Vì Vậy Chúng Mình Ly Hôn

Chương 46: Em bé



Có lẽ không ai bị tai nạn mà phải chịu đựng khổ ải như cô vậy, Thích Nam bị đánh thức nghĩ thầm.

Là một người mới bị thương, đáng lý ra cô nên được quan tâm chăm sóc, ngược lại, ngay cả quyền tự do cơ bản nhất trong cuộc sống là được ngủ cũng bị tước đoạt. Không chỉ có thế, cô còn phải chịu đựng người phụ nữ mà cô chán ghét tước mất quyền tự do nghỉ ngơi của cô.

“Người Đẹp Ngủ Trong Rừng đã thức dậy?” Người phụ nữ có vẻ mặt đáng ghét kia lườm cô một cái, không nhanh không chậm, rút bàn tay độc ác mới vừa rồi dựng đứng cơ thể tổn thương của cô ra khỏi cơn mộng về.

So với mẹ kế ép buộc Cô bé Lọ Lem nhặt đậu từ bụi than còn ác độc hơn!

Thích Nam dùng ánh mắt cường địch trừng lại người phụ nữ dựng mình thức dậy.

“Còn rất tỉnh táo hả?” Người phụ nữ không thèm để ý đến ánh mắt của cô, đưa tay ra lại, nhéo mặt cô.

Mấy ngón tay lạnh như băng chạm lên mặt Thích Nam khiến cô có cảm giác giống như mình đang tồn tại trong một giấc mộng hư ảo.

Giống như người phụ nữ trước mặt mới vừa bước ra khỏi một tảng băng đông đá trăm năm, lạnh lùng cứng rắn thiếu đi mức độ linh hoạt. Vậy mà trái ngược với vẻ mặt cứng ngắc đông đá ngàn năm, ánh mắt của cô ta lại có chút đùa cợt.

Thích Nam nhìn gương mặt sáng ngời như vậy trước mắt mình, thiếu chút nữa còn cho rằng mình đã mất đi một đoạn ký ức quan trọng nào đó trong giấc mộng ngắn ngủi, ví dụ như…

Tại sao đại minh tinh Dịch Tịnh lại xuất hiện trong phòng bệnh của mình?

Chuyện này thật sự có thể liệt vào danh sách ‘mười bí ẩn chưa có đáp án’ của thế giới rồi!

Nên biết, đây chính là Dịch Tịnh! Là đại minh tinh không đội trời chung với cô! Là người nổi bật nhất trong số minh tinh mà cô phỉ nhổ bao năm nay về chuyện dựa vào quy tắc ngầm…

Chết rồi, hình như cô đã không cẩn thận, lộ ra sự nhỏ mọn độc ác của mình.

Trở lại đề tài chính, thật sự Thích Nam nghĩ không ra lý do Dịch Tịnh xuất hiện trong phòng bệnh của mình!

Đây quả thật là mộng hư ảo rồi!

“Tôi nhìn thấy sự ngờ vực trong mắt của cô.” Đại minh tinh Dịch lạnh nhạt trước sau như một. So với hành động trẻ con dùng tay chọt tỉnh Thích Nam, cô nàng thật giống như mắc phải chứng tinh thần phân liệt lâu năm.

Thích Nam thật sự nghi ngờ, đối phương mới chính là người bị thương đầu.

Không nghe đối phương trả lời, Dịch Tịnh cũng chẳng buồn để ý, tự mình nói tiếp: “Cô đang suy nghĩ tại sao tôi lại ở đây?”

Tôi đang suy nghĩ tại sao đột nhiên cô lại trở nên giống người mắc chứng tinh thần phân liệt vậy, phong cách và cấu tạo nhân vật có chút biến dạng rồi! Thích Nam âm thầm nói xấu.

Dịch Tịnh tự hỏi tự đáp: “Ừ, trên thực tế, tôi vừa mới tới bệnh viện phá thai xong.”

Thích Nam không thèm để ý tới lô-gích giữa chuyện ‘đại minh Dịch phá thai’ và chuyện ‘đích thân tới phòng bệnh thăm bệnh’ có liên quan gì tới nhau, cô bị chuyện ‘phá thai’ làm hết hồn.

Cô ngạc nhiên quá độ, cằm cũng bị trật khớp.

Bởi vì quá kinh ngạc, cô lâu nay miệng lưỡi cũng phải cà lăm: “Cô, phá thai?”

So với cô, Dịch Tịnh bình tĩnh hơn nhiều. Cô nàng nhìn cô như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Không đau, muốn tôi giới thiệu cho cô không?”

Thích Nam: “……”

Ừ, quả nhiên cô đang nằm mơ.

Cô không thèm suy nghĩ nữa, chuẩn bị nhắm mắt tiếp tục ngủ. Vậy mà cô vừa nhắm mắt lại, tay của Dịch Tịnh lại đưa tới trước mặt cô.

Cô lại bị chọt.

Thích Nam bỗng dưng mở mắt ra trừng cô ta.

Nhưng mà, so với cô bị người ta gây sự trên mặt, đại minh tinh Dịch liên tiếp mấy lần tấn công mặt của cô lại càng hùng hổ hơn: “Từ trước tới nay cô đều vô lễ vậy sao? Không thèm nhìn người ta nói chuyện?”

Thích Nam: “……”

Hừ, thật là hỏng bét, cô nghĩ không ra một câu châm biếm người ta!

Hình như đại minh tinh Dịch cho rằng chọt mặt người ta tới mức cứng đờ ra cũng không phải là chuyện vô lễ gì, sau khi khiển trách người ta xong, cô nàng lại lẩm bẩm nói: “Tôi mới vừa phá thai xong thì nhìn thấy cái vị nhà họ Dung kia. Ừ, chính là người đàn ông kiêm luôn chức cha hiền của cô. Sau đó tôi mới nhớ tới tin tức mấy giờ trước đây, chính là cái này.”

Đại minh tinh Dịch có lòng tốt, đưa tin tức tới trước mặt cho Thích Nam nhìn.

Thích Nam đang bị lời tự thoại miên man của cô nàng thôi miên, thấy cô nàng chìa điện thoại tới trước mặt mình, cũng ngây ngốc nghiêng đầu sang nhìn.

Ngay sau đó, cô bị tin tức trang đầu chấn động tinh thần ___

Thật đáng tiếc! Nhân vật chính của 《 Người Tình Chuyên Nghiệp 》 đẫm máu trong buổi chiếu ra mắt, nghi ngờ dung nhan bị hủy nghiêm trọng!

Thích Nam: “……”

Đài truyền hình còn có thể xem là đài truyền hình nữa sao nếu không có ‘chó săn’ ngồi canh trước cửa? Huống chi còn là buổi chiếu ra mắt của 《 Người Tình Chuyên Nghiệp 》 như ngày hôm nay, có biết bao nhiêu phòng thủ ngồi bên ngoài chờ mái nhà bị dột?!

Xe cấp cứu của cô chưa rời khỏi thì tin tức đã được tung ra!

Chỉ là, cho dù quy tắc đã là như vậy, nhưng có cần phải bẻ cong sự thật một cách nghiêm trọng vậy không?!

Thích Nam vuốt mặt mình một cách buồn bã, nghĩ thầm.

Ngoài trừ buồn bã ra, trong lòng cô còn xen lẫn một ít cảm xúc phức tạp hơn: “Cho nên cô đọc được tin tức, nhìn thấy Dung Trình, biết tôi ở bệnh viện này, cho nên tới thăm tôi?”

Dịch Tịnh thừa nhận, “Quả thật là như vậy.”

Cô nàng hào phòng thừa nhận khiến Thích Nam càng cảm thấy kỳ lạ. Nếu như một người có quan hệ không tệ chạy tới thăm, chắc chắn cô sẽ không cảm thấy lạ lẫm, nhưng nếu người này là Dịch Tịnh…

Đúng vậy, cô luôn nghĩ rằng quan hệ của các cô đã trở nên cứng ngắc.

Có lẽ cô không nên dùng ánh mắt khi xưa mà đối đãi với đại minh tinh này?

Cô đang rối rắm thì nghe Dịch Tịnh nói tiếp: “Tôi mới phá thai xong, trong lòng khó chịu, cho nên muốn tới nhìn kẻ xui xẻo để mình dễ chịu một chút.”

Kẻ xui xẻo Thích Nam: “……”

Cô vừa nghe như vậy, vẻ mặt ôn hòa trong chốc lát bỗng dưng co quắp lại.

“Dung Trình đâu? Gọi anh ấy tới tiễn khách!”

Dịch Tịnh nói: “Người đàn ông của cô đang gọi điện thoại ở bên ngoài.”

Mặt Thích Nam vẫn lạnh lùng, nói: “…Vậy cô có thể tự mình rời khỏi đây không? Quay sau, đi thẳng, không tiễn.”

“À, có thể.”

Dịch Tịnh thật sự nghe lời đứng lên, bộ dạng thật giống như chuẩn bị bỏ đi.

Cô nàng nghe lời như vậy lại khiến cho Thích Nam cảm thấy mình có chút nặng lời, cảm giác đó giống như mình đang ăn hiếp đối phương, mặc dù sự thật mình mới chính là người ta mang ra làm thú tiêu khiển.

“Nè…” Trước khi Dịch Tịnh bị đuổi ra khỏi phòng bệnh, Thích Nam lên tiếng gọi cô nàng lại.

Dịch Tịnh quay đầu lại: “Cái gì?”

Thích Nam có chút xấu hổ: “Khụ, người cô… có sao không?”

“Có sao gì chứ?” Dịch Tịnh vẫn duy trì khuôn mặt cứng đơ ngàn năm không đổi, “Tôi sẽ để ý một chút có bị tác dụng phụ hay không, nếu không thì sẽ giới thiệu cho cô.”

Khóe miệng Thích Nam co rút lại: “Cô ra nhanh một chút đi!”

“Ừ.” Dịch Tịnh đi được hai bước, ngừng lại, quay đầu lại nhìn Thích Nam, “Đúng rồi, tôi đã nói chuyện cô bị thương với đạo diễn Triệu, anh ấy nói…”

Trái tim Thích Nam nhảy mạnh một cái: “Ông ấy nói gì?”

Dịch Tịnh nhìn cô: “Anh ấy nói cô hãy dưỡng thương cho tốt, lần sau sẽ có cơ hội hợp tác.”

Thích Nam im lặng.

Tin tức này không ngoài ý muốn, chân cô gãy như thế này thì nhanh nhất cũng phải một tháng, nhưng nhân vật quan trọng của《 Đồng Hành 》 không thể nào chỉ bởi vì cô không biết bao giờ mới lành mà để trống như vậy. Làm sao biết được họ sẽ không tốn bấy nhiêu lâu đợi cô để rồi nhận được một câu ‘không thích hợp’?

Mặc dù từ đây cho tới lúc quay phim vẫn còn một khoản thời gian, nhưng một nhân vật quan trọng như vậy lại không thể đặt hết lên người của một diễn viên không có tên tuổi.

Thích Nam hiểu được đạo lý này. Từ lúc cô mới tỉnh lại đã nghĩ tới vấn đề này, chỉ là, lúc sự thật đã bày ra trước mặt thì cô cũng không tránh được cảm giác tiếc nuối.

Cơ hội như vậy không phải có nhiều.

Dịch Tịnh âm thầm bước ra ngoài trong sự trầm mặc của cô. Sau khi ra khỏi phòng, cô dựa người vào lan can đứng im lặng một hồi, cho đến khi có tiếng bước chân truyền tới từ sau lưng.

Cô lấy mắt kính treo trước ngực đeo lên mắt, không nhìn người đi tới, trực tiếp xoay người đi về hướng hành lang ngược lại. Không gian sau lưng của cô khiến người ta có cảm giác cô đơn tịch mịch.

Dung Trình nhìn theo bóng lưng của cô, dừng lại một chút, rồi đi vào phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, Thích Nam đang ngồi dựa trên giường, giả đò cầm cuốn sách trong tay đọc đọc. Đó là sách tài chính chuyên môn, toàn tiếng Anh, của Dung Trình.

Dung Trình tới gần, lấy lại cuốn sách trong tay cô, sau đó đưa cho cô cuốn manga nhi đồng, nói: “Cô ta tới đây làm gì?” ‘Cô ta’ ở đây đương nhiên là ám chỉ Dịch Tịnh vừa mới ra ngoài.

Thích Nam bĩu môi: “Ai mà biết? Chắc lạc đường.”

Dung Trình biết cô không nói thật, nhưng thấy cô không muốn nói chuyện, vì vậy ngầm hiểu không nên hỏi nữa.

Anh không nói tiếp, Thích Nam lại nhịn không được: “Nói chuyện chị Vân đi! Ngay cả Dịch Tịnh còn có thể ‘lạc đường’ tới đây, tại sao không thấy chị ấy tới?” Nói xong rồi cô tỏ ra bộ dạng tội nghiệp bị người bỏ rơi.

“Lúc nãy cô ấy có tới, nhìn thấy em không bị sao đã ra về.” Dung Trình kể lại chuyện Vân Thi Thi đã tới cho cô nghe, “Nói là phải tranh thủ thông cáo, chính là thông cáo giải thích chuyện em bị thương.”

Thích Nam: “…..”

Quả thật cô cần phải giải thích chuyện này, giải thích thật cặn kẽ.

Cô còn xinh như hoa ở đây! Tại sao lại bị truyền bá thành bị hủy dung!

Dung Trình nhìn chân phải bị bó thạch cao của cô, nói: “Đợi hai ngày nữa chúng ta trở về thành phố M, có chút việc cần sự có mặt của em.”

Thích Nam ngạc nhiên, hỏi anh: “Chuyện gì?”

Dung Trình nói: “Chính là chữ ký.”

“Khế ước bán thân?”

“Ai thèm mua em?”

Thích Nam nổi giận, nâng khuôn mặt mình lên, chìa tới trước mặt Dung Trình: “Anh nhìn nè, với khuôn mặt này của em, ai cho phép anh dùng giọng nói khinh thường chán ghét đó hả?”

Dung Trình kéo tay của cô xuống, nhét cuốn manga thiếu nhi vào tay cô: “Đọc sách đi.”

“……” Thích Nam nghẹn họng, “Hôm nay là ngày đặc biệt gì thế? Vì khỉ gió gì mà mọi người đều tới ăn hiếp em?”

Cô tức giận mở sách manga ra, sau đó, à, không lâu sau đó, cô cảm thấy hình như manga này… không tệ!

“Em cảm thấy cuốn sách này có giá trị, nên được cất kỹ!” Thích Nam vui vẻ gấp sách lại sau khi đọc xong, “Sau này truyền lại cho con em đọc!”

“Con đâu ra?” Dung Trình liếc mắt nhìn xuống bụng cô, “Em đang ám chỉ anh nên cố gắng hơn một chút phải không?”

Khóe miệng Thích Nam giật giật, vội vàng kéo chăn lại che kín bụng mình: “Dung tiên sinh, không được cười chê bụng của em!”

Dường như Dung Trình không nghe lời cô vừa nói, lẩm bẩm nói tiếp: “Nghe nói con trai sinh vào mùa Đông thì thông minh hơn.”

“…..” Thích Nam cảm giác mình không thể không nhắc nhở anh, “Dung tiên sinh, em chỉ mới 24 tuổi!”

Cô cũng không muốn ở nhà sinh em bé sớm như vậy!

Dung Trình nói: “Anh đã 32.”

Thích Nam nhìn anh với ánh mắt kỳ quái.

Ảo giác sao? Tại sao cô lại cảm thấy…

Cô nghe ra được mùi vị ai oán trong lời nói của anh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.