Vị Vãn

Chương 1-2: Đốt mộng



“Ngươi trở về không được nữa rồi.”

Một giọng nói vang lên như trong giấc mơ - thật sự trở về không được nữa sao?

Nàng chậm rãi quay đầu lại.

Phía sau, là sự im lặng như chết.

Không có ánh lửa, không có tiếng kêu giá lạnh, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên đống đổ nát thê lương, chim cú đêm bay qua.

Nơi này không còn là vườn nhà ngày xưa nữa.

Đây là một ngôi mộ lớn lẻ loi cô độc.

Vãn Nhi.

Giọng nói nhẹ nhàng phảng phất ở ngay bên tai, cũng có thể cảm nhận được hơi thở.

Nàng chần chờ xoay người lại.

Có câu “một cái bóng trắng nhẹ nhàng dựa lưng vào tường, ánh trăng sao thê lương”

Vãn Nhi.

Người trong bóng tối chậm rãi ngẩng đầu, mỉm cười.

Nàng trừng lớn mắt.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ......

“Mẫu thân!”

Tiếng kêu the thé lao ra khỏi cổ họng, nàng đột nhiên ngồi dậy, miệng mở to, liều mạng đánh vào ngực.

“Gặp ác mộng hả?” Một giọng nói nhẹ nhàng tự nhiên truyền đến từ bên cửa sổ, mang theo ý cười.

Nàng xốc màn trướng lên, một đôi chân trắng như tuyết mang đôi giày vải bên giường, động tác linh hoạt khoác áo vào.

Cẩm bào màu trắng che khuất dáng người linh lung, cổ tay thêu hoa văn màu bạc thoắt ẩn thoắt hiện, lộng lẫy đẹp đẽ.

Cầm lấy đoạn dây băng trên bàn nhỏ đầu giường buộc tóc lại, nàng xoay người nhìn về phía giường nhỏ có một đôi nam nữ.

“Tư chất Hàn cô nương tốt như vậy, sao lại mặc nam trang? Trang điểm lên khẳng định khuynh quốc khuynh thành.... ....”

“Ai cần ngươi lo.” Không kiên nhẫn đánh gãy mỹ nhân lấy lòng, Hàn Vĩ Vãn ném ra một ánh mắt sắc lạnh.

Nhiều chuyện! Nàng mặc nam trang cũng khuynh quốc khuynh thành được không?

“Tuyên gia --” Mỹ nhân ủy khuất thấp giọng gọi, thuận thế tới gần lồng ngực rộng lớn phía sau.

“Không có việc gì, đừng để ý đến nàng, nguyệt sự nàng đến nên tâm tình không tốt.” Giọng nói mềm mại dễ nghe như tơ lụa an ủi mỹ nhân trong ngực, gương mặt khôi ngô tươi cười dịu dàng, lại như mang mặt nạ, không tràn vào trong mắt.

“Ngươi mới nguyệt sự đến!” Mỹ nhân mặt nam trang giận dữ gầm nhẹ. “Sao lại mang người khác vào trong phòng, quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác?”

“Nơi này là chỗ của ta.” Nam nhân kia chậm rãi uống trà. “Ngươi có phòng không ngủ, chạy đến trên giường ta làm cái gì?”

“Giường ngươi thoải mái!”

Tình hình thực tế là, mỗi khi tâm tình nàng không tốt, chỉ có ở trên giường của y mới ngủ được.

“Tuyên gia, nếu Hàn cô nương không vui, chúng ta đi thôi, du hồ được không --”

“Ngươi câm miệng cho ta!” Hàn Vị Vãn căm tức nhìn ả ta.

“Ca Nhi.” Phảng phất như Tuyên Dương không nhìn thấy trạng thái hai người giương cung bạt kiếm, thẳng thắn dạy dỗ mỹ nhân. “Lấy cho ta một hạt ô mai.”

“Vâng.” Mỹ nhân xinh đẹp nở nụ cười, dưới chỗ y không nhìn thấy, âm thầm liếc mắt nhìn Hàn Vị Vãn một cái, thì thầm nói: “Không phải là nha đầu nhặt được sao --”

“Ngươi nói cái gì?” Khuôn mặt nhỏ nhắn ngưng lại thành sương lạnh lẽo, hai mắt Hàn Vị Vãn lóe ra ánh sáng lạnh gần như muốn bắn thủng ả ta. “Tốt nhất ngươi đừng để ta nghe thấy lần thứ hai, ngươi chỉ là đồ chơi để y không có việc gì phát tiết mà thôi, ngươi tin không, đêm nay ta có thể đưa cho y một tá?”

“Vãn Nhi.” Âm thanh trầm thấp, ẩn chứa mang theo chút ý tứ cảnh cáo, Tuyên Dương nhìn về phía người hiện tại đang gồng lên như con nhím, mi tâm nhíu lại, phảng phất như có chút bất mãn nàng nói lời thô lỗ.

“Ngươi, ngươi.... ......” Trên mặt mỹ nhân thoắt đỏ thoắt trắng, bị nàng chọc tức đến nói một câu cũng không hoàn chỉnh, ả là danh viện Dương Ngôn Ca thanh danh truyền xa, gia thế hiển hách, đã bao giờ bị người nói đến không chịu nổi như vậy chưa? Nếu không phải liên quan đến trái tim người nam nhân trước mặt, nàng đã sớm tát cho một cái rồi.

“Ngoan, không cần so đo với nó, nó chỉ là đứa bé không hiểu chuyện.”

Tuyên Dương mỉm cười, biểu cảm dịu dàng như trước, hoàn toàn không nhìn nữ tử đứng bên cạnh nhìn thấy bộ dạng này của y sẽ khinh thường liếc mắt một cái.

Cắt, ba mươi là hơn người sao, còn khoe cái gì mà lẳng lơ!

Lười lại nhìn bọn họ một cái, nàng bước đi ra khỏi cửa.

“Ngươi đi đâu?” Âm thanh lạnh nhạt vang lên.

“Tùy tiện, mắt không thấy.” Nàng táo bạo xoay người: “Ngài còn có việc?”

“Đi tắm rửa một chút.” Trong con ngươi đen mang theo một chút trào phúng nhìn nàng gặp ác mộng đến chảy mồ hôi: “Khi đi ngang qua ngửi thấy thối---”

Cửa cạch một tiếng, bị thô bạo đóng lại.

Tuyên Dương cúi đầu tiếp tục hưởng thụ noãn ngọc ôn hương trong lòng, khóe miệng lại hiện lên chút ý cười như có như không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.