“Thánh thượng có chỉ, đại tướng quân Phi Long lập tức khởi hành đi quân doanh Tây Bắc.”
“Thần… tuân chỉ.”
Tam
“Thánh thượng có chỉ, hôm nay miễn triều.”
“… Hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Quế công công hãy dừng chân. Xin hỏi Quế công công, tại sao bệ hạ liên tiếp miễn triều hai ngày.”
“Quế công công lắc đầu là có ý gì? Quế công công là người kề cận hoàng thượng nhất… Quế công công ngài đừng chạy a…”
Tứ
“Nô tì thỉnh an Hỉ công công.”
“Ngươi là…”
“Nô tì Tiểu Quế Tử, bệ hạ bảo nô tì đến thay Hỉ công công làm việc…”
Ngũ
“Thánh thượng có chỉ, thừa tướng Từ Mộng Phi lơ là nhiệm vụ, làm việc chểnh mảng, phạt nửa năm bổng lộc, tạm thời cách chức cấm túc ba tháng.”
“… Vi thần, khấu tạ hoàng thượng long ân.”
“Hỉ công công, chẳng hay Từ thừa tướng đã phạm vào chuyện gì?”
“Hỉ công công, trong khi thừa tướng đình chức, thánh thượng nhưng có ý giao cho ai tạm thời đảm đương chức thừa tướng hay không?”
“Hỉ công công, chúng thần quả thực có chuyện quan trọng muốn cầu kiến bệ hạ, thỉnh Hỉ công công bẩm báo một phen đi…”
“Thánh thượng mệt mỏi, đang nghỉ ngơi kia kìa, chuyện to đến đâu, đều chờ ngày mai tảo triều hãy bàn.”
Lục
“Bệ hạ, đây là thư Từ thừa tướng sai người phi khoái mã đưa tới.”
“Đọc… Đưa qua đây trẫm nhìn xem…”
“Trúc mã của vi thần, bệ hạ đã từng gặp qua, đến kinh tìm người, hẹn gặp thần tại Vọng Giang lâu, vi thần bổng lộc ít ỏi, không đủ để thết đãi tận tình, đặc biệt xin bệ hạ giúp đỡ đôi chút.”
“Ta hẹn chính là hắn, ngươi nhất định đi theo tới làm chi vậy?”
“Hừ, nếu chẳng phải hắn cầu ta theo đến, ta nào có rảnh rang như vậy. Thế nào, rốt cục biết quay về tìm tướng công ngươi rồi?”
“Ngươi… Ngươi nói tướng công ai!”
“Ố ồ! Không phải tướng công ngươi à, vậy chắc cũng đã thành tướng công người khác rồi chưa biết chừng…”
Thất
“Trẫm nói, trẫm muốn ở trên.”
“Lần kia chẳng phải bệ hạ đã ở trên rồi? Chỉ là sau đó bệ hạ mệt đứ đừ đi, vi thần mới tiếp nhận đấy thôi.”
“Đó… không giống nhau. Ngươi không cho trẫm ở trên, mai trẫm sẽ không dự tảo triều.”
“Cũng được.”
“… Ngươi! Ngươi rất không có nguyên tắc!”
“Vi thần lơ là nhiệm vụ, thỉnh bệ hạ giáng tội…”
“Ngươi… A… Ngươi chậm một chút…”
“Chậm một chút?”
“Nhanh… Nhanh lên một chút…”
“Nhanh lên một chút?”
“A… Ngươi hỗn đản…”
“Vi thần hành sự bất lực, thỉnh bệ hạ giáng tội…”
“Không được… Đừng mà…”
“Một lần cuối cùng, vi thần xin thề… Vi thần nhịn đã vài ngày…”
“A… Ngươi khi quân… A… Trẫm muốn thôi chức ngươi…”
Hỉ công công đi rồi.
Quế công công về rồi.
Hỉ công công đi vội vội vàng vàng, các đại thần còn không kịp nghe ngóng tin tức.
May sao Quế công công trở về kịp thời.
Quế công công không được thông minh sắc sảo như Hỉ công công, Quế công công hiền lành dễ gần, các đại thần đều thích nghe ngóng tâm tình bệ hạ từ hắn.
Kỳ thực cũng là việc mỗi năm một lần, hẳn các đại thần sớm đã tập mãi thành thói quen rồi. Nhưng bởi vì vẫn luôn không hiểu được nguyên do trong đó, nên vẫn luôn thấy như nghẹn ở cổ họng, chung quy có ý bí mật dò xét chút ít.
Nói trắng ra ấy, chính là cái chuyện mỗi năm khi sinh thần bệ hạ qua đi, nơi làm việc của hai vị công công nọ chung quy phải đổi một phát.
Bệ hạ thực là hỉ nộ vô thường a… Khiến các đại thần nắm bắt không được, không dám đoán mò quân tâm, lẫn nhau tương vọng, trong ánh mắt đều đan xen hiểu ngầm —— nỗi cảm khái gần vua như gần cọp…
Tướng gia lại bị phạt bổng lộc, đã nhiều ngày đình tấu, sắc mặt vô cùng không dễ nhìn.
Các đại thần cảm thấy, tướng gia làm quan như vậy, thực là chẳng có gì hay ho —— vừa lao động không công, lại cứ bị bệ hạ mắng nhiếc chửi rủa. Ai nấy đều thấy được, bệ hạ đang cố tình khiến cho tướng gia phải giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, sớm ngày cáo lão về quê, mà tướng gia thì cứ không biết phải trái, một mực ngơ ngơ ngồi trên vị trí này, sớm muộn cũng sẽ rơi vào kết cục thê lương mà thôi.
Ôi… Tiếc cho hắn khôn khéo hơn người, lại cũng kham không nổi bốn chữ công danh lợi lộc.
Đó đều là mây bay trước mắt thôi a… Hà tất cố chấp.
“Quế công công… Quế công công, lần này Hỉ công công lại xảy ra chuyện gì, lại bị đưa đến tiệm đồ da kia rồi…”
“Ô, Quế công công, ngài cứ luôn lắc đầu làm chi… Quế công công, bản quan cũng không có ý gì khác, chỉ là hiếu kỳ… Quế công công, ngài đã rất lâu không nói với bản quan một câu… Quế công công, trước đây ngài đâu phải như vậy a… Quế công công, ngài đây là khinh thường bản quan rồi…”
“Đúng rồi Quế công công, năm nay sinh thần bệ hạ, sao không có miễn tảo triều a…”
“Đúng vậy a… Bản quan xém chút nữa là lỡ tảo triều rồi a… Thế nào trước đó cũng không có ai đến thông tri bản quan…”
“Ô, Quế công công, ngài đừng chạy a… Quế công công, sách của ngài, sách rơi…”
“Lạ thật đấy, Quế công công cư nhiên cũng sẽ đọc sách… Đây là sách gì vậy ta…”
“Nhìn xem nhìn xem…”
“Này…”
“Cái này…”
“Thế nào lại…”
“Chẳng phải hắn…”
“Đúng thế…”
“Hắn đã không còn, vậy mà lại…”
“Đúng vậy, không ngờ a…”
“Cũng có thể hiểu được a…”
“Cũng phải, cũng phải… Coi như là…”
“Một mình khai phá một con đường đi…”
Đây chính là nội tình:
Bệ hạ: “Thừa tướng, trẫm… cảm thấy tranh này vẽ rất tốt…”
Thừa tướng: “Phải chăng bệ hạ đã suy nghĩ quá nhiều rồi…”
Bệ hạ: “Thừa tướng hàng năm tặng quà đều y như nhau, trẫm… thấy hơi chán ngấy rồi…”
Thừa tướng: “Bệ hạ… Thánh nhân nói… nhân tâm không đủ rắn nuốt voi…”
Bệ hạ: “Trẫm… chính là chân long…”
Thừa tướng: “Bệ hạ nhất quyết…”
Bệ hạ: “Nhất quyết.”
Thừa tướng: “Vậy thứ cho thần vô pháp nhận lệnh…”
Bệ hạ: “Ngươi! Ngươi dám!”
Thừa tướng: “Vì sao không dám?”
Bệ hạ: “Ngươi dám! Bây giờ… đều đã… ngươi nhanh để trẫm…”
Thừa tướng: “Vậy kệ bệ hạ thôi…”
Bệ hạ: “Từ Mộng Phi! Nếu hôm nay ngươi dám xuống khỏi giường ta, ngày mai ta sẽ đi Mộ Vân hiên!”
Thừa tướng: “Nơi đó ấy à? Một năm trước vi thần đã sai người niêm phong rồi, chắc là vì lâu quá bệ hạ không xuất cung đấy thôi… Mấy cái chỗ đó, quả thực tổn hại xã hội!”
Bệ hạ: “Ngươi! Trẫm muốn thôi quan ngươi!”
Thừa tướng: “Mọi chuyện theo ý người. Vi thần bãi quan rồi sẽ phản hương quy điền ngay.”