Vì Thiên Sư Đại Nhân Cống Hiến

Chương 12: Chương 12




Âm hôn 4
Sau đó Ngôn Hành Yến giới thiệu cho hắn các cậu và các chú, còn mẹ và các thím nghe nói đã cùng nhau đi du lịch không về kịp.
Giới thiệu xong người sống, mọi người lại dời bước bắt đầu giới thiệu bài vị trưởng bối.

Ngôn Hành Yến cố nén không khỏe chỉ nắm tay Lệ Nam, điều này khiến bàn tay y ấm áp nhưng những chỗ khác thì lạnh đến run người.
Trong tầng hầm ngầm hai cái bồ đoàn được đặt ở trung tâm, xung quanh là một vòng nến hỷ đỏ thẫm, ở trên tường vẽ các loại ký hiệu kỳ lạ bằng chu sa, trần nhà nhìn thoáng qua cũng như thấm đẫm máu, nếu để Lệ Nam hơn nửa đêm tự mình ngồi một mình ở đây có khi cũng sợ đến mặt trắng bệch như Ngôn Hành Yến.
Bài vị lên tổ tiên ở đây cũng không phải toàn bộ, Ngôn Hành Yến nói những người đã đi đầu thai sẽ được gỡ bài vị xuống, càng lên cao địa vị càng cao, chờ khi lên đến đỉnh, nến đỏ trước mặt không gió mà tự tắt, ba giây sau ánh nến lại bùng cháy lên.
Ông cụ Ngôn gật đầu, nói: "Quỷ sư mời các vị."
"Quỳ xuống, nhắm mắt, khụ khụ khụ...!Tôi cho cậu trợn Khái khái...!trợn." Thấy dáng vẻ Ngôn Hành Yến như vậy Lệ Nam không dám kéo dài, nhanh chóng làm theo lời y.

Sau khi nhắm mắt, trên đầu hắn bỗng nhiên bị phủ lên một mảnh vải, tiếng động bên tai bỗng chốc trở nên mông lung, cơn buồn ngủ tự dưng ùa tới, mí mắt không khống chế được mà run lên nhưng lại gắng gượng không ngủ.
Cứ mơ hồ như vậy không biết bao lâu hắn bỗng nhiên cảm nhận được cảm giác hít thở không thông khi hồn lìa khỏi xác.

Trong đầu quay cuồng hỗn loạn nhưng liền trong nháy mắt sau đó tai bỗng trở nên rõ ràng, Lệ Nam giật mình, mơ hồ nhận ra có thể mình đã đến Địa Phủ rồi, nhưng Ngôn Hành Yến chưa gọi hắn, hắn cũng chỉ đành đàng hoàng tiếp tục cúi đầu quỳ.
Lại qua một lúc lâu, Lệ Nam đang cảm thấy đầu gối còn cả thắt lưng đều đau dữ dội trước mặt đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, là loại cửa gỗ cổ xưa nhiều năm chưa tra dầu nên phát ra tiếng kèn kẹt, mang theo bụi bặm và hương vị trong phòng.
Ngay sau đó vải trên đầu được lấy đi, Lệ Nam thấy một đôi chân trắng như nước sơn, hắn ngẩng đầu, ánh mắt dò xét từ đầu đến chân khuôn mặt quỷ trước mặt.


Lọt vào tầm mắt hắn đều là một màu trắng, đơn giản rõ ràng viết ba chữ "Bạch Vô Thường" khắp toàn thân.
"Chào ngươi." Bạch Vô Thường khó khăn nở một nụ cười bằng cái khuôn mặt người chết, hai mắt của hắn thuần trắng, bả vai rộng vô cùng, vừa cất tiếng nói thì đầu lưỡi dài thòng khó khăn lắm mới nhét vào trong miệng được lại rơi ra lủng lẳng trước ngực, còn rất co dãn mà đung đa đung đưa.
Thân thể cao 2 mét 5, đầu lưỡi chiếm một mét, Lệ Nam lập tức bị con quỷ gầy này dọa cho nổi da hà, dù không sợ hãi nhưng vẫn rất khó chịu.

Tựa như biết rõ chỉ là một con côn trùng nhỏ không tổn thương được mình nhưng vẫn sợ hết cả hồn.
Bạch Vô Thường trấn định gấp lưỡi lại rồi cất đi, nhưng vừa mở miệng nói lại bị rơi ra, "Ngôn quỷ sư nhờ ta tới đưa ngươi đi."
Trực giác cho Lệ Nam biết Ngôn quỷ sư này không phải là Ngôn Hành Yến, rất có thể là vị tổ tiêng trong lời của ông cụ Ngôn.

Địa vị của Bạch Vô Thường tại Địa Phủ không thể quá thấp, có thể mời được hắn chứng minh năng lực của Ngôn quỷ sư không thể tưởng nổi.
"Làm phiền ngài rồi." Lệ Nam cân nhắc nhiều lần, cuối cùng khiêm nhường cong người xuống, Bạch Vô Thường lại nở nụ cười cứng đờ, "Dưới Địa Phủ này đã hơn trăm năm nay chưa tổ chức hôn lễ chớ nói chi là người sống, thời gian quá gấp, đúng là có phiền phức nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy rất hứng thú."
Nói xong hắn không biết lấy đâu ra một bộ áo cưới rườm rà vừa dầy vừa nặng rồi đưa cho Lệ Nam, không chỉ có mũ đội đầu còn có cả khăn của cô dâu, "Nhanh thay đi! Chú rể sắp đến rồi."
"..." Lệ Nam nhận đồ cưới, hắn không để bụng mình đóng vai nhà gái hay không nhưng bộ áo dài đỏ thẫm này đúng là quá đà, hắn không biết mặc mấy thứ này như nào, trong nhất thời cứ đứng đực ra ở đấy.
Bạch Vô Thường sao lại không biết tình cảnh quẫn bách của Lệ Nam, ngón tay vừa mảnh vừa dào của hắn giật giật, bên cạnh Lệ Nam trong nháy mắt có hai gã tiểu quỹ từ dưới đất chui lên.

Khuôn mặt của tiểu quỷ mờ nhạt không rõ, tay chân cũng trong trạng thái cầm vũ khí nhưng chúng lại có thể hành động không vướng víu sửa sang xong đồ cưới, giúp Lệ Nam thay áo khoác và quần dài.

"Bạch Vô Thường đại nhân, ở trong mắt tôi chỉ thấy tay chân của chúng đều là hư vô, thực tế thì như thế nào? Đây là một trong những nguyên nhân con người không thể giao tiếp với quỷ quái ư?"
Ban đầu Bạch Vô Thường đang dựa vào một bên trong tay cầm gói hạt dưa, nghe vậy gương mặt không có biểu cảm lập tức thay đổi 180°, chợt tiến đến trước mặt Lệ Nam khiến hắn sợ đến toàn thân run mạnh, lo sợ bất an nghĩ mình nói gì sai, phạm vào cấm kỵ rồi sao.
"Vấn đề ngây thơ như vậy đừng nên hỏi ta, về lật bách khoa toàn thư những điều thiên sư từ 1 đến 5 tuổi đều biết." Bạch Vô Thường dọa người xong, rất hài lòng thu mặt lại, đầu lưỡi cũng lười cất vào, mặc nó treo treo lủng lẳng trước ngực.
Lệ Nam người này, từ trước đến nay đều vấp ngã ở đâu thì tập chống đẩy - hít đất ở đó, thấy Bạch Vô Thường cũng không thật sự tức giận, lại nghĩ ra một câu hỏi không phải bách khoa toàn thư cho thiên sư dưới 18 tuổi nào cũng biết: "Đại nhân, ngài thật sự không có cách nào gặp mặt Hắc Vô Thường sao?"
"..." Bạch Vô Thường đúng lúc vừa xử xong viên hạt dưa cuối cùng, hắn quay cả đầu lẫn người lại, gật đầu nói: "Đúng vậy, mấy nghìn năm nay chưa được rồi.

Tình huống của ta và cũng có điểm tương tự với các người, dùng chung thân thể và hồn phách...! Nhưng Phán Quan đã cho ngươi xem qua rồi, thể chất của ngươi tương đối đặc thù, nghe nói phách quỷ sư tặng cho hậu bối bị ngươi ăn mất nhưng lại không tiêu hóa, nó cũng đi không xong chỉ có thể tìm một chỗ an phận ngồi ngốc ở đấy.

Rất có thể sau này quỷ phách kia ở trong người ngươi sẽ biến thành phách của con người."
"..." Lệ Nam hiểu cái búa, hắn chỉ hỏi: "Đây là chuyện tốt hay chuyện xấu?"
"Chuyện tốt." Bạch Vô Thường lại nắm hạt dưa, "Đứa bé ngươi gả cho kia vì sao lại bệnh như vậy, còn không phải vì nó chưa thể thích ứng với quỷ phách trong người đó ư, lại không thể tìm được phách người cho nó.

Sự xuất hiện của ngươi đơn giản là khô hạn gặp mưa rào, Ngôn quỷ sư nói với ta chút sính lễ này bao nhiêu cũng là không đủ."
Lệ Nam thực sự không để bụng sính lễ, nhưng hắn vẫn rất tò mò sính lễ trong Âm hôn là hình dáng gì, chắc không phải nhà, xe...!thì cũng là xe ngựa?
Trong lúc trầm tư ngoài cửa chợt có tiếng móng ngựa cùng tiếng huyên náo, tiếng ngựa hí thật dài truyền vào trong cánh cửa, Bạch Vô Thường ném hạt dưa chưa ăn hết đi, quay người mở cửa phòng ra.
Từ khe cửa nhỏ hẹp Lệ Nam thấy được vầng trăng đỏ tươi giữa bầu trời Minh giới, treo ở phía tây, vừa quỷ dị lại vừa huyền ảo.


Khăn hỷ đỏ tươi phủ xuống đỉnh đầu che đi tầm mắt của hắn, hắn cũng chỉ có thể miêu tả những hoa văn tinh xảo thêu trên khăn voan, lại yên lặng dời tròng mắt nhìn xuống mũi nhọn của đôi giày thêu lộ ra dưới gấu áo cưới.
Một lúc lâu sau tiếng chuông rung từ xa vọng đến, kèm theo tiếng quát tháo the thé bén nhọn vô cùng như thoát ra từ cái cổ họng đang bị bóp nghẹt, một thanh âm ba tha, một âm ba lần, mỗi lần kéo dài mọt hồi lâu.
Lệ Nam nghe không hiểu thanh âm này có ý gì, vẫn là Bạch Vô Thường đi tới bên cạnh đỡ lấy tay hắn giải thích: "Đây là báo giờ lành đến."
Thật vậy chăng, nghe như tiếng khóc tang.
Hắn bước chậm theo sát Bạch Vô Thường ra khỏi căn phòng, phù rể của người ta là bạn học hoặc người thân, riêng hắn cũng ngầu lắm, chơi hẳn Bạch Vô Thường! Nếu Hắc Vô Thường cũng có ở đây Lệ Nam đúng là trâu bò quá đi thôi.
"Nghe nói ngài có thể giao lưu với Hắc Vô Thường ở trong đầu?"
"Đúng vậy, chỉ cần ta có một ý niệm trong đầu Tiểu Hắc có thể biết ngay lập tức."
"...!Vậy thì vẫn tốt lắm."
"Ước ao thì đi tìm quỷ sư xin một sợi dây tơ hồng, là Nguyệt Lão cho đấy, thắt trên ngón tay út, hiệu quả tuy không bằng nhưng vẫn có thể biết được phương hướng của người kia."
Mấy tiếng trước Lệ Nam còn từng nghĩ thắt dây tơ hồng trước bài vị, không ngờ dây tơ hồng thật sự tồn tại.

Hắn nháy mắt mấy cái, cười nói: "Tôi còn chưa xuất giá đã có ý đồ giành lấy tài sản tổ tiên nhà chồng...!Không tốt lắm đâu?"
Bạch Vô Thường lại nở nụ cười trên khuôn mặt người chết của mình, mặt quỷ nhăn nhó, may mắn Lệ Nam không thấy gì, chỉ có thể nhận thấy cơ thể của Bạch Vô Thường đang khẽ rung động.
"Tiểu Hắc nghe chưa, thằng nhãi này rất thú vị, nhớ có rảnh rỗi thì đi tìm nó."
Lời của Bạch Vô Thường dọa cho Lệ Nam giật mình, hắn nhanh chóng khuyên nhủ: "Đừng đừng đừng, đừng tới tìm tôi..." Lại nghe một giọng nói trầm thấp dễ nghe từ phía trước vọng tới: "Đừng cái gì? Tôi không đến tìm cậu thì cậu định gả cho ai?"
Lời còn chưa dứt, một đôi giầy đỏ đã vững vàng xuất hiện trước mắt Lệ Nam.

Bạch Vô Thường thu lại cánh tay đang đỡ hắn rồi lùi sang một bên, ngay sau đó một đôi tay thuộc về đàn ông xuất hiện trong mắt hắn, năm đầu ngón tay gầy guộc để lộ khớp xương nhưng móng tay được chăm sóc mượt mà bóng loáng đưa cho Lệ Nam khiên hồng trong tay.

Khiên hồng: Kéo lụa đỏ, một từ Hán Việt, bính âm là qiān hóng sī, có nghĩa là ám chỉ việc chọn vợ hay rể, cũng giống như "kéo lụa".
"Ngôn Hành Yến." Lệ Nam cười rồi gọi một tiếng.
Trong tay Ngôn Hành Yến cũng kéo khiên Hồng, đi phía trước Lệ Nam một khoảng dẫn đường, y nghe Lệ Nam gọi tên mình nghĩ đối phương hẳn là khẩn trương liền quay đầu lại cố ý xem thường hắn: "Không nhìn ra, cậu cũng hợp mặc đồ nữ đấy chứ.

"
Bóng dáng Lệ Nam được bao bọc trong áo phượng, khăn quàng bằng vàng bạc, ngoại trừ vóc dáng bên ngoài cao lớn thì không có gì khác biệt cả.
Bên dưới khăn voan an tĩnh một lúc lâu, Ngôn Hành Yến nghĩ lầm Lệ Nam thực sự bị y đùa giỡn làm cho tức giận, vừa định giải thích mình không có ý nói Lệ Nam ẻo lả thì ngay lúc này khiên hồng trong tay Ngôn Hành Yến bỗng nhiên bị người khác dùng sức kéo về sau.

Ngôn Hành Yến không phòng bị ngã về phía sau, tà ảo dài đỏ tung bay, trực tiếp rơi vào trong lòng Lệ Nam.
Trong lúc Ngôn Hành Yến vẫn còn đang ngẩn ra đã vị bóng đen trùm khăn che khuất khuôn mặt, y ngước mắt nhìn đã nhìn thấy Lệ Nam trùm khăn cô dâu che khuất cả hai người, vai trùng xuống, người này từ trên cao nhìn xuống mắt quỷ của y, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng chứa đầy vẻ đùa dai, nào có nửa phần khẩn trương.
"Tướng công cẩn thận chút." Lệ Nam nhếch miệng lên, cười đến là ra vẻ, hắn bắt chước tiếng nói nhão nhoét của con dâm quỷ lúc trước trực tiếp khiến Ngôn Hành Yến toàn thân nổi da gà, Lệ Nam lại mím môi nói: "Chàng làm thiếp sợ chết đi được."
Ngôn Hành Yến cứ như đụng phải thứ gì bẩn thỉu, nhanh chóng đứng dậy chỉnh lại quần áo, "Tôi còn sợ cậu tự mình hù chết mình, không ngờ cậu cũng cố gắng thích nghi đấy chứ? Còn rảnh rỗi đi trêu chọc tôi?"
"Lá gan ấy à, cứ sợ mãi thì cũng lớn ra thôi." Lệ Nam giả ngầu được một nửa bên chân bỗng nhiên một con tiểu quỷ đầu to thân nhỏ lăn tới trước mặt, toàn thân nó màu xanh lục, huyên thuyên khom người trước mũi giày của hắn, cả người cuộn lại như một tảng đá, sáu tròng mắt to nhỏ không đều kích thước khác nhau lồi ra khỏi đầu của nó cứ lắc lư qua lại lúc ẩn lúc hiện.
Lệ Nam hãi đến lức nắm chặt cổ tay của Ngôn Hành Yến, không để ý lúc nãy mình khoe khoang không sợ, cứng ngắc bất động đứng nguyên tại chỗ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Yến: Đừng có mà giả ngầu, xạo nhồn bị sét đánh.
Nam: (Trên mặt không chút thay đổi, ra vẻ khinh thường), (nội tâm: Á á á, cứu tui cứu tui tui tui với á á!!).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.