Vì Trở Thành Tom Sue Mà Phấn Đấu

Quyển 4 - Chương 36



Nhập công ty trù tính của Cố Khanh vào Đế Ngu, để bồi thường, Cố Khanh có được 10% cổ phần của Đế Ngu, hơn nữa khi đối phó hai người kia, Đế Ngu sẽ không ràng buộc đứng ở sau Cố Khanh duy trì.

Đây là trả lời của Đế Ngu, Cố Khanh vui vẻ đáp ứng.

Nếu là nguyên thân thì nhất định sẽ luyến tiếc công ty này, nhưng Cố Khanh thì không. Một mình dựa vào công ty này muốn kéo hai người Phương Ninh Phí Mặc xuống thần đàn là chuyện không có khả năng, công ty này người có thể sử dụng quá ít, phát triển thì cần rất nhiều thời gian tiền tài công sức, nhưng lại có một tiền đề là hai người kia sẽ cho mình có cơ hội phát triển.

Nhưng hai người đó sẽ thế sao? Lấy địa vị IQ của Phương Ninh Phí Mặc, một câu liền có thể cho Cố Khanh cất bước khó khăn ở giới giải trí.

Nhưng hiện tại không giống, có Đế Ngu làm chỗ dựa vững chắc hai người đó có muốn đụng vào mình, cũng phải suy nghĩ. Đế Ngu có thân phận địa vị một trong đầu rồng ở giới giải trí cũng không đơn giản, có nó 10% cổ phần chẳng khác nào Cố Khanh không duyên có có thêm mấy triệu trên người, càng quan trọng hơn là chỉ cần Đế Ngu không ngã, Cố Khanh liền không ngã.

Cố Khanh nghiêng đầu quét mắt Ninh Túc Hiên bước chân kiên ổn bên cạnh, khóe miệng giơ lên. Nhưng Đế Ngu có thể từ trên người nó đào ra một miếng thịt đưa cho mình, người bên người cũng không thể không công.

Hắn thấy rõ, ánh mắt đau đớn dưới đáy mắt của người phụ trách Đế Ngu khi nói ra 10% cổ phần, cùng với ánh mắt u oán như có như không nhìn về phía người bên cạnh, đáng tiếc Ninh Túc Hiên hoàn toàn không nhìn ánh mắt này.

Lúc đi đường Ninh Túc Hiên cảm thấy người bên người nhìn chăm chú, lập tức thẳng lưng, nhìn không chớp mắt nhìn phía trước nâng bước đi trước, tận lực biểu hiện ra trạng thái của mình. Nhưng theo thời gian nhìn càng lâu, Ninh Túc Hiên chỉ cảm thấy cả người mình càng cứng ngắc, đầu óc cũng hỗn loạn, Cố Khanh nhìn mà thấy buồn cười.

Đế Ngu cách trường quay khá xa, thêm ở bên trong nói chuyện hai ba tiếng, thời gian bây giờ đã không sớm. Ra khỏi cửa Đế Ngu, Cố Khanh ngẩng đầu nhìn bầu trời đã có chút tối, kéo lại Ninh Túc Hiên còn đang đi về trước, “Túc Hiên “

“Hả?” Ninh Túc Hiên lập tức tỉnh thần dừng lại bước chân, mắt đen tỉnh táo nhìn Cố Khanh, phảng phất ngẩn người cứng ngắc vừa nãy đều là ảo giác.

“Hôm nay cám ơn cậu qua giúp tôi, không biết lâu như vậy có chậm trễ một buổi chiều của cậu không.” Mắt đào hoa của Cố Khanh hơi hơi nheo lại, trong mắt đầy ánh sáng biết ơn.

“Tôi phải làm.” Ninh Túc Hiên lập tức nói, “Hơn nữa tôi chỉ là ngồi với anh, không có giúp gì cả.”

Anh giúp khá lớn đó, Cố Khanh thầm nghĩ.”Tóm lại là lãng phí một buổi chiều của cậu rồi, như vậy, để bồi thường nếu cậu có thời gian thì tôi mời cậu ăn cơm chiều thế nào? Nhưng…” Cố Khanh cúi đầu xem đồng hồ, có chút đáng tiếc nói “Bây giờ nhà hàng chưa đặt trước đều không có chỗ ngồi.”

Tim Ninh Túc Hiên vừa mới chuẩn bị nhảy nhót liền chìm xuống, trong lòng hận không thể kéo người phụ trách kéo dài thời gian kia ra ngoài bắn chết một trăm lần, nhưng lời tiếp theo của Cố Khanh khiến lũy thừa cảm xúc của Ninh Túc Hiên lập tức bay thẳng.

“Nếu Ninh đạo không ghét bỏ tay nghề tôi không tốt, đến nhà tôi thế nào?” Cố Khanh đáp vai Ninh Túc Hiên trêu chọc nói.

____________________________________________________________________

Ninh Túc Hiên có chút cứng ngắc đẩy xe mua sắm cùng Cố Khanh xuyên qua trong siêu thị, hắn từ nhỏ gia cảnh tốt đẹp, chi phí ăn mặc đều có chuyên gia phụ trách, rất ít khi tự mình động tay. Tuy rằng nói sau khi lớn lên quần áo đều là tự mua, đồ ăn không phải ăn ở nhà hàng thì chính là ở nhà, mua nguyên liệu nấu ăn cũng chưa từng có qua, càng không chen chúc với nhiều người vậy qua.

Nhưng, Ninh Túc Hiên nhìn Cố Khanh ở trước cẩn thận chọn lựa phân rõ nguyên liệu nấu ăn, loại cảm giác giống như vợ chồng cùng ra ngoài, vợ đi lựa đồ chồng thì cũng giúp khiến tâm tình Ninh Túc Hiên một chút cũng không nhận thấy hoàn cảnh này có ảnh hưởng không tốt gì. Bởi vì cảm thấy người trong lòng nhà mình dáng vẻ tốt lại dễ nhìn, vóc người lại đẹp, năng lực cao còn biết làm cơm, tâm tình của hắn ngược lại vẫn không ngừng bay lên, có một loại cảm giác vinh quang.

Cố Khanh vừa cẩn thận chọn lựa nguyên liệu nấu ăn, vừa suy nghĩ bữa tối trong đầu. Lại nói tiếp Cố Khanh là yêu quái già sống vô số thế giới tuy rằng tay nghề bếp núc giỏi giang, từ khi gặp được người yêu tới nay hắn lại cũng chưa từng tự tay nấu cơm cho hắn qua.

Đúng vậy người yêu, Cố Khanh hiện tại đã có chín phần khẳng định. Người sẽ vào trong mấy lần gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay liền yêu phải mình, sẽ cố hết khả năng giúp mình thì trừ người yêu, vậy cũng chỉ có tên ngốc tiếng sét ái tình, đáng tiếc trong thế giới phục vụ cho nam nữ chính này tiếng sét ái tình nhất định không phải chuẩn bị cho hắn.

Huống hồ Cố Khanh tự nhận là không phải một người hoa tâm lạm tình, hắn xuyên qua mấy trăm thế giới, thấy được vô số nam nữ đủ loại kiểu dáng, lại chỉ thích một người đàn ông bắt đầu từ Hàn Thích Dịch, hơn nữa liên tục mấy thế giới đều gặp được người có thể làm hắn thích, đây không phải ngẫu nhiên.

Thêm bức tranh cuộn ở thế giới trước, Cố Khanh có lý do tin tưởng người yêu xuất hiện không phải ngẫu nhiên, hắn rất có thể là từ thế giới mạnh kia tới. Mà tất cả, chờ thế giới này chấm dứt hắn liền có thể biết được.

Chọn lựa xong nguyên liệu nấu ăn, hai người mang theo bao lớn bao nhỏ lên xe. Là xe Ninh Túc Hiên, Cố Khanh khi chạy đến tổ kịch đã đưa chìa khóa xe cho Sùng Khâu, để cậu lái về nhà trước.

Cố Khanh chỉ đường cho hắn, chỉ chốc lát sau hai người liền đến nhà Cố Khanh.

Cố Khanh mặc dù có tài sản mấy ngàn vạn, nhưng không thích xa xỉ hắn cũng chỉ là ở tiểu khu bảo an tương đối tốt, dù sao người đại diện không phải người giới giải trí cũng sẽ không chú ý nhiều không phải sao?

Mở cửa vào phòng, Cố Khanh buông nguyên liệu nấu ăn bưng một ly nước cho Ninh Túc Hiên, để hắn tùy ý nhìn, liền vào phòng bếp, một chút cũng không coi Ninh Túc Hiên như người ngoài.

Mà bản thân Ninh Túc Hiên hiển nhiên cũng không coi mình như người ngoài, tâm tình nhộn nhạo uống xong nước Cố Khanh cho hắn sau đó lập tức liền nhàn nhã đi dạo quanh phòng, rất có một loại cảm giác động vật ăn thịt xác nhận lãnh địa. Nhưng IQ của hắn cũng không tính thấp, biết phòng không thể loạn vào, chỉ dạo quanh ở bên ngoài.

Cố Khanh chỉ nấu canh xào vài món, cũng không mất bao lâu. Ngửi mùi đồ ăn từ phòng bếp bay tới, cùng Cố Khanh bưng lên bàn đồ ăn sắc hương đều có, Ninh Túc Hiên càng thấy mắt mình tốt, coi trọng người tốt.

____________________________________________________________________

Phim truyền hình quay hơn bốn tháng rốt cuộc kết thúc, làm người mới biểu hiện sáng mắt, Sùng Khâu không ngoài ý muốn thu được vô số ánh mắt hâm mộ ghen tị, bọn họ biết, sau khi kịch truyền bá ra Sùng Khâu có lẽ liền sẽ hot. Như thế sẽ khiến một vài ‘tiền bối’ đấu tranh ở hạng mười tám mấy năm lần lượt có chút đỏ mắt.

SA tiền nhiều, tiệc mừng liền làm thật lớn. Trên tiệc mừng, Ninh Túc Hiên làm tổng đạo diễn cùng Cố Khanh làm người đại diện của Sùng Khâu cùng nhau trình diện. Người đại biểu của SA ân cần lên đón, lời nào cũng có ý mượn sức lấy lòng. Uyển chuyển từ chối lời mời của người đại biểu SA, Ninh Túc Hiên kéo Cố Khanh liền muốn rời đi, lại bị mấy nghệ sĩ mắt sắc ùa lên lấp kín.

Ninh Túc Hiên mặt lạnh chỉ ở trường quay, xưa nay cũng sẽ không trách cứ mấy nghệ sĩ này gì cả, mấy nghệ sĩ chưa tiếp xúc với Ninh Túc Hiên đều có loại ảo giác Ninh đạo bình thường rất dễ ở chung. Bọn họ cũng đều biết địa vị của Ninh Túc Hiên ở giới giải trí, đây có thể là một đêm cuối cùng để họ có cơ hội nhìn thấy Ninh Túc Hiên, lần lượt muốn mượn chút quan hệ này. Mà mấy nghệ sĩ già đời biết tính tình của Ninh Túc Hiên thấy thế đều lần lượt trốn xa, sợ đợi lát nữa chiến hỏa lan qua người mình.

Ninh Túc Hiên mặt lạnh nhìn Cố Khanh cạnh mình bị chen ra, muốn đẩy người ầm ĩ chung quanh ra, lại không có tác dụng. Nghệ sĩ muốn hot phần lớn rất liều mạng.

Cố Khanh mỉm cười đứng ở một bên nhìn Ninh Túc Hiên có chút chật vật, cũng không nói, cũng không giúp. Thấy Ninh Túc Hiên nhìn về phía mình, hắn chỉ chỉ phía Sùng Khâu, xoay người cũng không quay đầu lại rời đi, lưu lại Ninh Túc Hiên bởi vì ai oán mà vẻ mặt càng cứng ngắc. Mà mấy ngôi sao nhỏ vây quanh Ninh Túc Hiên, lần lượt cảm thấy trên người lạnh lùng.

Sùng Khâu bởi vì ‘sự quan tâm đặc biệt’ của Thiên Vương Ảnh hậu cùng với lòng ghen tị của những người khác, trừ ngôi sao nhỏ lần trước gặp qua liền cơ bản không ai nhìn. Hiện tại hai người liền đứng ở tự giúp mình ăn khu thảo luận thực vật, nhìn thấy Cố Khanh lại đây, cùng nhau mời Cố Khanh ăn.

Sùng Khâu đối với Cố Khanh vừa là cảm ơn lại vừa là sùng bái, cảm ơn hắn cứu mẹ mình, sùng bái hắn có thể ở chung với Ninh đạo khủng bố tốt như vậy. Mà diễn viên nhỏ tên Văn Tê này có lẽ chính là yêu ai yêu cả đường đi, Cố Khanh thấy rõ, trong ánh mắt Văn Tê này có tình cảm mơ hồ với Sùng Khâu, chỉ sợ cả chính hắn cũng không rõ. Văn Tê phẩm hạnh không tệ, nếu tương lai hai người có phát triển gì, Cố Khanh cũng sẽ không ngăn cản.

Cố Khanh lấy vài món điểm tâm ngọt, cùng hai người Sùng Khâu đến góc ngồi xuống, hai người tám chuyện lúc quay phim, Cố Khanh thỉnh thoảng phụ họa vài câu, thỉnh thoảng nhìn Ninh Túc Hiên bên kia mới rời bầy sói lại như miệng hổ bị một vài người chế tác vây quanh, lộ ra một nụ cười sung sướng khi người gặp họa.

Lần đó qua đi như mở ra một cái hộp, hơn bốn tháng, hai người Ninh Túc Hiên cùng Cố Khanh thường xuyên ra ngoài, hoặc là tán gẫu ăn một bữa cơm, hoặc là đi dạo phố xem điện ảnh, tựa như cặp đôi bình thường. Nhưng Ninh Túc Hiên không làm rõ, Cố Khanh cũng chỉ xem như không biết.

Sùng Khâu và Văn Tê hẳn là ăn ngán điểm tâm, hai người chào hỏi Cố Khanh chào liền dắt nhau đi khu đồ nướng ở xa chút. Cố Khanh một mình ngồi ở trong góc, thường thường nhìn Ninh Túc Hiên lúng túng cũng không thấy nhàm chán.

Bỗng nhiên, một bóng người ngồi xuống bên cạnh, mang theo mùi hương dày đặc xộc vào mũi. Cố Khanh cau mày, xê dịch ra xa.

Phương Ninh một thân lễ phục màu lam thanh nhã đồ trang sức trang nhã hiện lên thanh thuần cứng đờ cả mặt, chợt nở nụ cười cứng ngắc, “Đại diện Cố ngồi xa như vậy, chẳng lẽ là sợ tôi ăn thịt anh.”

Cố Khanh thản nhiên liếc Phương Ninh, ưu nhã bưng lên một ly rượu Cocktail uống một ngụm, áp chế ngọt ngấy ở cổ họng, giọng điệu bình thản, “Chẳng lẽ tôi còn không thể phòng bị tiểu nhân mới đạp tôi vào vũng bùn không lâu? Là ai cho cô quyền này vậy, Ảnh hậu Phương?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.