Không khí đọng lại, Giang Tiểu Mãn cứng ở kia, một chút không biết nên làm thế nào cho phải.
Vinh Đình đứng ở trước mặt hắn nhìn hắn chằm chằm, hắn cũng không dám nhìn Vinh Đình. Hắn nỗ lực duy trì trấn định, ngữ khí tự nhiên hướng Vương Phúc nói: "Bởi vì ta là người tu đạo."
Vương Phúc kia là cái đứa não thẳng, nghe Giang Tiểu Mãn nói như vậy, chỉ là như hiểu mà không hiểu gật gật đầu.
Giang Tiểu Mãn mắt thấy lừa dối qua ải, rồi lại nghe câu tiếp theo Vương Phúc nói: "Vậy ngươi mau đi đi, đừng để cho sư phụ ngươi chờ ngươi!"
Giang Tiểu Mãn nhất thời lòng như tro nguội, chỉ có thể gật gật đầu, bước nhanh rời đi.
Sư phụ... Tên kia thực sự lắm mồm!
Quá lắm mồm rồi!
Giang Tiểu Mãn trở lại trong phòng, mọi người tiếp tục nghị sự.
Giang Tiểu Mãn không dám nhìn mặt Vinh Đình, thế nhưng Vinh Đình liền ngồi đối diện hắn, chỉ cần thoáng ngẩng đầu có thể nhìn thấy.
Vinh Đình đang nhìn hắn.
Giang Tiểu Mãn mỗi lần ngẩng đầu, đều thấy Vinh Đình nhìn hắn. Vinh Đình một đôi mắt thẳng tắp theo dõi hắn, nhìn chòng chọc đến hắn cả người sợ hãi.
Vinh Đình không phải người ngu, Vinh Đình khẳng định biết thân phận hắn có vấn đề...
Lại một hồi chống lại tầm mắt, Giang Tiểu Mãn ánh mắt mập mờ, tránh né cái nhìn chăm chăm của Vinh Đình.
Đã sắp bắt đầu mùa đông, Giang Tiểu Mãn lại túa ra mồ hôi lạnh, cả người nóng đến cơ hồ sắp ngồi không yên.
"Tiên nhân!" Người khác gọi Giang Tiểu Mãn, kêu hai tiếng Giang Tiểu Mãn mới phản ứng được.
Giang Tiểu Mãn phục hồi tinh thần lại phát hiện tất cả mọi người nhìn hắn, trong nháy mắt hắn coi mình lại lộ tẩy, thiếu chút nữa hù chết, sau đó mới ý thức lại đây bọn họ là chờ ý kiến của hắn.
Hắn vội vàng liền sắp xếp ngôn ngữ, nói rằng: "Bần đạo hiểu biết không nhiều, vẫn là tuân theo chỉ thị Thái đại nhân."
Thái Diễn người này năm nay sáu mươi, sinh ra bề ngoài da dẻ ngăm đen, thân hình gầy gò.
Người này những năm trước đây tuy là bị bệnh một trận, bây giờ nhưng cũng tinh thần khỏe mạnh. Ông ở trong triều mấy chục năm, lấy cá tính nổi tiếng thẳng trực, đắc tội không ít người, lúc này vẫn y như ngày trước. Ông nghe Giang Tiểu Mãn nói xong, gật gật đầu nói: "Tiên nhân ở phương diện trị thủy xác thực hiểu biết không nhiều."
Mọi người: "..."
Giang Tiểu Mãn gật đầu nói: "Thái đại nhân nói phải."
"Bất quá hôm nay nói các loại nếu có thể thành công, đây đối với bách tính là một đại ơn trạch." Thái Diễn lông mày còn nhíu lại, rồi lại nhếch miệng hướng Giang Tiểu Mãn nở nụ cười, "Tiên nhân thực sự không thể không kể công."
Giang Tiểu Mãn vừa ngây ngốc nở nụ cười, Thái Diễn quay đầu nhìn về phía Vinh Đình, thuận miệng nói: "Điện hạ nói có đúng hay không?"
"Đúng." Vinh Đình vẫn luôn lẳng lặng mà nghe, cho tới bây giờ mới mở miệng. Hắn nhìn về phía Giang Tiểu Mãn, nói rằng: "Tiên nhân quả thật là không thể không kể công."
Có lẽ là bởi vì có tật giật mình, Giang Tiểu Mãn luôn cảm thấy Vinh Đình cố ý nặng thêm hai chữ "Tiên nhân", nghe xong nụ cười trên mặt Giang Tiểu Mãn trong nháy mắt biến mất, chỉ có thể cúi đầu.
Mọi người thảo luận đến đây, đối với đường nước ngầm cùng thiết kế xử lý nước bẩn đã có mô hình đại khái, kế tiếp chính là công tác các nhóm thợ thủ công tế hóa cùng thực hành, không có chuyện gì của Giang Tiểu Mãn.
Đoàn người nói hồi lâu, bên ngoài sắc trời đã tối. Vinh Đình nói: "Thời gian không còn sớm, hôm nay chỉ tới đây thôi."
Mọi người đồng ý, Giang Tiểu Mãn như ngồi trên bàn chông hồi lâu, lần này cuối cùng kết thúc, vội vã muốn tìm một cơ hội tránh đi.
Nhưng hắn mới muốn chạy, một bàn tay mạnh mẽ liền nắm hắn thật chặc.
Vinh Đình nói: "Tiên nhân đi đâu vậy?"
Giang Tiểu Mãn nhỏ giọng nói: "Bần đạo... Mệt mỏi, muốn về Thông Thiên tháp nghỉ ngơi."
"Vậy cô theo tiên nhân cùng nhau trở về." Vinh Đình nói "Cô còn có vấn đề muốn thỉnh giáo tiên nhân."
Giang Tiểu Mãn trong lòng chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía Vinh Đình, chỉ thấy Vinh Đình mặt không thay đổi theo dõi hắn.
Chết chắc rồi...
Chính lúc này, có một thái giám tiến lên nói: "Điện hạ, bệ hạ chuẩn bị bữa cơm, muốn mời chư vị đại nhân ở lại trong cung dùng bữa, cũng mời điện hạ đi một chuyến."
Các đại thần lưu lại dùng cơm, Vinh Đình làm Thái tử tất phải tham dự, chạy cũng chạy không được.
Giang Tiểu Mãn vội nhân cơ hội nói với thái giám: "Bần đạo mệt mỏi, kính xin công công thay bần đạo xin phép cùng bệ hạ."
Nói xong hắn cũng không dám nhìn Vinh Đình nữa, nhanh chóng chạy lấy người.
Vinh Đình nhìn Giang Tiểu Mãn rời đi, hắn muốn đuổi theo, mà bị vướng bởi bên cạnh đều là người, cũng không tiện rời đi. Một bên cạnh có thần tử nói: "Người lớn tuổi, quả nhiên thể lực còn kém. Tiên nhân tuy rằng Vĩnh Bảo thanh xuân, xem ra thể lực cũng vẫn là thể lực lão nhân."
Những người khác cười phụ họa, Vinh Đình cũng nhếch miệng nở nụ cười.
"Phải, tiên nhân quả thật là lớn tuổi."
Giang Tiểu Mãn sau khi chạy về Thông Thiên tháp, bắt đầu lục tung tùng phèo mà thu thập hành lý.
Không được không được, Vinh Đình khẳng định biết được, hắn cũng bị mất đầu rồi!
Trong tiểu thuyết Thanh Khê đạo nhân là kết cục gì?
Chém đầu bỏ chợ!
Chém đầu còn chưa đủ, thi thể vẫn không thể chôn cất tử tế!
Giang Tiểu Mãn nghĩ đến liền tứ chi vô lực, nhưng vì bảo mệnh, hắn chỉ có thể vội vã thu hai bộ y phục, lật ra túi tiền dấu riêng nhét vào giấu kỹ trong y phục, lại ôm lấy Dần tướng quân, đem Dần tướng quân lấy cái bao y phục lên vác ở trên lưng.
Chuẩn bị đi, hắn bỗng nhiên lại nhớ tới đạo cụ ảo thuật của hắn còn chưa cầm, nhanh chóng lại đem mấy trang bị ảo thuật cổ quái kỳ lạ của hắn đều thu lại.
Thu dọn cẩn thận xong lại nghĩ tới đồ chơi nhỏ của hắn cũng quên mất, vội vã liền đem đèn đêm nhỏ cùng mấy hộp kẹo nhỏ khắc hình chim cầm lấy.
Lấy xong, khóe mắt dư quang lại nhìn thấy hổ bông của hắn. Hổ bông kia lớn như vậy, lại đẹp mắt như vậy, còn là Vinh Đình cố ý tặng cho hắn, hắn làm sao có thể bỏ quên? Hắn nhanh chóng liền ôm lấy hổ bông.
Thật vất vả đều thu dọn xong, Giang Tiểu Mãn chuẩn bị chạy, nhưng mà thời điểm chuẩn bị bước ra Thông Thiên tháp lại phát hiện... Hắn không ra được.
Trên lưng vác lấy mèo, tay trái tay phải mỗi tay hai bào quần áo to ụ, tay phải còn mang theo một đại lão hổ, cửa tháp ở Thông Thiên tháp không lớn, hắn kẹt ở trên cửa không thể động đậy.
Giang Tiểu Mãn: "..."
Giang Tiểu Mãn đem túi y phục trên tay vừa để xuống, thất vọng đặt mông ngồi dưới đất.
Làm sao bây giờ đâu?
Vinh Đình yêu thích hắn, có lẽ sẽ không giết hắn, mà nếu như là chuyện hai người bọn họ liền thôi, cố tình hiện tại cả nước trên dưới đều biết trong cung có một thần tiên sống tám mươi tuổi!
Việc này nếu như bị lòi ra còn phải làm sao? Coi như Vinh Đình không giết hắn, Hoàng Đế cũng phải giết hắn!
Vẫn là chỉ có thể chạy...
Mà phải thế nào chạy đây? Hắn rời đi Thông Thiên tháp, lẽ nào có thể quang minh chánh đại từ cửa chính hoàng cung rời đi?
Giang Tiểu Mãn hoang mang lo sợ, đến bước đường cùng, không thể làm gì khác hơn là đi lật lại《 Thần trộm ngang ngược: Thái tử què thật là bá đạo》
Từ hồi trước, sau khi lấy tiểu thuyết chống đối sáo lộ của Thái tử thất bại, Giang Tiểu Mãn càng ngày càng ít xem quyển tiểu thuyết này, dù sao nữ chủ đều chạy, nhiệm vụ của hắn từ lâu thất bại, mà nội dung phát triển cũng rối loạn cả lên, xem cũng vô dụng.
Bây giờ vừa nhìn, hắn mới phát hiện hai ngày nay tiểu thuyết trong hệ thống lại có cập nhật mới, chỉ có điều bởi vì hắn tâm phiền ý loạn mà không phát hiện.
Trong update chương mới nhất, Nam Cung Tuyết bị Thái tử bắt về cung đi.
Nhưng mà đường đường con gái giáo chủ ma giáo, có ai có thể nhốt lại nàng? Bởi vậy sáng sớm Thái tử mới đưa nàng nhốt tại Trường Nhạc Cung, buổi tối nàng liền từ mật đạo trong cung bỏ chạy mất dép.
Mật đạo... Giang Tiểu Mãn vừa thấy hai chữ "Mật đạo", nhất thời tinh thần tỉnh táo, nhanh chóng xác nhận vị trí mật đạo trong cung.
Mật đạo ở tại một nơi hẻo lánh của hoàng cung, Giang Tiểu Mãn mơ hồ có chút ấn tượng, lập tức lại nghĩ tới đó là chỗ lúc trước Nam Cung Tuyết tàng bảo, hắn chính là ban đêm tại đó tìm thấy Nam Cung Tuyết chuẩn bị rời đi, sau đó mới liên tiếp có chuỗi sự tình liên quan Trảm Tiên kiếm.
Hồi tưởng lại trước đây đủ loại, Giang Tiểu Mãn trăm cảm xúc lẫn lộn.
Ngày ấy là hắn cầu xin Nam Cung Tuyết đừng đi, bây giờ nhưng cũng là hắn muốn trốn khỏi hoàng cung.
Giang Tiểu Mãn quay đầu lại nhìn Thông Thiên tháp, liền nhìn bọc hành lý dưới chân, cuối cùng nặng nề thở dài.
Màn đêm buông xuống, trong cung điện rường cột chạm trổ, Vinh Đình ngồi ở trên chiếu, giữa bữa quần thần đang trò chuyện khí thế ngất trời, trước mặt còn có vũ nữ đang khiêu vũ giúp vui, nhưng hắn lại không đem nửa điểm lực chú ý thả tại trên người bọn họ.
"A Mãn, hắn làm sao gọi ngươi là tiên nhân?" "Đừng để cho sư phụ ngươi chờ ngươi!" Trong đầu của hắn không ngừng hiện lên hai câu này.
Là có ý gì đây?
Còn thật thú vị.
Bất quá càng có thú vị chính là, hắn lúc này mới phát giác, lâu như vậy rồi, hắn còn không biết tiểu tiên nhân của hắn tên là gì.
Thường ngày gọi tiên nhân tiên nhân, chỉ cảm thấy thuận miệng, có thể sau này nếu là cùng tiểu tiên nhân kết hôn, cũng không thể tiếp tục gọi tiên nhân, nhất định phải gọi bằng nhũ danh của tiểu tiên nhân.
Vinh Đình nghĩ tới đây, không khỏi nhếch miệng.
Một bữa cơm ăn đến một canh giờ, Vinh Đình thật vất vả thoát thân, liền lập tức đi đến Thông Thiên tháp.
Vinh Đình lung lay một vòng, trong Thông Thiên tháp vẫn là giống như lần trước đếb chất đầy các loại vật ly kỳ cổ quái, nhưng bên trong không có tiểu tiên nhân của hắn.
Hắn đoán tiểu tiên nhân đã đến Trường Nhạc cung, nói không chắc lại lén lút trốn ở trên giường chờ hắn.
Nghĩ đến chỗ này tâm tình của hắn thật tốt, nhưng trở lại Trường Nhạc cung, lại cũng không thấy hình bóng tiểu tiên nhân, chỉ phát hiện Dần tướng quân chẳng biết lúc nào bị bỏ thả tới trong Trường Nhạc cung.
Thật ở trên giường?
Vinh Đình đi tới bên giường, nhanh chóng đem chăn hất lên, quả nhiên nhìn thấy bên trong có đồ vật --
Trên giường là mấy hộp gỗ nhỏ chồng chất lên, còn có một cốc đèn lưu ly, một tờ giấy, mà trên giấy còn có một phong thư.
Mà bên lá thư còn đặt một tiểu Kim Miêu kim quang lấp lánh.
Vinh Đình lông mày nhíu lại, trong lòng có linh cảm không lành.
Hắn cầm lấy lên lá thư, nhìn thoáng qua, trái tim nhất thời nguội lạnh.
Vinh Đình:
Liên quan với lúc trước nói với bệ hạ các loại tiên giới, ta đã toàn bộ viết xuống đây. Mặc dù có chút chỗ không đủ hoàn chỉnh, nhưng ngươi thông minh như vậy, sớm muộn có thể hoàn thành chúng, ta tin tưởng ngươi.
Xem Dần tướng quân rất yêu thích chỗ của ngươi, nhờ ngươi chăm sóc Dần tướng quân.
Ta loại người như thế không có tư cách nhận lấy lễ vật của ngươi, trả lại cho ngươi.
Ta đi rồi, xin ngươi cần phải bảo trọng.
Xin lỗi, tha thứ ta.
Cuối thư không có ký tên, ngoại trừ mấy dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo này không còn gì khác.
Vinh Đình xem xong, ngồi co quắp ở trên giường.
Bảo trọng? Vinh Đình chỉ cảm thấy trong lòng bị đâm một dao, cái gì bảo trọng, tiểu tiên nhân đây là lấy mạng của hắn.