nhìn lướt qua nét vẽ
hai chữ vây lại kia, trầm giọng mở miệng: “Ngạc Địch luôn là cái gai
trong lòng hoàng thượng, một ngày không trừ, ông ấy quyết không yên
tâm.”
”Từ lúc phụ hoàng còn là đại tướng tiền triều thì ông luôn
một lòng muốn đoạt lại chỗ này, nhưng luôn không thể như ý nguyện.
Chuyến này ông phái ta đi, ngoài sáng là vì tuần sát, thực ra cùng
thương lượng với Xương Bình, nếu ta không lấy thành quả về, là tuyệt đối không được.”
”Chỉ sợ là hàng ngũ của các nơi khác cũng đã tranh vượt lên trước rồi.” Tạ Khâm mỉm cười.
Trong mấy hoàng tử, ai lấy được Ngạc Địch, thì ý nghĩa là từ nay về sau phiến lãnh địa thuộc này thuộc về người đó, cách đế vị cũng càng gần một ít – đó không phải là một lần thử thách của hoàng đế sao? Về phần kết quả,
không phải hòa bình tức chiến, mà quá trình trung gian chính là khó bề
phân biệt, ai chết vào tay ai, ai cũng không tuyệt đối nắm chắc.
”Sau khi trời tối ngươi sẽ phải theo ta lên đường, chuyện trong doanh đều an bài xong rồi hả?”
”Có thể có chuyện gì?” Tạ Khâm lạnh lùng cười, “Trần Vĩnh Niên kia chính là người gió theo chiều nào thì ngã theo chiều đó, nếu là chiến, tuổi gã
cũng không nhỏ nữa, vừa vặn nhân cơ hội kiếm chút công trạng tốt dưỡng
lão, nếu là hòa bình, gã nhìn trúng ai gã vuốt mông ngựa người đó là
được rồi.”
”Lại nói tiếp, thuộc hạ của đại ca ngoại trừ Lý Du,
người khác ta cũng không lo lắng.” Nói đến tên này, mi tâm Dung Trạm
nhíu lại.
”Sau khi hồi kinh, chúng ta phải 'hợp tác' với hắn thật vui.” Tạ Khâm khẽ cao giọng.
”Có thể tiến vào không?” Giọng nói trầm thấp mà lạnh nhạt vang lên ở ngoài trướng.
”Có thể.” Vị Vãn buông sách trong tay, ánh mắt dừng ở trên tấm màn, nhìn nó bị người đứng ngoài vén lên, bóng dáng cao lớn dò xét tiến vào.
”Có việc?” Nàng nhìn gương mặt luôn không có biểu cảm gì trước mặt, nhẹ giọng hỏi.
”Ngày kia theo chúng tôi đi Xương Bình.” Y ngắn gọn ra lệnh, không hề thương lượng.
”Được.” Nàng bình tĩnh mà lưu loát đáp ứng, không tỏ vẻ giật mình, cũng không có truy hỏi y đi làm chuyện gì.
Tạ Khâm giương mắt nhìn nàng, sâu trong đôi mắt màu xanh lóe lên, nhưng
chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Không có việc gì, ngươi nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Vị Vãn không nói chuyện, gật đầu một cái.
Y đi đến cạnh cửa, tay vừa nâng rèm vải, lại quay đầu lại: “Trời Bắc Địa
giá rét, mang nhiều y phục chút, ngươi là đại phu, đừng liên lụy chúng
tôi.”
Vị Vãn ngẩn ra, lập tức nhẹ nhàng lên tiếng, trong mắt cũng không khỏi lộ ra vài phần ý cười, y nhìn nàng, vẻ mặt khẽ cứng, mặt
trầm xuống không nói một lời đi ra ngoài.
Vị Vãn cảm thấy thú vị, không khỏi lắc lắc đầu - người này, rõ là... Trong lúc nhất thời nàng
lại nghĩ không ra có từ ngữ gì có thể hình dung y.
”Ngụy tỷ tỷ, người Trung Nguyên nhìn rất đẹp sao?” Bên cạnh lửa trại vang lên giọng nói trẻ con non nớt.
Vị Vãn xoay đùi dê nướng trên giá một vòng, mỡ rơi vào trong lửa, phát ra tiếng ‘xì xì’ mê người, mùi thơm xông vào mũi.
Nàng nở nụ cười, hỏi người đầu trọc bên cạnh rồi nói với đứa bé: “Vì sao Bảo Nhi hỏi như thế?”
”Bởi vì Ngụy tỷ tỷ, Nhã vương gia, Tạ đốc quân cũng đều nhìn rất đẹp.”
Vị Vãn bật cười, cắt một khối thịt dê nướng để vào trong chén cậu bé: “Này, thưởng cho đệ, có thực mới có sức nói chuyện.”
Bảo Nhi nhếch miệng cười, hoan hô một tiếng chuyên tâm đối phó thức ăn ngon trước mắt, Vị Vãn nhìn bộ dạng ăn như hổ đói của cậu bé, không khỏi có
chút thất thần.
Đến Xương Bình cũng đã bảy tám ngày, đám người
Dung Trạm thương lượng với Xương Bình vương dường như cũng luôn không có tiến triển gì, nếu đến cuối cùng hai nước vẫn tránh không được một cuộc chiến tranh, lại không biết sẽ có bao nhiêu sinh linh đồ thán, gia đình ly tán. Mà lúc này xem ra, hoàng đế quyết tâm muốn trong thời gian trị
vì làm ra một thành quả, bằng không vài ngày nay đám người Dung Trạm
cũng sẽ không thể đều luôn vẻ mặt ngưng trọng, bộ dạng sầu lo trùng
trùng.
Lúc này cách đó không xa mơ hồ truyền đến tiếng bước chân, chính là đoàn người bọn họ, bước chân đều vội vã, vốn gương mặt Tạ Khâm không biểu cảm dường như còn lạnh lùng hơn ngày thường vài phần, ngay
cả Dung Trạm cũng hơi nhếch môi mặt trầm xuống. Nhan Tiêu liếc nhìn
nàng, trong ánh mắt hình như có lo âu không thể làm gì, Vị Vãn đoán là
có chuyện gì xảy ra, vì thế cũng đứng lên vội vàng đi
theo.
Một buồng yên lặng.
Sau khi theo vào trong, suốt thời gian một ly trà, tất cả mọi người không nói một lời.
”Cạch” Dung Trạm ném cái ngọc chặn giấy lúc nãy luôn thưởng thức trong tay
xuống, tiếng động không lớn, nhưng trong lòng mỗi người đều hơi chấn
động.
”Lấy Khắc Tang đổi Ngạc Địch, lấy đất đổi đất, vốn đã có
manh mối sự việc, không ngờ nửa đường chạy ra một Trình Giảo Kim.” Giọng điệu Dung Trạm vẫn không nhanh không chậm, có loại cảm giác căng thẳng, “Thương nhân Giang Nam góp nửa số ruộng đất để quốc gia và dân chúng
chống lại Ngạc Địch? Đúng là một khoản lớn, thật sự là hành động trung
thành yêu nước vĩ đại.”
Vị Vãn thình lình nghe được hai chữ “Giang Nam”, trong lòng run rẩy.
”Người chúng ta đã bắt đầu tra lai lịch người kia rồi.” Tần Qua đứng ở phía sau chủ tử của mình, trầm giọng báo cáo.
”Một người hôm qua mới đến, có thể thương lượng với Xương Bình vương đến
nước này, sẽ không đơn giản.” Giọng nói Tạ Khâm lười biếng, nghe qua lại gắn đầy hơi thở nguy hiểm.
”Ngươi tới từ Giang Nam?” Ngay sau đó, tầm mắt của y bỗng nhiên khóa chặt chẽ Vị Vãn lại.
Vị Vãn cứng đờ cả người, cảm giác được ánh mắt mọi người đều tập trung đến trên người nàng, không hiểu sao, tim đập bắt đầu nhanh hơn, nàng có
chút hoảng loạn.
”Ừm.” Vị Vãn gật đầu
”Trong ấn tượng của người, Giang Nam có nhân vật nào đặc biệt không?” Y tiếp tục truy hỏi.
Ở trong đầu lóe lên một bóng dáng thon dài phiêu dật, trong lòng Vị Vãn đau xót, cắn môi lắc lắc đầu.
Ngay cả y là người xuất sắc nhất kia, cũng không có khả năng xuất hiện ở nơi này, ngày đó y đi tiêu sái quyết tuyệt như vậy, thế nào lại có khả năng dễ dàng gặp nhau được?
Thấy nàng không đáp lời, Tạ Khâm cũng
không truy hỏi nữa, chính là trong thời gian sau đó ánh mắt luôn vô tình hay cố ý nhìn nàng.
Vị Vãn tránh tầm mắt của y, lại không rõ vì sao thê lương và mờ mịt trong lòng lại dâng lên trong lúc này.