Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 56: Tắm rửa



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Puny

Sau khi màn đêm buông xuống, vùng núi doanh khu gió lạnh thổi vù vù, cây cỏ rừng nhiệt đới thỉnh thoảng truyền tới tiếng côn trùng kêu.

Một ngọn đèn đêm công suất cao, chiếu sáng cả bãi tập doanh khu.

Sau tiếng còi, các đội viên nhanh chóng chỉnh đốn đội ngũ tập hợp, trên bãi tập chia làm nhiều khối đậu hủ đội hình sát cánh nhau [1], một tổ đội hình chừng ba mươi đội viên, thống nhất mặc quân trang màu xanh lá ngụy trạng.

[1] Đây là kiểu đội hình:



Trong đội ngũ, có không ít gương mặt Lục Mạn Mạn rất quen thuộc, không ít là tuyển thủ nổi tiếng trong nước, cô gặp được trong cuộc thi CRLC, vô cùng quen mặt.

Toàn bộ đội hình, nam sinh có bốn nhóm, nữ sinh một hàng. Lục Mạn Mạn và các nữ sinh đứng ở hàng cuối cùng.

Huấn luyện viên là một người đàn ông trung niên ước chừng ba mươi tuổi, anh chắp tay sau lưng đi tới bãi tập, mặt mũi anh tuấn, khí chất lạnh cứng rắn. Tay áo vén đến chỗ khuỷu tay, lộ ra làn da ngăm đen quanh năm dầm mưa dãi nắng.

Anh hô mấy hiệu lệnh nghiêm nghỉ, chỉnh đốn chiến đội: "Chào mọi người, tôi là cố vấn của các bạn một tháng này, các bạn có thể gọi tôi là huấn luyện viên Lưu!"

"Một tháng tiếp theo, do tôi cùng những huấn luyện viên khác tiến hành huấn luyện với các bạn, bây giờ tôi nói trước quy định nơi này một chút."

"Doanh khu chúng ta thực hiện quản lý quân sự hóa, tôi mặc kệ các bạn là ai, trước đây có tiếng tăm bao lớn, bao nhiêu người hâm mộ, nhưng đã ở chỗ này, phải phục tùng vô điều kiện quân lệnh! Phục tùng mệnh lệnh của tôi! Tiếp theo điểm số!"

"1, 2, 3,... 42, 43, 44."

"Số các bạn điểm số, bây giờ chính là số thứ tự của các bạn."

"Thời gian một tháng huấn luyện này, chia làm hai giai đọan, giai đoạn thứ nhất là huấn luyện thể năng dã ngoại, thời gian này mệt mỏi khổ nhất, nhưng tôi tin các bạn đều có thể kiên trì! Phải kiên trì!"

"Giai đoạn thứ hai là đối chiến, chia nhóm nhỏ huấn luyện thực chiến, đi vào rừng rậm bắt đầu chiến dịch sinh tồn kéo dài nhiều ngày, các bạn phải sống sót trong rừng rậm nguyên sơ, sống đến cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ!"

Trong đội ngũ có rất nhiều người trẻ tuổi lính mới chưa tham gia cắm trại huấn luyện quân sự, đùa giỡn gọi anh ấy một tiếng "Lưu sir", kết quả bị anh ấy xách đi phạt làm hai trăm cái hít đất.

Đó là Lập Uy.

"Nơi này là Đại Lục, đừng gọi tôi sir này sir nọ, có nghe thấy không!"

"Nghe thấy!"

Lục Mạn Mạn kéo thấp vành nón, che kín gương mặt đỏ bừng, nói khẽ với Trình Ngộ: "Anh ta sao hung dữ như vậy chứ."

Cho dù là mời quân nhân tới đốc chiến, hướng dẫn huấn luyện, cũng không cần phải hung dữ vậy. Nhưng mà nhìn mọi người xung quanh, hình như rất thích ứng.

Trình Ngộ thì thầm với Lục Mạn Mạn: "Trước kia ở Mỹ không có tham gia huấn luyện dã chiến sao?"

"Đã tham gia, nhưng mà huấn luyện viên sẽ không hung dữ như vậy, đều rất thân thiện."

Trình Ngộ cười nói: "Quân huấn của Trung Quốc thoáng một chút."

"Nữ sinh số 38!"

Trình Ngộ vội vàng ưỡn ngực hóp bụng đứng thẳng.

"Cô cùng số 39 nói gì! Trước mặt tất cả mọi người, lặp lại lần nữa."

Trình Ngộ hô lớn: "Báo cáo huấn luyện viên, em sai rồi!"

Huấn luyện viên Lưu nhẫn nại, hung dữ nói: "Tôi hỏi chính là, cô đã nói gì với số 39, không phải hỏi cô sai hay không sai!"

Trình Ngộ cau mày, quyết định chắc chắn, cao giọng hô: "Em nói, quân huấn của Trung Quốc thoáng một chút!"

Lời vừa nói ra, trong đội ngũ truyền tới một trận cười.

"Không cho phép!"

Huấn luyện viên quát lớn, người xung quanh vội vàng không lên tiếng.

"Số 38, bước ra khỏi hàng!"

Trình Ngộ bước ra khỏi hàng.

"Quân huấn của Trung Quốc thoáng một chút đúng không, vậy cho cô làm mẫu, tại chỗ chuẩn bị, 100 cái hít đất!"

Lục Mạn Mạn vội vàng lên tiếng: "Huấn luyện viên!"

Huấn luyện viên trừng mắt tức giận nói: "Nói chuyện báo cáo!"

"Báo cáo huấn luyện viên, em xin giúp cậu ấy chia sẻ 50 cái!"

"Lý do!"

"Chúng em đều nói chuyện, phải phạt thì phạt cùng nhau."

Huấn luyện viên Lưu vặn cổ, sắc mặt u ám: "Cậy anh hùng đúng không, tình đồng đội đúng không, mỗi người thêm hai trăm cái, làm không xong, không cho phép ngủ."

Lục Mạn Mạn còn muốn tranh chấp, Trình Ngộ lập tức kéo cô, hai người ngoan ngoãn nằm xuống hít đất.

Huân luyện viên Lưu nhìn đồng hồ một chút, nói với mọi người: "Chiến đấu tắm, nữ sinh mười lăm phút, nam sinh mười phút."

Toàn thể các đội viên giải tán, chạy như tổ ong tới phòng tắm công cộng. Chỉ có hai người Lục Mạn Mạn và Trình Ngộ nằm trên đất từng cái từng cái hít đất.

Lục Mạn Mạn làm rất dễ dàng, dù sao trước đây thường xuyên huấn luyện, nhưng mà cái này đối với Trình Ngộ mà nói thì rất khó khăn. Cô bắt đầu huấn luyện thể năng không lâu, hôm nay lại say xe, rất nhanh cũng có chút không chịu được, nhưng vẫn còn cắn răng kiên trì.

Các nam sinh tắm xong đi ra, cầm chậu đi qua thao trường, tò mò ngừng chân ngắm nhìn.

"Hai trăm cái hít đất thôi mà, cái này thì có gì không được."

"Người ta là nữ sinh, cho rằng ai cũng giống như cậu, cường trắng như đầu trâu sao."

"M4 thoạt nhìn còn tạm được, nhưng đồng đội của cô ấy rõ ràng không chịu được."

Có người tốt bụng nhắc nhở: "Đừng gượng chống, coi chừng tổn thương cơ bắp."

Lục Mạn Mạn nghiêng đầu nhìn lại, cả khuôn mặt Trình Ngộ đỏ bừng, cánh tay đang run rẩy, tiếng hít thở lực kiệt, vẫn còn gượng chống đẩy, không có ngã xuống.

Cô ấy là đồng đội của W, trước mặt nhiều người như vậy, cô ấy quyết không thể kéo chân sau của cô!

Lục Mạn Mạn gầm nhẹ: "Báo cáo huấn luyện viên, em xin giúp số 38 hoàn thành hít đất!"

Huấn luyện viên Lưu ôm tay đứng bên cạnh, khí định thần nhàn nói: "Không cho phép."

"Báo cáo huấn luyện viên, xin lại lần nữa!"

"Không cho phép, nói nữa cô thêm năm mươi cái!"

Lục Mạn Mạn không thuận theo không buông ta: "Báo cáo huấn luyện viên, xin lại lần nữa."

"Thêm một trăm cái!"

"Báo cáo huấn luyện viên, xin lại lần nữa..."

"Một trăm năm mươi cái!"

"Báo cáo huấn luyện viên, xin lại lần nữa..."

Nguyên Tu cầm thùng nước, trữ nước bên cạnh bồn rửa, nghe xa xa trong bãi tập, cô tê tâm liệt phế "Báo cáo huấn luyện viên".

Tay anh dừng một chút, ngay sau đó vặn chặt ống nước, mí mắt cũng không nhấc lên.

Gió đêm mang theo cảm giác lạnh lẽo, mồ hôi chảy ra bề mặt da nhanh chóng bốc hơi đi.

Trình Ngộ thấp giọng ngăn cản Lục Mạn Mạn: "Đừng nói nữa."

Lục Mạn Mạn cắn răng, tăng tần số hít đất nhanh hơn.

Huấn luyện viên Lưu nhìn Lục Mạn Mạn, cau mày nói: "Cho phép số 38 nghỉ ngơi một lát, số 39 tiếp tục, không được ngừng."

Trình Ngộ nặng nề ngồi phịch trên cỏ, há to mồm kịch liệt thở dốc, cảm giác toàn bộ phổi đều muốn nổ tung, giờ phút này cũng không để ý hình tượng cái gì, nằm trên cỏ, toàn thân như nhũn ra, đầu óc ngẩn ra.

Lục Mạn Mạn đã làm được 120 cái, không có chút ý tứ dừng lại thở dốc, huấn luyện viên Lưu nhìn ánh mắt cô, mang theo mấy phần ý tán thưởng.

Rất khó có được nữ sinh có thể làm loại trình độ này.

"Số 39, có thể được không?"

"Có thể!"

"Tiếp tục!"

Lục Mạn Mạn cắn răng tiếp tục, Trình Ngộ sau khi nghỉ ngơi xong, lập tức nằm xuống, hít đất phần mình cho xong.

Thấy tư thế hoàn toàn là liều mạng của M4, nam sinh xem náo nhiệt không có ai nói khảy sau lưng, M4 nào giống như một cô gái, mẹ nó còn kiên cường hơn đàn ông! Liều mạng như vậy, khó trách trước kia trong CRLC lại có thể đánh ra chiến tích như vậy, câu lạc bộ chuyên nghiệp cũng nguyện ý vì cô mà mở một chiến đội.

Qúa mẹ nó có thể rồi.

Bầu trời đêm sâu xa, những vì sao vụt tắt, các nam sinh tụ năm tụ ba dần dần giải tán.

Huấn luyện viên Lưu nhìn thời gian trên đồng hồ, hô: "Ngừng!"

Lục Mạn Mạn cùng Trình Ngộ đồng thời nằm trên đất, đầu óc đã hoàn toàn trống trải, toàn thân bủn rủn vô lực.

Huấn luyện viên Lưu nói: "Số 39, bây giờ biết cái gì là quân huấn Trung Quốc chưa?"

"Báo cáo huấn luyện viên, biết." Lục Mạn Mạn bây giờ đã không nói nổi, giọng khàn khàn.

"Về ngủ, giải tán!"

Bóng dáng huấn luyện viên Lưu bị đèn đường kéo dài, biến mất ở góc đông nam bãi tập.

Lục Mạn Mạn kiên cường chống người đứng lên, rồi lập tức đỡ Trình Ngộ dậy, hai cô gái khập khễnh đi tới khu nhà tập thể.

Lúc này tắm rửa khẳng định là không thể, trong rừng hạn chế cung ứng nước nóng, đúng như lời huấn luyện viên Lưu vừa nói, chiến đấu tắm, mười lăm phút giải quyết.

Lục Mạn Mạn uể oải nói: "Nước lạnh à, cũng không thể không tắm."

"Không được, sẽ cảm mạo." Trình Ngộ lắc đầu: "Ở chỗ này mà bị bệnh, lấy thuộc tính biến thái loại S của Lưu sir, còn có thể để cho cậu xin nghỉ bệnh sao?"

Lục Mạn Mạn đưa tay kéo cổ áo mình, ngửi một cái.

Trình Ngộ ghét bỏ cô: "Mùi vị như thế nào."

"Mất hồn."

Trình Ngộ đành chịu: "Nhịn một chút đi, chịu đựng đến thời điểm này ngày mai, là có thể tắm."

"Tôi tối nay khẳng định không ngủ được."

"Xì xì."

Trong bóng mờ đèn đường tòa nhà đối diện, Nhâm Tường dùng tay ra hiệu mật hiệu cho hai cô, tỏ ý bảo các cô tới.

Lục Mạn Mạn cùng Trình Ngộ hai mắt nhìn nhau một cái, vội vàng đi theo.

Phòng tắm của doanh khu rất là đơn sơ, phòng xây bằng gạch, nam nữ như nhau. A Hoành và Cố Chiết Phong mỗi người xách hai thùng nước nóng hầm hập, đặt ở cửa: "Lúc nãy tắm, đội trưởng phân phó cho các cậu đấy, bây giờ còn có chút ấm, tốt hơn là tắm nước lạnh."

"A!" Lục Mạn Mạn kinh ngạc vui mừng kêu một tiếng: "Cám ơn đồng đội!"

A Hoành cười một tiếng: "Khách khí cái gì, đều cùng một câu lạc bộ, chăm sóc lẫn nhau, nên làm."

Nguyên Tu đút tay trong túi, nghiêng nghiêng dựa bên tường, cau mày nhìn về phía Lục Mạn Mạn.

Cái mũ quân đội màu xanh lá đội lệch trên đầu cô, đuôi ngựa buông lỏng thấp thấp ở phía sau, dưới ánh sáng yếu ớt ấm áp, khuôn mặt trứng ngỗng của cô đặc biệt đỏ ửng sau khi vận động.

Anh muốn giúp cô vén sợi tóc mai đang rủ xuống lên tai, nhưng mà cuối cùng không nhúc nhích, chỉ nói:"Không lề mề, nước sẽ nguội lạnh."

Trình Ngộ lo lắng hỏi: "Bị huấn luyện viên phát hiện có thể bị phạt hay không."

"Vào đi thôi, chúng tôi giúp các cậu trông chừng." Nhâm Tường nói: "Cho dù thật sự chịu phát, cũng ngủ ngon hơn so với cả người đầy mồ hôi."

Thật ấm lòng mà.

Lục Mạn Mạn có chút không biết ngượng, lề mà lề mề đi tới bên người Nguyên Tu, hé miệng cười yếu ớt: "Đội trưởng đội bạn, đại ân không lời nào cảm tạ hết được!"

Nguyên Tu rốt cuộc đã được như nguyện, đưa tay vén sợi tóc mai ra sau tai: "Mau đi đi."

"Ừ."

Nhìn bóng lưng cô, Nguyên Tu cảm giác đã rất lâu không có nghe cô gọi Tu Tu rồi, tiếng xưng hô "Đội trưởng đội bạn" này, lúc nào phải sửa một chút.

Phòng tắm nữ, Trình Ngộ cởi quần áo, nói với Lục Mạn Mạn: "Tôi giúp cậu tắm, cậu giúp tôi tắm."

Lục Mạn Mạn nhăn nhăn nhó nhó, còn rất ngượng ngùng: "Phải cởi quần áo sao?"

Trình Ngộ không nói: "Nhà cậu tắm không cởi quần áo sao?"

Cô vội vàng che ngực: "Như vậy à, còn chưa cởi hết cho người khác xem."

Trình Ngộ tiến lên một bước trực tiếp lột quần áo của cô: "Tiểu khả ái, chị đây giúp em tắm rửa."

"Không muốn không muốn! A! Lưu manh đùa bỡn cậu!"

Nghe phòng tắm nữ truyền tới tiếng thét chói tai của Lục Mạn Mạn, Nhâm Tường khó khăn nuốt nước miếng: "Con gái... đều tắm như vậy sao?"

Vẻ mặt A Hoành cũng đờ ra: "Còn không muốn không muốn nữa."

Cố Chiết Phong ôm mặt, chạy đến bãi tập bên cạnh, nói đi hóng mát.

Ánh sáng phòng tắm tối, Trình Ngộ cởi quần áo ra, dùng khăn lông lau chùi thân thể mình: "Đội trưởng nhà cậu vẫn còn ở bên ngoài trông coi, đừng kỳ kèo để bị phát hiện thì mọi người cùng nhau chịu phạt."

Trong tiếng nước chảy ào ào, Lục Mạn Mạn xoay người, cửa sổ bên trần nhà vừa đúng lúc vẽ ra vầng trăng khuyết, cơ thể Trình Ngộ rất đẹp, ánh trăng sáng vằng vặc rọi xuống từng đường nét.

Phụ nữ mà.

Lục Mạn Mạn thấy cô ấy tự nhiên như vậy, cô rốt cuộc cũng vượt qua chướng ngại tâm lý, lề mà lề mề cởi quần áo ra, cùng Trình Ngộ "thẳng thắng thành khẩn đối lập nhau".

Cô quay lưng lại, để cho Trình Ngộ tưới nước chà lưng cho cô: "Cảm giác là lạ."

"Cậu không cùng người khác tắm sao?"

Lục Mạn Mạn lắc đầu: "Trong nhà chỉ hai có ba ba, từ nhỏ luôn chỉ có một mình."

Trình Ngộ giật mình nhớ tới, W không có mẹ, cô ấy cười nói: "Vậy bây giờ cậu phải thích ứng cảm giác mọi người cùng nhau tắm một chút.""

Lục Mạn Mạn hoảng sợ: "Không muốn không muốn! Tôi không muốn cùng mọi người tắm, đáng sợ! A, cậu đừng sờ loạn!"

Trình Ngộ khoác khăn lông lên trên bả vai cô, đi tới trước mặt cô, từ trên xuống dưới, cẩn thận nhìn kỹ cơ thể cô: "Ừ..."

Lục Mạn Mạn ôm ngực, trước nay chưa từng sợ hãi, dù là rừng súng mưa đạn, cô cũng không sợ như vậy, không có mặc quần áo, rất mong manh.

Cả hàm răng của cô cũng run rẩy: "Làm... làm gì, so vóc dáng sao?"

Trình Ngộ vỗ vỗ mông cô một cái, ba ba, cô ấy cười nói: "Của cậu bằng phẳng vậy, còn muốn so vóc dáng sao?"

Lục Mạn Mạn lập tức phản bản: "Tiểu tỷ tỷ có eo có mông, chỗ ấy đâu bằng phẳng!"

"Ngực đâu, không có ngực cậu cũng đừng khoe khoang."

"Sẽ có! Có bạn trai, thì có ngực!"

"Thật đúng là trông cậy vào bạn trai giúp cậu trổ mã lần hai?" Trình Ngộ khinh bỉ nói: "Vậy cậu phải tìm một người bạn trai có tốc độ tay như đội trưởng đội bạn."

"Vậy tôi còn không bằng trực tiếp tìm đội trưởng đội bạn, phát thiện tâm giúp đỡ một chút."

Trong phòng tắm lại là một trận hi hi ha ha, hoàn toàn quên mất ngoài cửa còn mấy người đàn ông đứng.

Nguyên Tu rõ ràng lúng túng, nhưng vẫn còn cố làm bộ bình tĩnh đút tay vào túi quần tìm thuốc lá, giật mình nhớ tới, thuốc lá của anh đã bị thu rồi.

Nhâm Tường trợn to hai mắt, sợ hãi nhìn về phía tay của Nguyên Tu.

Da mu bàn tay mịn màng trắng nõn, đường gân rõ ràng, đầu ngón tay thon dài.

Nguyên Tu bình tĩnh nói: "Không phục thì luyện tháo súng đi."

Teddy nhất định là rất không phục rồi, tốc độ tay anh ta nhanh, nhưng nói về kỹ năng giúp nữ sinh trổ mã lần thứ hai, tốc độ nhanh thì có cái rắm dùng!

Mà A Hoành tự giác lấy tay bịt kín lỗ tai.

Phi lễ chớ nghe.

Đôi lời tâm tình của editor: Bạn Mạn Mạn nhớ những lời mình nói đó nha, đến lúc người ta làm thiệt bạn đừng có mà ngại đó =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.