*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển ngữ: Puny
Buổi tối hôm đó sau khi mọi người về ngủ, A Hoành kéo Lục Mạn Mạn và Trình Ngộ vào nhóm WeChat chiến đội bốn người bọn họ.
Tên nhóm vốn là Bốn vì sao, tin nhắn nhắc nhở Nguyên Tu sửa lại tên nhóm, trở thành Giữa bốn vì sao kẹp hai hạt trái tim cây đào, một hạt màu hồng đậm một hạt màu hồng đào.
Trình Ngộ len lén gửi tin nhắn riêng cho Lục Mạn Mạn: "Tôi nhất định không phải màu hồng đậm kia."
Lục Mạn Mạn: "[Thở dài] Đội trưởng đội bạn hình như có chút hiểu lầm với tiểu tỷ tỷ."
Trình Ngộ: "Yo, trong nhóm bắt đầu gửi bao tiền lì xì."
Lục Mạn Mạn chọc vào nhóm, quả nhiên, Nhâm Tường ầm ĩ: "Hoan nghênh các tỷ tỷ vào nhóm, đội trưởng phát bao lì xì!"
A Hoành: "Điên rồi, muốn được đội trưởng gửi tiền lì xì, thăm dò một chút, nam thần có tiếng là một sợi lông cũng không nhổ
[1] trong vòng thi đấu, kết hôn cũng sẽ không gửi bao tiền lì xì đầu hói vắt cổ chày ra nước
[2]..."
[1] Một sợi lông cũng không nhổ (一毛不拔) chính là một sợi lông cũng không nỡ nhổ bỏ mất, hình dung cho sự ích kỷ cực kỳ.
[2] Vắt cổ chày ra nước (铁公鸡): ví với người keo kiệt, bủn xỉn.
Hệ thống nhắc nhở Nguyên Tu đã gửi một bao lì xì.
A Hoành:...
Nhâm Tường: Ha ha ha ha, mất mặt.
Nhâm Tường: CMN,@Trình Ngộ @Lục Mạn Mạn, tốc độ tay của các cô quá nhanh đi! @Cố Chiết Phong, còn con rùa vạn năm lặn xuống nước cậu cũng cướp bao lì xì nhanh như vậy! Yên lặng dòm ngó che đậy không nói lời nào giả bộ dè dặt cái gì.
Cố Chiết Phong: Chỉ hai mao tiền! Tôi còn rút khỏi trò chơi! Hứ! [Khinh bỉ]
Lục Mạn Mạn len lén hỏi Trình Ngộ: "Cướp được bao nhiêu?"
Trình Ngộ: 2.2, cậu sao?
Lục Mạn Mạn: 4.2
Cộng vào một chỗ, vừa đúng sáu bốn, tiền thưởng tốt.
Nhâm Tường nói tiếp: "Đội trưởng đội bạn cũng phải gửi bao lì xì nha @Lục Mạn Mạn."
Lục Mạn Mạn: Tốt dei Tốt dei.
Lục Mạn Mạn cũng thầu bao lì xì, hạn mức hai trăm đồng cao nhất.
Nhâm Tường: Oa, đội trưởng đội bạn ra tay cũng thật hào phóng.
A Hoành: Cám ơn cám ơn. -3333-
Cố Chiết Phong: Mừng khấp khởi, đội trưởng đội tôi hẳn cảm thấy xấu hổ.
Nhâm Tường: @Nguyên Tu nhận bao lì xì, tiện thể xấu hổ.
Nguyên Tu nhận số tiền còn lại, sau đó nhắn riêng Lục Mạn Mạn: "Có tiền thật tốt."
Lục Mạn Mạn: "Đúng vậy."
Nguyên Tu: [Mỉm cười]
Lục Mạn Mạn: Nghe nói cậu rất keo kiệt.
Nguyên Tu: Không có biện pháp, trong nhà làm ăn vốn nhỏ, lợi nhuận ít cần phải tính toán.
Đàn ông lái Lamborghini, cô tạm thời tin nhà anh làm ăn vốn nhỏ.
Lục Mạn Mạn nghiêm trang giáo dục anh: Làm đàn ông không thể quá keo kiệt, sẽ không theo đuổi được bạn gái.
Mười phút sau, Lục Mạn Mạn gửi cho Trình Ngộ một tin nhắn cứu mạng: Đội trưởng đội bạn hình như điên rồi.
Trình Ngộ:???
Lục Mạn Mạn: Cậu ta điên cuồng gửi bao lì xì cho tôi, mấy trăm rồi, điện thoại di động cũng sắp chấn động mà tắt ngúm!
Trình Ngộ:...
***
Hai ngày sau là ngày nghỉ cuối tuần, Hạ Thiên xách giỏ nhỏ tới câu lạc bộ.
Cái giỏ tre nhỏ phủ một cái khăn mặt nhỏ ướt, phía dưới khăn mặt che một con rùa ước chừng lớn bằng bàn tay.
"Mang theo Caesar không thể ngồi tàu điện ngầm, ngồi xe buýt tới, muộn một chút." Hạ Thiên nhẹ giọng giải thích.
Lục Mạn Mạn nhận lấy giỏ: "Cảm ơn bảo bối, cực khổ rồi."
Trong sân, Lục Mạn Mạn thả rùa cỏ
[3] vào trong chậu một nửa nước, để cho toàn thân nó ướt. Con rùa cỏ chui vào trong nước, chậm rãi thư giãn tứ chi cùng đầu, lỗ mũi sủi bọt ừng ực.
[3] Rùa cỏ (Tên khoa học: Mauremys reevesii) là một loài rùa trong họ Emydidae. Loài này được Gray mô tả khoa học đầu tiên năm 1831. Rùa thường dùng thực vật, tôm và cá nhỏ làm thức ăn. Chúng có xu hướng ăn thịt khi còn nhỏ và có xu hướng cỏ cho tuổi trưởng thành.
Các đội viên đứng bên cạnh tò mò vây xem, Bé Cưng cũng tới tham gia náo nhiệt, phốc lên lưng Nguyên Tu, hướng trong chậu ngó dáo dác.
"Đây chính là một con rất nhỏ.... cậu nói?" Nguyên Tu chỉ con rùa cỏ trong chậu: "Cậu có phải đối với từ "nhỏ" có hiểu lầm?"
Lục Mạn Mạn nói: "Nếu không cậu cho rằng nó nhỏ như nào."
Ngón trở cùng ngón tay cái của Nguyên Tu vòng lại thành một vòng đầy ắp, làm thành động tác tay ok, diễn tả cho Lục Mạn Mạn nhìn: "Tôi đã thấy con rùa sống, không lớn vượt qua như vậy."
Lục Mạn Mạn: "Thật sự vẫn rất nhỏ mà, con rùa giống."
Nhâm Tường cười ha hả, ý vị thâm trường mắt trố ra, nói: "Cái này cũng không nhỏ rồi, đội trưởng bên tôi mới nhỏ."
Nguyên Tu một cước đạp mông Nhâm Tường: "Muốn chết."
Trình Ngộ cười phun nước, Lục Mạn Mạn làm bộ nghe không hiểu, Hạ Thiên chính là thật sự không nghe hiểu, nhưng mà thấy Nhâm Tường lảo đảo ngã xuống đất, ném tới anh ta một cái nhìn lo lắng.
Nhâm Tường vốn là muốn phủi mông một cái trực tiếp đứng dậy, phát hiện Hạ Thiên đang nhìn anh, anh ngầm hiểu, vội vàng "ôi ôi" lớn tiếng kêu to: "Đau quá, đội trưởng cậu quá độc ác!"
Hạ Thiên đi tới bên người anh, nhẹ giọng hỏi: "Ngã đau?"
Nhâm Tường ủy khuất gật đầu.
"Anh mau đứng lên, đừng ngồi dưới đất."
"Anh không đứng lên, anh muốn Hạ Thiêm ôm ôm hôn hôn mới dậy."
"Anh đừng... đừng làm rộn."
Nguyên Tu quay đầu lại nói: "Đừng để ý tới cậu ta, ba ngày rồi không đánh lật ngói nhà, đợi một lát sẽ chỉnh đốn cậu ta."
Hạ Thiên mím mím môi dưới, nói: "Anh mau dậy đi, đội trưởng muốn chỉnh đốn anh."
Nhâm Tường vô lại đưa tay ra với Hạ Thiên: "Eo đau rồi, tiểu Hạ Thiên kéo anh một cái."
Hạ Thiên không nhúc nhích, lúc này Nguyên Tu đi tới, kéo dài giọng, lạnh giọng nói: "Tôi kéo cậu được không."
Nhâm Tường bị dọa sợ bật dậy, xoay người: "Không làm phiền đội trưởng đại nhân ngài phí hao tâm tổn trí."
Lục Mạn Mạn hỏi Nguyên Tu: "Tôi có thể nuôi Caesar sao?"
"Có thể nuôi có thể nuôi, đương nhiên có thể nuôi." Nhâm Tường cười hì hì nói: "Chính cậu ta nuôi chó lại không cho phép người khác nuôi rùa sao? Không có chuyện bá đạo như vậy, cậu yên tâm, có anh Tường đây, nhất định giúp cậu chăm sóc Tiểu Quy Quy."
Anh ta nịnh nọt xong lại xê dịch gần bên cạnh Hạ Thiên, thấp giọng nói: "Hoàn toàn yên tâm, anh sẽ bảo kê tiểu tỷ tỷ của em."
Hạ Thiên nhích sang bên cạnh, cách anh xa một chút.
Nguyên Tu xem thường anh ta, nói với Lục Mạn Mạn: "Có thể nuôi, tự mình thu dọn, không được tăng thêm gánh nặng cho dì."
Giọng điệu nghiêm túc y hệt phụ huynh.
Lục Mạn Mạn liền vội vàng gật đầu: "Không thành vấn đề, Caesar rất dễ nuôi đấy, nuôi trong sân, có thể tắm nắng, còn có thể làm hàng xóm với Bé Cưng."
Bé Cưng bỗng nhiên nghe được tên mình, càng ra sức chui vào, thừa dịp người khác chưa chuẩn bị một mực ngậm Caesar, nhảy lộc cộc khắp sân, mừng nhảy cẫng lên xung quanh.
Rất vui vẻ.
Lục Mạn Mạn ôm đầu thét chói tai, Nguyên Tu vội vàng đuổi theo, lạnh lùng nói: "Bé Cưng, để xuống!"
Con chó vẫn rất nghe lời chủ nhân, thấy Nguyên Tu quát lớn nó, nó dựa vào vách tường, lắc lắc cái đuôi, vẫn là ngoan ngoãn để con rùa đen xuống, tiện thể liếm liếm thịt bàn chân trước.
Caesar bị dọa đến tứ chi cùng đầu đều rụt vào mai rùa, không nhúc nhích.
Nguyên Tu đi tới, ngồi xổm người xách xích cổ của Bé Cưng lên, vỗ nhẹ miệng nó dạy dỗ: "Không được ức hiếp Caesar, không được dùng miệng, ừ, có thể dùng móng vuốt."
Lục Mạn Mạn sụp đổ hô to: "Móng vuốt cũng không thể!"
Chó lớn chắp tay lên tay Nguyên Tu, nịnh nọt cụp đầu lưỡi, liếm liếm mai rùa, tỏ vẻ bạn tốt.
Lục Mạn Mạn nhặt rùa nhỏ bỏ vào trong chậu nước lần nữa, thay nó rửa sạch bùn cùng nước miếng chó trên người.
Phồng má lên, không vui.
Nguyên Tu đành chịu nói: "Bé Cưng biết lỗi rồi."
Con chó sủa "Gâu" một tiếng, tỏ vẻ đáp lại.
Lục Mạn Mạn không để ý tới bọn họ.
Nguyên Tu vỗ vỗ đầu của chó, con chó biết ý anh, lập tức nhào qua, chắp tay lên tay Lục Mạn Mạn, sau đó lại liếm liếm lưng rùa nhỏ, đáng thương nhìn cô.
Lục Mạn Mạn không nỡ, vì vậy sờ Bé Cưng một cái, dịu dàng nói: "Mày đừng dọa Caesar, lá gan của nó rất nhỏ."
Con chó cực kỳ ngoan ngoãn, lại đi đến bên người cô, liếm tay cô.
"Mày có thể ở bên cạnh nhìn nó, sau khi nó quen thuộc với mày, cũng sẽ không sợ mày."
"Đừng uống nước trong chậu! Nước miếng đều rơi vào! Bé Cưng mày thật là quá buồn nôn!"
Cô ngồi xổm trên cỏ, con chó ngồi đứng cũng cao gần bằng cô.
Nguyên Tu nhìn bóng lưng cô cùng con chó chơi đùa, lại quay đầu nhìn ánh chiều tà, trong lòng đột nhiên có cảm giác an ổn.
Nhâm Tường kéo kéo Hạ Thiên, thấp giọng nói: "Đến phòng anh trò chuyện, được không?"
Hạ Thiên vụng trộm liếc nhìn mọi người trong sân, thấy không ai chú ý tới bọn họ, cô ngẩng đầu đón ánh mắt mong đợi của Nhâm Tường.
"Anh muốn nói cái gì?"
"Thì tùy ý nói chuyện, thật ra thì ở chỗ này cũng có thể trò chuyện, nhưng mà nhiều người như vậy, chuyện đêm đó không nên nói bọn họ biết..."
"Chuyện đêm đó gì?" Cố Chiết Phong đột nhiên xuất hiện bên người Hạ Thiên.
"Cmn!"
Nhâm Tường vội vàng kéo Hạ Thiên ra phía sau mình: "Cậu là âm hồn sao!"
"Chuyện đêm đó gì?" Lông mày Cố Chiết Phong giật giật lên xuống, tựa như cậu bé bút chì: "Hả hả?"
"Thiếu nhi không thích hợp thiếu nhi không thích hợp!"
Nhâm Tường dắt Hạ Thiên về phòng mình, Trình Ngộ vốn muốn ngăn cản, nhưng nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của Hạ Thiên, tựa hồ rất cam tâm tình nguyện, cô liền không nhúng tay nói thêm cái gì.
Lên lầu, trở về phòng, đóng cửa.
Nhâm Tường để cho Hạ Thiên ngồi bên mép giường, anh ta rót nước cho cô, nghĩ đến con gái không nên uống nước lạnh, vội vàng chạy xuống lầu: "Dì Chu à, có nước ấm không."
"Có, tự rót bên trong bình thủy."
Nhâm Tường làm trung hòa nước lạnh và nước nóng, đổi thành một nước ấm có nhiệt độ thích hợp, vội vàng trở về phòng đưa cho Hạ Thiên.
Thấy anh bận bịu mang lên, cô cầm ly nhỏ áy náy: "Anh không cần như vậy."
"Không có gì." Nhâm Tường bưng ghế đẩu ngồi trước mặt cô, trong nháy mắt trở nên lùn hơn cô không ít.
Anh xấu hổ nói: "Em hiếm khi tới."
Hạ Thiên đặt ly nước lên ngăn tủ, thấp giọng hỏi: "Anh muốn nói chuyện gì với em?"
"Tùy ý nói." Nhâm Tường xoa xoa tay: "Đúng rồi em có ăn quà vặt không, ở chỗ anh có rất nhiều quà vặt, đều là chuẩn bị cho em đấy."
Lần trước qua đây anh muốn cho cô ăn quà vặt, lại bị cô từ chối, xem chừng hôm nay không muốn ăn quà vặt của anh đem tới, người này sẽ không từ bỏ.
Hạ Thiên nói: "Cho em một gói khoai tây chiên là được."
Nhâm Tường vui vẻ, vội vàng kéo ngăn kéo ra lục ra một đống túi quà vặt: "Anh đi mua rất nhiều, em nhìn xem, thích vị cà chua hay vị rau cải, vị thịt nướng đi, cái này ăn ngon!"
Vì vậy Hạ Thiên cầm một túi khoay tây vị thịt nướng, xoẹt xoẹt mở ra ăn mấy miếng.
"Rất nhiều mì chính, sau này anh ăn ít đồ ăn vặt thôi." Cô dặn dò Nhâm Tường: "Không khỏe."
"Được được được." Nhâm Tường không ngớt lời đồng ý cô: "Em nói gì cũng tốt."
Thật nghe lời.
Hạ Thiên trước kia cũng khuyên Chu Diễn không nên hút thuốc lá, về sau lại không hút thuốc trước mặt cô, lần nào cũng trốn trong nhà vệ sinh hút rồi mới đi ra, cả người đầy mùi thuốc lá, rất khó ngửi.
Hạ Thiên không thích loại này, kỳ thật, nội tâm cô vẫn có một chút xíu ham muốn kiểm soát, hy vọng bạn trai ngoan ngoãn, nghe lời cô, cô cũng sẽ không làm hại anh ta.
"Có muốn xem phim không?" Nhâm Tường dịch máy xách tay của mình tới: "Chúng ta cùng nhau xem phim."
"Em không ở lâu được, phải trở về tự học tối."
"Như vậy à..." Nhâm Tường suy nghĩ một chút, lập tức nói: "Vậy cũng được, chờ lát nữa anh lái xe đưa em."
Hạ Thiên không có từ chối, nhìn bộ dáng thất vọng của anh, cô có chút không đành lòng, vì vậy nói: "Vậy chúng ta xem 《 Vạn vạn không nghĩ tới 》
[4] đi."
[4] Vạn vạn không nghĩ tới là một bộ phim Trung Quốc hài giả tưởng Trung Quốc có kinh phí thấp năm 2015 của đạo diễn Show Joy.
Nhâm Tường sáng mắt: "Được này được này!"
Anh lập tức ngồi vào bên cạnh cô, mở bilibili ra, tìm 《 Vạn vạn không nghĩ tới 》.
Nhâm Tường cảm thấy, tiếng cười của Hạ Thiên, đặc biệt dễ nghe. Là cái loại rất trong trẻo, tiếng cười rất tinh khiết, ha ha ha, không thở được.
Anh không có bị nội dung phim chọc cười, ngược lại là bị hình dáng cô cười chọc cười.
Hạ Thiên chú ý tới, Nhâm Tường một mực nhìn cô, cô thẹn thùng sờ mặt một cái: "Anh nhìn em làm gì..."
Lời còn chưa dứt, Nhâm Tường không nhịn được, trực tiếp đẩy cô ngã nhào trên giường.
Hạ Thiên theo bản năng kêu lên một tiếng. Hai người một lên một xuống, đồng thời lọt vào trong chăn mềm.
Hô hấp của cô không ổn định, ánh mắt kinh hãi.
Con mắt anh chăm chú nhìn chằm chằm môi của cô, óng oánh trơn bóng, đầy đặn.
Anh muốn hôn cô, nghĩ đến muốn điên.
Nhưng anh không dám.
Hạ Thiên cau mày, hơi thở không ổn định: "Nhâm Tường, anh, anh buông em ra."
"Nhịn không được, có chút hối hận, lời xin lỗi nhất định vô dụng."
Nhâm Tường gọi tên cô từng tiếng: "Hạ Thiên..."
Cô có thể nghe được mùi vị của giọng điệu anh mang theo dục vọng.
Anh quyết định, muốn hôn môi của cô, Hạ Thiên nghiêng đầu né tránh.
Nhâm Tường si mê nhìn mắt cô: "Anh con mẹ nó chính là thích em như vậy, không nhịn được, em cho anh thoải mái đi, đừng giày vò anh."
"Anh muốn thoải mái cái gì." Hạ Thiên cắn môi dưới đến trắng.
"Anh có thể theo đuổi em không?"
"Anh không phải đang một mực theo đuổi em sao?"
Chóp mũi Nhâm Tường đến gần gương mặt mềm mại của cô, nhẹ nhàng ngửi một cái: "Anh nói là, theo đuổi em như vậy, em vui vẻ không?"
Hạ Thiên suy nghĩ một chút, cảm thấy cần phải nói ra: "Anh Nhâm Tường, nếu như chỉ là bạn, hoặc chỉ là ngủ cùng anh, em sẽ không để ý chuyện tình cảm trước kia của anh."
Giọng cô dịu dàng, mềm dẻo giống như bánh trôi mẹ làm vào đêm nguyên tiêu vậy.
"Nếu như là làm bạn gái, em sẽ rất để ý." Cô chú trọng nhấn mạnh: "Rất để ý."
Những lời này, triệt để dập tắt ngọn lửa quỷ quái từ nửa người dưới phóng lên, anh buông cô ra ngồi dậy.
Hạ Thiên cũng vội vàng ngồi dậy, cách người đàn ông nguy hiểm này xa một chút.
Nhâm Tường lấy thuốc lá ra, lại nhìn bên cạnh Hạ Thiên một chút.
Bao thuốc lá kia đột nhiên bị anh ném ra ngoài, đập vào tường rồi bắn ngược lại, mang theo một tia ý tứ tức giận.
Hạ Thiên bị cảm xúc đột ngột biến hóa của anh dọa mềm nhũn, hai người ngồi ở mép giường, trầm mặc rất lâu.
"Chính là, em vĩnh viễn không thể nào làm bạn gái của anh." Giọng Nhâm Tường có chút khàn khàn: "Nói cái gì mẹ không cho yêu đương, cái gì làm chậm trễ nghề của anh, em chính là ghét lão tử."
Hạ Thiên không phải ghét anh, cô chỉ là rất để ý, nghĩ đến quá khứ của anh, trong lòng cô sẽ khó chịu, khó chịu giống như mèo cào.
"Nhân khí anh cao như vậy, sẽ có nhiều cô gái thích anh." Hạ Thiên nâng gọng kính đen thật to lên, thấp giọng nói: "Em lại không xinh đẹp, rất bình thường, chỉ biết liều chết mà học."
"Trời mới biết." Nhâm Tường ngắt lời cô: "Trước kia là anh không tốt, cũng không cảm thấy việc này có cái gì ghê gớm, sau khi biết em, anh con mẹ nó mới cảm thấy mình là một tên khốn khiếp."
Lại không có cơ hội thay đổi hoàn toàn.
"Anh Nhâm Tường, anh đừng nói như vậy, anh là người đối với em tốt nhất trong tất cả nam sinh, đối với em tốt hơn bạn trai cũ."
Anh ngồi gần cô, chìa tay ra dịu dàng sửa lại vạt áo của cô một chút, kéo khóa kéo áo khoác của cô hết mức, lại phủi nếp nhăn cổ áo cô.
Giọng anh hơi đắng chát: "Sau này quen với đứa con trai khác, bọn họ cũng sẽ đối tốt với em."
Một đóa hoa yêu kiều như vậy, ai có thể không hết lòng yêu thương chứ, nhưng anh lại... không xứng.
Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, anh đứng lên duỗi người, thu lại tất cả vẻ u sầu.
"Đi thôi, đưa em trở về trường." Khóe miệng anh cong lên tạo thành nụ cười mỉm, trước sau như một là ánh mặt trời.
Hạ Thiên sau khi xuống lầu tạm biệt Lục Mạn Mạn, thì lên xe Nhâm Tường.
Đến dưới lầu ký túc, Hạ Thiên cởi dây an toàn ra, hơi có chút không nỡ nhìn về phía anh: "Vậy em lên."
"Cái đó..."
Nhâm Tường gọi cô lại: "Sau này nếu có nam sinh xấu ức hiếp em, cứ nói với anh Nhâm Tường, không cần biết là ai, anh sẽ dùng nắm đấm dạy hắn làm người."
Hạ Thiên gật đầu, xuống xe rời đi, anh đưa mắt nhìn cô biết mất ở đầu hành lang.
Thở dài một tiếng, quá không yên lòng mà, cô gái nhỏ như Hạ Thiên, đơn thuần dễ dụ, nhất là đàn ông cặn bã.
Nhất là đàn ông cặn bã như anh vậy.
Đôi lời tâm tình của editor: Nghiệp quật bạn Tường đây mà =))