Nếu thức ăn đủ ngon, chỉ nhìn thôi cũng thấy vui vẻ.
Nhìn mỹ nhân làm thức ăn ngon thì càng vui vẻ.
Trong chén sứ trắng hoa xanh, ở trên mặt nước canh xuất hiện màu trắng láng
bóng mê người, phối hợp với trứng thái lát mỏng, hành băm được vẩy lên.
“Làm sao làm được màu sắc món mì sợi này?” Vị Vãn tò mò.
“Nấu mì vắt với nước màu xanh của cải bó xôi, với nước cà rốt chanh.” Lãnh
Hương Nùng vớt mì sợi trong tay, quay đầu lại nhìn nàng kinh ngạc cười.
”Muội đã được ăn rồi hả?”
Vị Vãn làm mặt quỷ với nàng: “Ăn thật ngon.”
Trên bàn nhỏ làm từ gỗ đàn mộc hương để ba bát mỳ, một bát ở trong tay Vị
Vãn, một bát ở trước mặt Lãnh Hương Nùng, một bát không có chủ nhân.
Vị Vãn hoài nghi nháy mắt mấy cái.
Ngược lại Lãnh Hương Nùng nâng bát lên, giống như không thấy ánh mắt của nàng.
Vị Vãn oán giận dẫu môi - Lãnh Hương Nùng không thể so với Phượng Nương,
nũng nịu một chút hay nói một chút là có thể đối phó, nàng tức giận, của ai người nấy cầm cũng không mua, cho dù người tự cho mình là siêu phàm
cũng không thể may mắn thoát khỏi, mà chuyện này của nàng ấy cũng chưa
phải là nơi được Vị Vãn tán thưởng nhất.
“Đây là khúc gì, sao thê lương mà lại sục sôi như vậy?” Vị Vãn ước lượng ly trà, theo tiếng đàn nhìn về phía Lãnh Hương Nùng.
.”Phá Trận Tử.” Người sau màn nhàn nhạt đáp lại, âm luật lưu loát từ trong ngón tay bay ra.
“Nhưng mà trong say rượu treo đèn nhìn kiếm, nằm mơ thổi kèn liên tục sao?” Vị Vãn nhíu mày hỏi.
Lãnh Hương Nùng gật đầu.
Vị Vãn kinh ngạc: “Tỷ một người nữ tử mảnh mai, sao có thể nghĩ đến đàn một khúc như vậy được?”
Lãnh Hương Nùng nhìn nàng một cái không nói chuyện, thẳng đến khi khúc nhạc
kết thúc, mới khẽ mở miệng: “Một người bằng hữu dạy.”
“Hả? Một người bằng hữu...” Vị Vãn nâng cằm cười liếc nàng. “Tình lang?”
“Chưa bao giờ có tình, tại sao nói tình lang.” Lãnh Hương Nùng rũ mắt xuống, giống như không chút để ý gẩy dây đàn.
“Chưa bao giờ có tình - đúng vậy hắn ta vô tình, tỷ cũng vô tình, làm sao
biết là vô tình?” Hứng thú bị gợi lên, ánh mắt Vị Vãn ẩn chứa vô hạn chờ mong nhìn nữ tử trước mắt.
Thấy nàng hơi thất thần, Vị Vãn thừa thắng xông lên: “Bát mỳ này để lại cho hắn ta?”
Như bị nói trúng tâm sự, Lãnh Hương Nùng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía
nàng, cuối cùng khẽ gật đầu: “Hôm nay là ngày sinh của y.”
Vị Vãn lại bởi vì lời nói của nàng đột nhiên tim đập mạnh và loạn nhịp - cũng có một người sinh vào ngày hôm nay sao?
“Làm sao vậy?” Lãnh Hương Nùng không hiểu sao nàng lại im lặng.
Vị Vãn lắc đầu, nụ cười có chút cô đơn: “Không có gì, chỉ tò mò dạng người như thế nào có thể làm cho tỷ động tâm thôi.”
“Động tâm có gì tốt? Tự tìm phiền não mà thôi, thiên hạ nào có nhiều chuyện tốt như vậy.”
Đến tận đây, Vị Vãn đã có thể thấy được tâm tư trong lòng của nàng, không khỏi buồn bã thở dài.
“Muội than thở cái gì? Tuyên gia tốt với muội vô cùng.”
Trên mặt Vị Vãn bỗng nhiên xuất hiện màu đỏ khả nghi: “Tỷ nói ra y làm gì?”
“Tự lừa dối mình.” Lãnh Hương Nùng cười cao giọng nói: “Chút tâm tư nhỏ đó của muội mà tỷ còn chưa nhìn ra sao?”
Vị Vãn trừng mắt nhìn nàng, ủ rũ ở trên giường không nói chuyện.
“Y tốt với muội cái rắm.” Qua thật lâu, rốt cuộc nàng buồn bực nói ra một câu.
“Sao lại không tốt? Y thuật bí truyền cũng truyền cho muội, cung cấp cho
muội ăn ngon xiêm y đẹp, hai thứ quan trọng với nữ nhân y cũng cho muội, còn chưa biết đủ.”
“Có ý gì?”
“Tài trí và tài phú, thứ
trước có thể làm cho nữ nhân có được tự tôn, thứ sau để khi nữ nhân bảo
vệ tự tôn sẽ không vất vả, Vị Vãn, muội hạnh phúc hơn tỷ nhiều.”
“Muội hiểu.” Vị Vãn ôm đầu gối, vùi đầu vào trong, âm thanh mơ hồ: “Muội thà rằng y cấp những thứ đó cho muội ít một chút.”
“Vậy muội muốn cái gì nhiều một chút?” Lãnh Hương Nùng nhìn nàng.
“Hương Nùng tỷ.......” Vị Vãn kéo dài chữ cuối cầu xin tha thứ, bị sắc bén của nàng làm cho không còn đường lui. “Không nói với tỷ nữa.”
Thật
sự là nâng tảng đá đập vào chân mình, sớm biết rằng không nên mở đầu vấn đề tình lang gì đó, đều do lòng hiếu kỳ với nam nhân thần bí kia!
“Không nói đến nữa thì thôi.” Lãnh Hương Nùng nhìn nàng đứng dậy đi ra ngoài: “Muội đi đâu?”
“Buồn quá, ra ngoài đi dạo.” Vị Vãn ngượng ngùng đáp lại, nghe thấy sau lưng
truyền đến một tiếng cười đùa cợt, nhất thời cảm thấy quẫn bách, dường
như bước nhanh hơn.
“Oán hận kiếp phù du thật dài....., ít vui vẻ, chịu yêu nghìn vàng khẽ nhẹ
nhàng...” Một mùi rượu đập vào mặt, nam nhân say khướt mang theo bầu
rượu nghiêng ngả chao đảo bổ nhào vào trước bàn, đầu lưỡi chuyển qua
chuyển lại.
“Cười ngây ngô.” Vị Vãn thu hồi ánh mắt từ trên phố người đi như thoi đưa ngoài cửa sổ, nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái.
“Cái gì.....” Nam nhân trừng mắt.
“À... Cười ngây ngô.” Nam nhân làm ra vẻ thỏa mãn thở dài, lập tức nhíu mày: “Không phải.... .... Không phải cười ngây ngô.”
“Thế là cái gì?” Vị Vãn hỏi lại, như mèo vờn chuột.
“Không có ai sẽ lấy nghìn vàng đổi cười ngây ngô.......” Nam nhân giãy dụa phản bác.
“Ta cho ngươi nghìn vàng, ngươi cười một cái.”
“Không cần, ta cười không cần tiền.....” Nam nhân cười ha ha, ôm nàng thân nam trang. “Hiền đệ đến đây, cùng nhau uống rượu.”
Trên bàn bên cạnh, mấy người đồng bạn của hắn cùng nhau thét to.
Vị Vãn liếc nhìn bọn họ một cái, đi qua cầm lấy bầu rượu trên bàn lập tức ngửa đầu uống hết.
“Giỏi! Tửu lượng giỏi!” Tiếng reo hò nổi lên bốn phía.
Chất lỏng lạnh lẽo chảy vào bên trong cổ họng, một đường thiêu đốt thành
ngọn lửa cực nóng, đốt vào ngũ tạng, dường như máu cũng sôi trào hừng
hực theo.
Tích tụ trong lồng ngực dường như cũng bởi vì vậy mà phai nhạt một chút.
Lãnh Hương Nùng nói không sai, quả thật người kia cho nàng quá nhiều, thậm chí là y hoàn toàn không màng trả giá.
Nhưng mà, kết quả nàng muốn ở đâu?
Cái nàng chân chính muốn, y lại không nguyện ý cho?
“Tiếp tục!” Mơ hồ say rượu, nàng cười to ra tiếng: “Đến đây, chúng ta chơi trò đố số!”
Thoải mái kéo ống tay áo lên, cổ tay trắng noãn như ngọc xuất hiện, rơi vào trong mắt mọi người.