Vì Vậy Chúng Mình Ly Hôn

Chương 8: Lệ thuộc



Khi người chủ trì tuyên bố đến phần xã giao khiêu vũ, hội trường vang lên tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng. Thích Nam khoác tay mình lên tay Dung Trình, hai người tiến ra sàn nhảy.

Thích Nam nhìn thấy Mạc Dĩnh, cô nàng nhảy điệu thứ nhất với cha của mình.

“Em tin rằng, cho dù Mạc Dĩnh có cha mình ở đây hay không, bọn họ đều mong muốn, anh và cô ta cùng nhau khiêu vũ điệu này.” Thích Nam hơi ngước đầu, kề sát lại gần anh, “Suy cho cùng, trước đây không bao lâu, cô ta đã hết mình triển lãm ‘nguyện vọng bao la’ của mình với anh, mà cha của cô ta cũng để mặc cho cô ta biểu diễn ‘nguyện vọng bao la’ với anh, tâm tư của bọn họ rất rõ ràng.”

Dung Trình bị cô liên tục đập hai lần ‘nguyện vọng bao la’ vào mặt, gân xanh giật giật trên trán: “Em đừng nói nữa.”

“Không nói chuyện thì làm sao gọi là khiêu vũ xã giao?” Mặt mày Thích Nam không vui, “Phải biết rằng, những lời tâm tình cũng là một phần không thể thiếu của khiêu vũ giao tiếp.”

Dung Trình biết không thể quản được cô, cho nên để mặc cô muốn nói gì thì nói. Vì vậy cô lảm nhảm từ bí sự trong làng giải trí cho tới quốc thái dân an. Đơn giản là sông núi xuyên rừng, không chỗ nào không nhắc tới.

Trong lúc này, không có gì so sánh bằng khả năng lắng nghe tuyệt vời của Dung Trình. Kỳ này Thích Nam vô cùng hài lòng.

Cho đến khi trao đổi bạn nhảy.

Thích Nam vẫn còn đang đắm chìm trong dư vị muốn nói thêm nữa, định thần nhìn lại thì thấy bên cạnh mình có thêm tượng người điêu khắc với cặp mắt nhấp nháy, hù cô giật mình, thiếu chút nữa là nhảy vào lòng Dung Trình.

“Tổng giám đốc Dung…” Cha của Mạc Dĩnh hướng về phía Dung Trình nói, “Cậu có ngại trao đổi bạn nhảy không? Tôi thật cảm thấy hứng thú với vị tiểu thư trước mặt của cậu đây, muốn nghe cách nhìn độc đáo của cô ấy về chuyện quốc thái dân an.”

Chà, xem ra cha con hai người này tới thật sớm.

Trong mắt Dung Trình hiện lên vẻ chần chờ, ngay sau đó cúi đầu thăm dò ý kiến của Thích Nam. Nếu anh không hỏi, sau này sẽ không biết mình sẽ bị dày vò như thế nào!

“Em thế nào…”

Anh chưa kịp hỏi xong thì một Trình Giảo Kim đã xuất hiện, thuận lợi cản đường.

Trình Giảo Kim Tống Dịch cũng không diễn trò giả dối trước mặt bọn họ, trực tiếp kéo tay đoạt lấy Thích Nam, thuận thế, nhét bạn khiêu vũ của mình vào lòng của Dung Trình, sau đó cười hết sức lưu manh: “Tổng giám đốc Dung, mượn bạn nhảy của anh một chút!”

Nói xong, thuần thục mượn điệu nhảy, đưa Thích Nam ra khỏi chỗ này.

Thích Nam chưa kịp lấy lại tinh thần thì bàn tay của người nào đó đã đặt trên hông của cô. Theo phản xạ, cô quay đầu nhìn lại về phía Dung Trình, thấy anh dừng lại một chút, rồi mới tiếp nhận bạn nhảy mới của mình. Cùng một lúc, anh áy náy gật đầu về phía tiểu thư họ Mạc, rồi tiếp tục màn khiêu vũ của mình.

Cô có chút mất hứng.

Một bàn tay quơ quơ trước mặt cô.

“Này, này, tại sao mặt mày cô không vui vậy? Dầu gì so với lão trọc Địa Trung Hải kia, tôi cũng mạnh mẽ hơn nhiều!” Tống Dịch bất mãn.

Thích Nam cũng nghĩ y chang như vậy, cho nên cô cũng mở rộng tư tưởng, đón nhận bạn khiêu vũ của mình, dùng tất cả nhiệt tâm… liên tiếp đạp lên chân của Tống Dịch, chơi được rất vui.

Vừa ‘không cẩn thận’ một cú, Thích Nam áy náy xin lỗi.

Bàn tay Tống Dịch trên eo của cô xiết chặt, anh ta thấp giọng xuống, nặn ra nụ cười dữ tợn: “Cô nhóc, cô cố…”

Thích Nam bị nụ cười của anh ta hù dạo, dưới sự hoảng hốt quá độ… cô lại giẫm mạnh lên chân phải của Tống Dịch.

Tống Dịch đang nói phải dừng lại.

Mặt mày Thích Nam vô tội: “Xin lỗi xin lỗi, chỉ là tôi sợ cao một chút.”

Tống Dịch bị cô viện cớ vô lý nổi giận, anh ta cắn răng nghiến lợi lập lại một lần: “Sợ. cao?”

Thích Nam cúi đầu liếc mắt nhìn đôi giày cao gót của mình.

Tống Dịch: “……”

“Ha ha…” Tống Dịch giận quá hóa cười. Anh ta cúi người xuống, kề trán mình lên trán của cô, ánh mắt giống như muốn ăn cô, “Phòng vệ sinh bên cạnh phòng chụp ảnh số 1…”

“Aaaa…”

Đột nhiên có tiếng kêu thất thanh cắt ngang lời nói của Tống Dịch. Gân xanh trên trán của anh ta ‘khiêu vũ’ vài điệu khoan khoái, từ từ xoay đầu lại nhìn cô gái đang kêu lên sợ hãi. Nhìn thấy cô gái kia khiến anh ta có chút bất ngờ, thì ra là bạn nhảy của anh ta.

Không biết vì nguyên nhân gì, bạn gái của anh ta che miệng lại, thì thầm gì đó với Dung Trình, sau đó kề gương mặt tràn đầy ý xuân lại gần Dung Trình mấy phần.

Tống Dịch cảm thấy đầu mình như bốc khói.

Vẻ mặt không thay đổi, anh ta liếc nhìn cô gái kia mấy lần, cuối cùng cũng nhắm mắt làm ngơ, quay đầu trở về, cũng như giận đến mức quên mất tiêu mới vừa rồi mình phải nói cái gì.

Điệu vũ không thú vị vừa mới kết thúc, Tống Dịch lập tức bỏ lại Thích Nam, cũng không đi tìm bạn gái trước của anh ta, mà là đi thẳng ra bên ngoài hội trường, không biết có phải đã đi thẳng về nhà không?

Thích Nam bị bỏ rơi, nhún vai không thèm để ý, dư quang nhìn thấy Dung Trình đang đi về phía mình, mà phía sau anh còn có dẫn thêm một cô gái.

“Vừa rồi anh làm gì vậy, dọa con gái người ta hoảng sợ phải kêu lên?” Thích Nam nhìn anh hài hước.

Mặt mày cô gái kia thẹn thùng, giành trả lời: “Vừa rồi anh ấy làm tôi đau.” Trên thực tế đúng là như vậy, không biết Dung Trình bị cái gì, đột nhiên không khống chế được sức tay, bóp eo cô đau nhói.

***Lời người chỉnh ngữ:    có lẽ anh Trình nhìn thấy Tống Dịch trán kề trán với chị Nam nhà mình nên mới lỡ tay…

Dung Trình cũng không tham gia chủ đề nói chuyện của các cô, lướt qua Thích Nam, đi thẳng vào khu chỗ ngồi phía sau.

Hình như anh không được vui, Thích Nam đưa ra kết luận này, thoát khỏi cô gái kia, đuổi theo anh.

“Anh đang tức cái gì?”

Dung Trình hững hờ trả lời: “Không có.”

“Miệng nói không giống lòng cũng không cần rõ ràng như vậy, khiến em có cảm giác anh đang sỉ nhục trí thông mình của em… Hả, nhìn em cái gì?”

Dùng Trình nhìn chằm chằm cô, sau khi quan sát một hồi, cuối cùng vẫn là không chịu nói ra.

Thích Nam: “……”

Tối nay anh thật có gì đó không đúng!

Rốt cuộc hai người không đợi đến lúc dạ tiệc kết thúc mới bỏ đi, lúc rời khỏi thì đã gần mười một giờ. Trợ lý Dương Hàng đưa hai người trở về khách sạn, đến khi lên tới phòng thì đã gần 12 giờ sáng.

Thích Nam bị sự khác thường của Dung Trình giày vò đau tim nhức phổi. Mặc dù đã khuya lắm rồi nhưng lại không có chút buồn ngủ nào.

Dung Trình đi vào phòng tắm trước, Thích Nam dựa cửa bên ngoài phòng tắm đợi anh. Đợi đến khi một thân anh vẫn còn đầy nước bước ra, cô lập tức đứng thẳng người lại.

“Dung Dung à, anh có gì phiền lòng thì nhất định phải nói với em.” Bọn họ đứng rất gần nhau, nước trên tóc Dung Trình nhỏ xuống, thậm chí rơi xuống tay cô. Cô dừng lại một chút, đề nghị, “Dung Dung, em sấy tóc cho anh.”

Dung Trình không cự tuyệt.

Rất ít khi giúp người ta làm những chuyện vặt vãnh như thế này, động tác của Thích Nam không thuần thục, nhưng dù sao cô cũng là người trưởng thành chân tay tiến hóa đầy đủ, đầu óc phát triển bình thường, cho nên làm cũng không tệ.

Cô chuyên tâm làm việc, cho đến khi tóc khô ráo hẳn.

Cô để máy sáy tóc xuống, khoác tay lên vai anh: “Dung Dung, nói đi, anh…”

Dung Trình cầm tay cô, kéo một cái. Cô bất ngờ không kịp chuẩn bị, lảo đảo ngã nhào vào lòng anh. Anh không nói lời nào cúi đầu hôn cô, nụ hôn có tính xâm lược. Thích Nam chần chờ một chút rồi bắt đầu đáp lại anh.

_____ Đối với những chuyện này, từ trước tới giờ cô không hề kiểu cách.

Nụ hôn bắt đầu ấm lên, không khí chung quanh cũng trở nên nóng rực.

Thích Nam chống tay lên lồng ngực của anh, hơi thở có chút không ổn: “Em chưa tắm…”

Giọng nói của Dung Trình cũng đã thay đổi, khàn khàn: “Làm xong rồi tắm.”

Cô rất yêu thích giọng nói bây giờ của anh, cảm thấy vô cùng quyến rũ. Vì vậy cô không thèm chống cự…

Sau đó, Dung Trình ôm Thích Nam vô cùng mệt mỏi vào phòng tắm tắm rửa. Sau khi trở lại, hai người nằm trên giường, bắt đầu im lặng rất lâu.

Ánh mắt của Dung Trình di chuyển từ mặt của cô tới bàn tay đang đặt bên ngoài. Anh nhìn ngón tay thon dài của cô, đột nhiên cảm thấy tay của cô thiếu thiếu cái gì, trống trơn, vắng vẻ như chính trái tim mình vậy.

“Nhẫn của em đâu?” Anh không nhịn được lên tiếng hỏi. Sau khi hỏi xong thì tự mình cũng cảm thấy sửng sốt một hồi.

Cơn buồn ngủ đánh tới, Thích Nam ngáp dài, nói: “Quyên góp.”

Dung Trình im lặng.

Anh lặng lẽ lật người, không để ý tới cô.

Thích Nam xoay người về hướng của anh, cạ cạ. Toàn thân như con bạch tuộc quấn trên người anh. Anh không thể cử động.

“Dung Dung, anh giận?” Cô làm ra vẻ đáng thương, giống như lúc trước mỗi lần anh nổi giận, một lần lại một lần, khiến anh dẹp bỏ tất cả nguyên tắc.

Trong lòng Dung Trình không vui, cuối cùng cũng không thể nào giận được cô, quay người lại ôm cô.

“Tại sao?” Dung Trình ôm cô, “Tại sao lại muốn ly hôn?”

Lý do vì mèo gì đó, vừa nhìn thôi cũng biết chẳng qua đó chỉ là cái cớ.

Thích Nam không trả lời, cô nhắm hai mắt lại, hình như có lẽ đã quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Khi anh tự cho rằng mình sẽ không nhận được đáp án, lúc chuẩn bị buông tha thì cô lại lên tiếng.

“Bởi vì có người nói cho em biết, anh không thương em.” Khóe miệng Thích Nam cong lên một chút, rất nhanh sau đó lại giãn ra, “Làm sao em không biết? Nhưng trước kia em không thèm để ý, sống chung với ai cũng vậy thôi, phải không? Có một ngày, đột nhiên em lại cảm thấy, hai người không yêu nhau, chỉ dựa vào một chiếc nhẫn trói buộc nhau cả đời thì thật sự quá bi thương, mặc dù tính tình của chúng ta rất hợp.”

Dung Trình nghe được mấy chữ ‘không yêu nhau’ của cô mà trong đầu trống rỗng, cảm giác không hề thoải mái.

Thích Nam tiếp tục nói: “Thế nhưng, em và Thu Mập lại không giống vậy, tụi em yêu thương lẫn nhau, nhất định nắm tay đi hết cả đời.”

Thu Mập là con mèo của cô, tên của nó dựa theo hình dáng bên ngoài. Lúc còn nhỏ được nuôi dưỡng quá kỹ nên mập ú ra, đến khi trưởng thành cũng chưa có lúc nào giảm cân thành công.

Dung Trình: “… Tại sao em không đeo chiếc nhẫn cho nó?”

Thích Nam nghe vậy có chút ảo não: “Em tìm không được chiếc nhẫn nào nhỏ vừa nó.”

Dung Trình: “……”

Anh hết ý kiến trong chốc lát, cuối cùng đẩy nhẹ cô một cái: “Ngủ đi.”

“Ừ.”

Thích Nam rất mệt, nhắm mắt lại lập tức ngủ thiếp đi.

Trước khi ngủ, cô nghĩ, hình như cô quên mất nhắc tới một người với Dung Trình, tháng trước cô đã gặp phải người kia. Vài chục năm không gặp, cô mới nhìn đã nhận ra ông ấy ngay, bởi vì ông ta đã từng làm cô tổn thương rất sâu. Bởi vì cuộc gặp mặt đột ngột này, cho nên cô nhớ lại chuyện cũ, vì vậy quyết định đề nghị ly hôn.

Cô không ngại kể lại chuyện này cho Dung Trình nghe.

Bởi vì cô hoàn toàn lệ thuộc vào Dung Trình, chứ không phải vì liên quan tới tình cảm lãng mạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.