Nhờ Chu Viễn Các nhắc nhở Ngôn Hành Yến đâm xuyên lá bài, lúc này cảnh trong trò chơi chính thức tiến vào đêm tối. Đối với hai người khác mọi thứ đều lặng yên không tiếng động, yên lặng đến mức có chút buồn chán. Người đi lại trên đường vẫn như mắc cửi nhưng đều giống bóng ma, lặng yên lướt ngang qua.
Nhưng trong tai Lệ Nam lại hoàn toàn không phải như vậy, hắn lại lần nữa nghe được âm thanh giống Google dịch, nhưng không chỉ của một người, hẳn là một nam một nữ đang nói chuyện.
"... Tôi sắp không nhịn nổi rồi, muốn đi WC."
"Chỗ này không có WC đâu, nhịn chút đi, chờ về khách sạn rồi đi vệ sinh sau!"
"Không được, không nhịn được... Mau nghĩ cách giúp tôi đi!"
"Ặc... Không thì cô vào bụi cỏ đằng kia giải quyết?:
"Này... này không tốt lắm đâu?"
"Không phải cô không nhịn nổi nữa à, tè ra quần còn mất mặt hơn haha."
"Anh..."
"Mau đi đi, coi như là bón phân. Tôi trông cho cô, đi nhanh về nhanh."
"... Không được nhìn trộm."
"Ai thèm nhìn trộm cô, cô xấu thế tôi còn sợ đau mắt hột ấy!"
Thực ra nghe đến đó Lệ Nam cũng đã tinh ý biết được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng hắn không thể làm gì được vì hắn chỉ là một người ngoài đến muộn mà thôi. Đây là một thế giới mô phỏng lại thế giới thực bên ngoài, đều là những chuyện đã xảy ra, hiện tại những gì Lệ Nam nghe chỉ là một đoạn phim chiếu lại trong giấc mộng, hắn có thể cứu người hư ảo trong này nhưng lại bất lực với người bị hại chân chính.
Lệ Nam có dự cảm vòng kế tiếp hoặc là vòng kế tiếp nữa hắn sẽ chính tai nghe được cảnh Chu Nhạc Nghiên bị hại, chỉ một người phụ nữ xa lạ bị hại đã khiến lòng hắn kinh sợ không thôi, đến khi thật sự đối mặt với bạn học quen thuộc dần bước đến vực sâu hắn không biết mình còn có thể bình tĩnh được nữa hay không.
Nhưng may mắn Lệ Nam nghĩ, mọi phần đau khổ bất lực này đều do hắn chịu mà không phải Chu Viễn Các, nếu không thật sự quá tàn khốc.
Sau một hồi náo động cô gái bỗng nhiên kinh ngạc kêu lên một tiếng, nhưng tiếng kêu ấy cũng bị kẹt lại trong cổ họng lúc đột nhiên bị che miệng, sau đó hoàn toàn tắt lịm, tiếng giãy dụa không ngừng, tiếng quần áo và vật dụng ma sát và cả tiếng cỏ cây bị đạp lên trong đêm đen có vẻ đột ngột, lại như yên tĩnh.
Cuối cùng tiếng giãy dụa yếu dần cho đến khi biến mất, Lệ Nam rũ hai tròng mắt, hắn rất muốn che đi âm thanh làm người ta phiền lòng này nhưng quy tắc trò chơi rất xấu, ép buộc Lệ Nam phải nghe cho hết, phải nghe người đàn ông sau khi phát hiện cô gái biến mất thì hoảng hốt buồn phiền hối hận đến nhường nào, anh ta tìm tất cả mọi nơi, gọi từng tiếng từng tiếng đến khàn cả giọng.
Có chọn làm việc nghĩa không?
Lệ Nam hiếm thấy mà chần chừ, hắn nhìn Chu Viễn Các, người sau đang buồn chán nhìn đường phố mơ hồ thỉnh thoảng lại câu được câu không nói chuyện phiếm với Ngôn Hành Yến. Chu Viễn Các cũng không biết Lệ Nam nghe thấy gì, nhận thấy đối phương đang nhìn mình hắn khó hiểu quay đầu nhìn sang, "Kết thúc rồi? Ngôn Hành Yến nói cậu có thể nghe được quá trình phạm tội."
"Đúng vậy. Lần trước là đóng giả người quen để bắt cóc, lần này chuốc thuốc người bị hại ở nơi hẻo lánh." Lệ Nam bỗng nhiên hạ quyết tâm chọn nút "không" trên lá bùa, tiếp theo "Có diệt trừ yêu ma không?" lại không hề do dự bấm "không" tiếp.
"Nhưng lần này rất khó phán đoán kẻ phạm tội là nam hay nữ, chắc hẳn người bị hại bị đánh lén từ phía sau, tôi nghĩ con gái cũng có thể làm được." Lệ Nam đưa mắt nhìn Ngôn Hành Yến: "Đáp án bên cậu đâu?"
"Cô bé số 8 vẫn ngồi ngoan ở kia." Ngôn Hành Yến chỉ hướng cách đó không xa, trong mắt Lệ Nam đó chỉ là một bóng dáng mờ nhạt đang cúi đầu ngồi trên đá, hắn hỏi: "Là người à?"
"Hẳn là số 8, trông cũng không khác gì Chu Nhạc Nghiên lần trước."
Biết rõ không nhìn thấy gì Lệ Nam vẫn nhìn chằm chằm một hồi, cuối cùng trong đầu lại toát ra một suy nghĩ: Sao mẹ của nó lại không đi cùng, lỡ đâu bị lừa bán thì làm sao bây giờ?
Trong trò chơi sao có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy được, Lệ Nam cười khổ một tiếng lẩm bẩm: "Trải qua hai vụ lừa bán chắc thần hồn nát thần tính rồi..."
"Hả?" Ngôn Hành Yến không nghe rõ vừa định bảo Lệ Nam lặp lại một lần cảnh trước mắt đã quay về phòng khách rực rỡ sáng ngời, ánh sáng nhức mắt khiến ba người đều không thích ứng phải nhắm mắt lại.
"Đêm qua người chơi số 12 đã tử vong."
Trên đầu vang lên giọng nói tuyên bố tin người chết, lúc này Lệ Nam lấy lá bùa của thiên sư và bút từ trong túi ra tận dụng viết nháp lên mặt sau lá bùa.
Một giây kế tiếp Ngôn Hành Yến đứng bên cạnh Lệ Nam nhìn hắn phác hoạ trên giấy. Vị thiên sư này Vị thiên sư đại nhân này đã sớm quên sạch quy tắc trò chơi, nếu không phải ghế sô pha chật hẹp lại còn phải chú ý hình tượng y đã ngồi hẳn lên đùi Lệ Nam thủ thỉ cùng hắn những chuyện không muốn người khác biết.
Chu Viễn Các chần chờ một chút, hắn nhìn Chu Nhạc Nghiên đang ngồi đối diện, luôn thấy cử chỉ của đối phương cứng ngắc mất tự nhiên nhưng hắn sẽ rung động trước những hành động nhỏ vô tình của em gái mình.
Hối hận một lần nữa lấp đầy lồ.ng ngực hắn như nước thải đầy cỏ dại, khiến hắn khó thở.
"Trò chơi này không tồn tại trang bị phản bội, chính là quỷ tự giết lẫn nhau nên số 7 và số 12 đều là con người." Lệ Nam viết ra 12 con số, dưới 1, 2, 6, 7, 12 và 13 đánh dấu người, cũng chính là bản thân hắn, Ngôn Hành Yến, Chu Nhạc Nghiên, hai người tử vong ở các vòng trước và Chu Viễn Các.
"Số 8 đã được kiểm tra, mặc dù không thể hoàn toàn chắc chắn nhưng nghe cậu miêu tả có thể cũng là người, vậy theo lẽ thường mẹ của cô bé chắc cũng là người... Có thể mẹ con hai người đều là bị hại, dù sao dáng vẻ của họ trông cũng yếu đuối." Nói đến đây Lệ Nam không đành lòng thở dài, không dám nghĩ nếu người chồng nhận được tin dữ sẽ có tâm trạng gì.
Nhưng hắn nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm trạng tiếp tục phân tích: "Còn lại số 3 không rõ thân phận, bạn trên mạng số 4, người yêu qua mạng số 5 và số 11. Trong bốn người nhất định có ba người là quỷ."
Ngôn Hành Yến chống cằm lên mu bàn tay, sau khi nghe Lệ Nam suy luận y ngẫm nghĩ chừng bốn năm giây, dùng bút viết chữ quỷ ở vị trí số 3 và số 11, lúc đến số 4 và số 5 y hơi chần chừ cuối cùng chọn cậu béo.
"Tôi nghi ngờ cậu ta hơn." Ngôn Hành Yến nói: "Cậu nhớ lại lúc Chu Nhạc Nghiên nói chuyện với chúng ta xem, rõ ràng cậu béo này và Chu Nhạc Nghiên hẹn nhau đi du lịch, mà mà không phải Chu Nhạc Nghiên len lén đi gặp, vì sao đến giờ hẹn lại bùng kèo?"
"Như vậy, vòng này chúng ta chọn số 11, cậu điều tra số 4. Vòng sau dựa theo kết quả bỏ phiếu. Chỉ cần không có bất ngờ xảy ra số người phe ta chắc chắn thắng."
"Được rồi, Ngôn Lệ thị ngầu nhất." Ngôn Hành Yến tán dương rất không thật lòng, Lệ Nam cười nhẹ nện y một quyền để y ngồi lại chỗ của mình sau đó thò người sang trao đổi suy luận với Chu Viễn Các.
"Ừ." Trò chơi ngu ngốc khiến Chu Viễn Các bị xoay muốn xỉu, sáng suốt lựa chọn tán thành, "Được, chắc các cậu không nghe thấy, quan toà mới vừa nói mọi người bắt đầu từ người bên phải số 12 theo chiều kim đồng hồ."
"À, được." Lệ Nam ngẩng đầu, vừa lúc đến lượt số 8, cô bé vẫn nói mình là người tốt, gì cũng không biết, dùng từ không khác gì vòng trước.
Khi ánh đèn chuyển đến chỗ Chu Nhạc Nghiên, cô nàng đứng lên, "Vẫn không ai nhận mình là mắt âm dương, tôi càng ngày càng tin chắc đó chính là số 7 đã tử vong ở vòng trước, đương nhiên nếu người này còn sống nhưng không chịu đứng ra... vậy thì đừng đứng ra làm gì, giấu cho kỹ đi!
Hiện tại còn 6 người và 4 quỷ, khá hơn thì là 7 người và 3 quỷ. Luật chơi cho phe người có nhiều ưu thế hơn, quỷ dù sao cũng là quỷ không thấy được ánh sáng..." Có vẻ Chu Nhạc Nghiên có ý riêng cười cười, "Vòng trước bỏ phiếu đã chứng minh số 13 đúng là cảnh sát trưởng, lần này số 13 lại là người cuối cùng lên tiếng, tôi nghe cảnh sát trưởng, chờ cảnh sát trưởng bỏ phiếu, tôi sẽ không chọn bừa. Qua."
Kế tiếp 5, 4, 3 nói gì Ngôn Hành Yến lười nghe, vì y bị con nhóc chết tiệt kia chọt trúng điểm G, cậu dám chỉ đạo tôi??? Cậu bắt tôi giấu thì tôi phải giấu?? Tôi xin phép từ chối!!!
Trong khoảnh khắc khi ánh đèn chiếu lên mình, Ngôn Hành Yến chợt đứng lên khinh miệt nhìn quanh toàn trường, giọng điệu khiêu khích: "Tôi chính là mắt âm dương số 6 lúc nào cũng treo lên mồm. Vòng trước tôi không nói ra... vì tôi không muốn, trò chơi này tôi muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, không cần người khác chủ đạo, càng không cần các người phải dạy.
Cái khác.... Vòng thứ nhất tôi đã xem số 6, vừa rồi là số 8, đều là người. Vòng sau sẽ xem số 4 hoặc số 5, các người cứ cẩn thận. Qua!"
Đây chắc là cái loại đồng đội heo bị gài còn nói lắm, vừa nói là lộ hết... Lệ Nam cười khổ không thể không đứng lên, nhưng chờ sau khi hắn lấy lại thăng bằng trong mắt hắn tỏa ra ánh sáng rực rỡ khiến người động lòng hơn cả trước kia.
Lần này khác hẳn với những lần đi vào trong mộng trước đó, từ lúc bước vào giấc mộng này hắn vẫn luôn cảm thấy rất áp lực, không chỉ vì không am hiểu về trò chơi trong quỷ mộng mà còn vì... phía sau giấc mộng chính là tính mạng của bạn học thân thiết.
Điều này làm hắn vô cùng cẩn trọng và kiềm chế, giống như con bướm đêm quấn mình trong kén, tuy rằng mọi thứ đều diễn ra có trật tự, nhưng hắn lại vô cùng lo lắng. Song khi Ngôn Hành Yến kiêu ngạo xuất chiêu không theo lẽ thường khiến Lệ Nam bỗng nhiên tim đập thình thịch, hô hấp phi thường tự do, giống như có nơi nào đó đã thoát khỏi một xiềng xích vô hình hắn đã áp đặt lên chính mình.
Nơi này là mộng của Chu Nhạc Nghiên, là Chu Nhạc Nghiên đang chơi game cùng họ, cả bọn đang ở trong game!
Vậy tại sao còn phải bó tay bó chân như thế?
Đương nhiên muốn chơi thế nào thì chơi, Lệ Nam cũng không mất trí như Ngôn Hành Yến, hắn dám cam đoan nếu đây là trò chơi bình thường vênh váo như Ngôn Hành Yến không sống qua được đêm sau.
"Tôi là người hay có chức vị tùy mọi người đoán, tôi chỉ muốn gửi lời cho các vị quỷ, đêm nay ăn số 2 đi, nhìn y giả ngầu ngứa cả mắt, không ăn trời đất không tha, huống chi y còn có mắt âm dương, giả ăn không lỗ, mà thật thì lại kiếm lời. Qua."
Ngôn Hành Yến mở to hai mắt nhìn, cười đến run cả vai, ánh mắt đối diện Lệ Nam nhìn nhau trìu mến.
Chu Viễn Các không biết hai đồng đội sao lại cùng nhau dở hơi như vậy, hắn suy tính này có phải chiến thuật cao siêu gì không, cuối cùng lại vì mải nhìn Chu Nhạc Nghiên mất tập trung không nghe được. Hắn suy nghĩ một chút vẫn quyết định không làm bậy theo hai người.
"Tôi là cảnh sát trưởng, tôi bỏ phiếu cho 11. Qua."