Cách một tháng, Giang Tiểu Mãn cuối cùng cũng coi như ngủ ngon giấc, tại trong lồng ngực Vinh Đình ngủ một giấc thư thư phục phục.
Một ngày trước tinh thần quá mức phấn khởi, ngày hôm đó hắn ngủ đặc biệt muộn, thời điểm mở mắt sắc trời ngoài cửa sổ đã lớn sáng trưng, trong sân mơ hồ có tiếng nói chuyện truyền đến, Giang Tiểu Mãn không có nghe quá rõ ràng.
"A..." Giang Tiểu Mãn duỗi người, ở trên giường lăn một vòng. Giường nọ quá nhỏ, hắn lăn một vòng thiếu chút nữa lăn xuống giường, nhất thời tỉnh táo.
Vinh Đình đâu?
Giang Tiểu Mãn vén chăn lên xem, phát hiện Vinh Đình không thấy.
Hắn đi giày vào dự định ra ngoài xem thử, nhưng vừa mới đến cạnh cửa, hắn liền nghe rõ đối thoại trong sân.
Quả phụ: "Đứa nhỏ này chính là không thích đọc sách, cho nó đến học đường cũng học không xong, thực sự là uổng phí tiền!"
Vinh Đình: " Mỗi người có thiên phú của mỗi người, miễn cưỡng không được."
Tiểu Nguyên: "Đúng vậy, mẹ! Con không học, cho con đi làm việc đi!"
Vinh Đình: "Bất quá biết chữ vẫn là rất quan trọng, ngươi đọc thông hiểu chữ nghĩa, viết thuận, sau đó kiếm tiền nhiều hơn với người khác."
Tiểu Nguyên: "Vậy phải lúc nào mới có thể đọc thông?"
Vinh Đình: "Cái này xem ngươi nỗ lực, ngươi nếu là muốn cho mẹ ngươi tiết kiệm chút tiền, bớt lo lắng, vậy ngươi sau này liền tại lớp học học tập cho giỏi."
Quả phụ: "Ngươi nhìn xem lời của công tử người ta nói! Quả nhiên người từng đọc sách chính là không giống nhau."
Giang Tiểu Mãn: "???"
Bên ngoài cái người đang cùng người ta nói chuyện nhà chính là ai? Vinh Đình?
Giang Tiểu Mãn nghi hoặc mà mở cửa, quả nhiên chỉ thấy trong sân, Vinh Đình cùng Tiểu Nguyên, quả phụ ba người ngồi hàng ngang.
Thối Thái tử kia ở trong cung cao lãnh muốn chết, thấy người chưa bao giờ chào hỏi ngồi dưới đất cùng bách tính tán gẫu, Giang Tiểu Mãn chấn kinh rồi.
Không đúng! Hắn không phải bảo Vinh Đình trốn kỹ sao! Vinh Đình làm sao đi ra!
Ba người nghe thấy tiếng mở cửa của Giang Tiểu Mãn, tất cả đều quay đầu nhìn về phía Giang Tiểu Mãn.
Giang Tiểu Mãn bị ba đôi mắt nhìn, nhất thời không biết nên nói cái gì. Hắn hướng Vinh Đình liếc mắt ra hiệu, hỏi Vinh Đình chuyện gì thế này, Vinh Đình nhưng chỉ là nhếch miệng cười cười không nói lời nào.
Ngược lại là quả phụ trước tiên nở nụ cười, mở miệng nói: "Giang công tử mới dậy rồi nha!"
"Chào buổi sáng..." Giang Tiểu Mãn nhỏ giọng nói, cũng không biết mình là nên đi ra ngoài hay là nên trốn đi, hắn thấy quả phụ nụ cười bát quái, mơ hồ có linh cảm không lành.
Quả nhiên quả phụ câu tiếp theo liền nói: " Phu quân ngươi đều dậy hơn nửa canh giờ."
Giang Tiểu Mãn: "???"
"Cái gì phu quân!"
"Ai nha, chúng ta đều hiểu rồi." Quả phụ che miệng nở nụ cười, "Chẳng trách lúc trước thời điểm hỏi ngươi có hôn phối hay không ngươi cũng không đáp, nguyên lai là trốn nhà."
Giang Tiểu Mãn choáng váng, quả phụ lại nói chút, hắn giờ mới hiểu được Vinh Đình đều cùng quả phụ nói bừa những thứ gì.
Nguyên lai lúc sáng sớm Vinh Đình cũng ngủ muộn một chút, Tiểu Nguyên không chờ được Giang Tiểu Mãn đi ra ăn cơm, liền vừa giống như hôm qua như vậy trực tiếp vào nhà đưa cơm. Mà tên nhóc này vừa mở cửa, liền bắt gặp Vinh Đình.
Trong phòng nhiều hơn một người, Tiểu Nguyên sợ hết hồn, Vinh Đình lại hết sức trấn định, dứt khoát quang minh chính đại mà đi ra khỏi phòng.
Vinh Đình nói mình là phu quân Giang Tiểu Mãn, cha mẹ của hắn không cho phép việc kết hôn của hai người, hai người liền lén lút bái thiên địa sau đó chạy trốn. Chỉ là Vinh Đình bị cha mẹ giữ lại, Giang Tiểu Mãn đi sớm một bước, Vinh Đình này mới trốn nhà ra tới tìm Giang Tiểu Mãn.
Loại này cố sự lãng mạn âm thầm lạy trời đất rất mau thuyết phục được quả phụ, Vinh Đình lại dáng vẻ anh tuấn, quả phụ một chút liền thả xuống cảnh giác, vẫn cùng Vinh Đình hàn huyên.
Đây là một tên lừa gạt! Mở miệng sẽ không một câu nói thật! Ai muốn cùng hắn chạy trốn!
Giang Tiểu Mãn cắn răng nghiến lợi nói: "Đại tỷ, ngươi đừng tin hắn! Ai cùng hắn bái thiên địa rồi!"
Hắn vừa mới nói xong, Vinh Đình cùng quả phụ đều lại nở nụ cười, Vinh Đình nói: "Ta nói không sai chứ, hắn khẳng định mở miệng liền nói không có chuyện này."
Quả phụ cũng cười nói: " Nhìn xem mặt đỏ rồi!"
Giang Tiểu Mãn tức chết, hắn còn muốn tiếp tục phủ nhận, quả phụ lại nói: "Ta cái này có thể nghĩ tới! Giang công tử mỗi ngày cầm ở trong tay chiếc khăn, sợ sẽ là công tử ngài đi!"
Vinh Đình nhíu mày: " Cái khăn tay gì?"
"Đừng nói!"
Không còn kịp rồi, quả phụ đã vẻ mặt bát quái nói: "Giang công tử có chiếc khăn tay, luôn nắm ở trên tay không buông. Ta nói hắn mang chứng tương tư hắn còn không thừa nhận, ngươi không nhìn thấy, biểu tình hắn nhìn khăn tay kia, giống như nhìn tình lang."
"Ồ?" Vinh Đình ánh mắt xoay một cái, đầy hứng thú vị mà nhìn về phía Giang Tiểu Mãn, " Cái khăn tay gì, ta phải nhìn một chút."
Quả phụ hỏi: "Ngươi không biết?"
Vinh Đình nói: "Ta cũng không biết được, ta phải tới xem một chút hắn có phải là còn cầm khăn tay của người khác, đã di tình biệt luyến."
Vinh Đình nói liền đứng dậy, Giang Tiểu Mãn lùi về sau một bước, theo bản năng đi che chỗ trước ngực để tay khăn, thấy Vinh Đình nhìn hắn, tay liền vội vàng thả xuống.
"Xin lỗi không tiếp được." Vinh Đình hướng quả phụ cùng Tiểu Nguyên nói, tiếp liền cất bước đi đến hướng Giang Tiểu Mãn.
"Ngươi đừng tới đây!" Giang Tiểu Mãn không kịp trốn, bị Vinh Đình khiêng lên.
"Bên ngoài có người! Ngươi đừng làm càn!"
Vinh Đình cài cửa lại, "Để ta xem một chút là cái khăn tay gì."
"Không có thứ đó!"
Vinh Đình mặc kệ, trực tiếp đem hắn ném tới ép ở trên giường.
Giang Tiểu Mãn muốn trốn, lại hoàn toàn không chống đỡ được, không tới hai, ba lần khăn mùi soa liền bị móc ra, còn bị đè lên giường hôn đến mấy cái.
Giang Tiểu Mãn vô lực nằm ở trên giường ai oán nói: "Ngươi quá được voi đòi tiên."
Vinh Đình cầm khăn tay đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, Giang Tiểu Mãn nhìn hắn không nói lời nào, liền lấy gối ném hắn.
Vinh Đình bị gối ném trúng lại cũng không giận, hắn xoay đầu lại, mới vừa rồi còn vẻ mặt được hời sau đó cười đắc ý, biểu tình lúc này càng là có chút ngượng ngùng. Hắn nhẹ giọng nói: "Cô thật cao hứng."
"Cao hứng cái gì?"
"Cao hứng ngươi cũng thầm nhớ cô."
"Ai thầm nhớ ngươi..."
Vinh Đình lúc này không tiếp tục nói nữa đi trêu chọc Giang Tiểu Mãn, chỉ là ngồi ở trước bàn, cầm cái khăn tay kia khẽ mỉm cười.
Hắn vẻ mặt kia cực kỳ hạnh phúc, Giang Tiểu Mãn nhìn thấy cũng không biết sao trong lòng ngọt ngào.
Giang Tiểu Mãn phát hiện tâm tư của mình sau đó có chút tức giận, liền mở cửa đi ra ngoài.
Quả phụ đã đi làm việc, Tiểu Nguyên cũng đến học đường, Giang Tiểu Mãn đi đến ngồi trong tiểu viện. Hôm nay liền so với trước đó vài ngày lạnh hơn chút, gió thổi vào mặt vô cùng lạnh.
Bỗng nhiên gió thổi vào người đã ngừng lại, Giang Tiểu Mãn ngẩng đầu, phát hiện là Vinh Đình cũng đi ra. Vinh Đình thay Giang Tiểu Mãn chặn gió, liền ngồi xuống bên người Giang Tiểu Mãn.
Vinh Đình trên tay còn cầm khăn tay kia, Giang Tiểu Mãn không mở mắt không thấy, lại không tự chủ mà dựa vào trên người Vinh Đình.
Vinh Đình ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói rằng: "Hôm nay là tiểu hàn, ngày chỉ có thể càng ngày càng lạnh."
"Sẽ có tuyết rơi sao?"
"Kinh thành sẽ có tuyết rơi, không chắc hôm nay tuyết cũng có thể rơi một chút."
Vinh Đình hỏi: "Tên ngươi chính là "tiểu mãn thời sinh"?"
Giang Tiểu Mãn gật đầu, Vinh Đình lại cười nói: "Tiểu mãn giang hà mãn, nước mưa nhiều hơn, một năm chính là bội thu." (*)
(*) Tiểu Mãn trong từ Tiết tiểu mãn vào ngày 20, 21, 22 tháng 5. Ý của Thái tử là Ngày này nước sống Trường Giang, Hoàng Hà đầy phù sa, lượng mưa lớn là báo hiệu 1 năm bội thu.
Tiểu viện truyền ra tiếng nói chuyện, cãi nhau của người đi đường, lại có vẻ tiểu viện đặc biệt yên tĩnh.
"Tiểu mãn, cô yêu thích ngươi."
"Ta biết."
"Vậy ngươi nói như thế nào?"
"Ta... Không biết."
"Lúc trước ngươi nói ngươi lớn tuổi, không thành lễ pháp, bây giờ ngươi mới mười tám tuổi, này cũng không lại có thể làm lý do."
Giang Tiểu Mãn nghẹn lời, thật lâu mới nhỏ giọng nói: "Nhưng ta không phải người của thế giới này, không chắc ngày nào đó liền đi."
Vinh Đình nói: "Người sống làm khách qua đường, người chết làm người trở lại, người sống ở trên đời, cũng là như vậy. Cô muốn có thể nhiều thêm một ngày ở bên ngươi, lại không cần ít một ngày."
Giang Tiểu Mãn vừa không đáp lời, gió thổi ở trong sân, giữa hai người chỉ có tiếng gió vù vù vang lên, phảng phất trong thiên địa chỉ còn lại hai người bọn họ.
Một hồi lâu, Giang Tiểu Mãn mới mở miệng nói: "Nếu như sẽ có một ngày ngươi đi vào thế giới của ta, ngươi nhớ tới đi tìm ta."
Vinh Đình nói: "Một lời đã định."
"Nếu ngươi không thể đi, cũng không được quên ta."
"Cô đáp ứng ngươi."
Giang Tiểu Mãn quay người ôm lấy Vinh Đình, đem mặt chôn ở trước ngực Vinh Đình.
"Được." Giang Tiểu Mãn run giọng nói.
"Cái gì được?" Vinh Đình hỏi, âm thanh cũng có chút run.
"Cái này cũng tốt, ngươi nói cái gì cũng tốt, đều tùy ngươi."
Trên trời một mảnh hoa tuyết nhẹ nhàng hạ xuống, trong khoảnh khắc gió nổi lên, vạn ngàn hoa tuyết tung bay khắp trời đất.
Vinh Đình ôm Giang Tiểu Mãn, ngẩng đầu nhìn bông tuyết đầy trời, không khỏi nở nụ cười.
Tiểu tuyết tuyết đầy trời, năm sau tất năm được mùa.