Trong một gian nhà lá cũ nát, một lão già nằm ở trên giường được tấm gỗ lát thành, mà một đầu treo con ngươi lão hổ bạch ngạch co rúc ở một bên cạnh, lẳng lặng mà trong coi lão nhân.
Lão nhân trên giường sắc mặt khô vàng, lồng ngực đơn bạc không ngừng phập phồng, đã là hít vào khí ít, ra khí nhiều.
"A Mãn... A Mãn..." Lão nhân khàn giọng mà hô. Chỉ chốc lát, thiếu niên cả người đạo phục đơn bạc đẩy cửa tiến vào. Thiếu niên khuôn mặt tuấn tú, nửa bên gò má lại sưng đỏ, búi tóc mơ hồ có chưởng ấn.
"Sư phụ..." Thiếu niên e sợ đáp lại. Hắn bước ra một bước, cuối cùng liền dừng chân, sợ hãi đứng ở cạnh cửa.
"Ngu xuẩn, đại phu đâu?" Lão nhân ho mãnh liệt vài tiếng, lão đã bệnh đến giai đoạn cuối, ngữ khí lại vẫn thập phần không tốt "Nhanh đi tìm đại phu! Không tìm được... Không tìm được thì không nên quay lại..."
Thiếu niên tên gọi A Mãn vội vã liền lùi ra.
Tìm đại phu? Đi đâu tìm đại phu đây? A Mãn đi ra nhà tranh gấp đến độ sắp khóc, không biết nên làm thế nào cho phải.
Bọn họ không nên xuống núi!
Sư phụ hắn là vang danh người tu đạo một phương, mấy chục năm ẩn cư trong núi sâu tu luyện, vô luận quan to hiển quý từ đâu tới muốn mời sư phụ hắn xuống núi, sư phụ đều đóng cửa không gặp. Lần này xuống núi, đây là nển mặt mũi hoàng thượng đi ra ngoài xem bênh cho Thái tử.
Thái tử là do Hiền Phi quá cố sinh ra, Hiền Phi trước khi tiến cung là một người bình dân, cùng Hoàng Đế vi phục xuất tuần quen biết, thành công mà vào cung. Hoàng Đế yêu tha thiết nữ tử dịu dàng này, thậm chí dự định phong nàng làm Hậu, ai ngờ hai phu thê ân ái bất quá năm năm, Hiền Phi sinh ra long tử không lâu lại bị bệnh qua đời.
Hoàng Đế đau đớn mất ái phi, liền lập con trai Hiền Phi làm Thái tử, đối Thái tử càng là gia tăng sủng ái. Vậy mà Thái tử ít phúc, hai năm trước sinh bệnh một hồi nặng, lương y tìm khắp cả thiên hạ đều bó tay toàn tập, thật vất vả bệnh tình hơi có chuyển biến tốt, chân liền ra tật bệnh. Vị này mới vừa vặn nhược quán (*), đã không di chuyển được.
(*) Thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán.
Hoàng trữ một nước kia có thể là người què? Hoàng Đế liền là đau lòng lại là nóng ruột, chỉ cần nghe nói nơi nào có danh y, trăm phương ngàn kế cũng phải mời tới.
Đây đúng là nguyên do sư phụ của A Mãn hắn xuống núi.
Chỉ là chẳng ai nghĩ tới, lão nhân gia này mấy chục năm không có xuống núi, vừa xuất sơn càng lại là nhiễm phải phong hàn, lộ trình mới đến một nửa là đã ốm đau không nổi.
Nhiễm phong hàn, kỳ thực tìm đại phu chính là:
Cố tình ông lão này tính cách kiêu ngạo, làm việc quỷ dị, cùng hoàng gia tới lui dựa cả vào dùng bồ câu đưa tin, lại càng không nguyện cùng người đồng hành hoàng thượng phái tới đón lão, khăng khăng chính mình xuống núi.
Thật trớ trêu thay, lão thời điểm phát bệnh vừa vặn địa phương nơi sâu xa một trước không thông, sau không làng; A Mãn không có cách nào, chỉ có thể vội vàng tìm nhà lá hoang phế để sư phụ nghỉ ngơi.
Một cái thôn vắng như vậy, nơi nào tìm được đại phu? A Mãn càng nghĩ càng nóng lòng, chẳng có không mục đích mà đi tới bờ sông.
Hắn thấy cái bóng trong nước, hắn trong hình chiếu hai má sưng tấy, đó là sư phụ hắn đánh nổi lên.
Sư phụ hắn tuy là người tu đạo, mà tính khí nóng nảy, vừa có điểm không hài lòng liền đối với hắn tùy ý đánh chửi. Trước mắt nếu là không tìm được đại phu, khẳng định không thể thiếu đánh mắng. Mà tìm tới thì đã có sao? Sau này vào cung, lão dọa người một cái, còn không phải chỉ có thể mặc cho người đánh chửi?
A Mãn hồi tưởng lại qua lại đủ loại, không nhịn được rơi nước mắt. Hắn vốn là cô nhi, từ nhỏ đến lớn không người thương yêu, lại nghĩ tới sau này vẫn phải ở trong đánh mắng sống qua ngày, nhất thời nghĩ không thoáng, thả người nhảy xuống sông.
***
Giang Tiểu Mãn là bị sặc nước tỉnh lại.
Hắn đang trên đường đi tới đại học báo danh xảy ra tai nạn xe cộ, tử vong ngay tại chỗ. Sau khi chết trong đầu của hắn đột nhiên xuất hiện một thanh âm, nói cho hắn biết được một cơ hội phục sinh, chỉ cần hắn có thể hiệp trợ nam chủ cùng nữ chủ trong sách yêu đương, hắn liền có thể trở lại nhân gian.
Đây là hắn rõ ràng xuyên sách, nhưng hắn còn không có hiểu biết cặn kẽ nhiệm vụ này làm sao thao tác, hắn liền bị sặc nước tỉnh lại.
Giang Tiểu Mãn cha mẹ mất sớm, từ nhỏ hắn liền sống cùng gia gia ở trong núi lớn lên. Bình thường không chuyện làm, liền ở khe suối trong núi bơi lội, bởi vậy kỹ năng bơi không tệ.
Hắn bị sặc nước một cái, lập tức phản ứng lại, rất nhanh nổi lên mặt nước.
Giang Tiểu Mãn bò lên bờ, đầu tiên là nhìn đạo ảnh hòa trong nước, lại là ngẩng đầu nhìn cảnh sắc bốn phía cùng y phục trên người.
Cổ đại, hắn xuyên vào một quyển tiểu thuyết ngôn tình cổ đại.
Mà tướng mạo thân thể này cùng hắn nguyên bản không sai biệt lắm, cơ hồ có thể nói là giống nhau như đúc.
Hắn thử nghiệm dùng trong não hệ thống trọng sinh mới vừa xây xong tới xem tình tiết quyển sách này một chút, mà cho thấy chỗ nội dung có chữ "Đang tải", xem ra hắn mới vừa đến, hệ thống còn chưa chạy một chút.
"A Mãn... A Mãn..."
Không nơi truyền đến tiếng la, gia gia Giang Tiểu Mãn chính là gọi hắn như vậy, hắn theo bản năng đáp một tiếng, đi đến hướng nhà tranh truyền ra âm thanh.
Hắn đẩy cửa đi vào, đầu tiên bị con cọp kia bên giường sợ hết hồn, tiếp lại nghe lão nhân trên giường quát: "A Mãn, đại phu đâu... Đại phu tìm đã tới chưa..."
Đại phu gì? Giang Tiểu Mãn vẫn chưa trả lời, chỉ thấy lão nhân run rẩy chống đỡ thân thể, một bên từ trong ngực mình lấy ra đồ vật, một bên thấp giọng mắng: "Phế vật, ngay cả đại phu cũng không biết tìm... Cầm lấy, cầm cái này đến trong thành tìm người."
Lão nhân móc ra một tấm lệnh bài, Giang Tiểu Mãn mặc dù không rõ ràng đây là nội dung vở kịch gì, nhưng là vội vã đi qua muốn nhận. Vậy mà lão nhân bạo tính khí ngại Giang Tiểu Mãn động tác chậm, lại là giơ tay lên đem lệnh bài hướng Giang Tiểu Mãn đập tới.
Ông lão này không biết là ăn cái gì lớn lên, cho dù vừa già vừa bệnh, khí lực không ngớt mạnh đến mức kinh người, độ chính xác cũng hết sức kinh người. Giang Tiểu Mãn không né tránh kịp, chỉ thấy lệnh bài thẳng tắp bay tới hướng hắn --
Giang Tiểu Mãn cái trán đau xót, hôn mê tại chỗ.
Nguyên chủ nguyên bản là tố chất thân thể không tốt, Giang Tiểu Mãn bị này đập một cái, quả thực là nằm nửa ngày mới tỉnh lại.
Chờ hắn khi tỉnh lại, lão nhân trên giường đã lạnh rồi.
Giang Tiểu Mãn: "..."
Giang Tiểu Mãn lần thứ hai mở hệ thống ra, nội dung thiệu tóm trong hệ thống giới tắt đã xuất hiện, đây là một bản gọi là tiểu thuyết 《 Thần trộm ngang ngược: Thái tử què thật là bá đạo》.
Giang Tiểu Mãn: "......"
Tình tiết tóm tắt:
Nam Cung Tuyết, tiểu nữ nuông chiều nhất của giáo chủ ma giáo.
Bởi vì chứng minh bản lãnh cho cha các ca ca, nàng khoe khoang khoác lác, thề phải trộm ra Trảm Tiên kiếm hoàng tộc các đời tương truyền.
Nàng lén vào trong cung, nào ngờ bảo kiếm vẫn chưa trộm được, cuối cùng trước tiên gặp được vị Thái tử què bá đạo kia.
Thái tử què: Ngươi trộm đi đồ vật của ta.
Nam Cung Tuyết: Ai trộm đồ vật của ngươi.
Thái tử què: Ngươi trộm đi trái tim của ta.
Nam Cung Tuyết: A, có bản lĩnh thì đến đuổi theo ta.
Ban đêm, Nam Cung Tuyết bị Thái tử què chặn ở góc tường.
Thái tử què nhếch miệng, từng bước ép sát: "Hả? Không phải muốn ta đuổi theo ngươi sao?"
Giang Tiểu Mãn:.........
Người què kia... đứng lên?
Không phải, người tác giả này đến cùng đối người què có thành kiến gì?
Giang Tiểu Mãn bị giới thiệu tóm tắt này nổ đến ở ngoài cháy trong sống, hắn hoạt động tứ chi một chút, được, có thể chạy có thể nhảy, không phải người què. Nếu như cho hắn xuyên thành Thái tử què kia, vậy hắn khẳng định lập tức muốn điên.
Xem xong giới thiệu tóm tắt, Giang Tiểu Mãn vội vàng muốn nhìn một chút chính văn, biết rõ chính mình là nhân vật gì. Nhưng mà phần chính văn quay đều quay đều quay đều quay, thỉnh thoảng lag một cái, thật sự tải thêm cũng tải không ra. Giang Tiểu Mãn cũng không biết là hệ thống này quá kém, hay là vừa nãy bị ông lão kia đập bị sự cố, không thể làm gì khác hơn là trước tiên để đó không quản.
Giang Tiểu Mãn quay đầu lại nhìn về lão nhân phía mất.
Hắn tạm thời không biết lão nhân là ai, mà từ đối thoại ngắn ngủi vừa nãy mà nói, lão nhân hẳn là hắn trưởng bối. Giang Tiểu Mãn từ nhỏ cùng gia gia sống nương tựa lẫn nhau, gia gia năm ngoái sau khi qua đời, hắn khổ sở hồi lâu. Ông già này mặc dù đánh chửi hắn, nhưng cũng khiến hắn nhớ tới gia gia.
Giang Tiểu Mãn đi bên ngoài đào cái hố, an táng lão nhân.
"Lão gia gia, tuy rằng không biết ngươi là ai, mà gặp lại chính là có duyên, ngài an nghỉ đi." Giang Tiểu Mãn hai tay chắp tay trước ngực, cúi mình vái chào mộ phần lão nhân.
Đào mộ xem ra đơn giản, mà nhưng thật ra là việc chân tay. Giang Tiểu Mãn chôn cất xong lão nhân đã kiệt sức, hắn muốn nghỉ ngơi một chút, rồi lại nghĩ đến trước khi hắn té xỉu, trong phòng còn có một con hổ. Con hổ kia sau khi hắn tỉnh lại đã biến mất không còn tăm tích, không biết sau đó là có sẽ xuất hiện hay không.
Giang Tiểu Mãn không dám lưu lại ở tại chỗ, về trong nhà tranh thu dọn đồ đạc.
Trong nhà tranh đồ vật không nhiều, là hai cái bao quần áo, trong bao quần áo phân biệt quần áo người già cùng quần áo thiếu niên, một chút lương khô, còn có mấy đồng tiền.
Cũng không phải vật đáng tiền, duy nhất đáng giá chính là miếng lệnh bài lão nhân đập tới. Lệnh bài kia là làm từ hoàng kim, mặt trên có khắc chữ triện Giang Tiểu Mãn xem không hiểu, thoạt nhìn là đồ quan trọng, Giang Tiểu Mãn vội vàng cất kỹ lệnh bài bên người.
Nội dung tình tiết vẫn chưa load được cái gì, xem ra nơi này mạng mẽo thật sự không tốt, nền tảng cơ bản không được.
Mà Giang Tiểu Mãn suy nghĩ minh bạch, ngược lại nữ chủ cùng nam chủ ở trong hoàng cung gặp gỡ, hắn làm vai phụ hiệp trợ bọn họ, khẳng định cũng phải đi đến hoàng cung.
Giang Tiểu Mãn xách lên bao quần áo, tìm được lên vết tích xe ngựa lên kinh, lên đường.
Ba ngày sau, Giang Tiểu Mãn đi đến một toà thành thị náo nhiệt.
Đây là tòa thành đầu tiền mà hắn sau khi xuyên qua đến, trong thành thị mọi người rộn ràng, tiểu thương dọc đường rao hàng, vô cùng náo nhiệt. Nhưng mà phong cách thành thị cổ đại vẫn chưa hấp dẫn Giang Tiểu Mãn, bởi vì hắn đi ước chừng ba ngày, từ lâu mệt đến hai chân không ngừng run lên.
Ba ngày qua hắn ăn gió nằm sương, không phải ngủ ở miếu đổ nát chính là ngủ dưới tàng cây, một chút lương khô từ lâu ăn sạch. Hắn lúc này bẩn thỉu, vốn là đạo bào rách nát càng là dính đầy tro bụi, rất giống một tên ăn mày.
Giang Tiểu Mãn bụng đã đói đến kêu lên ùng ục, mà có thể làm sao đây? Tiền đồng trên người cũng ở tiểu thôn lạc trên đường mua đồ ăn ăn hết rồi, hắn hiện tại thật sự là một đồng cũng không có.
Phiền nhất chính là nội dung kia còn chưa load xong, hắn ngay cả mình là ai cũng không biết...
Giang Tiểu Mãn đói bụng đến phải choáng đầu hoa mắt, bước chân phù phiếm mà đi đến bờ sông, vốc một bụm nước sông liền bỏ vào miệng, nỗ lực bình hoãn cảm giác đói bụng.
Cái gì sau khi xuyên đến cổ đại dựa vào tri thức người hiện đại trở thành người thắng cuộc nhân sinh đều là lừa người, bắt đầu đã như vậy muốn hắn làm sao chơi...
Bỗng nhiên Giang Tiểu Mãn nghĩ đến miếng hoàng kim lệnh bài kia, lại nghĩ tới lời trước khi lão nhân qua đời.
Bằng không... Lấy lệnh bài kia thử xem?
Giang Tiểu Mãn nghĩ tới đây, vội vã lấy nước rửa mặt, đem chính mình chỉnh lý một phen.
Chạng vạng, một người thiếu niên mặc đạo bào màu xám đi đến nha môn.
Thiếu niên khuôn mặt tuấn tú, một gương mặt trắng nõn còn có chút mập mạp trẻ con, lại như bánh bao trắng mập mới vừa chưng ra. Lông mày của hắn hơi nhíu, một đôi mắt to linh động đen thui không ngừng nháy, lộ ra vẻ hơi sốt sắng.
Đây đúng là Giang Tiểu Mãn.
Giang Tiểu Mãn trong tay nắm miếng hoàng kim lệnh bài, ngón tay khẽ run.
Nên làm gì? Trực tiếp khoe mác sao? Sẽ không quá đơn giản lỗ mãng? Có phải là nên nói cái gì?
Hai nha dịch đứng ở cửa nha môn, nha dịch dáng dấp lưng hùm vai gấu, hai mắt trừng trừng, nhìn đến Giang Tiểu Mãn tim đập nhanh hơn.
"Ở nơi này lén lút làm gì!"
Nha dịch thấy Giang Tiểu Mãn ở kia ngó dáo dác, cao giọng hống một tiếng. Giang Tiểu Mãn bị sợ hết hồn, tay run một cái, lệnh bài bay ra, trên đất lăn vài vòng sau đó rơi xuống đất.
Không khí yên lặng. Giang Tiểu Mãn nhìn hoàng kim lệnh bài rơi xuống đất, hai tên nha dịch cũng nhìn theo lệnh bài.
... Lệnh bài kia có phải là vô dụng? Bằng không không một người nói chuyện.
... Nếu không... Ta trước tiên nhặt lên đi... Sau đó đổi tư thế cầm đi ra...
Giang Tiểu Mãn đang muốn nhặt, bỗng nhiên nha dịch lại lên tiếng hô to.
" Tiên nhân đến!"
Giang Tiểu Mãn: "?"
Nha dịch này la to, trong nháy mắt trong nha môn một đống người lao ra đến, đi ở phía sau chính là một người làm Huyện lão gia trang phục nam nhân trung niên giày cũng không kịp xỏ.
"Tiên nhân!" "Tiên nhân đến!"
Mọi người hướng về phía Giang Tiểu Mãn không ngừng kêu "Tiên nhân", Giang Tiểu Mãn đầu óc mơ hồ, bị người lôi kéo tay liền mang vào nha môn.
Tiên nhân, ta là tiên nhân?
Nhưng lệnh bài kia là ông già kia cho ta...
Hơn nữa tiên nhân từ đâu tới sẽ sống nghèo túng như vậy...
Chính lúc này, thẻ hệ thống trong đầu Giang Tiểu Mãn ba ngày cuối cùng cũng coi như load ra ít thứ, là giới thiệu nhiệm vụ.
"Nghe đồn trên núi Long Minh ở một vị tiên nhân bất xuất thế, mà ngươi, A Mãn, ngươi chính là vị tiên nhân trong truyền thuyết..."
Giang Tiểu Mãn ánh mắt sáng lên, ta thật là tiên nhân? Này có thể quá tốt rồi! Cái này bắt đầu có năng lực!
"Tiên nhân, ngài rốt cuộc cũng đã tới. Tiểu nhân đã trông mong ngài lâu lắm, đều vội đến muốn chết!" Huyện lão gia tuổi tác tương đương cha Giang Tiểu Mãn cũng có thể, nhưng đối với Giang Tiểu Mãn mười tám tuổi thập phần khách khí, vội vã gọi người đi chuẩn bị đồ nhắm rượu đến cho Giang Tiểu Mãn đón gió.
Giới thiệu nhân vật liền một câu nói, Giang Tiểu Mãn cũng không biết tiên nhân này nên là tính cách gì, không thể làm gì khác hơn là một mặt cao thâm khó dò, duy trì cảm giác thần bí tiên nhân.
Chỉ chốc lát trước mặt Giang Tiểu Mãn liền xếp đầy đồ nhắm rượu, Giang Tiểu Mãn rất muốn vùi đầu liền ăn, mà vì hắn tiên phong đạo cốt, hắn chỉ có thể trong nội tâm lén lút nuốt nước miếng, ở bề ngoài một mặt thần sắc lãnh đạm xem thường đồ ăn nhân gian.
Huyện lão gia còn ở bên cạnh Giang Tiểu Mãn nói không ngừng, Giang Tiểu Mãn trong lời hắn có thể lý giải đại khái. Vị "Tiên nhân" này là hoàng thượng mời tới, chỉ là tiên nhân chừng mấy ngày cũng không có xuất hiện, vậy mà khiến cho Huyện lão gia lo lắng.
"Ngài lại không đến, tiểu nhân cũng không biết nên đi chỗ nào tìm ngài." Huyện lão gia một bên rót rượu cho Giang Tiểu Mãn vừa nói, "Đều có người đến giả mạo ngài. Đến, rượu này ngài nếm thử, đều là hoàng thượng chuẩn bị cho ngài."
Giả mạo? Giang Tiểu Mãn kẹp lên chén rượu, dùng ánh mắt dò hỏi Huyện thái gia chuyện gì thế này.
"Đây không phải vì thánh thượng chữa bệnh cho Thái tử, tìm khắp lương y trong thiên hạ? Thật vất vả ngài nguyện ý xuống núi, cũng không người biết lão gia ngài là bộ dạng gì, mấy bọn đầu trâu mặt ngựa đều giả trang ngài đến."
Huyện thái gia nhìn Giang Tiểu Mãn, trong ánh mắt tràn đầy kính nể. Hắn nói: "Bất quá nếu không có lệnh bài làm tin, tiểu nhân cũng không nhận ra ngài. Nhìn xem, ngài đều là người tám mươi tuổi, thoạt nhìn nhưng ngay cả mười tám cũng chưa tới! Đây thật là tiên thuật nha!"
Tám mươi?
Ta tám mươi?
Giang Tiểu Mãn bỗng nhiên có chút dự cảm không tốt, hắn cố gắng trấn định, hơi mím một ngụm rượu, đồng thời liếc trộm nội dung giới thiệu lần thứ hai xác nhận.
"A Mãn, ngươi chính là vị tiên nhân trong truyền thuyết..."
Bỗng nhiên, dấu chấm lửng phía sau "Tiên nhân" run lên, liền phun ra mấy chữ.
"... làm hạ nhân." (thứ hệ thống mất dạy =))))))))) (*)
Chính lúc này, Huyện thái gia lại nói: "Mấy người giả mạo ngài thực sự tội đáng muôn chết, bất quá ngài yên tâm, mấy hàng nhái đó cũng đã giải quyết! Hoàng thượng có chỉ, ai dám giả mạo tiên nhân, bắt được trực tiếp chém đầu răn chúng!"
Trong miệng Giang Tiểu Mãn phun ra luôn ngụm rượu.
- -------------
(*) Bản gốc "阿满,你正是这位传说中的仙人//的下人" dịch theo tiếng Việt phải là "A Mãn, ngươi chính là hạ nhân của vị tiên nhân trong truyền thuyết..."
Tác giả ở đây chơi kiểu phân tách 1 câu làm 2 phần cho em thụ 1 cú plot twist, nếu dịch theo 100% kết cấu tiếng Việt chấm ba chấm, bôi đen từ giữa câu làm thế nào cũng cảm thấy hệ thống bị ngáo ấy nhở:))) Nên thôi mình đành chuyển ngữ thêm thắt 1 tý, có thể khó hiểu nên đành giải thích thêm dưới này, định là mới đầu ghi rồi mà tại lười quá nên nhây ó:v
Do cấu trúc câu chữ 的 của tiếng Việt và tiếng Trung dù dịch xuôi hay dịch ngược vị trí từ cũng sẽ không giống nhau. Mình mới đầu cũng suy nghĩ thế nào để chuyển ngữ tách thành 2 câu nhưng vẫn giữ được ý nghĩavị trí từ như nghĩa gốc tiếng Trung, mà trình độ mình chưa tới thì biết làm sao bây giờ:P. Nhờ cao nhân gợi ý!