Dáng vẻ Phương Thanh hơi suy tư, anh ta trầm ngâm mất một lát.
"Vào một chiều thứ 6 cuối năm ngoái, hôm đó tuyết rơi nên không có nhiều bệnh nhân.
Cô ấy tới tìm tôi, hỏi tôi có thể kiểm tra cho cô ấy không.
Cô ấy nói, trong lòng cô ấy có hai tên quỷ đáng ghét, luôn quấy rầy cuộc sống bình thường của cô.
Thông qua phương pháp thôi miên, tôi phát hiện cô ấy bị đa nhân cách.
Sau khi biết, tinh thần cô ấy vô cùng sa sút.
Đồng thời cũng hi vọng tôi giúp cô ấy giữ bí mật, dù gì thì lúc làm việc bình thường, bất kể nhân cách nào xuất hiện vẫn không có điều gì trở ngại.
Chỉ có điều trong mắt của người khác, tính tình của cô như vậy là không bình thường, đa tình, lăng nhăng, có mới nới cũ.
Từ đó chúng tôi bắt đầu thực hiện trị liệu, dù sao việc trị liệu ở bệnh viện sẽ khiến nhiều người biết, nên mỗi thứ 7 cô ấy sẽ đến nhà để tôi thực hiện thôi miên trị liệu.
Ban đầu cũng có chút hiệu quả, cô ấy có thể tình cờ ngăn sự xuất hiện của hai nhân cách kia.
Sau đó, tôi thay đổi phương pháp trị liệu.
Thông qua việc khơi thông tư tưởng, để hướng dẫn nhân cách chính quay lại.
Tìm cách xử lý và cải cách tất cả những sự tức giận, bất mãn, cảm xúc mãnh liệt mà trước đây chúng không cần phải chịu trách nhiệm mỗi khi xuất hiện. (2 chương 58 -59 đã được cập nhật tại truyenngontinh(chấm)com)
Nhưng lúc tiến hành trao đổi với nhân cách chính thì phải kết thúc liệu trình vì bạn gái tôi hiểu lầm.
Đồng thời trong một khoảng thời gian rất dài, Trương Quân Nhã ở vào một trạng thái không thể nào khống chế nổi bản thân.
Không biết anh hiểu ý tôi không?
Cô ấy chính là nhân cách chính nhưng lại không kiểm soát được cơ thể mình, lại cứ co đầu rụt cổ trốn tránh!
Đến tận giữa tháng 8, cô ấy đột nhiên tới tìm tôi, nói là muốn kết hôn, muốn ngăn chặn sự xuất hiện của hai nhân cách kia, mong tôi giúp cô ấy.
Sau đó, chúng tôi bắt đầu khôi phục quá trình trị liệu, cho đến cuối tuần trước, chúng tôi vẫn đang tiến hành trị liệu."
Phương Thanh nói xong, thở dài một hơi, ngước mắt nhìn chằm chằm tấm kính phía sau chi đội phó, dường như anh ta biết ở sau đó có người, hơn nữa còn là người chuyên nghiệp, người có thể đứng ở đó nghe những lời anh ta vừa nói là có thể biết được thực hay giả!
Lưu Đại nghiêng đầu nhìn Chu Hải, nheo mắt lại.
"Anh ta đang nhìn cậu! Cứ như biết cậu là ai vậy, ánh mắt đó là dành cho cậu."
Chu Hải gật đầu.
"Phải! Anh ta đang nhìn tôi, đồng thời, những lời vừa nói, cũng chính là đang nói cho tôi nghe."
Toàn thân Mập Mạp lắc một cái.
"Định hù người ta hay gì! Chỉ là bác sĩ tâm lý thôi mà, có cần phải đến mức như vậy không?"
Chu Hải đưa tay chặn Mập Mạp lại.
"Nghe tiếp đi!"
Chi đội phó trong phòng thẩm vấn hỏi tiếp. (2 chương 58 -59 đã được cập nhật tại truyenngontinh(chấm)com)
"Có ai khác biết mối quan hệ giữa anh và Trương Quân Nhã là bác sĩ – bệnh nhân không?"
Phương Thanh nghĩ nghĩ, vai thẳng lên.
"Lúc trước bạn gái tôi hiểu lầm chuyện này nhưng tôi cũng không giải thích, những người khác muốn hiểu sao thì hiểu!
Đó là một phần quan trọng trong công việc của tôi, cũng là quy tắc công việc, chúng tôi phải bảo mật thông tin của thân chủ!"
"Bây giờ, không phải là anh đang nói về bệnh tình của Trương Quân Nhã với cảnh sát sao, vậy không tính là vi phạm quy tắc?"
Nhanh chóng đưa ra một câu phản bác như vậy, khiến vẻ mặt Phương Thanh cứng lại, anh ta lập tức ngửa đầu cười to.
"Vừa rút máu, vừa thẩm vấn từng người, có đần cũng biết cảnh sát các người đang muốn làm gì, không cần anh nói tôi cũng đoán được Trương Quân Nhã gặp chuyện lành ít dữ nhiều.
Đương nhiên lúc này tôi cần phải nói rõ ràng rồi!"
Câu trả lời này phải gọi là vô cùng kín kẽ, hai tay Phương Thanh chống trên bàn, trên mặt phảng phất một nụ cười, bộ dạng chậm rãi như thể đang xem chi đội phó là bệnh nhân của mình.
Chi đội phó tiếp tục hỏi Phương Thanh, thời gian xảy ra vụ án anh ta ở đâu. (2 chương 58 -59 đã được cập nhật tại truyenngontinh(chấm)com)
"Thời gian đó sao? Chắc là ở nhà, tôi không nhớ rõ nữa!
Tối qua, tôi đi ăn cùng đồng nghiệp, uống hơi nhiều, mấy giờ về tới nhà cũng không nhớ rõ nữa, để tôi hỏi đồng nghiệp một chút?"
"Anh cung cấp tên đi, chúng tôi sẽ cho nhân viên xác nhận, ngoài ra còn xác minh cả camera giám sát lớn nhỏ ở khu nhà anh nữa."
"Chuyện đó không thành vấn đề."
Phương Thanh sửa sang lại áo blouse cùng áo và cà vạt bên trong, trên môi mang theo nụ cười nhã nhặn, nhìn vào hai cảnh sát.
Chi đội phó bảo cậu Hồ đưa Phương Thanh ra ngoài, Phương Thanh đứng dậy gật đầu chào chi đội phó, nụ cười bên môi dần thu lại.
Nhưng ánh mắt lại lơ đãng liếc về mặt kính đối diện cái bàn.
Mọi người chưa kịp nói gì, điện thoại Chu Hải đã vang lên, Lương Hồng Cương gọi điện tới.
"Anh Hải! Đã có kết quả so sánh, DNA thu được từ vết cắn trên vành tai Trương Quân Nhã hoàn toàn trùng với kết quả DNA của Chu Húc Bằng được đưa tới hôm nay."
Chu Hải khẽ giật mình.
"Chu Húc Bằng?"
"Đúng vậy, Chu Húc Bằng!"
Cúp máy, Lưu Đại nghi ngờ vỗ vai Chu Hải.
"Pháp y Chu, tìm được bằng chứng như thế, cậu còn lo lắng cái gì?"
Chu Hải lắc đầu. (2 chương 58 -59 đã được cập nhật tại truyenngontinh(chấm)com)
“Cậu để ý ánh mắt lúc rời đi của Phương Thanh không?"
Mập Mạp nhớ lại một chút, "Anh ta cười rất hòa nhã lễ độ, rồi đi ra cùng cậu Hồ! Có gì không đúng sao?"
"Không! Anh ta nhìn kính một chiều, một nụ cười rất kiềm chế.
Rất thong dong nhưng cũng rất… khiêu khích!"
Lưu Đại và Mập Mạp trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó cả hai đều lắc đầu.
"Có phải là cậu đã suy nghĩ quá nhiều rồi không?
Tôi không hề có cảm giác đó!
Các cậu đừng đi vội, tôi sẽ cho người đi xin lệnh lục soát nhà Chu Húc Bằng!"
Nói rồi Lưu Đại ra khỏi phòng, cửa vừa mở thì vừa lúc Phương Thanh bước qua từ bên trái, anh ta không ngạc nhiên chút nào, đưa ánh nhìn hướng thẳng vào trong phòng.
Nhìn thấy bóng dáng Chu Hải, anh ta dừng chân lại, bày ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
"Chu Hải! Không ngờ lại gặp cậu ở đây?"
Chu Hải đi theo Lưu Đại ra khỏi phòng, Mập Mạp theo sát phía sau.
"Ừ, chào cậu!"
"Hà hà, bạn cũ à, đã 10 năm không gặp vậy mà cậu chỉ nói với tôi hai chữ như vậy thôi sao?"
Mập Mạp chợt cảm thấy vui vẻ, hóa ra anh ấy không phải người bị đối xử tồi tệ nhất, tuy Hải không thích nói nhiều, nhưng đối với anh ta cũng không nói chuyện qua loa như vậy. (2 chương 58 -59 đã được cập nhật tại truyenngontinh(chấm)com)
Chu Hải không dừng lại, cũng chẳng có cảm giác lúng túng nào, chậm rãi nghiêng đầu về phía Phương Thanh.
"Không phải cậu đi bồi dưỡng sao, về Đông Nam hồi nào vậy?"
Dường như Phương Thanh không ngờ Chu Hải lại hỏi vấn đề này, vẻ mặt anh ta khựng lại, lập tức bày ra một nụ cười.
"Khoảng 10 ngày rồi!"
"À!"
Chu Hải không nói gì thêm, Mập Mạp vừa cười, vừa đi vào giữa Phương Thanh và Chu Hải.
"Bác sĩ Phương đối xử với bệnh nhân thật tốt, vừa công tác về đã lập tức triển khai điều trị."
Phương Thanh cười cười không nói gì nhiều, đi theo cậu Hồ đến phòng chờ, vẻ mặt Chu Hải càng thêm nghiêm nghị.
Phương Thanh bây giờ, đã hoàn toàn không còn cảm giác của 10 năm trước, lõi đời như vậy, tất cả tâm tư đều chôn ở đáy lòng, có lẽ điều này cũng có liên quan đến ngành học của anh ta!
Nhưng vẫn còn vài thứ mà Chu Hải chưa hiểu rõ. Kết quả so sánh DNA vừa rồi thật sự nằm ngoài dự liệu của anh.
2 tiếng sau, sau lớp ngăn ở trong cốp xe của Chu Húc Bằng, Mập Mạp tìm thấy được một con dao.
Con dao được bọc một lớp plastic ở bên ngoài, còn dùng băng dính dán lại, giấu giữa khe hở ở cốp xe, nếu không phải chó nghiệp vụ phát hiện thì Mập Mạp và mọi người chắc phải về tay không. (2 chương 58 -59 đã được cập nhật tại truyenngontinh(chấm)com)
Con dao còn dính máu, trên dao không có dấu vân tay, chỉ có dấu tay máu được tạo ra bằng găng tay. Sau khi con dao được chụp ảnh, đã được đưa về trung tâm để xét nghiệm vết máu.
Lưu Đại ra lệnh thẩm vấn Chu Húc Bằng ngay trong đêm hôm đó, đồng thời thả Phương Thanh về.
Chu Hải chở Mập Mạp về, trên đường anh không nói gì.
Mập Mạp lải nhải mãi không yên, thấy tâm trạng Chu Hải không vui, anh ta vỗ vỗ vai anh.
"Đừng như vậy mà, vui vẻ chút đi! Chẳng phải anh đã nói, những người làm nghề này như chúng ta, không nên làm theo cảm tính, tất cả đều phải nói chuyện bằng chứng cứ sao? Nhìn vào chứng cứ hiện tại, muốn bao nhiêu chắc chắn có bấy nhiêu chắc chắn còn gì!
Anh còn trăn trở chuyện gì?
Chẳng phải tất cả những thứ này, đều là nhờ chúng ta khám nghiệm tử thi và kiểm định vết tích đạt được sao?"
Chu Hải lắc đầu.
"Tôi không để ý đến chuyện đó! Tôi chỉ có cảm giác, trong vụ án này chúng ta bị người khác dắt mũi, cứ như là đạt được tất cả chứng cứ, tất cả giả thiết đều hợp lý.
Quá chân thật, quá trùng hợp, quá hoàn chỉnh!"
"Hoàn chỉnh không phải tốt sao?"
"Quá hoàn chỉnh, đó là cố ý! Nên nhất định là giả tạo."