Vì Trở Thành Tom Sue Mà Phấn Đấu

Quyển 6 - Chương 56



Kho hàng này nhìn ở mặt ngoài chỉ là một kho hàng vứt đi bình thường, cũ đến tường cũng có chút bong tróc, nhưng Cố Khanh biết đây chỉ là tượng trưng mà thôi.

Tinh thần lực xuyên thấu tấm ván gỗ, xi măng dày nặng, bùn đất tối ẩm dưới đất, xuống năm sáu mét chút nữa chính là một tầng kim loại nào đó thật dày, dưới tầng kim loại là không gian lớn gần bằng kho hàng. Đơn giản quét qua, thứ bên trong vô luận là bây giờ hay là trước tận thế đều xem như một số tiền giá trị xa xỉ.

Nhưng nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, Cố Khanh đảo tinh thần lực qua Cố Tang nhắm mắt nghỉ ngơi trong bóng đêm, lại nháy mắt dời đi khi Cố Tang mở mắt.

Mình cuối cùng chung quy cũng phải ở cùng với người yêu không biết hiện tại ở phương nào, như vậy liền phải cô phụ Cố Tang. Chiếm thân thể người ta, lừa gạt anh trai người ta, nhất là người anh này yêu còn là chủ nhân ban đầu của thân thể, cho dù là Cố Khanh cũng cảm giác có chút áy náy.

Nhưng chút áy náy này so với người yêu liền bé nhỏ không đáng kể, đồ dưới đáy kho hàng coi như bồi thường cho hắn vậy, tuy rằng lấy tài lực của hắn mà nói đây chỉ là dệt hoa trên gấm.

Xem nhẹ cảm giác quen thuộc dưới đáy lòng, Cố Khanh áy náy một lát liền ném sự áy náy này ra sau đầu, sau đó rút vào lòng Cố Tang, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tang thi không cần ăn ngủ, bởi vì nơi phát ra năng lượng hành động của tang thi không phải thức ăn, mà là năng lượng trong tinh hạch, mà loại tang thi đẳng cấp cao giống Cố Khanh Cố Tang, năng lượng tinh hạch trong đầu mình sẽ tự mình khôi phục.

Nhưng nếu trà trộn vào con người, tự nhiên là không thể biểu hiện ra chỗ khác biệt của mình với họ. Tuy rằng lấy năng lực của Cố Tang hoàn toàn không cần phải làm như vậy, nhưng vì A Khanh, hắn nguyện ý làm như vậy.

Nhắm mắt lại, che dấu dục chiếm hữu điên cuồng trong mắt mình, tay Cố Tang ôm Cố Khanh buộc chặt đến trình độ cực hạn không để Cố Khanh khó chịu, cực lực cảm nhận tồn tại lẫn nhau.

Đột nhiên, một cỗ tinh thần lực thuộc về A Khanh từ trên người mình đảo qua, nhận thấy được trong tinh thần lực truyền ra cảm xúc xa cách, lạnh lùng, Cố Tang chợt mở mắt ra.

Em muốn rời đi! Không! Anh sẽ không cho phép!

Hắn để sát vào Cố Khanh đang nhắm mắt lại, ánh mắt cẩn thận miêu tả mỗi một phần mặt mũi của Cố Khanh. Trong bóng đêm, trong mắt tối đen của Cố Tang là cố chấp, ngoan quyết còn có điên cuồng không thể giấu được.

Đừng nghĩ đến rời khỏi anh, A Khanh, bằng không anh không biết mình sẽ làm chuyện gì đâu, anh đã, sắp nhịn không được, đừng để anh có bất cứ, lý do, làm hại em.

Một cỗ run rẩy khiến da đầu run lên vọt tới, Cố Khanh run lên, tinh thần lực trào ra xem xét chung quanh, tìm kiếm cảm giác tồn tại kia.

Một vòng lại một vòng, cái gì cũng không có.

“Sao thế, A Khanh.” Trên thắt lưng bỗng nhiên căng thẳng, ngón tay thon dài xẹt qua bên eo, một cỗ hơi lạnh phun lên vành tai, Cố Tang đến gần bên tai hắn thấp giọng hỏi.

“Không, không có gì đâu anh.” Cho rằng chỉ là ảo giác của mình, Cố Khanh xoa xoa trán nói.

“Thật sự?” Nâng tay nâng cằm Cố Khanh lên, thanh âm trầm thấp, khàn khàn giống như cất giấu cảm xúc không muốn người biết.

“Ưm?” Mẫn cảm phát giác khác thường, Cố Khanh nhìn thẳng vào mắt Cố Tang, trong ánh mắt nghi hoặc nhìn một cái không sót gì.

Trong mắt chuyển động cảm xúc không biết tên, Cố Tang cực lực đè nén lửa giận ở đáy lòng, ngón tay lại lặng lẽ trèo lên xương sống lưng yếu ớt của Cố Khanh, móng tay chậm rãi biến đen, biến dài, đầu ngón tay lóe lãnh quang thuộc về kim loại.

Da đầu có chút run lên, Cố Khanh cứ cảm thấy Cố Tang có chỗ nào không giống, giác quan thứ sáu nhiều năm qua nói cho hắn, hiện tại tốt nhất nói gì đấy.”Kỳ thật… Anh, em vừa nãy bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ áp lực, có chút lo lắng…” Cố Khanh có chút lo lắng mở miệng nói.

Tay dần tới gần xương sống lưng dừng lại, chậm rãi thu về, Cố Tang ôm Cố Khanh vào càng gần, ở trên mặt hắn cọ cọ.”Sau này đừng gạt anh, tất cả mọi chuyện, nhất định phải nói cho anh biết, bằng không…”

Lời còn lại bị nuốt vào trong miệng, Cố Khanh há miệng muốn hỏi, lại bị Cố Tang dựng thẳng lên ngón trỏ đặt ở trên môi.

Từ môi Cố Khanh xẹt qua, trong mắt Cố Tang tràn đầy ôn nhu trí mạng. Đúng, liền là như vậy. Tất cả đều bày ra với anh, không hề giữ lại. A Khanh, em là của anh chỉ có thể là của anh, cho dù biến thành thi thể không có ý thức, em cũng là của anh. Cho nên, bất cứ chuyện gì cũng đừng gạt anh.

_______________________________________________________________

Cố Khanh cuối cùng vẫn không nói chuyện kho hàng cho Lục Vũ, sau khi hừng đông đoàn người liền tiếp tục tiến về phía căn cứ Thanh Hà, để bồi thường dọc theo đường đi Cố Khanh triệu đến không ít tang thi cho bọn Lục Vũ luyện tập lấy tinh hạch.

Tuy rằng như vậy, họ vẫn chạy tới Thanh Hà căn cứ trước khi trời hoàn toàn tối.

Vừa đến căn cứ Thanh Hà Cố Khanh Cố Tang liền tách khỏi bọn Lục Vũ, giao nộp tinh hạch vào căn cứ, Cố Tang quen thuộc mang theo Cố Khanh tìm chỗ giàu có mua phòng ở lại.

Dọn dẹp một chút nằm trên giường, Cố Khanh bắt đầu ép hỏi hệ thống: “Nói, nhóc có phải gạt anh cái gì hay không?” Suy nghĩ một ngày Cố Khanh xem như phát hiện, Cố Tang này tuyệt đối không thích hợp.

Đầu tiên là không hiểu sao không ở căn cứ Thanh Tang mà xuất hiện ở thành phố Hải Yến, vừa gặp mặt liền công kích mình hoàn toàn không có vui mừng khi nhìn thấy em trai còn sống, đối mặt em trai mất trí nhớ cũng là tức giận hơn lo lắng đau lòng, điểm này đều không khoa học. Rõ ràng nhất là, chưa tới căn cứ Thanh Hà qua Cố Tang vì sao có vẻ rất hiểu rõ căn cứ.

Tràn đầy nghi vấn nhét vào trong đầu, mỗi khi Cố Khanh muốn tìm hệ thống hỏi thì Cố Tang luôn đúng lúc đánh gãy mình, cho nên Cố Khanh chỉ có thể thừa dịp khi Cố Tang chuẩn bị rời đi tu luyện, vì an toàn của bản thân Cố Tang khẳng định sẽ không quấy rầy hắn, nhân cơ hội này Cố Khanh nhanh chóng lôi hệ thống ra hỏi một câu.

“Anh rốt cuộc cũng phát hiện a kí chủ, chậc chậc, thế nhưng qua hơn mười ngày mới phát hiện, người trong tình yêu chỉ số thông minh quả nhiên hạ xuống.” Thanh âm hệ thống có rõ ràng có cảm giác cười nhạo.

“Ha ha, ” Cố Khanh cười lạnh một tiếng, “Xem ra tôi gần đây quá ôn nhu với nhóc rồi?”

“… Em sai rồi.” Hệ thống lập tức nhận sai, trong giọng nói tràn đầy thành ý.

“Cho nên…” Đừng vô nghĩa.

“Kí chủ, lúc ngài rời đi thế giới trước xảy ra chút ngoài ý muốn, thế giới này có chút biến hóa nhỏ.”

“Cho nên?” Ngoài ý muốn? Nghĩ đến ánh mắt của Alviss khi mình rời đi, Cố Khanh trong lòng căng thẳng.

“Cố Tang này, là sống lại.”

“Sống lại?” Nhịn không được thấp giọng kêu lên, Cố Khanh đang chuẩn bị tiếp tục hỏi, tinh thần lực xem xét thấy thân ảnh Cố Tang trở về, vội vàng im lặng.

“A Khanh, anh về rồi.” Cố Tang ôm lấy Cố Khanh đang cuộn trong chăn, hôn một cái, sau đó gợi lên khóe miệng, “A Khanh có nhớ anh hay không.”

Ánh mắt Cố Khanh chuyển vài vòng, sau đó từ trong trăn tránh thoát, lại vào trước khi Cố Tang tức giận thì nhét mình vào trong lòng Cố Tang ôm lại, một lát sau mới buồn bực nói: “Một chút.”

Tiếng cười trầm thấp của Cố Tang từ lồng ngực truyền vào tai Cố Khanh, Cố Khanh đỏ mặt lên, một lát sau lại ủy khuất nói: “Anh, anh vừa đi đâu vậy?”

“A Khanh ngoan, anh chỉ là ra ngoài làm vài chuyện.” Cố Tang nhếch nhếch khóe miệng, hôn hôn trên trán Cố Khanh.

Cố Khanh bĩu môi, từ trong lòng Cố Tang chạy ra, sau đó nằm trên giường, đắp chăn quay lưng lại Cố Tang, giống như đang giận Cố Tang không nói cho mình biết hắn đến cùng đi đâu. Nhưng một lát sau, thấy Cố Tang không có động tĩnh, Cố Khanh lại ủy ủy khuất khuất xoay người đối mặt Cố Tang, sau đó nhấc một góc chăn, ngóng trông nhìn Cố Tang, lại xoay tầm mắt.

Cố Tang ánh mắt ôn nhu nhìn em trai giận dỗi, chui vào chỗ chăn được xốc lên, đặt Cố Khanh lên khuỷu tay, ôm chặt.

Đúng, chính là như vậy, chính là như vậy.

Tin tưởng anh, nhớ mong anh, ỷ lại anh… Yêu phải anh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.