“Tạ đại nhân, đã chuẩn bị xong tất cả.” Một tên lính nâng bao đồ vào để ở trước án.
“Mở ra.” Tạ Khâm buông bức thư đang đọc trong tay xuống, ngắn gọn lên tiếng.
Bao vải tơ được mở ra, bên trong là một áo choàng lông cáo đỏ như lửa.
“Chất lượng cũng không tệ.” Tạ Khâm đưa tay sờ thử, nhàn nhạt phân phó, “Đưa cho Ngụy đại phu.”
“Gia lại quan tâm nàng như thế.” Đợi đến khi tên lính kia lui ra, Nhan Tiêu đứng ở một bên mới có chút kinh ngạc mở miệng.
Tạ Khâm nhìn gã, bên miệng là nụ cười không rõ hàm ý: “Ngươi cảm thấy kiện áo choàng này thế nào?”
“Thấy quen mắt, rất giống kiện áo choàng trên người Nhiễm công chúa trong đêm cung yến Thượng Nguyên năm nay.” Đêm đó ngũ công chúa tao nhã, diễm
tuyệt khuynh thành.
Nghĩ đến đây, trong lòng Nhan Tiêu chấn động, nhất thời trừng mắt nhìn chủ tử của mình: “Gia, không phải là người muốn...”
“Nghĩ cái gì?” Tạ Khâm đùa cợt cười, ánh mắt vẫn dừng ở trên thư, cũng không
ngẩng đầu lên, “Ta chưa bao giờ làm mua bán lỗ vốn.”
“Chỉ là nói thực ra thì, Ngụy đại phu và Nhiễm công chúa thật sự có chút giống...” Nhan Tiêu không khỏi than nhẹ.
Tạ Khâm không đáp lời, trong đầu lại hiện lên đêm y mang Hàn Vị Vãn trở
về, Dung Trạm thấy nàng mặc trang phục nữ nhân vẻ mặt nhất thời hoảng
hốt - Tướng mạo vốn có vài phần tương tự, hiện giờ nàng dùng họ “Ngụy”
cũng đúng lúc, hi vọng tiền đặt cược này của y sẽ không sai.
“Chỉ là, gia.” Nhan Tiêu nhịn không được chế nhạo, “Thả chạy một đại mỹ nhân như vậy người không đáng tiếc sao?”
“Thế nào, ngươi cảm thấy hứng thú?” Vẻ mặt Tạ Khâm hờ hững, lấy bút ra vẻ phác thảo trên giấy.
“Không có không có!” Nhan Tiêu vội vàng phủ nhận.
“Bên kinh thành có tin tức chưa?” Tạ Khâm thay đổi đề tài.
“Gần đây người Thái tử hoạt động thường xuyên hơn, bên Hiền vương xem như vẫn gió êm sóng lặng.” Nhan Tiêu nghiêm mặt bẩm báo.
“‘Xem như’” Tạ Khâm mỉm cười, “Ngươi nói hai chữ kia thật hay.”
So với chủ nhân Trương Dương luôn ương ngạnh từ trước đến nay, ngược lại y cảm thấy hứng thú với đầm rồng ở phía Tây hơn, y cũng muốn nhìn xem khi nào chính chủ mới bằng lòng xuất hiện.
Màu sắc giống ngọn lửa, xúc cảm mềm mại bóng loáng - trừ bỏ yêu thích không buông tay, nàng không thể tưởng được từ ngữ nào khác để hình dung cảm
giác giờ phút này trong lòng. Khi cái áo choàng này xuất hiện trước mặt
nàng, quả thật nàng kinh hỉ vô cùng, thứ nhất không nghĩ tới y vẫn để
lại Hỏa Hồ kia, thứ hai càng không nghĩ tới y tìm người làm nó thành áo
choàng đưa cho nàng.
Không thể không thừa nhận, phàm là nữ nhân đều thích chưng diện yêu hư vinh.
Đang định choàng thử nó, thì một tờ giấy từ trong áo khẽ rơi ra.
Vị Vãn nhặt lên xem, trên mặt là bút tích màu mực rồng bay phượng múa - không thích nợ nhân tình. Tạ.
Phong cách trước sau như một lời ít mà ý nhiều, thật không biết chữ “Tạ” này
của y, là gửi lời cám ơn nàng hay là bản thân y kí tên, nghĩ đến đây,
khóe miệng nàng bất giác khẽ nhếch lên.
Áo lông cáo dày và mềm
mại phủ trên đầu vai, cần cổ nhất thời một mảnh ấm áp, ấm áp từ cổ lan
tràn đến toàn thân, Vị Vãn thỏa mãn than nhẹ, rốt cuộc luyến tiếc cởi
ra. Đến buổi tối là đại mạc phía Bắc lại lạnh thấu xương, bởi vì khắp
nơi một mảnh hoang vu không có gì che chắn, vì thế gió lạnh lại càng tàn sát bừa bãi, cho dù trong doanh trướng đốt lửa lớn, ngồi lâu vẫn cảm
thấy toàn thân lạnh cả người, thời gian này trong doanh trước cũng có
rất nhiều binh lính lần lượt bị bệnh thương hàn, vào ban ngày nàng và
vài vị quân y gần như bận không qua nổi.
Lại ngồi xuống lật xem sách thuốc, thân mình đã ấm áp rất nhiều, ánh nến
rung nhẹ, quang ảnh ở những chữ viết quen thuộc kia nhảy lên - rể cây
vật không nên áp dụng dưới cái nóng mùa hè, cần đợi đến trời đông giá
rét tinh hoa được thu vào bên trong... Nàng không khỏi có chút hoảng
hốt.
Lúc đó Tuyên Dương rất nghiêm khắc bắt nàng học tập, tìm các chứng bệnh đến khảo sát nàng, muốn nàng kỹ càng viết ra bệnh trạng,
phương pháp chẩn đoán, phương thuốc, tình hình dùng thuốc, sau đó y cẩn
thận tìm đọc, đến cả câu nói sai cũng sửa từng chữ một, một mình nàng ở
trong đêm khuya đọc chữ của y, cúi đầu nhìn trang giấy, ngửi mùi hương
của mực như có như không, tưởng tượng thấy hành chữ ôn nhu y viết ở
giữa.
Tên cửu châm, các hình khác biệt: Một là Tích Châm, dài một tấc sáu phần; hai là Viên Châm, dài một tấc sáu phân; ba là Đảm Châm,
dài ba tấc rưỡi… Bàn tay to lớn của y đã từng nắm tay nàng, nhẫn nại
dạy nàng châm kim, nói cho nàng nếu không vui, thì hung hăng châm vào
người nộm, không cần nương tay, nhưng xuống tay phải chuẩn, chờ hết
giận, lại rút từng châm ra, lại châm lần nữa. Y để lại cho nàng túi
châm, nàng luôn dốc lòng trân quý, cùng theo nàng đi Đại Giang Nam Bắc,
ngày mới chia xa y, gần như đêm nào nàng cũng không thể say giấc, mỗi
đêm đều cần bản thân dùng châm đâm vào huyệt thôi miên.
Sơn nhất trình,
Thuỷ nhất trình,
Thân hướng Du Quan na bạn hành.
Dạ thâm thiên trướng đăng.
Phong nhất canh,
Tuyết nhất canh,
Quát toái hương tâm mộng bất thành.
Cố viên vô thử thanh.
(Bài thơ Trường tương tư của Nạp Lan Tính Đức)
Hít sâu một hơi, dựa vào bàn chỗ nét mực trên trang sách đã thấm ướt một
mảnh, choáng váng thành một mảnh mơ hồ, Vị Vãn ngẩng đầu lên tựa lưng
vào ghế ngồi, thật lâu chưa động đậy, thẳng đến khi cảm giác lệ trong
hốc mắt chảy trở về.
“Ngụy đại phu.” Ngoài mành truyền đến tiếng của Nhan Tiêu.
“Vào đi.” Nàng sửa sang lại cảm xúc của mình cho tốt, nhìn về phía gã đang vén rèm đi vào, “Chuyện gì?”
“Có lẽ Nhã vương đã say, gia muốn mời ngài đi xem một chút.”
Vị Vãn run lên một cái, lập tức đáp ứng.
Trong doanh trại cũng không phải chỉ có một mình nàng là đại phu, Tạ Khâm cố ý kêu nàng đi qua, hẳn là có lý do của y. Mặc kệ như thế nào, nàng tính
toán đi tới xem tình huống thế nào.
“Tại hạ ở biên cương xa triều đình, sớm nghe nói Nhã vương lỗi lạc phong
thái, hôm nay có cơ hội thâm giao, thật sự là cảm thấy rất may mắn.”
Trong doanh trướng, Đại tướng Trần Vĩnh Niên nhìn nam tử trẻ tuổi ngồi
vị trí đầu não, cung kính nâng chén, “Lại kính Nhã vương.”
Trên gương mặt trong suốt của Dung Trạm đã nhiễm vài phần cảm giác say, hắn
khép hờ đôi mắt sáng ước lượng ly rượu hào sảng cười: “Ta chỉ là cầu nhỏ nước chảy, dưới chân chỉ có chỗ này, Trần tướng quân quả thật là đã đi
năm sông bốn bể (khắp nơi), kiến thức rộng rãi, sống trên mũi đao, một
chén này phải để ta kính ông.”
“Hạ quan sợ hãi.” Trần Vĩnh Niên
mỉm cười, “Mỗi người có một số mạng riêng của mình, Nhã vương từ nhỏ phú quý bức người, Vĩnh Niên ngay cả đi khắp nghìn núi, cũng chùn bước như
bước lên núi, hơi không cẩn thận sẽ ngã xuống, sau này còn nhờ Nhã vương dìu dắt nhiều hơn.”
“Những thứ kia tất nhiên không nói chơi, có
rất nhiều cơ hội thảo luận.” Dung Trạm khoát tay, “Tối nay có gió có
trăng, nâng cốc ca hát, làm gì tự tìm phiền não?”
“Nhã Nương nói có lý.” Trần Vĩnh Niên phụ họa cười, uống một hơi cạn sạch ly rượu.
“Sao Tạ đại nhân tự lo uống rượu giải sầu, đồ ăn không hợp khẩu vị?” Tầm mắt của ông ta dừng ở người mang dáng vẻ im lặng bên cạnh Dung Trạm.
“Ta không muốn ăn.” Tạ Khâm cười nhẹ, ánh mắt sắc bén đảo qua mặt ông ta,
”Không giống Trần tướng quân sau khi tự đến Mạc Bắc, khẩu vị càng ngày
càng tốt, làm ta rất hâm mộ.”
Trần Vĩnh Niên cười mỉa: “Tuy rằng
Mạc Bắc kém Tây Nam sản vật phì nhiêu, nhưng mọi thứ mọi sự vật đều có
chỗ đặc biệt, Vĩnh Niên hiếu kỳ, tránh không được cái gì cũng đều muốn
thử một chút.
“Chuyện này ta có thể hiểu được.” Tạ Khâm có một
chút cân nhắc bắt đầu nhìn ly rượu rỗng, giọng điệu nhàn tản, “Chỉ là có vài thứ... Giống như thịt cừu trên bàn này, chọn tốt làm tốt tất nhiên
là mỹ vị tươi mới, bằng không, lại sẽ làm ra một thân mùi tanh hôi.”
Trần Vĩnh Niên nghe vậy sắc mặt hơi cương cứng, nhất thời không tiếp lời,
bên kia Dung Trạm lại cười ha ha, lại rót một ly rượu: “Trần tướng quân, thích uống rượu ngon chớ nhiều lời, chúng ta lại đến - “
Lúc này rèm cửa lại bị người đứng ngoài xốc lên, Nhan Tiêu đi đến, sau theo là một người, chân thành đi vào.
Cẩm bào trắng ngà, cột tóc dải băng, y phục mặc nghiêm túc, cổ áo vây quanh một kiện áo choàng lông cáo đỏ như lửa, cao quý chói mắt, nổi bật lên
một khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng như ngọc. Làm một nữ tử, thân hình của nàng xem như thon dài, ngoại trừ phần khí chất tao nhã thoát tục, cũng
có một loại phong tình tiêu sái lười nhác, mà đôi mắt trong vắt kia, ở
trong phòng đầy đèn đuốc có một loại quyến rũ trong trẻo đoạt hô hấp của người khác.
Ánh mắt Dung Trạm vốn đã mang theo vài phần mông
lung dừng ở trên người nàng, cái cốc trong tay lại khẽ run lên, có một
chút rượu rơi ra.
Vị Vãn lườm Tạ Khâm bên cạnh hắn, tầm mắt nhìn nhau, cảm xúc trong mắt y nàng chưa bao giờ đoán ra được.
... ...... ...... ...... ...... .....
Bài thơ Trường tương tư của Nạp Lan Tính Đức
Trường tương tư
Sơn nhất trình,
Thuỷ nhất trình,
Thân hướng Du Quan na bạn hành.
Dạ thâm thiên trướng đăng.
Phong nhất canh,
Tuyết nhất canh,
Quát toái hương tâm mộng bất thành.
Cố viên vô thử thanh.
Dịch nghĩa
Một đoạn đường núi,
Lại một đoạn đường sông.
Mình lên Du Quan chẳng có ai đi cùng.
Giữa đêm sâu ngàn ánh đèn nơi lều trướng chiếu sáng.
Một canh gió thổi,
Lại một canh tuyết rơi,
Tiếng ồn ào vang động làm quặn vỡ cõi lòng nhớ quê của ta, khiến giấc mộng không thành.