Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 91: Tốc Độ Tay Quá Chậm



Cánh hoa hồng, hồ nước kiều diễm, hai người dây dưa cả một tiếng, Nguyên Tu tới hai lần, Lục Mạn Mạn bị anh làm cho phần eo bủn rủn khó chịu.

Cô vừa mới ra cửa không bao lâu, Cố Chiết Phong liền đẩy cửa vào: “Oa, vừa nãy thấy dáng đi vịn tường của đội trưởng đội bạn, giống như con vịt.”

Lúc đó Nguyên Tu đang mặc quần đùi, chuẩn bị đổi nước cho bể nước nóng, nghe vậy, thờ ơ nói: “Cô ấy làm sao.”

“Cô ấy nói ngâm suối nước nóng không cẩn thận ngã lộn nhào.”

“Oh…”

“Vì vậy em tàn nhẫn chế nhạo một trận.”

“…”

Nguyên Tu nhếch miệng.

Cố Chiết Phong vui vẻ đi tới, chỉ suối nước nóng: “Oa, nến, còn có cánh hoa hồng! Đội trưởng thật tri kỷ, biết em muốn ngâm tắm cánh hoa!”

Nguyên Tu dừng một chút, mặt không đổi sắc “Ừ” một tiếng.

Cố Chiết Phong không thể chờ đợi mà cởi quần áo thay quần bơi, Nguyên Tu nói: “Chờ tôi thay nước đã.”

“Không cần, rất sạch mà, còn có cánh hoa này!”

“Vẫn là… thay đi.”

Anh còn chưa kịp ngăn cản, Cố Chiết Phong đã nắm lỗ mũi nhảy vào trong nước, thoải mái mà ngâm nga.

“Đội trưởng cũng xuống đi.”

Nguyên Tu: “…”

Nguyên Tu: “Chính cậu ngâm đi.”

***

Lục Mạn Mạn vô cùng khó khăn trở về phòng, Trình Ngộ cùng Hạ Thiên đang ngồi bên ghế đẩu chia nhau thịt bò khô cùng quà vặt, ăn nồng nhiệt.

Nghe cửa phòng răng rắc mở ra, hai người đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn về Lục Mạn Mạn.

Lục Mạn Mạn gian nan dời bước chân, vịn tường đi vào phòng, trực tiếp ngã xuống giường, ngây ngẩn nhìn trần nhà.

Hạ Thiên nhai thịt bò khô, xong rồi nói: “Cậu bị đánh?”

Trình Ngộ nhìn Lục Mạn Mạn đóng chặt bắp đùi, đôi mắt sắc dâng lên gợn sóng, ý vị sâu xa nói: “Cậu vừa nãy đi tìm Nguyên Tu hả?”

“Ừ.” Lục Mạn Mạn thở dài: “Tôi với anh ấy cùng nhau ngâm suối nước nóng.”‘

Hạ Thiên cuối cùng cũng nhai đứt gân bò, nuốt hoàn toàn: “Anh ấy đánh cậu ở suối nước nóng?”

Trình Ngộ vỗ vỗ ót cô ấy: “W không có bị người ta đánh, W bị người ta lên.”

Hạ Thiên chợt mở to hai mắt, quên mất miếng thịt bò khô trong miệng chưa nuốt xuống, kinh hô: “A a a!”

Thịt bò khô đều bay ra.

“Đúng vậy đúng vậy! Tôi bị người ta lên!” Lục Mạn Mạn ngồi dậy, hạ thân lại là một trận đau nhói, cô “ôi” một tiếng, kẹp chặt bắp đùi.

Hạ Thiên và Trình Ngộ lúc này thật sự hứng thú, vội vàng chạy tới vây quanh mép giường, Hạ Thiên giúp cô bóp bóp chân, Trình Ngộ đút một miếng thịt bò tẩm gia vị vào miệng cô: “Mau nói mau nói, phiên bản đầy đủ của câu chuyện, một chi tiết cũng không được bỏ sót.”

“Các cậu… háo sắc.”

“Chưa thử qua, thì không thể nghe một chút sao.” Trình Ngộ hưng phấn nói: “Mau nói một chút, kích cỡ của đội trưởng nhà cậu, dài rộng cao, ừ, làm mấy lần, mỗi lần bao lâu?”

“…”

Lục Mạn Mạn nhớ lại, nói: “Ánh sáng rất tối, ở trong nước không thấy rõ.”

“Play bể bơi! Qủa thật biết chơi!”

Hạ Thiên hỏi cô: “Sờ qua không? Đại khái cảm giác một chút.”

Lục Mạn Mạn đưa tay ra, bàn tay hơi nắm lại: “Không cầm được.”

Hạ Thiên che mặt thét, Trình Ngộ mới không tin: “Khoa trương, nào có lớn như vậy, cho là trâu đực sao.”

Lục Mạn Mạn lại nắm bàn tay: “Dù sao thì là không có cầm.”

Trình Ngộ cười hắc hắc: “Xem ra đội trưởng rất chăm sóc nha, chiều dài sao?”

“Đừng nói nữa.” Lục Mạn Mạn cau mày: “Căng chật chết tôi, rất khó chịu, kêu anh ấy chậm một chút nhẹ một chút, người này, giống y như chó điên.”

Hạ Thiên nói: “Tôi cảm thấy đây là khoe khoang trần trụi.”

Trình Ngộ liền vội vàng nói:”Trừ đau ra, còn có cảm giác gì? Hả? Sau khi đau nhức qua, hẳn rất thoải mái đi, dù sao loại đàn ông kích cỡ này, cũng không chỉ cù lét đi.”

Lục Mạn Mạn lại không ngừng lắc đầu, tức giận nói: “Không có! Thật chính là đau, đau đến mức tôi muốn ngất đi, anh ấy ngoài miệng nói xin lỗi với tôi, nhưng mà cơ thể lại không cảm thấy xin lỗi một chút nào!”

Trình Ngộ cười nói: “Vậy xem ra Nguyên Tu đội trưởng còn quá trẻ, không có kinh nghiệm không vững vàng.”

Ngay sau đó cô ấy tò mò hỏi Hạ Thiên: “Cậu cùng Teddy chung một chỗ, các cậu cũng có đi.”

Lục Mạn Mạn cũng hứng thú: “Ừ, kích cỡ của Tường chó sao, so so đi.”

Hạ Thiên ngồi xếp bằng trên giường, rất kiêu ngạo nói: “Thời điểm lên dài 17.5, đường kính 4.3.”

“Tôi đi đây, chính xác như vậy.”

“Tôi dùng thước ước đo.”

“…”

Lục Mạn Mạn giơ ngón tay cái lên với cô ấy: “Nữ tử hiếm có.”

Có ai không có việc cầm thước đi đo cái kia của bạn trai chứ!

“Bởi vì tôi phải làm sổ tay, kích cỡ bạn của bạn trai, thời gian, tần suất, cũng phải thu số liệu chính xác nhất, như vậy thuận tiện cho tôi biết rõ tình trạng cơ thể của anh ấy đoạn thời gian gần đây.”

Trình Ngộ khó tin nhìn cô ấy: “Phục cậu.”

Hạ Thiên bình tĩnh nói: “Cố Chiết Phong nói cho tôi biết, cậu ta cũng muốn làm sổ tay, chúng tôi còn trao đổi băng dính với nhãn dán.”

Lục Mạn Mạn hỏi cô ấy: “Cậu với Cố Chiết Phong quan hệ rất tốt nha.”

“Ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ là bạn, bởi vì tôi với cậu ta cũng xem là có thể nói chuyện.”

“Các người đương nhiên có thể nói chuyện rồi, đều là kẻ quái dị.” Trình Ngộ xé một túi hạt dưa ra.

Hạ Thiên nhìn về phía Trình Ngộ: “Cố Chiết Phong nói, tương lai cậu ta có bạn gái, cũng phải đo đo kích cỡ của bạn gái, sau đó ghi chép lại.”

Lục Mạn Mạn sợ hãi kêu: “Các người thật đúng là cái gì cũng trò chuyện à!”

Trình Ngộ tò mò hỏi: “Đo bạn gái như thế nào?”

Hạ Thiên cười híp mắt nhìn về phía cô ấy, ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại, ngoắc ngoắc: “Như vậy, thật sự không được, còn có thể như vậy…”

Tay cô nắm thành nắm đấm.

Trình Ngộ đột nhiên giống như tự suy nghĩ đến chuyện gì không phải, “Cmn” một tiếng, bị dọa đến không nhẹ.

“Cậu kích động như vậy làm gì?”

“Không… không có gì.”



Đêm đó ba cô gái trò chuyện tới đêm khuya, Lục Mạn Mạn cùng Hạ Thiên rúc trong chăn, trao đổi kinh nghiệm phương diện tình dục với bạn trai lẫn nhau. Cuối cùng vẫn là Lục Mạn Mạn bại trước Hạ Thiên.

Các loại tư thế cơ thể các loại mánh khóe của Teddy, căn bản là Nguyên Tu không thể so được, tên kia nóng vội tựa như hòa thượng, chỉ biết liên tiếp đi vào trong.

Hạ Thiên an ủi cơ thể và tâm hồn đều bị tổn thương nặng của Lục Mạn Mạn: Loại chuyện này, nhiều thêm mấy lần sẽ tốt, dù sao con trai đều là tự học.

Hai cô gái chui trong chăn trò chuyện đề tài cấm kỵ, mà Trình Ngộ nằm trên giường của mình, có hai tin nhắn trong điện thoại, một là của Quách Ngang, một cái khác đến từ Cố Chiết Phong.

Khi nãy còn chưa có nói toẹt ra, Quách Ngang có hỏi số của Trình Ngộ, Trình Ngộ nói xong cũng không nghĩ anh ta có thể lập tức nhớ, không nghĩ tới… thật đúng là nhớ.

Quách Ngang: Mới vừa nãy giữa chúng ta có thể có chút hiểu lầm, ngày mai có thời gian trò chuyện không?

Cố Chiết Phong: Đã ngủ chưa?

Trình Ngộ hồi âm cho Quách Ngang là: Được.

Cho dù anh ta mới thăm dò không tôn trọng với cô như vậy, nhưng mà cô vẫn không thể nổi giận với anh ta được, hoàn cảnh lớn lên từ bé, cùng với kinh nghiệm làm việc ở quán bar, đều khiến cho Trình Ngộ không có cách nào giống như Lục Mạn Mạn được, không cố kỵ gì, tùy hứng thoải mái.

Cô không có sức mạnh này, cũng không có người cha mẹ có thể dựa vào, cô chỉ có thể dè dặt, một bước cũng không thể đi sai.

Quách Ngang có lẽ đã xem cô là một người phụ nữ như vậy, cho dù cô tự cảm thấy mình không phải là người như vậy, nhưng cô không thể trách cứ anh ta, giữa nam nữ anh đến tôi đi, không có gì hơn thế.

Nói rõ ràng là được.

Mà cái tin nhắn kia của Cố Chiết Phong, cô chưa trả lời.

Nửa giờ sau, cô đã có chút lờ mờ buồn ngủ, điện thoại ở giường tủ bên cạnh rung một cái.

Cố Chiết Phong: Ngủ ngon.

***

Vào sáng sớm, tại phòng ăn sáng tự chọn.

Lục Mạn Mạn ngáp dài đi tới, cô hết sức cố gắng làm cho mình khôi phục tư thế đi bình thường, không thể để cho các đội viên nhìn ra vấn đề gì, chỉ có thể cố nén chỗ đau hạ thân.

Hôm nay ánh mắt nhìn cô của Nguyên Tu, hoàn toàn thay đổi, ánh mắt dịu dàng thật sự muốn chảy nước, phải biết trước đây hai người mấy câu nói không hợp liền muốn động thủ đánh nhau.

Hôm nay Nguyên Tu hoàn toàn đem Lục Mạn Mạn từ bạn gái ngu ngốc thăng cấp làm lão bà đại nhân.

Đương nhiên, không thể biểu hiện quá rõ ràng, dẫu sao các đội viên đang ăn cơm cùng một bàn.

Lục Mạn Mạn ngồi xuống bên cạnh Nguyên Tu, Nguyên Tu đã sớm thay cô lấy đầy rau cải cùng trái cây vào dĩa cô, sữa bò nóng bốc lên khói trắng bên cạnh, đũa được xếp thật chỉnh tề, sau khi Lục Mạn Mạn ngồi xuống, nói với anh tiếng cám ơn.

Nguyên Tu sờ sờ đầu cô, mắt đầy yêu thương: “Cám ơn cái gì.”

Ánh mắt Trình Ngộ cùng Hạ Thiên nhìn Nguyên Tu rõ ràng không giống lúc trước, sau khi Nguyên Tu chú ý tới, thấp giọng hỏi Lục Mạn Mạn: “Em nói?”

“A?” Cô ngẩng đầu liếc thấy nụ cười mỉm đầy thâm ý của hai cô ấy, vì vậy nói: “Nói.”

Hai người thấp giọng thì thầm, các đội viên không nghe được.

Vì vậy Nguyên Tu lại hỏi: “Chi tiết cũng nói?”

Lục Mạn Mạn chột dạ gật đầu một cái.

Lông mày của Nguyên Tu xiêu vẹo, trên mặt lộ ra vẻ mặt nghi hoặc không hiểu: “Giữa con gái với nhau không giấu nhau cái gì sao?”

“Anh tức giận sao?”

“Tức cái gì, loại chuyện này mà cũng tức giận, vậy em mỗi ngày phải bị anh đánh hơn bảy tám chục lần.”

Nguyên Tu dĩ nhiên không nỡ trách cứ cô, chính mình là đàn ông, hẳn phải rộng lượng chút, đám con gái líu ríu ngủ cùng nhau chỉ thích nói đề tài cấm kỵ, hoàn toàn có thể hiểu, có lúc giữa con trai cũng sẽ nói.

“Đúng rồi.” Nguyên Tu nhớ tới một chuyện quan trọng: “Em chưa nói cho cha biết đi!”

“Còn chưa có, hôm nay sẽ nói cho bọn họ biết.”

“…”

“Làm sao vậy?”

“Đừng nói.”

“A, chuyện lớn như vậy.”

“Lục Mạn Mạn, nghiêm túc cảnh cáo em, không được nói.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nguyên Tu, Lục Mạn Mạn nhún nhún vai nói: “Ồ, vậy em không nói.”

Mấy phút sau, Lục Mạn Mạn lại không nhịn được ghé vào bên tai anh thấp giọng nói: “Lén nói cho anh biết, anh to dài hơn Nhâm Tường.”

Nguyên Tu:…

“Nhưng mà anh không có kỹ thuật giỏi của cậu ta.”

Nguyên Tu bây giờ thật sự có chút muốn đánh người.

***

Ăn điểm tâm xong, mọi người trở về phòng nghỉ ngơi, chờ lát nữa phải đi sông băng hẻm núi du ngoạn.

Rèm cửa trong phòng đóng lại, ánh đèn mờ ảo, Lục Mạn Mạn dính trên giường của Nguyên Tu, anh nằm bên cạnh cô, tay nhẹ nhàng xoa sợi tóc đen nhánh của cô, dịu dàng hỏi cô: “Còn đau không?”

“Anh nói đi.”

“Vậy anh giúp em xoa xoa.”

Lục Mạn Mạn rủ mắt xuống, tay của anh đã theo góc áo của cô duỗi vào.

“Anh xoa ở chỗ nào.”

“Giúp em trổ mã.”

Lục Mạn Mạn nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói: “Tốc độ tay quá chậm, đánh giá kém.”

Khóe miệng Nguyên Tu cong lên nụ cười mỉm: “Sợ em không chịu được.”

Nửa phút đồng hồ sau, Lục Mạn Mạn bắt đầu thét lên cầu xin tha thứ.

“Đừng… dừng tay! Dừng lại… A!”

Cố Chiết Phong đứng ở ngoài cửa phòng, cả người đều nhốn nháo thành một nắm chỉ, anh co cẳng chạy đi, một hơi vọt tới ban công cuối hàng lang.

Giữa ban ngày đấy, thật là đồi phong bại tục!

Mặc dù anh biết bí mật nhỏ của bọn họ, nhưng mà cũng không cần không cố kỵ gì như vậy chứ, cân nhắc qua tâm tình của cẩu độc thân đi!

Cố Chiết Phong vòng qua ban công, lại trông thấy hai người Trình Ngộ cùng Quách Ngang, ngồi trên thảm cỏ cây dù che.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.