Berrnard bởi vì lời Elsa mà trong lòng rất là hỗn loạn, sau khi Elsa đi thì vội vàng chào hỏi hai người Cố Khanh, liền kéo Seville bước chân hỗn loạn rời khỏi tửu lâu. Rời tửu lâu, Bernard miễn cưỡng lên tinh thần an ủi Seville vài câu, liền vội vã tìm chỗ thoát game.
Cố Khanh cũng không ngoài ý muốn với việc này, Bernard Rivianne tuy rằng có dòng họ Rivianne, nhưng nguồn gốc cũng chỉ là người hầu gia tộc Rivianne mà thôi, ý nghĩa tồn tại của gã chính là được người thừa kế gia tộc Rivianne, Elsa Rivianne tín nhiệm. Tất cả mà Bá Nạp có được, tiền tài, địa vị, nhân mạch, đều là dựa vào Elsa yêu thích gã mới có được.
Gã cậy vào tình yêu của Elsa, lại coi mình quá cao, tùy ý giẫm lên tôn nghiêm của Elsa, cuối cùng bị Elsa tỉnh ngộ chán ghét, xóa tên khỏi gia tộc Rivianne. Xoá tên cũng liền có nghĩa Bernard mất đi tất cả mà dòng họ này mang đến cho gã, cho nên gã mới có thể khủng hoảng như thế.
Cố Khanh đứng ở cửa sổ, nhìn Seville bị ném lại một mình có chút bàng hoàng vô thố biến mất trong biển người, nhếch môi cười cười, kéo Alviss rời đi.
Cố Khanh cho rằng Bernard cần rất lâu mới có thể bình tĩnh lại được, thậm chí có thể sẽ nghĩ biện pháp cầu xin Elsa đừng vứt bỏ gã, nhưng không nghĩ tới ba ngày sau Bá Nạp liền vẻ mặt bình thường tìm hắn đến hang động ở rừng Tinh Linh. Tố chất tâm lý lúc đứt thì đứt như vậy khiến Cố Khanh không khỏi nhìn gã thêm một cái.
Một cỗ hơi nóng đánh tới, thân hình cao lớn đến gần khiến Cố Khanh dời đi tầm mắt nhìn về phía Bernard, ngược lại bất đắc dĩ liếc nhìn qua Alviss. Cậu đó đến cùng lại đây xem náo nhiệt cái gì.
Alviss giống như xem không hiểu hàm ý trong mắt Cố Khanh, thảnh thơi đi cạnh Cố Khanh, thường thường dí sát vào chút, ăn chút đậu hủ.
Lần đi hang động này, rất có khả năng là mở ra phó bản qua đại lục Phương Đông, đến lúc đó Cố Khanh sẽ thành Boss qua cửa của họ. Hệ thống suy đoán ra khi Cố Khanh ‘chết’ cũng chính là lúc con đường mở ra, số liệu game sẽ có biến động lớn, khi đó ý thức của Cố Khanh sẽ có thể rời khỏi game đến thế giới hiện thực.
Cố Khanh không muốn mang Alviss tới, bởi vì không cần, tuy rằng hắn là ông chủ trên danh nghĩa của Alviss, thế nhưng lại không có cách nào khác ra lệnh hắn làm gì cả, Al muốn đi Cố Khanh cũng không có cách nào ngăn cản.
“Chính là nơi này.” Bernard dẫn đường ở trước bỗng nhiên dừng bước, khom lưng phất đi chướng ngại vật trên hang động, chỉ vào một cửa động tối tăm nói.
“Nơi này?” Cố Khanh nhìn cửa động tựa như một cái hố bình thường nghi hoặc nói, nhấc chân chuẩn bị đi về trước liền bị Alviss ngăn cản. Alviss lạnh lùng liếc nhìn Bernard cũng chuẩn bị ngăn lại Cố Khanh nhưng chậm một bước, chiếm hữu ôm Cố Khanh vào trong lòng.
Tay Bernard vươn ra cứng đờ, chậm rãi thu về, sau đó đi đến bên Seville ôm chặt cậu ta, giống như đang nói cho Alviss gã không có ý gì khác với Cố Khanh. Alviss từ xoang mũi cúi đầu hừ một tiếng, cái gì cũng không nói.
Seville bị Bernard ôm không kiên nhẫn giật giật, mắt nhìn hang động tối om lại nhịn xuống, lặng lẽ nhìn Alviss, lộ ra vẻ mặt đáng thương, lại thu về trước khi Bernard chú ý, không để hắn thấy, thường thường rút thời gian ném cho Cố Khanh vài ánh mắt lạnh lùng ghen tị.
Seville có lẽ đã biết tình huống của Bernard lại coi trọng Al, không muốn dây dưa với Bernard, nhưng lại mơ ước bảo bối trong hang động này, cho nên tạm thời không xé rách mặt với gã.
Nghĩ đến Al không biết lúc nào liền câu dẫn nhân vật chính thế giới, Cố Khanh không ước hừ nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng tránh thoát cái ôm của Al vờ như cái gì cũng chưa phát hiện cẩn thận để sát vào cửa động.
“Tôi nhớ rõ Bernard cậu từng nói mấy người có đi xuống qua.”
“Đúng vậy, tôi dẫn đường mấy người đi theo tôi.” Bernard nói xong, ôm lấy Seville gật đầu với hai người, nhảy lên cửa động cao nửa mét rồi nhảy xuống. Vài giây sau, đáy động truyền đến tiếng xác nhận của Bernard.
Cố Khanh cùng chuẩn bị nhảy xuống, dưới chân lại đột nhiên không còn, trước mắt cũng tối đen, đợi khi phản ứng thì người đã đến đáy động, tay Alviss còn đang ôm eo hắn không buông. Bên tai truyền đến tiếng hít thở có chút dồn dập của Al, Cố Khanh loáng thoáng cảm giác được một vật thể nóng bừng cứng ngắc đang chọt ở vùng bụng mình.
Thứ này là cái gì, là đàn ông đều biết. Người này chỉ ôm một cái là có thể phát tình? Gân xanh trên trán Cố Khanh bùng nổ, nâng đầu gối hung hăng đá vào chỗ riêng tư kia.
Đồng tử Alviss càng tối tăm lóe lên một chút, nâng tay ngăn lại một cước mất mạng này. Nhanh chóng điều chỉnh số liệu vách tường phía trước, sau đó dùng sức, áp Cố Khanh lên đầu tường, dùng chân cố định nửa người dưới Cố Khanh, một tay còn lại nắm chặt lấy tay Cố Khanh, nửa người dưới chậm rãi cọ xát, cổ họng phát ra tiếng rên.
“Cậu đang làm gì!” Cố Khanh tránh thoát không được lại luyến tiếc xuống tay ác, có chút khó thở hổn hển thấp giọng quát.
Alviss không nói lời nào, chỉ đến gần bên gáy Cố Khanh, khiến hô hấp cực nóng của mình phun lên da Cố Khanh. Cố Khanh nháy mắt cảm giác được một cỗ run rẩy, hô hấp cũng có chút dồn dập.
Cố Khanh gần như muốn chửi ầm lên, hiện tại là cái tình huống gì! Là lúc phát tình à!
Nhưng Cố Khanh còn chưa kịp chửi, tiếng Bernard đã truyền đến.
“Ông chủ Cố, hai người đến chưa?” Sau khi Bernard cùng Seville dẫn đầu xuống dưới, trước hết dò đường, đợi lát thấy hai người Cố Khanh còn chưa qua thì đến xem xem.
Cố Khanh cảm thấy nhất cấp, thanh thanh cổ họng lớn tiếng trả lời: “Đến đây!” Sau đó hung hăng vỗ đầu Alviss, sau đó đẩy hắn ra, sửa sang quần áo có chút nhăn cũng không thèm nhìn tới Alviss bởi vì bị đẩy ra mà có chút rầu rĩ không vui, nâng bước đi về phía Bernard.
Alviss bất động tại chỗ, Cố Khanh đi vài bước, quay đầu nhìn thấy Alviss không chút sứt mẻ thì nhíu nhíu mi, bất đắc dĩ nói: “Còn ngẩn người làm gì? Còn không qua?”
Vốn tưởng rằng Cố Khanh giận mà Alviss rầu rĩ không vui, nghe thấy lời Cố Khanh thì buồn bực lập tức trở thành hư không, thí điên thí điên đến gần bên người Cố Khanh cọ cọ cọ.
Bernard đánh giá hai người vài lần, thấy hai người quả thật không gì mới thật sự yên lòng, đưa hai người cùng Seville hội hợp, cùng nhau vào trong hang động.
Thành viên nhóm ban đầu của Bernard đều là một vài người đồng loại quen biết trong hiện thực, coi trọng đều là dòng họ của Bernard, hiện tại thấy Bernard bị xóa tên khỏi gia tộc Rivianne liền lần lượt rời khỏi gã. Sau khi Bernard phản ứng lại liền lập tức mang theo Cố Khanh đi tới huyệt động, sợ những người đó sẽ mang những người khác phát hiện hang động này, tuy rằng trước mắt biết về hang động này chỉ có Cố Khanh.
Đường hang động vừa tối vừa dài, chỉ có thể dựa vào dạ minh châu trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng mơ hồ để nhìn đường, bốn người đi khoảng một khắc mới nhìn thấy ánh sáng, trong lúc đó Cố Khanh lại bị Alviss nếm được ngon ngọt ăn bao nhiêu đậu hủ liền không nói tỉ mỉ.
Rời hang động tối om, trước mắt bỗng nhiên sáng sủa, bị một mảnh ánh sáng vàng chói mù mắt.
“Nơi này liền là nơi cuối cùng chúng tôi đến, con đường bên kia hẳn là có thể mở ra, nhưng chúng tôi không đụng vào phù văn ở trên.” Bernard chỉ chỉ cánh cửa màu vàng khắc rất nhiều ký hiệu trong tận cùng.
Cố Khanh đánh giá đại sảnh kim bích huy hoàng, sau đó so sánh với tư liệu mà hệ thống truyền cho hắn, xác nhận đây là phó bản đánh mở con đường.
Hắn bỏ Alviss đi đến trước cánh cửa vàng kia, nhìn kỹ phù văn trên cửa, sau đó sáng tỏ nói: “Phù văn trên cửa này là một loại huyền học từ xưa của đại lục Phương Đông, gọi là thuật kỳ môn, lấy Thái Cực bát quái cùng mười hai thiên can địa chi để tạo thành.” Hai người Bernard đều là mờ mịt nghe không hiểu.
Cũng phải, thuật kỳ môn độn giáp huyền ảo vô cùng, nếu không phải Cố Khanh có trải qua thế giới chuyên tu luyện kỳ môn động giáp cũng nhìn không hiểu.
“Kỳ thật cũng đơn giản, muốn phá vỡ cánh cửa này chỉ cần đem vòi nước trung tâm đẩy về phía cửa, cũng chính là nơi này.” Cố Khanh đưa tay đặt lên vòi nước, hơi hơi dùng sức, vòi nước chậm rãi di động, cho đến chuyển hướng tây nam mới dừng.
Mọi người đợi trong chốc lát, động tĩnh gì cũng không có.
Seville thấy thế cười nhạo: “Anh nói lung tung như vậy một chuỗi dài nghe không hiểu, kết quả biến hóa gì cũng không có, không phải là nói bừa đi.”
Trong tay Cố Khanh không biết từ đâu lấy ra quạt nhẹ nhàng lay động, trên mặt treo nụ cười trấn định tự nhiên, Alviss liền đứng ở sau hắn.
Bernard cũng có chút nôn nóng, nhưng thấy Cố Khanh biểu tình trấn định cũng khó mà nói gì, đành phải cùng chờ.
Trong đầu mối chính của game sẽ có một người c
Lại qua vài phút, tiếng máy móc chuyển động nặng nề từ xa lại gần chậm rãi truyền đến, mặt đất cũng bắt đầu rung biên độ nhỏ, ánh nến trên vách tường bị chấn động đến mức rơi trên mặt đất. Chờ động tĩnh ngừng lại, trong đại sảnh đã một đống hỗn độn, lúc này, cánh cửa vàng trước mặt mọi người chậm rãi mở ra.
Một ánh sáng trắng từ bên trong thoát ra, Bernard cùng Seville còn chưa từ kinh hỉ khi cánh cửa mở ra thanh tỉnh lại, đột nhiên một trận gió từ phía sau đánh tới, hai người liền bị đánh bay hung hăng đánh lên trên tường, máu nhanh chóng hạ xuống dưới tuyến an toàn, hai người vội vàng uống vài bình máu mới ổn định lại lượng máu.
Ngẩng đầu nhìn, vốn Cố Khanh mặc nho sam màu trắng không biết lúc nào đã thay thành một bộ trường bào nền đen đường mây, mái tóc cũng dùng một cây trâm huyết ngọc cột lên, khóe mắt hơi hơi nhướn lên cùng tu mi bay thẳng nhập tấn khiến khí chất cả người hắn thay đổi, tà khí bốn phía.
Đây đúng là hình thái Boss của Cố Khanh.
Trong thiếp lập gốc của game, Cố Khanh là người phản loạn bị đại lục Phương Đông lưu đày đến đại lục Phương Tây, trời sinh tính kỳ quái. Sau khi bị lưu đày thì không lâu sau con đường giữa đại lục Đông Tây bị chặt đứt, mà Cố Khanh vẫn luôn tìm một cơ hội mở con đường đi đến Phương Đông.
hơi có điều kiện phù hợp được nhắc nhở đến mời Cố Khanh đi mở đường, mà người dẫn dắt Cố Khanh tìm kiếm con đường này cần phải sau khi Cố Khanh mở cửa con đường thì giết chết hắn, bằng không con đường đi qua Phương Đông sẽ vĩnh viễn đóng kín.
Cố Khanh làm một Boss phản loạn bị khu trục, giá trị vũ lực cũng đủ, cho nên nhiệm vụ này là người chơi đến đẳng cấp nhất định mới mở ra. Mà do vì con bươm bướm mình đây mà phó bản này bị mở ra trước, dù cho là vì mình Cố Khanh cũng sẽ tìm cơ hội để bị đánh bại.
Nhìn hai người mở ra trạng thái chiến đấu trước mặt, Cố Khanh lặng yên gợi lên một nụ cười giây lát lướt qua.