Ánh mặt trời như dát vàng chiếu rọi mặt đất màu hoàng thổ. Quá nóng, trên đường phố chỉ lác đác vài người đi đường cúi gằm mặt bước đi vội vã. Mấy chú chó thè lưỡi nằm dưới bóng râm mái hiên nhỏ hẹp thở hồng hộc, con mèo đốm ở hiệu thuốc sát vách trốn trên bậc cửa lim dim. Thế là con người cũng trở nên biếng nhác, ban đêm nóng đến nỗi đổ mồ hôi trằn trọc trên chiếc chiếu hoa, nên nhân dịp thời gian yên tĩnh buổi chiều ngủ bù lại.
Khi Thôi Minh Húc bước chân vào cửa, thấy cảnh Tề Gia gối đầu lên sổ sách ngủ say sưa.
Đây là một cửa tiệm bên đường bé đến nỗi không ai để mắt đến, là do Tề Gia mở. Trời nắng bán quạt trời mưa bán dù, hôm nào không râm mát không mưa rền thì bán cốc chén bát đũa bình hoa chậu rửa mặt.
Thoạt tiên Thôi Minh Húc muốn giấu Tề Gia trong nhà, vất vả lắm mới bắt được người, thả trên phố lỡ đâu đi mất thì làm thế nào? Vả lại, chẳng qua là nuôi một người thôi sao? Đừng nói chi sản nghiệp nhà họ Thôi ở kinh thành, chỉ bằng vào bổng lộc Châu mục [1] một phương của Thôi Minh Húc đã đủ nuôi rồi, còn có của ăn của để nữa là. Nhưng Tề Gia không nghĩ như thế.
“Ta phải tự mình nuôi sống mình.” – Tề Gia nói.
Thôi Minh Húc vội vàng nhào đến: “Tại sao? Ngươi đã theo ta, ta nuôi ngươi cũng là lẽ đương nhiên.”
Tề Gia lặng thinh không nói lời nào, sáng sớm hôm sau, vừa mở mắt ra đã nói một câu: “Ta… Ta muốn mở một cửa tiệm.”
Ai nói Tề Gia đần độn đấy nhỉ? Ngay cả muốn làm gì cũng đã suy nghĩ kĩ lưỡng.
Thôi Minh Húc không nói lời nào. Tề Gia trầm mặc một lát, xoay sang, dùng đôi mắt lấp lánh nước nhìn Thôi Minh Húc. Cứ nhìn như thế hết một hai ngày, Thôi Minh Húc không chịu được, vừa nhìn thấy ánh mắt Tề Gia, trái tim quặn thắt lại. Một mặt thì gật cái đầu nặng trĩu một mặt thì oán giận trong lòng, điều này do ai dạy đây, thứ nghị lực không đạt mục đích quyết không buông xuôi!
Qua ba bốn ngày, cửa hàng của Tề Gia khai trương trên phố mua sắm, mặt tiền cửa hàng đã nhỏ, nồi niêu xoong chảo cộng thêm Tề Gia, lại còn ba bốn người đứng đầy, trong tiệm đã chật ních. Kế bên mở hiệu thuốc, lang trung chính là người khám bệnh cho Thôi Minh Húc lúc trước. Hương dược thảo hỗn tạp lẫn vị đắng yếu ớt trôi qua, nhìn lại Tề Gia cười không ngớt miệng, nỗi lòng tích tụ của Thôi Minh Húc chẳng hiểu sao lại an bình lại. Quên đi quên đi, có một căn tiệm nhỏ trói buộc, cũng không sợ Tề Gia bỏ chạy nữa.
Tiểu ngốc tử làm quan không tốt, buôn bán cũng không giỏi giang hơn bao. May mà dân cư Cức Châu chất phác, tất cả chỉ mưu cầu một cuộc sống yên bình, cũng không có chuyện lưu manh côn đồ đến sinh sự dọa nạt, việc buôn bán của Tề Gia kiếm không được bao nhiêu, nhưng cũng không lỗ vốn.
Một ngày lại một ngày, tháng ngày vợ chồng son trôi qua bình lặng. Thôi Minh Húc dù có việc hay không vẫn dẫn người đi tuần phố. Chúng bách tính giơ ngón tay cái mà ca ngợi: “Thôi đại nhân là quan tốt đó, phố lớn ngõ nhỏ ở Cức Châu ta đều được ngài ấy chạy khắp, theo dõi dân tình mà!”
Thôi Minh Húc chắp tay cười ra vẻ khiêm tốn, ra khỏi mấy con phố, nhoáng cái đã chui vào cửa tiệm Tề Gia. Tề Gia đang cúi đầu bận rộn ghi chép sổ sách, ngẩng mặt lên, cắn cán bút cười với hắn, đôi môi đỏ, hàm răng trắng. Thôi Minh Húc choáng váng, đi tuần hết toàn thành mà còn sức chạy ra bờ kênh ngoài thành bận bịu.
Tề Gia à… Cọp vừa nghĩ tới thỏ thì ngăn không được nụ cười xấu xa.
Tề Gia láng máng cảm thấy có ai đứng bên người, mơ mơ màng màng mở mắt, đập vào mắt là nụ cười không đứng đắn của Thôi Minh Húc.
“Sao ngươi lại tới đây?” – Thỏ còn chưa tỉnh ngủ, dụi mắt hỏi một cách hồn nhiên.
Ánh mắt con cọp thuận theo khuôn mặt con thỏ đi đến mép cổ áo hơi mở rộng của y, trên chiếc cổ trắng ngần có vài đốm đỏ sống động, tùy động tác của y mà như ẩn như hiện, đây là vết cắn đêm qua: “Đến thăm ngươi.” – Âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.
“Chuyện kênh rạch chẳng phải bận đến nỗi không thoát thân được à?”
Những ngày tháng êm đẹp khiến cho người ta ghen tị. May thay vị hoàng đế thiếu sự bang trợ của thừa tướng thì không làm được việc gì ra hồn còn nhớ rõ chốn Cức Châu muốn gì không có nấy, ở thật xa mà phái người đến xem xem tình hình đào kênh ngoài thành Cức Châu thế nào rồi, thuận tiện đến xem luôn dân cư nơi đây ra sao, quan lại thế nào.
Người tới gọi là khâm sai, người đó khen bạn tốt, ngày mai là có thể đề bạt bạn vào một chức quan béo bở, người đó muốn trách bạn không tốt, a, nghe đâu khâm sai đều mang theo thượng phương bảo kiếm, tiền trảm hậu tấu, không ai đỡ lời giùm được.
Thánh chỉ vừa đến, nha môn bận rộn điên cuồng. Công văn cũ bấy nhiêu năm về trước lần lượt được lật ra xem xét có gì sai sót, nhiều vụ án cũng được lấy ra duyệt lại lần nữa, nhất thiết đừng có hàm oan người tốt hay giết lầm dân lành. Đặc biệt là chuyện kênh đào, càng phải gấp rút. Dù gì không thể cho khâm sai đại nhân từ xa xôi đến để ngắm một con lạch nhỏ như con giun nhỉ? Báo cáo lên trên, hoàng đế còn nghi Thôi Minh Húc hắn ăn chặn tiền bạc!
Kẻ dưới còn gấp đến chân không chạm đất, Thôi Minh Húc càng mệt hơn nhiều, chạy qua lại giữa hai bên nha môn và kênh rạch, chờ lúc trở về phủ, trăng đã sắp xuống núi. Nằm ngủ trên phần giường lạnh kề cận Tề Gia, nhắm mắt nhưng không ngủ được. Ôm cơ thể mềm mại của Tề Gia cọ tới cọ lui, lại gặm hai miếng tại cần cổ trơn nhẵn.
“Ư…” – Tề Gia vô thức rên rỉ.
Bụng dưới Thôi Minh Húc nóng lên, nhìn sắc trời dần ngả màu trắng ngoài cửa sổ, rồi nhìn lại đôi môi Tề Gia khép hờ, sau cùng băn khoăn đắn đo về cơn đau mỏi kêu gào liên tục khắp mình mẩy. Lòng có dư mà lực không đủ… Thở dài một hơi, chạy khỏi phòng đi tắm nước lạnh. Cách ngày tỉnh dậy soi gương, trên khuôn mặt ham muốn không được cung ứng đầy đủ, con ngươi màu phỉ thúy óng ánh có thần. Gã hoàng đế mà bất kể Lục thừa tướng quản giáo thế nào vẫn tùy hứng và nhỏ nhen thế nấy, ở trong lòng đá bay gã hoàng đế tên Ninh Hi Diệp kia ra con kênh ngoài thành một trăm lần.
“Bây giờ rãnh rỗi đôi chút rồi.” – Thôi Minh Húc ôm lấy Tề Gia, để y ngồi trên đùi mình: “Hôm nay Lý đại nhân cũng có mặt, ta nói quay về nha môn xem thử.”
Mặt bàn rơi rớt vài viên kẹo bánh ú, nhón lấy một viên, đút cho Tề Gia. Tề Gia ngoan ngoãn ngậm vào, vị ngọt tan ra trong miệng, ngón tay dừng lại bên mép không chịu rời khỏi, cùng nhau luồn vào, như du hí mà khuấy động viên kẹo trong miệng y. Chất đường ngọt ngấy hòa tan trong vòm miệng, chiếc lưỡi ấm mềm bị ngón tay liếm đến ướt mèm đùa giỡn, như thể nghe được tiếng nước rất khẽ, không khỏi khiến người ta liên tưởng đến một nơi khác trên cơ thể cũng bị xuyên thấu như thế, khuấy động.
Bầu không khí trong cửa tiệm bắt đầu trở nên hơi thân mật… Tề Gia vẫn không nhúc nhích nhìn Thôi Minh Húc trước mặt.
Thôi Minh Húc nhướng môi cười, rút ngón tay mình ra, lại gần liếm đi sợi chỉ bạc đọng bên khóe môi Tề Gia. Ngọt thật, đầu lưỡi chưa thỏa mãn từ khóe môi liếm đến bờ môi mềm, rồi một đường luồn vào khoang miệng ấm nồng. Môi lưỡi uốn lượn, người được ôm khẽ rùng mình, chiếc lưỡi mềm nhút nhát thoạt đầu muốn tránh, dần dần bắt đầu đáp lại, mang theo vị kẹo bánh ú ngọt lịm bạo dạn duỗi vào miệng hắn. Hương vị ngọt ngào lan tràn cả hai vòm miệng.
Thôi Minh Húc kéo Tề Gia vào lòng, một tay xuôi theo cổ áo mở vào thám thính. Tề Gia có thêm chút thịt so với hồi mới tới, mềm mềm xốp xốp, chạm vào cực tuyệt. Giữa lúc thân mật, cổ áo bị chà xát nên mở rộng hơn, dấu ấn để lại trên cổ Tề Gia tối qua thấy rõ mồn một. Ngón tay ve vuốt, Tề Gia run bắn, xoay hông muốn né ra phía sau.
“Không còn kịp rồi.” – Thôi Minh Húc nheo mắt, một tay ôm eo Tề Gia, đè y tựa vào ngực mình, hàm răng trắng phau chồng lên dấu răng hôm qua: “Thích ta liếm chỗ này của ngươi không? Hửm?”
“Ưm… Ngươi…” – Tề Gia bị hôn thở hổn hển không dứt, trong đôi mắt sáng bốc lên một lớp sương mù. Lắc đầu muốn né, nhưng trốn không thoát chiếc lưỡi như hình với bóng của Thôi Minh Húc.
Môi lưỡi tình sắc tại cần cổ nõn nà quyến luyến không thôi, tay Thôi Minh Húc trượt theo eo Tề Gia, một trái một phải lần tìm lên ngực y. Tề Gia lại thở gấp, sắc đỏ trên mặt càng đậm màu.
“Muốn ta hay không?” – Giọng nói trầm khàn vang lên bên tai, thế là thùy tai Tề Gia cũng nóng bừng.
“Một tháng nay chúng ta chưa… thế này rồi đấy…” – Ngón cái để trên tiểu hồng châu dựng thẳng gắng sức ấn xuống.
“A…” – Ngực Tề Gia bị đau, không khỏi kêu lên: “Đau…”
Mở to đôi mắt thỏ hồng hồng, làm sao cũng không chịu trả lời. Lúc trước Thôi Minh Húc tỏ vẻ không đủ cứ rỗi rãi là tìm y để mà… Đột nhiên bẵng đi một tháng, ngược lại cảm thấy không được tự nhiên. Thế nhưng chuyện này sao nói thành lời được?
“Không nói?” – Cọp nhếch mép cười, một móng vuốt ấn xuống hạ thể Tề Gia: “Vậy tự ta hỏi.”
“A… Đừng, đừng mà…” – Hông Tề Gia nảy mạnh, bàn tay nắm lấy hạ thể như có lửa, rồi lại không thể thỏa ý thích, chỉ là cách trở lớp quần áo, dùng ngón tay từ từ mô tả hình dáng chỗ đó: “Ư… A… Ngươi…”
Khoái cảm dâng tràn, nhưng dù thế nào cũng không đạt được đỉnh điểm, Tề Gia khó chịu níu chặt vạt áo Thôi Minh Húc: “Ưm… Ưm… Minh… Minh Húc…”
“Muốn ta làm gì?” – Một tay con cọp giữ lấy bàn tay duỗi về hướng hạ thể chính mình của y, dù bận vẫn ung dung thưởng thức nét mặt con thỏ đầy màu sắc tình dục: “Ngươi giúp ta, ta sẽ giúp ngươi.”
“Không muốn.” – Tề Gia lên tiếng cự tuyệt, hạ thể đột nhiên thấy mát lạnh, đó là Thôi Minh Húc cởi quần y. Ngón tay linh xảo trực tiếp đặt trên phân thân đã đứng thẳng. Một làn sóng nhiệt xông lên não, Tề Gia chỉ cảm thấy eo run đến sắp không đỡ nổi.
“Ở đây, từng bị ta ăn. Còn nhớ không?” – Da mặt hắn sao càng ngày càng dày, nói thế mà mặt không đỏ thở không gấp.
Tề Gia mắc cỡ mặt đỏ bừng, nhưng không ngăn được lời lẽ đùa giỡn của Thôi Minh Húc: “Ngươi cũng ăn ta mà, lần trước, tại hoa viên nhỏ trong phủ. Đầu lưỡi quấn lấy ta chuyển động…”
Ngón tay cũng vòng quanh đỉnh chóp không ngừng nhỏ ra chất lỏng trong suốt miết lại: “Mút rất chặt, thế nhưng cái miệng nhỏ phía dưới của ngươi tuyệt hơn, vừa nóng vừa chặt, muốn chết ta luôn.” Bạn đang �
Tề Gia liên tục lắc đầu muốn kêu hắn đừng nói nữa, nhưng chỉ có tiếng rên rĩ “ưm ưm a a” trào khỏi cửa miệng.
Thôi Minh Húc để Tề Gia ngồi xoãi trên người mình, phân thân sớm vùng dậy dò xét giữa đùi y… Quầy hàng cao ngất che chắn hai người nửa thân dưới quần áo xộc xệch.
Ngoài cửa mặt trời treo trên đỉnh, không thấy người qua đường.
“Ưm… Cửa… A… Cửa còn… A…” – Tề Gia quay đầu nhìn thoáng qua, sợ đến mặt trắng bệch, nếu có ai đúng lúc đi ngang qua, liếc nhìn vào phòng, thấy cảnh tượng kiều diễm của hai người sau quầy hàng là đoán được ngay.
“Bọn họ thích xem cứ để bọn họ xem… A… Đừng siết chặt quá…” – Thôi Minh Húc chẳng những không ngại ngùng, trái lại càng thêm hưng phấn, kéo khuôn mặt Tề Gia xuống, hôn lên đôi môi mở khẽ của y, thắt lưng mạnh mẽ hướng lên.
“Đừng…” – Đôi môi Tề Gia bị lấp kín, rên rĩ vụn vặt từ kẽ môi dính liền tuôn ra. Bởi vì ngồi bên trên, cơ thể rất lâu chưa buông thả bị chèn vào sâu thêm, khoái cảm càng mãnh liệt, những lo lắng còn sót lại không bao nhiêu bị vứt lên chín tầng mây. Phần hông không nhịn được vặn vẹo cùng Thôi Minh Húc, *** kín kẽ không ngừng phun nuốt phân thân chôn sâu trong cơ thể.
“Muốn ta hay không?” – Thôi Minh Húc cố sức chạm vào điểm lồi trong “lối giữa”.
“A…” – Tề Gia hét sợ hãi: “Ư… Muốn… Ưm… Muốn ngươi…”
…
Ánh nắng vẫn chây lười, con mèo đốm ở hiệu thuốc sát vách còn đang gà gật. Dư vị tình dục mập mờ trong không khí được mùi hương dược thảo tươi mát che lắp.
Con thỏ yếu ớt ngã vào lòng con cọp.
Cọp liếm môi, ôm thỏ cười đắc ý. Thời gian sao, nhín chút thì có ngay.
“Minh Húc…” – Thỏ nhỏ giọng lên tiếng.
“Hửm?”
“Bệ hạ nói, muốn ta trở lại kinh thành hai ngày.”
“Không được!”
“Thế nhưng… Ưm…” – Thỏ muốn biện giải, vật sống trong cơ thể lần thứ hai ngóc đầu.
Con cọp cắn một cái lên cổ con thỏ: “Đừng mơ!”
“Ư… A… Chậm… chậm một chút… Ha…”
Ngày hè thành Cức Châu, buổi chiều rất yên tĩnh. Từ cửa tiệm be bé bên cạnh thỉnh thoảng vang lên vài tiếng động mờ ám.
“Đồ mèo chết! Ồn cái gì?” – Người phụ việc của hiệu thuốc bị đánh thức, mơ màng buồn ngủ quăng ống đựng bút.
“Meo meo~ “ – Con mèo đốm bên bậc cửa vô cùng oan ức.
Chú thích:
[1] Châu mục: một chức quan tương đương chức thứ sử.