Vì Trở Thành Tom Sue Mà Phấn Đấu

Quyển 2 - Chương 14



Chấp niệm của nguyên thân là khiến Sở Gian cả đời bình an trôi chảy, rời xa tra thụ Ninh Vũ Phi, mà chính hắn chỉ cần có thể im lặng nhìn Sở Gian liền thỏa mãn.

Cố Khanh tự nhận bản thân là người rất chuyên nghiệp, nếu hiện tại mình chính là người cá đau khổ này, chỉ lấy thân phận một con cá làm một người đứng xem cho đến chấm dứt cũng không phải là phong cách của hắn.

Sở Gian mua bể cá to chừng bồn tắm lớn, bên trong có đặt vài cọng rong biển sỏi đá, trừ Cố Khanh biến thành bé cá lam thì không có sinh vật loại cá nào khác. Tuy rằng làm cho toàn bộ bể cá có chút trống trải, nhưng lại hợp ý hắn.

Máy ghi hình trong biệt thự đã lắp đặt một hơn tuần lễ, Cố Khanh dự tính thời gian chênh lệch không nhiều.

Con cá vốn đang vẫy đuôi bơi trong bể cá thì trên người dần dần phiêu tán ra một vài chấm sáng lam, từ ít đến nhiều, từ thưa thớt đến dày đặc.

Ánh sáng lam bao phủ toàn bộ bể cá, từ xa nhìn như bao phủ một tầng sương khói màu lam nhạt. Mà trong sương khói bé cá lam vốn đang vui vẻ vẫy đuôi đã biến mất, thay vào đó là một bóng dáng cao gầy nằm sấp ở trên bể cá.

Khôi phục hình thái người cá hai tay Cố Khanh đỡ bể cá thủy tinh nửa người trên dựng lên dựa vào ở trên, mái tóc đen ướt sũng được khoát lên mặt trắc, lộ ra ngũ quan tinh xảo như hàng mỹ nghệ được tạo hình cẩn thận.

Đuôi cá màu lam xinh đẹp nhẹ nhàng vuốt mặt nước, Cố Khanh biểu hiện như một người cá đơn thuần khi bỗng nhiên có thêm thứ gì xa lạ.

Hắn mở to đôi mắt đen bóng ướt át xuyên thấu qua sương khói cẩn thận quan sát hoàn cảnh bốn phía, nhất là vị trí máy ghi hình được lắp đặt không lâu, có thêm thứ đó khiến hắn cảm thấy không yên.

Cố Khanh ở trong bể cá quan sát vài ngày, tuy rằng thứ kỳ quái đó luôn đung đưa chung quanh, nhưng gì cũng không xảy ra, cho nên hẳn là không có nguy hiểm.

Sau khi xác định an toàn, hắn phồng lên can đảm hóa thành hình người. Đuôi cá vỗ nhẹ mặt nước trong chấm sáng chậm rãi biến thành hai chân thẳng thon dài, thân trần không biết khi nào mà phủ lên một bộ áo dài trắng, che khuất □□ kia.

Chậm rãi từ trong nước đứng lên, Cố Khanh cảnh giác nhìn máy ghi hình, thấy thứ đó chỉ là giật giật không phản ứng gì khác liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Vạt áo tay áo dính giọt nước chậm rãi theo đường hoa văn quần áo mà chảy xuống, đợi khi vệt nước trên quần áo biến mất không kém lắm, Cố Khanh từ trong nước nhẹ nhàng nhảy lên, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống sàn, chỉ ở trên sàn nhà lưu lại một bãi nước nho nhỏ.

Sở Gian ngừng thở nhìn chằm chằm bóng người tinh tế thon dài kia, bóng người giữa chấm sáng màu lam kia thoáng động, trái tim Sở Gian cũng chợt nhảy dựng.

Xuyên thấu qua ánh sáng ấy, Sở Gian nhìn thấy bóng người đó nâng tay lên, nhẹ nhàng phất, màu lam chung quanh dần dần tiêu tán, mà thiếu niên tóc đen mặc áo dài trắng thì từ trong ánh sáng chậm rãi hiện ra thân hình, lộ ra khuôn mặt luôn che dấu trong sương mù.

“Là cậu ấy ~” Giữa cổ họng phát ra tiếng nói nhỏ như ngâm, Sở Gian có chút mệt mỏi nằm ngã vào ghế dựa, lại chợt đứng dậy như một người mất nước gặp được nguồn suối sinh mệnh đói khát nhìn chằm chằm bóng người thiếu niên trong hình ảnh.

Trong máy theo dõi, thiếu niên đang kéo bộ áo dài tay rộng như trong giấc mơ của Sở Gian từng bước một thử chậm rãi di động, hai mắt linh động chuyển động đánh giá hoàn cảnh chung quanh, phảng phất chỉ cần xảy ra điều gì dị thường liền sẽ lập tức lùi về.

Thiếu niên mang theo cảnh giác chậm rãi tới gần máy theo dõi được lắp ở góc tường, đến gần quan sát thứ quái dị này, trong mắt đào hoa chứa ánh sáng tò mò.

Một lát sau thiếu niên thò ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, không phản ứng, lại nhẹ nhàng chạm vào chút vẫn không phản ứng, lặp lại vài lần thiếu niên giống như rốt cuộc thả lòng, nở một nụ cười thật tươi với máy theo dõi.

Sở Gian ở trước máy theo dõi bị chấn động ngay mặt chỉ cảm thấy chóp mũi nóng lên, nhưng may mà hắn tự chủ đủ mạnh không có xảy ra hiện tượng chảy máu mũi linh tinh.

Theo lý thuyết một thiếu niên không rõ mặc đồ cổ còn nuôi tóc dài xuất hiện trong biệt thự Sở Gian có khả năng là yêu ma quỷ quái gì đấy, Sở Gian phản ứng đầu tiên hẳn là tìm người đuổi hắn đi.

Nhưng suy nghĩ như vậy Sở Gian thậm chí cũng không có qua, khi nhìn thấy thiếu niên kia trong nháy mắt hắn có một loại cảm giác vốn nên là hắn, nên là như vậy.

Trong bể cá bé cá lam không thấy đâu, thay vào đó là một thiếu niên sinh ra trong ánh sáng lam, Sở Gian có loại cảm giác thiếu niên đuôi cá tóc đen nhìn thấy ở lần rơi xuống biển đó không phải hắn bị ảo giác, thậm chí thiếu niên nhìn thấy trong những cảnh mơ hư ảo sau này, đều là thật.

Sở Gian khóe miệng mang theo ý cười chính mà hắn cũng không có phát hiện tựa như đang xác định lãnh địa, cho thiếu niên vòng vo ở biệt thự từ trên xuống dưới.

Xoay vài vòng trong biệt thự, thiếu niên có lẽ có chút nhàm chán. Hắn đi đến phòng khách nằm xuống sô pha, nhàn nhã mở TV mà Sở Gian chưa bao giờ dùng qua, bắt đầu xem bộ phim truyền hình cổ trang trinh thám mới nhất. Ánh mắt khi thì nghi hoặc, kinh ngạc, khi thì vui mừng, tựa như hắn là một người vợ rãnh rỗi ở nhà giết thời gian.

Nghĩ đến giả thuyết này, trong lòng Sở Gian không thể khống chế mà nảy sinh một loại cảm xúc tên là sung sướng.

Một lát sau, sau khi xác định thiếu niên tạm thời sẽ không rời đi, Sở Gian hơi hơi gợi lên khóe miệng mang theo cảm xúc sung sướng này bắt đầu xử lý công việc. Thường thường ngẩng đầu nhìn xem thiếu niên vẫn im lặng ngồi trên sô pha trên máy theo dõi, cứ như vậy mà mấy văn kiện nhàm chán rườm rà cũng trở nên có ý tứ.

Tiếng gõ cửa thanh thúy vang lên, trợ lý từ sau cửa tiến vào.

Sau khi vào cửa trợ lý nhìn thấy độ cong trên khóe miệng boss nhà mình liền rùng mình một cái, xem ra không biết công ty nhà ai lại sắp không hay ho.

Dường như không có việc gì đem đặt xấp văn kiện mới nhất lên bàn Sở Gian, trợ lý đứng ở trước bàn làm việc báo cáo một vài việc vặt cần Sở Gian quyết định.

“Cậu Ninh hôm nay lại gọi điện thoại đến công ty tìm ngài vài lần, chúng tôi đều dựa theo ý ngài mà từ chối.” Cuối cùng trợ lý cung kính nói. Xem ra boss rốt cuộc nhìn ra Ninh Vũ Phi lòng muông dạ thú, trợ lý cúi đầu cười trộm, trong thanh âm có chút sung sướng khi người gặp họa.

“Ừm.” Sở Gian trả lời có chút không yên lòng, “Còn chuyện gì khác không?”

“Đúng rồi boss, đã mười hai giờ, ngài hôm nay muốn đi nhà ăn nhân viên hay là?”

“Không, đặt một phần bán ngoài đưa đến phòng làm việc tôi.” Sở Gian trầm giọng nói.

“Vâng, boss.” Trợ lý nhận mệnh đi ra ngoài.

Không nghĩ tới thời gian qua nhanh như vậy, Sở Gian đứng lên thả lỏng gân cốt, lại tiếp tục ngồi xuống trước bàn làm việc. Một lần nữa nhìn về phía máy theo dõi lại phát hiện trước TV đã không có bóng người, Sở Gian sắc mặt lập tức thay đổi.

Đợi khi ở phòng bếp một lần nữa tìm thấy bóng người ở trước tủ lạnh bận rộn chọn lựa thì mới nhẹ nhàng thở ra.

Thiếu niên thuần thục mở tủ lạnh sau khi nhìn thấy tủ lạnh đầu hoa quả thì đầu tiên là sợ hãi than, tiện đà chuyển thành hưng phấn, trừng lớn đôi mắt đào hoa quét nhìn tủ lạnh, có loại cảm giác không biết nên chọn cái gì.

Cuối cùng, thiếu niên chọn một trái chuối một quả táo, sau đó lưu luyến không rời mà đóng lại tủ lạnh, trở lại trên sô pha ngồi xuống, vừa ăn hoa quả vừa tiếp tục xem TV.

Thiếu niên nghiêng người nằm trên sô pha, một tay đỡ đầu, một tay còn lại cầm táo đặt ở miệng cắn. Rất nhanh táo liền ăn xong, thiếu niên bắt đầu ăn chuối.

Chuối…

Đồng tử Sở Gian chợt phóng đại.

Chỉ thấy Cố Khanh sau khi lột da chuối, để chuối vào trong miệng lại quên cắn xuống, ngược lại có chút sững sờ nhìn TV trước mắt.

Trực giác nói cho Sở Gian hiện tại hẳn nên quay đầu, nhưng thân thể không cho phép. Cùng với trong máy theo dõi truyền đến BGM kịch liệt, Sở Gian không chuyển mắt nhìn Cố Khanh dùng đầu lưỡi liếm chuối có chút ngẩn người.

Xem đến mê hồn, đùi thiếu niên không tự giác di động, vạt áo theo tư thế nằm nghiêng trượt xuống, sâu trong đùi như ẩn như hiện.

Sở Gian hô hấp cứng lại, tầm mắt không thể khống chế mà bay đến chỗ đó như ẩn như hiện, thái độ đúng mực cho tới nay nói cho hắn biết loại hành vi này là không bình thường, thế nhưng lại không thể khống chế bản thân. Thậm chí khi thiếu niên cầm quần áo lần nữa kéo lại thì lại có một loại cảm giác buồn bã mất mác.

Cửa truyền đến tiếng đập cửa, là trợ lý đưa đồ ăn đến.

“Vào đi.” Sở Gian kẹp hai chân, che khuất nơi nào đó cứng lên.

Trợ lý mang đồ ăn vào chỉ cảm thấy kỳ quái, vì sao boss vừa nãy tươi cười giờ lại xụ mặt? Trợ lý biết rõ không thể tiếp xúc boss, đặt hộp thức ăn lên bàn Sở Gian lập tức lắc mình đi ra ngoài.

Thiếu niên trên máy theo dõi không biết lúc nào đã ăn chuối xong, BGM TV cũng trở nên thư hoãn.

Sở Gian thở dài, trong lòng không biết là thả lỏng hay là đáng tiếc.

Cố Khanh ở đầu kia máy theo dõi, khóe miệng hơi hơi gợi lên.

Thiên phú đặc biệt của người cá, chế tạo ảo giác. Trên TV trước mắt Cố Khanh sao mà chiếu phim truyền hình trinh thám gì chứ, trên TV chiếu là cảnh Sở Gian làm việc. Không cần máy theo dõi, hệ thống trực tiếp xâm nhập vệ tinh, có gì mà Cố Khanh nhìn không thấy.

Thiếu niên trong biệt thự xem TV cả ngày, Sở Gian liền ở trong công ty ngắm thiếu niên cả ngày.

Sau khi kết thúc công việc, Sở Gian ngẩng đầu nhìn thấy thiếu niên đã tiêu thất, mà bé cá lam trong bể cá lại trở về.

Mỉm cười, Sở Gian dọn xong đồ đúng giờ tan tầm, về biệt thự.

Vào cửa, bật đèn.

Sở Gian liếc mắt nhìn liền thấy được trên bàn nhỏ ở phòng khách một cái da chuối bị để sót, chưa bị hủy thi diệt tích. Cười ném da chuối vào thùng rác, Sở Gian đi đến trước bể cả trong phòng ngủ.

Trong bể cá bé cá lam bụng hơi hơi phồng lên, đôi mắt lơn lớn nhìn Sở Gian.

Sở Gian để sát vào bể cá, nhẹ giọng nói “Tôi bắt đầu chờ mong đêm nay gặp lại rồi đây.”

Nói xong, cơ thể bé cá lam cứng đờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.