Nhiệt độ đầu mùa hè dần dần trở nên oi bức và ẩm thấp, trong không khí phảng phất một tần sương mù nóng lờ mờ, bám vào da, nhơn nhớt.
Bên ngoài cửa sau của trường, quán rượu nhỏ Thanh Ba, vắng vẻ lịch sự tao nhã, trên sân khấu có ca sĩ ở quán khẽ khảy đàn ghita, lẩm nhẩm như đọc như hát bài ca dao nhỏ.
Quầy rượu được bao phủ trong một tầng sắc thái buồn ngủ.
Trình Ngộ một mình ngồi ở nơi hẻo lánh, trong tay cầm ly đế cao, trong đầu gạt không đi vẻ mặt khôi ngô ngượng ngùng của cậu bé lớn Cố Chiết Phong.
Là vì bình thường ở chung quá không kiêng dè gì sao, cô thật sự xem cậu là em trai.
Cái hôn rơi ngay bên gò má trái cô kia, ngắn ngủi như thoi đưa, nhưng mà cái phần cảm giác kia lại cứ quanh quẩn trong lòng, kéo dài như núi cao sông dài.
Tất cả đều rõ ràng, người con trai này thích cô.
Khóe miệng cô lướt qua một nụ cười mỉm, nhưng mà tuyệt đối không phải nụ cười mỉm của thiếu nữ thẹn thùng nhát gan, mà là nụ cười mang theo một chút bao dung và yêu thương của người mẹ, mặc dù tuổi tác hai người thật ra là xấp xỉ, nhưng mà Trình Ngộ cảm thấy tuổi tâm lý của cô tuyệt đối hơn hẳn Cố Chiết Phong.
Cô đương nhiên đã từng nghĩ đến chồng mình, sẽ là bộ dáng như thế nào, vô luận là đàn ông thành thục công việc làm ăn hay là chàng trai lớn dưới ánh mặt trời, cũng tuyệt đối không phải bộ dáng và cảm giác của Cố Chiết Phong.
Cô có lẽ sẽ không nói yêu đương với nam sinh so với mình vẫn chưa trưởng thành.
Từ nhỏ đến lớn, đều là cô chăm sóc người khác, chăm sóc em trai, thậm chí có lúc còn phải chăm sóc cha mẹ tham lam của mình, hiện tại cô thật vất vả mới giãy giụa ra khỏi nhà tù gia đình, nên cô không muốn lại tìm một người bạn trai nhỏ để chăm sóc.
Cô càng hy vọng có thể có một người đàn ông thành thục tới chăm sóc cô, không cần anh ấy có sức mạnh kinh tế hùng hậu bao nhiêu, nhưng mà nhất định phải biết chăm sóc hiểu chuyện, sẽ yêu thương cô.
Nhìn thế nào, thì Cố Chiết Phong cũng không phải là người yêu của cô.
Trình Ngộ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, có lẽ tiểu tử chỉ là ý nghĩ nông nổi, vẫn là nói rõ ràng với cậu ấy.
Trình Ngộ sờ túi xách của mình, phát hiện điện thoại vẫn còn ở chỗ Hạ Thiên.
Được, buổi tối hôm nay nhất định ở một mình, mượn rượu giải sầu, tâm sự thiếu nữ dào dạt, à, là tâm sự bà cô.
***
Điện thoại di động của Trình Ngộ ở trong túi xách rung lên thật lâu, Hạ Thiên hoàn toàn không chú ý tới, cô vội vàng trở về phòng thay một cái váy trắng tươi mát, sau đó trang điểm nhẹ cho mình, ra cổng trường đợi Nhâm Tường từ sớm.
Cô đến sớm nửa tiếng, đến nhưng lại phát hiện Nhâm Tường đã sớm chờ ở chỗ đó.
Thấy cô, Nhâm Tường sãi bước đi tới chỗ cô.
"Hôm nay hoàn thành nhiệm vụ học tập sao?"
"Không có." Hạ Thiên thành thật trả lời.
"Vậy, anh cùng em đi lên tự học?" Thái độ của Nhâm Tường rất chân thành, dù sao chỉ cần cùng cô, anh làm gì đều ok, cho dù ở bên cạnh cô chán đến chết ngắm nhìn cô, cũng là sự hưởng thụ cực lớn.
Dĩ nhiên Hạ Thiên không như vậy, rõ ràng là hẹn gặp, ai lại muốn hẹn đến thư viện chứ.
"Tối nay cuối tuần chiếu phim 《 xuân quang xạ tiết 》[1] có ca ca, em muốn đi xem."
[1] Xuân quang xạ tiết (春光乍泄) là một bộ phim của điện ảnh Hồng Kông phát hành năm 1997. Đạo diễn phim là Vương Gia Vệ, với diễn viên chính là hai ngôi sao hàng đầu của điện ảnh châu Á là Lương Triều Vỹ và Trương Quốc Vinh.
"Không thành vấn đề." Nhâm Tường sảng khoái trả lời.
Phòng chiếu cuối tuần là rạp chiếu phim của trường, do hội học sinh tiếp quản, vé vào cổng hai đồng, vào nửa đêm cuối tuần sẽ mở một bộ phim văn học kích thích mọi người buồn ngủ. đây ngược lại không phải là thật sự xem phim điện ảnh, mà là cảm thụ một loại không khí mơ hồ nửa mê nửa tỉnh, rất thú vị.
Hạ Thiên đã đến xem phim điện ảnh cuối tuần một lần, bởi vì là nửa đêm, nên người xem thật sự rất ít, hơn nữa hầu hết trong số họ đều là cặp đôi, đông một nhóm, tây một nhóm, trong phim văn học nghệ thuật có đủ các cảnh cảm xúc mãnh liệt, mà chiếu trong phòng chiếu phim, lại càng xót xa triền miên.
Hạ Thiên đã đến một mình một lần, cũng không dám đi lại.
Cho dù trái tim lớn như cô, cũng thật cảm thấy loại địa phương này mà đi một mình, quả thực là bị tổn thương không dậy nổi.
Hôm nay cô dẫn Nhâm Tường cùng đi, không biết sẽ là tình cảnh như thế nào.
Phòng chiếu phim là do trường học xây lại phòng học đa năng mà thành, hai người trong hội sinh viên sẽ đứng ngoài cửa thu vé vào cửa.
Có lẽ là vì kỳ thi cuối kỳ sắp đến gần, nguyên do nước tới chân mới nhảy nên các sinh viên đều bắt đầu học, phòng chiếu lớn như vậy, hôm nay lại không quá sáu người.
Nhâm Tường và Hạ Thiên ngồi ở vị trí hàng cuối cùng phòng học ẩn nấp, Nhâm Tường còn ôm một hộp bắp rang, sau khi ngồi xuống thì phát hiện, xung quanh mình thật sự quá yên tĩnh, âm thanh giòn vang bộp bộp của bắp rang, sẽ quấy nhiễu bầu không khí cờ bay lười biếng.
Vì vậy anh để hộp bắp rang sang bên cạnh.
Ánh đèn tắt, phim bắt đầu.
Mở màn là cảnh kích thích giữa Trương Quốc Vinh và Lương Triều Vĩ khiến cho Nhâm Tường thiếu chút nữa nói mẹ nó, Hạ Thiên vội vàng che miệng anh.
Mẹ! Đây là phim điện ảnh gì! Đàn ông và đàn ông, đây cũng quá...
Nhâm Tường sợ hãi nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên thấp giọng hỏi: "Anh chưa có xem qua 《 xuân quang xạ tiết 》sao?"
Nhâm Tường lắc đầu, anh dĩ nhiên chưa xem qua, anh là thẳng nam trăm phần trăm, anh sao có thể xem loại phim điện ảnh này!
Hạ Thiên bình tĩnh nói: "Đây là phim văn học nghệ thuật, không phải như anh nghĩ."
Văn học nghệ thuật, được rồi, văn học nghệ thuật... Lần này chỉ thử xem, hoàn toàn không văn học nghệ thuật.
Nhưng mà cũng may, cảnh mở đầu không kéo dài lâu, bộ phim đã chuyển tình tiết bình thường, Nhâm Tường cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tiết tấu chậm rãi cũng không khiến cho Nhâm Tường nhập tâm vào nội dung, anh là thế hệ từ nhỏ đã ôm bỏng ngô xem phim Hollywood mà lớn lên, thật sự không thưởng thức nổi loại cấp bậc điện ảnh văn học nghệ thuật "nhàm chán" này.
Nhưng mà Hạ Thiên chuyên tâm như vậy, Nhâm Tường cảm thấy, mặc dù xem không vào, anh cũng phải cùng cô xem tiếp, không chỉ phải xem tiếp, anh còn phải thảo luận tình tiết với cô, trên mạng Súp gà cho tâm hồn [2] không phải đã nói sao, con gái không chỉ muốn tìm một người có thể cùng cô ấy xem phim, còn muốn tìm một người bạn đời sau khi xem xong, có thể cùng cô ấy thảo luận tình tiết và ý nghĩa phim, cho đến hết cuộc đời còn lại.
[2] Súp gà cho tâm hồn (心灵鸡汤): Chicken Soup for the Soul là một công ty truyền thông được biết đến với loạt sách Chicken Soup for the Soul. Cuốn sách đầu tiên, giống như hầu hết các tựa sách tiếp theo trong bộ, bao gồm những câu chuyện có thật đầy cảm hứng về cuộc sống của người thường.
Nhâm Tường thật sự muốn cùng cô có một quãng đời còn lại.
Nhâm Tường: "Ôi, người đó là ai, cùng ai là một đôi vậy?"
"Có nữ chính hay không?"
"Em nói bọn họ như vậy, là làm thật hay làm giả?"
Hạ Thiên: "A, em cũng không biết."
"Anh... có thể đừng nói chuyện hay không?"
Nhâm Tường vội vàng không lên tiếng.
Mấy phút sau, cảm xúc của bộ phim bắt đầu nổi lên, một cặp tình nhân ở hàng trước đang sa vào ôm hôn cuồng nhiệt, người nào đó cũng đứng núi này trông núi nọ.
Anh thăm dò di chuyển tay đến bàn tay trên tay vịn của cô, cộc cộc cộc, anh gõ vào mu bàn tay của cô.
Ánh mắt của Hạ Thiên vẫn như cũ nhìn chằm chằm màn hình chiếu phim, tỉnh bơ.
Vì vậy anh nắm chặt tay của cô.
Khoảnh khắc bàn tay ấm áp bao trùM toàn bộ mu bàn tay của cô, trái tim Hạ Thiên thình thịch thình thịch nhảy cỡn lên.
"Hạ Thiên."
"Hả?"
"Anh yêu em."
"!!"
Ngay sau đó anh ôm lấy cô, hoàn toàn không đề phòng, anh ôm cô vào ngực thật chặt, tay vòng bả vai cô, liều mạng giữ người cô hướng vào người, dường như muốn dung nhập vào trong máu thịt của mình.
Đây không phải là cái ôm thông thường, mà là đan xen với bộc lộ dục vọng.
Hạ Thiên bối rối, từng đoàn từng đoàn pháo hoa nổ đùng đùng không dứt trong đầu cô, huyệt thái dương giật giật, thân thể cô mềm thành một bãi bùn, hoàn toàn không có sức lực giãy giụa.
Có lẽ, có lẽ cô căn bản không muốn giãy giụa.
Có lẽ, có lẽ tối nay cô dẫn anh đến xem phim điện ảnh cuối tuần, chính là vì khoảng khắc hiện tại này.
Không cần cô chủ động bước ra một bước này, thậm chí không cần cô mở miệng, Tiểu Teddy của cô sẽ không kiềm chế được mình, cơ thể của anh trái tim của anh, đều là hoàn toàn thuộc về cô, thần phục với cô.
Có lẽ, có lẽ Hạ Thiên đã sớm trầm mê ở bên trong cái cảm giác này, trầm mê trong dục vọng của anh, không thể tự kiềm chế.
Cái ôm đó, không biết kéo dài bao lâu, cô chỉ nhớ đôi môi nóng bỏng của anh điên cuồng hôn mặt cô, tai cô, cổ cô, mỗi một tấc da thịt của cô, đều lưu lại dấu vết mãnh liệt của anh.
Nhưng mà anh không dám đụng vào cánh môi của cô.
Anh hôn cô, đồng thời một lần lại một lần nói ra mình nhớ nhung và mê muội cô, lời âu yếm ngọt ngấy này, cô không có cách nào phân biệt được là chân tình hay giả dối, nhưng mà cô biết, phần dục vọng này là thật, bọn họ đều khát khao lẫn nhau...
Hạ Thiên bắt đầu chủ động ôm anh lại, thậm chí vuốt ve anh, điều này càng làm khơi dậy thêm nhiệt tình của Nhâm Tường, tay anh từ vạt áo của cô thăm dò đi vào.
Hạ Thiên bắt đầu rơi vào thiên đường khoái cảm mãnh liệt nào đó không nói hết.
"Nhâm Tường, chúng ta rời đi đi." Giọng cô run rẩy.
"Được." Anh đang có ý đó.
Ngọn lửa cơ thể đã cháy âm ỉ, hai người vội vàng rời khỏi phòng chiếu phim, phòng chiếu phim cách cổng sau của trường và khách sạn một con đường, còn một đoạn khoảng cách rất dài.
Hai người vội vàng đi trong sân trường yên tĩnh vào lúc nửa đêm cuối tuần.
Gió đêm mùa hè nhẹ lướt qua gò má đỏ ửng của hai người, hơi lạnh.
Bước chân, dần dần thả chậm.
Gió thổi, làm ngọn lửa dục vọng dần dần suy yếu, đại não hỗn loạn mờ mịt khôi phục lý trí lần nữa.
Sau khi đi ra cổng trường học, đi tới bên lề đường, Hạ Thiên đột nhiên dừng bước chân: "Cái đó..."
Nhìn bộ dáng ngập ngừng lại không mở miệng của cô, trong lòng Nhâm Tường đã sáng tỏ, tiểu nha đầu đã hối hận.
Anh đi tới ôm bả vai của cô: "Đi thôi."
"Nhâm Tường..."
"Đưa em về ký túc xá."
Hạ Thiên kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Nhâm Tường thờ ơ nhún nhún vai: "Không có sao, không muốn thì không làm."
"Anh Nhâm Tường..."
Rốt cuộc vẫn gọi tiếng anh lại, trong lòng Nhâm Tường rất thích xưng hô thế này, anh ôm vai cô một lần nữa trở lại sân trường, trên đường, anh rất rộng lượng nói: "Dù sao em chỉ cần biết, cùng anh ở chung một chỗ, không cần phải băn khoăn quá nhiều, cảm giác thoải mái tự tại, thì tốt rồi."
"Ừm..."
"Anh trước kia làm rất nhiều chuyện không tốt, anh biết có lẽ tẩy không sạch, em ghét bỏ, chuyện này rất bình thường."
"Anh cho em một chút thời gian." Dưới tòa ký túc xá, Hạ Thiên nói với anh: "Em thích anh, đây là thật, chẳng qua là còn cần một chút thời gian."
"Em nói gì!" Nhâm Tường không tin vào lỗ tai mình.
"Em nói...em cũng thích anh..."
Hạ Thiên đỏ mặt, nói xong câu này cũng không dám nhìn phản ứng của Nhâm Tường, xoay người chạy vào tòa ký túc xá.
Khóe miệng Nhâm Tường nhếch lên, mặc cho gió đêm nhẹ nhàng thổi, những cơn sóng nhẹ nhàng dao động, trái tim chàng trai trẻ tuổi rạo rục~
"Anh chờ em! Bao lâu cũng chờ!" Tay anh làm bộ dáng khuếch đại âm thanh, hướng tới ký túc nữ hô to: "Anh thích em!"
Ký túc nữ có không ít nữ sinh thò đầu ra từ ban công, cười hì hì đáp lại Nhâm Tường: "Em cũng thích anh!"
Hạ Thiên đứng bên hành lang ánh đèn yếu ớt, dựa lưng vào vách tường, tim đập thình thịch, mặt đỏ tới mang tai.
Cô cúi đầu, cười một tiếng.
Thật là đồ đại ngốc.
***
Cố Chiết Phong cũng không trực tiếp về căn cứ, sau khi lái xe về, cậu một mình đi vòng quanh đường xanh ở khu biệt thự, cứ một vòng lại một vòng.
8294 bước, cậu đứng ở biệt thự, dưới ánh trăng lành lạnh, Trình Ngộ ngồi trên xích đu bên cạnh nhà chó, ngồi một mình.
Tim Cố Chiết Phong đập mạnh, làm bộ không thấy cô, vội vàng vào nhà.
"Tiểu tử."
Cô gọi cậu lại.
Cố Chiết Phong dừng bước chân, hít sâu, tay cậu đút trong túi áo, cúi đầu đi tới xích đu bên cạnh Trình Ngộ, ngồi xuống.
Không dám nhìn cô.
Trình Ngộ nhàn nhạt nói: "Vậy tôi sẽ nói thẳng."
"Tôi hy vọng mỗi một quyết định của chị, đều có thể thận trọng." Cố Chiết Phong cúi đầu, khàn giọng nhấn mạnh: "Thận trọng."
Trình Ngộ nhíu mày nhìn cậu, tiểu tử khom người ôm đầu mình, đầu ngón tay cuốn sợi tóc trên trán, thoạt nhìn gánh nặng tư tưởng rất nặng mà, còn nói cô thận trọng, hành động vừa nãy của cậu, là thận trọng sao?
"Tôi là người trưởng thành, mỗi một quyết định đều đã suy nghĩ cặn kẽ."
"Cái kia... mời nói."
"Cố Chiết Phong, cậu không thích hợp với tôi."
"Xoẹt" một tiếng, trong lòng giống như có thứ gì, đứt đi.
"Lý...do."
Mặc dù đè nén, nhưng vẫn có thể nghe được, giọng nói của cậu đang run rẩy: "Lý do."
Trình Ngộ muốn mở miệng, Cố Chiết Phong lại nói: "Nếu như bởi vì tôi nhỏ hơn chị, tựa như loại cảm giác tôi không chín chắn này, thì chị không cần nói, tôi không phục, cũng không tiếp nhận."
Không phục, loại chuyện này còn có thể không phục sao, cho là đánh thi đấu sao?
Dựa theo tính tình của Trình Ngộ trước kia, đại khái sẽ không tốn nước miếng với cậu. Những cậu trai trước kia theo đuổi cô, mặc kệ bọn họ khua môi múa mép, không thích chính là không thích, nhìn cũng sẽ không nhìn lâu như vậy.
Nhưng là Cố Chiết Phong.. thì không biết tại sao, trong lòng cô lại không đành lòng.
"Cậu xem, cho dù bây giờ tôi và cậu thảo luận chuyện giữa chúng ta, thì ngay cả đầu cậu cũng không dám ngẩng lên, không dám nhìn mắt tôi."
Rõ ràng còn là bộ dáng của một đứa trẻ.
Không phục, vậy thì kìm nén, chuyện tình cảm, chỉ cần cậu không phục thì có thể thay đổi được sao.
Cố Chiết Phong chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt cậu đã có tơ máu, vành mắt ửng đỏ.
Ánh mắt cậu dao động, là thật sự không dám nhìn mắt của Trình Ngộ.
Có lẽ... gần quê lòng sợ hãi [3].
[3] Nguyên văn câu này là: Cận hương tình khiếp (近乡情更怯), trích từ bài thơ "Qua Hàn Giang của tác giả Tống Chi Vấn, nói về nỗi bất an và lo sợ khi trở lại quê nhà sau nhiều năm xa quê. Ở đây ý chỉ Cố Chiết Phong cảm thấy bồi hồi khi đứng cạnh Trình Ngộ.
Bé Cưng ở bên cạnh ngáp một cái, đêm đã khuya, Trình Ngộ không muốn kéo dài thời gian, nói thẳng: "Cậu không phải kiểu tôi thích."
"Chị thích kiểu gì?"
Thích kiểu gì, cậu có thể biến thành kiểu đó, cậu rất thông minh, cậu đều có thể làm được...
"Thay đổi thì không phải là cậu."
"Không có sao, tôi không quan tâm." Cậu rất chắc chắn.
Cái gì cũng có thể thay đổi, nhưng mà tôi thích trái tim chị sẽ không thay đổi, những thứ khác, tôi không quan tâm.
Trình Ngộ ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời đêm, tối nay... ánh trăng thật đẹp.
Trái tim cô đột ngột bị lời bày tỏ của Cố Chiết Phong đâm, một trái tim thuần khiết không tỳ vết như vậy, đặt ở trước mặt cô, muốn kiên quyết từ chối thật sự có chút không nỡ.
Nhưng mà...
"Cố Chiết Phong, tôi nói cậu không thích hợp với tôi, không phải tùy tiện tìm cớ bào chữa."
"Cậu có thể không hiểu rõ về gia đình của tôi, tất cả những thứ tôi đã trải qua trong quá khứ, mặc dù tôi rất không muốn đem bọn họ ra để cân nhắc đời sống tình cảm của tôi, nhưng mà chính là vì một gia đình hạnh phúc đã tạo ra một Cố Chiết Phong ưu tú như vậy, một gia đình bất hạnh cũng đã tạo ra một Trình Ngộ bây giờ, cho nên tôi càng rõ ràng hơn, tôi cần một kiểu đàn ông để sưởi ấm và bảo vệ tôi, cùng tôi sống quãng đời còn lại, mà người đó, không phải cậu."
Sau khi Trình Ngộ nói xong tất cả, cũng không nhìn mặt của Cố Chiết Phong, xoay người rời đi.
Đôi lời tâm tình của editor: Ôi, một chương mà 1 cặp thì tiến triển tốt lên, 1 cặp lại chững lại như thế này. Bé Phong của tui đau lòng chết mất:((( Nhưng thật ra với hoàn cảnh gia đình của Trình Ngộ thì bé Phong đúng là có hơi không hợp thật.:((((