tử Hàm chạy lại, bắt lấy tay Tử Chiêu nhìn một vòng rồi gấp gáp hỏi: “Chiêu nhi, muội không sao chứ? Ca tìm muội rất lâu đều không thấy. Có bị thương không? Muội trở về thế nào?”. Còn chưa kịp trả lời trấn an Tử Hàm, nhũ mẫu cũng mẫu thân đã lao đến, thi nhau nắm tay sờ chân nàng hỏi tới hỏi lui đến là hoa mắt chóng mặt. Tử Chiêu chỉ biết cười khổ rồi nói: “Chiêu nhi vẫn khỏe, không có bị thương ở đâu cả. Mọi người không nên lo lắng quá. Vào trong phủ trước đi đã, có chuyện gì có thể từ từ kể, từ từ kể”. Mấy nha hoàn xung quanh hô đúng rồi người trước kẻ sau tiến vào trong phủ.

Tử Chiêu vừa đi thì chợt nhớ ra một chuyện, nàng ngoảnh mặt lại phía sau hét ầm lên làm ai nấy cũng đều giật mình: “Dữ Ngọc, ném trả khối kim loại lại cho ta”.

Mọi người đang ngơ ngác không hiểu Tử Chiêu nói cái gì, thì từ phía xa, trên không trung, một cái bọc đen ầm ầm lao tới. Ám vệ cùng thị vệ xung quanh hốt hoảng lao ra, chắn trước mặt mấy vị chủ tử.

Cho đến khi bọc đen rơi xuống, cắm thẳng vào mặt đất làm tung lên một tầng bụi bặm, Tử Chiêu mới xua tay nói không có việc gì, bảo đó là đồ của nàng rồi nhờ hai thị vệ giúp nàng mang vào trong. Thấy sắc mặt tươi cười hớn hở của Tử Chiêu, nhiều người không khỏi nuốt khan mấy cái.

Vừa vào phủ, mới ngồi chưa ấm chỗ, chỉ kịp hớp một ngụm trà đã bị hỏi tới tấp. Tử Chiêu thở ra, chập rãi kể lại từ đầu đến cuối sự việc cho mọi người nghe, chỉ trừ một ít chuyện trong Vụ Ẩn cốc như khung cảnh, trận pháp hay lối vào.

Nghe xong, Tử Hàm cùng nhũ mẫu mắng nàng liều lĩnh, không biết tự lượng sức mình. Mẫu thân thì chắp tay cảm tạ trời đất, còn luôn miệng cảm tạ vị ân nhân đã cứu tiểu nữ nhà mình, chỉ tiếc hắn không chịu nám lại trong phủ. Còn Yến Lân vẫn lạnh lùng như một tảng băng nhưng cũng tiến lại vỗ vỗ đầu nàng vài cái rồi mở miệng nói: “Ngươi có biết vì ngươi mà Tử Hàm như tên điên không? Hắn lùng sục cả ngọn núi, còn phi ngựa suốt đêm đi đường vòng xuống dưới vách đá tìm ngươi. Mục phu nhân không ăn không ngủ mấy đêm liền, khóc đến sưng cả mắt chỉ mong nhận được một chút tin tức của ngươi. Lần sau đừng làm ra mấy chuyện thiếu suy nghĩ nữa”.

Tử Chiêu có thể thấy ngoài mặt thì biểu hiện của hắn không thay đổi là mấy nhưng trong giọng điệu nghe ra được một chút ý tứ quan tâm. Nàng cười, gật đầu với hắn, trò chuyện thêm vài câu rồi cùng mẫu thân trở về phòng.

Mấy ngày sau đó, mẫu thân lúc nào cũng ở bên Tử Chiêu, như thể sợ nàng lại đi mất. Tiếp đó, Mục lão gia nhận được tin cũng tranh thủ trở về, theo về còn có Mục Từ. Tử Chiêu lại một lần nữa kể lại mọi chuyện cho họ nghe. Nghe xong Mục Diệp Khang phẫn nộ gõ lên đầu nàng mấy cái, còn Mục Từ chỉ gật gù nói nàng không sao là tốt rồi.

Mục Từ vốn dĩ đã lăn lộn trên giang hồ từ rất lâu, cũng đã nghe qua về Dữ Ngọc công tử Vụ Ẩn cốc, nhưng những gì mà người đời biết về vị thiếu niên này lại rất ít ỏi.

Cách đây mấy năm, từng có một nhóm gồm 17 nhân sĩ giang hồ tụ tập lại, nói Dữ Ngọc công tử vắt mũi chưa sạch lại dám múa rìu qua mắt thợ, lợi dụng danh tiếng, một mình chiếm lĩnh một địa bàn, không coi ai ra gì. Bọn chúng giận dữ kéo nhau tìm đường vào cốc để giáo huấn hắn. Lúc đó, Dữ Ngọc công tử chỉ truyền âm cảnh cáo chúng một lần nhưng chúng không để tâm, còn lớn tiếng chửi mắng. Không lâu sau, giang hồ nổi lên một trận xôn xao, 16 cái xác không còn nguyên vẹn bị móc vào xích sắt, treo lủng lẳng trên vách đá. Hắn chỉ chừa lại một người còn sống nhưng kẻ này đã hóa điên, luôn mồm chỉ vào trong cốc gào lên có quỷ rồi cũng reo mình xuống vực tự sát.

Kể từ đó, không ai không biết đến Dữ Ngọc công tử diện mục như ngọc, nhưng một khi đã phạm hắn, dù là kẻ nào cũng khó qua được một kiếp.

Trên giang hồ, hắn nổi tiếng chỉ mặc y phục có một màu sắc duy nhất là màu đen, vì vậy người ta cũng đặt cho hắn một cái tên, Hắc Vương.

Nay lại nghe Tử Chiêu có cơ duyên được hắn cứu, lại được ở trong cốc những một tháng trời, Mục Từ hết sức hiếu kỳ, gặng hỏi nàng. Nhưng chỉ nghe được một câu trả lời hết sức không liên quan sau một hồi ngẫm nghĩ của Tử Chiêu: “Hắn quả thật là một đại mỹ nhân”. Mục Diệp Khang nghe xong thì phì cười, nói nàng mới tí tuổi đầu đã ham mê sắc đẹp.

Thấy dù hỏi thế nào, nha đầu này cũng không chịu nói nhiều, Mục Từ đành bỏ ý định. Quay sang hỏi về khối kim loại mà nàng mang về.

Vừa nhắc đến, chỉ thấy ánh mắt Tử Chiêu sáng lên, hơi hướng mắt về phía Tử Hàm nhìn một lượt vồi quay lại nói rất dõng dạc: “Chiêu nhi muốn luyện ra một thanh bảo kiếm”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.