Vì Trở Thành Tom Sue Mà Phấn Đấu

Quyển 3 - Chương 22



Tỉnh lại đã qua giờ Thân, sắc trời bắt đầu tối, cửa phòng vẫn khóa chặt, ngoài phòng không có một tia nhân khí.

Nhưng Cố Khanh nghe rõ, cách đó không xa có vài tiếng hít thở nhẹ nhàng bằng phẳng, hiển nhiên là hạ nhân bị Cố Trường Ân phái tới canh chừng hắn.

Cố Khanh cười nhạo, Cố Trường Ân này hiển nhiên là quá mức cẩn thận.

Lấy thể chất suy yếu như nguyên thân, chuyện liên tiếp như vậy dưới tâm tình thay đổi đã sớm đến tình cảnh hít vào nhiều thở ra ít, nơi nào còn có sức để chạy trốn.

Nguyên thân liền vì té xỉu lâu ở trong phòng mà không bị phát hiện, cơ thể vốn yếu càng thêm yếu, mới sẽ dễ dàng chết ở hậu trạch như vậy.

“Nhưng…” Phủ phủ nếp gấp ở góc áo, sửa sang quần áo bởi vì nóng mà đổ mồ hôi có chút dính, Cố Khanh nghiền ngẫm cười.

Khi điều chỉnh tố chất thân thể thì Cố Khanh phát hiện, trong cơ thể tụ tập rất nhiều độc tố, độc tố tích lũy tháng ngày xâm nhập vào cốt tủy, cho dù điều trị cũng sống không qua hai năm.

Hậu viện xấu xa, trong hậu trạch Cố Trường Ân không muốn mẹ con Cố Khanh dễ chịu nhất chính là Lý thị, độc này nếu không có bút tích của Lý thị, Cố Khanh sao cũng sẽ không tin.

Hiện nay, đây chính là một cơ hội.

_________________________________

Lý thị ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, gỡ cây trâm ngọc giữa hàng tóc, ôn giọng hỏi Lý ma ma đang hầu hạ.”Lão gia, hôm nay đi nơi nào.”

“Hồi phu nhân, lão gia hôm nay đến sân Triệu thị.” Lý ma ma tiến lên vừa giúp Lý thị gỡ búi tóc, vừa trả lời.

Tay Lý thị gỡ trâm gài tóc dừng lại, chậm rãi buông, nụ cười vốn hơi nhếch lại dần dần nhạt đi.

“Phu nhân đừng thương tâm, đến chỗ Triệu thị cũng còn hơn là đến chỗ tiện nhân Khâu thị kia, phu nhân trăm ngàn thả lòng, đừng để thân mình bị thương.” Lý ma ma an ủi.

“Ta biết, ” Lý thị thở dài, “Chỉ là ma ma, ta…”

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến thanh âm hơi kích động của tiểu nha hoàn đánh gãy lời Lý thị: “Phu nhân, Tam thiếu gia, bên Tam thiếu gia xảy ra chuyện, lão gia đã đi, ngài mau đi xem một chút đi.”

Lý thị vội vàng rửa mặt chải đầu lần nữa đến chỗ Cố Khanh ở, quả nhiên Cố Trường Ân đã ở đó, đứng cạnh là mẹ đẻ của tứ tiểu thư Cố Thanh Vân, Triệu thị.

Triệu thị thấy Lý thị, chỉ cúi đầu thỉnh an liền đứng ở một bên bất động. Lý thị ổn ổn vẻ mặt, sau khi cúi chào Cố Trường Ân liền đi đến bên người Cố Trường Ân nhìn Cố Khanh tái nhợt trên giường, lo lắng nói “Lão gia, Khanh nhi đây là?”

Chuyện Cố Thanh Mạn không ở trong phủ là không thể để người ngoài biết, bởi vậy Cố Khanh bây giờ còn nằm trên giường khuê phòng Cố Thanh Mạn, chỉ là dụng cụ trên giường đều đổi mới, nói với bên ngoài chỉ là nhị tiểu thư cảm nhiễm phong hàn.

Cố Trường Ân chỉ tay, nói với một tiểu tư quỳ rạp trên mặt đất: “Nói lại một lần những gì ngươi chứng kiến.”

Tiểu tư quỳ trên mặt đất, run rẩy đáp “Hồi, hồi lão gia phu nhân. Ta cùng với Tiểu Lâm ở ngoài viện gác đêm, bỗng nhiên nghe thấy tam thiếu…. Là nhị, nhị tiểu thư ở trong phòng bỗng nhiên truyền ra tiếng vật nặng rơi xuống, chờ hai người chúng ta vào, liền nhìn thấy Tam thiếu gia sắc mặt tái nhợt cả người mồ hôi lạnh té trên mặt đất…”

“Khanh nhi chẳng lẽ là thân mình quá mức yếu rồi? Ma ma, nhanh đi tìm đại phu.” Lý thị cho Lý ma ma một ánh mắt, Lý ma ma lên tiếng trả lời lui ra lại bị Cố Trường Ân ngăn cản.

“Ta đã sai người đi mời, đêm lạnh, phu nhân ngươi thân mình không tốt vẫn nên sớm chút trở về nghỉ ngơi đi.” Cố Trường Ân nắm tay Lý thị an ủi, ngược lại quát lớn nha hoàn phía sau Lý thị, “Là ai nhiều chuyện mời phu nhân đến, chẳng lẽ không biết phu nhân thân thể không tốt!”

Nha hoàn đi gọi Lý thị run lên, Lý thị ngăn lại Cố Trường Ân ôn nhu nói “Là ta lo lắng cho Khanh nhi, lão gia đừng trách tiểu nha hoàn.”

Cố Trường Ân vốn là giả vờ, thấy Lý thị ngăn lại cũng không nhiều lời.

Sau nửa tách trà, đại phu đuổi tới, sau khi chào liền đến trước giường bắt mạch cho Cố Khanh.

Cố Trường Ân thấy lão đại phu sắc mặt thâm trầm, khi thì ngạc nhiên, khi thì lắc đầu, cuối cùng thở dài đứng dậy.

“Đại phu, con ta thế nào?” Cố Trường Ân tiến lên hỏi.

Lão đại phu phủ phủ chòm râu thở dài một hơi, “Cố đại nhân, thứ lão phu nói thẳng, lệnh công tử trước đây rơi xuống nước còn bệnh căn chưa hảo hảo điều trị liền bị thương ngọn nguồn dẫn đến mạch tượng không thực. Ngoài ra kinh mạch lệnh công tử đập đều hư nhuyễn vô lực, xem làn da tái nhợt vết tích ngón tay này, bắt mạch quanh thân có máu bầm màu tối sợ là trúng độc nặng.”

“Đại phu chớ nói bậy, tiểu nhi rơi xuống nước mỗi ngày uống thuốc bổ thì sao có thể chưa hảo hảo điều trị, về phần trúng độc là càng không có khả năng.” Cố Trường Ân phất tay áo nói.

Lý thị nheo mắt, dưới Lý ma ma nâng đỡ ổn định thân mình có chút không ổn. Cố Trường Ân bởi vì đưa lưng về Lý thị không nhìn thấy, lại bị lão đại phu thấy rõ ràng.

Nhưng hậu viện lục đục với nhau, lão đại phu sống lâu như vậy có gì chưa thấy qua, nghĩ đến thiếu niên nằm trên giường tuy rằng suy yếu lại lộ vẻ tinh xảo không khỏi thở dài, miệng nói “Lão phu y thuật nông cạn chỉ có thể nhìn ra điều này, tin hay không tin là do đại nhân, chỉ là độc của công tử đã đến tận xương, chỉ sợ sống không qua hai năm.” Nói xong liền rời đi.

“Hừ! Ngươi nói bậy.” Cố Trường Ân phất tay áo, đảo mắt nhìn thấy Lý thị có chút đổ mồ hôi nói “Phu nhân ngươi làm sao vậy?”

Lý thị nỗ lực cười, “Có lẽ là thân thể không tốt, có chút mệt mỏi.”

“Một khi đã như vậy, phu nhân ngươi đi về nghỉ ngơi trước, Lý ma ma chăm sóc tốt phu nhân.”

“Vâng.” Lý ma ma dạ thưa, cẩn thận đỡ Lý thị về phòng.

“Triệu thị cũng đi đi.” Nhìn nhìn Triệu thị như liễu yếu đỡ gió đứng cạnh, Cố Trường Ân cũng không còn tâm tư phong lưu, vẫy tay nói.

Đợi khi tất cả mọi người rời đi, Cố Trường Ân thở dài một hơi. Thân thể Mạn nhi không tốt, thân mình Khanh nhi cũng có vấn đề, đại hôn sắp tới phải làm sao mới tốt. Cố Trường Ân ở trong phòng quay tới quay lui, sao cũng không thể nghĩ ra biện pháp tốt.

Quay đầu, bỗng nhiên chống lại con ngươi sáng sủa đầy quấn quýt, bị đôi mắt này nhìn, không biết Cố Trường Ân sao lại bỗng nhiên có một ít tình phụ tử khó có được với nhi tử quen thuộc mà xa lạ này.

Đột nhiên, thiếu niên vóc người cao ráo cùng một tiểu oa oa một tuổi nhiều năm trước chồng lên nhau. Khi còn bé Khanh nhi cũng từng vẫn dùng ánh mắt quấn quýt nhìn mình, cũng không biết từ khi nào, Cố Trường Ân lại không còn thấy ánh mắt như vậy nữa.

Là lúc nào chứ? Đúng rồi, là sau khi Khanh nhi rơi xuống nước.

Xuất thần Cố Trường Ân chạy tới đầu giường, ông ngồi xuống đầu giường dùng thanh âm từ ái nói “Khanh nhi tỉnh, dễ chịu chút chưa.”

Dứt lời chỉ cảm thấy trong lòng nặng hơn, Cố Khanh đã nhào vào trong lòng hắn. Cố Trường Ân cứng đờ, chờ khi cảm thấy thân thể Cố Khanh có chút run rẩy mới từ ái vỗ vỗ sau lưng hắn, “Còn khó chịu à.”

Cố Khanh không nói lời nào, chỉ là run càng thêm lợi hại, loáng thoáng có tiếng nức nở truyền đến. Đợi khi Cố Trường Ân có chút không kiên nhẫn, Cố Khanh mới ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt Cố Khanh tuy rằng đỏ bừng lại tràn đầy quấn quýt, Cố Trường Ân tiếng trách cứ đến miệng lại nuốt xuống.

Chỉ nghe sau khi Cố Khanh khóc xong dùng tiếng nói khàn khàn nói “Khanh nhi từ sau khi rơi xuống nước phụ thân liền không đến thăm Khanh nhi cùng di nương nữa, giờ thấy phụ thân vì Khanh nhi lo lắng như thế, Khanh nhi thật sự là bất hiếu, thế nhưng hiểu lầm phụ thân không còn yêu thương, Khanh nhi thật sự là mười phần sai.” Dứt lời, tiếp tục quấn quýt nhìn Cố Trường Ân.

Cố Trường Ân cứng đờ, rất nhanh tỉnh lại, trên mặt từ ái vỗ vỗ Cố Khanh sau khi khóc thì có chút nấc, cười nói “Có phụ thân nào mà không yêu hài tử mình, Khanh nhi thả lòng, đừng suy nghĩ miên man.”

Cố Khanh khinh thường trong lòng, trên mặt lại đỏ, “Khanh nhi biết.”

Cố Trường Ân vừa lòng gật đầu, mình có ba nam hai nữ. Trưởng tử không học vấn không nghề nghiệp, mỗi ngày nhìn thấy mình đều nơm nớp lo sợ. Hai nữ nhi một kiêu căng, một tự do liền được thần y coi trọng rời khỏi nhà, giờ ở trên người Khanh nhi mới coi như tìm được cảm giác làm phụ thân.

Đang định hảo hảo hưởng thụ ôn nhu khó có được này, đã thấy Khanh nhi đột nhiên sắc mặt tái nhợt, mặt bi thương.”Phụ thân, lời đại phu nói Khanh nhi đều nghe được. Hiện nay Khanh nhi chỉ có thể sống hai năm, Khanh nhi tự nguyện thay thế nhị tỷ gả qua phủ Lục hoàng tử, giải trừ phiều nhiễu của phụ thân.”

“Khanh nhi…” Cố Trường Ân trên mặt có chút hoài nghi, chỉ nghe Cố Khanh tiếp tục nói.

“Khanh nhi hiểu lầm phụ thân nhiều năm như vậy, tự giác hổ thẹn không dứt, nay coi như Khanh nhi bù lại hiểu lầm mà mình đối với phụ thân đi.” Nói rồi xấu hổ nhìn về phía Cố Trường Ân.

Cố Trường Ân trầm tư một lát, cẩn thận quan sát Cố Khanh không phải giả vờ, “Cũng tốt, cũng sắp đến ngày đại hôn, nhị tỷ ngươi còn không biết có thể tốt hơn hay không, Lục hoàng tử thích mĩ nhân Khanh nhi ngươi… gả qua phủ Lục hoàng tử cũng không tính là chuyện xấu.”

Cố Khanh trong lòng khinh thường, trên mặt lại lộ ra vẻ mặt cảm kích quấn quýt, khiến Cố Trường Ân cực kỳ hưởng thụ.

Hai người phụ từ tử hiếu, đùa giỡn một trận, cho đến khi trăng tròn lên cao Cố Khanh buồn ngủ ngáp vài cái mới phản ứng lại là đêm đã khuya.

Sau khi nhìn Cố Trường Ân rời đi, Cố Khanh sắc mặt đỏ bừng dùng ánh mắt quấn quýt nhìn nơi Cố Trường Ân đi qua, hồi lâu mới nằm trên giường, hô hấp vững vàng đi ngủ.

Nghe tiếng bước chân hơi thở đi xa, Cố Khanh nhếch khóe miệng, xoay người trên giường.

Bên kia, Cố Trường Ân trở về thư phòng phất phất tay để hạ nhân rời đi. Sau khi mình đi thì xuống giường quấn quýt nhìn nơi mình đi qua, hồi lâu mới nhịn không được ngủ. Mình đã sớm rời đi, Khanh nhi tự nhiên không cần giả vờ, vậy đó chính là Khanh nhi biểu lộ thật lòng.

Nhớ lại, thiếu niên tái nhợt tinh xảo quấn quýt nhìn mình, Cố Trường Ân vui mừng cười.

Ngày hôm sau Cố Khanh tỉnh lại nhận được sự đối đãi khách khí trước nay chưa từng có, biểu hiện là một đám nha hoàn xếp hàng rửa mặt mặc quần áo cho mình, lại còn có bữa sáng tinh xảo, cuối cùng còn đến một đám người sửa lại căn phòng vốn nữ tính hóa thành trung tính một chút.

Cố Trường Ân đây là đang nói cho mọi người, mình hiện tại được sủng?

Cố Khanh cầm một quyển sách dựa trên quý phi tháp, nhếch môi cười cười, khí chất quanh thân tự nhiên  mà ra.

Tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh không khỏi đỏ mặt, Tam thiếu gia khi nào thì thành dễ nhìn vậy chứ.

Mặt mũi nguyên chủ tự nhiên là vô cùng tốt, chỉ là ngày thường sợ hãi rụt rè, thêm thể nhược ra ngoài không nhiều, mọi người mới không cảm thấy, chỉ loáng thoáng nhớ rõ Tam thiếu gia có dung mạo tốt.

Hiện tại đổi thành Cố Khanh, tự nhiên liền không giống.

Cố Khanh ở trong phòng an ổn đợi mấy ngày, đợi đến khi Cố Trường Ân không còn hoài nghi là hắn tự nguyện thì mới đưa ra yêu cầu muốn cùng di nương đi cầu phúc, thuận tiện nhìn xem thế giới bên ngoài lần cuối.

Vừa vào phủ hoàng tử, muốn ra ngoài là khó càng thêm khó, Cố Trường Ân suy nghĩ một lát vẫn đáp ứng, chỉ là sai vài chục tiểu tư trong tối ngoài sáng đi cùng mẹ con Cố Khanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.