Lâm Kiệt thấy thật kì lạ rằng anh hai trước giờ vẫn ưa ngủ nướng hôm nay bỗng nhiên dậy sớm dễ sợ, lại còn chăm chỉ nhét đồ vào máy giặt nữa chứ.
Diệp Kính Văn ngáp dài, “có phải đang muốn biết anh em giặt gì không?”
Lâm Kiệt gật đầu.
“Giặt ga giường.” Diệp Kính Văn vặn vẹo cái lưng mỏi, cười bảo Lâm Kiệt, “Tè dầm, tin không?”
Dứt lời, hắn vừa ngáp vừa quay về phòng ngủ.
Lâm Kiệt đực mặt ra, rồi nhìn bóng lưng Diệp Kính Văn mà cười khoái trá.
Nói bừa, anh tui từ nhỏ đến lớn chưa tè dầm bao giờ. Là anh thì có…
Lâm Hạ phớt lờ bản mặt kì quái của thằng em, vào phòng bếp làm bữa sáng. Diệp Kính Văn chuẩn bị xong xuôi cũng vào đó thám thính.
“Anh em sáng hay ăn gì?”
“Bánh mì với sữa.”
“Anh ấy thích trứng rán, trứng bác hay là trứng luộc?”
“Ảnh không ăn trứng.”
“Hê hê, anh biết sao anh em không ăn trứng không?” Tiếng Lâm Kiệt từ một góc vang lên.
Diệp Kính Văn lắc đầu.
“Em nói anh nghe nè, hồi nhỏ ảnh với bọn anh Chu Phóng đi chơi, Chu Phóng thấy ảnh phiền quá, bèn cho ảnh một quả trứng kêu ăn đi, ăn rồi là có thể sinh thiệt nhiều trứng…”
Diệp Kính Văn nín cười, lại gần hỏi, “Anh ấy ăn thật á?”
“Vâng, thật chứ sao.”
Diệp Kính Văn vỗ lên vai Lâm Kiệt, quay đầu cho Lâm Vi một nụ cười thích thú, “Anh đáng yêu quá.”
Lâm Vi lườm mỗi thằng một cái, mang ga giường ra ban công phơi.
“Anh Kính Văn, em bảo anh rồi đó, anh hai em y chang con hổ giấy, nhìn hung dữ thế thôi chứ thật ra ảnh tốt lắm.”
“Đúng đúng. Tốt miễn bàn.”
Cơ thể tốt, cảm xúc khi chạm vào cũng tốt, độ dẻo dai quá tốt, độ nhạy cảm lại càng tốt hơn.
“Hồi đó Chu Phóng hay bắt nạt ảnh, ảnh không những không ghi thù mà còn lẽo đẽo theo đuôi anh đó suốt ngày…”
“Lâm Vi nghe lời Chu Phóng lắm à?”
“Thì với ảnh, Chu Phóng là đại ca của đám nhỏ chúng em, không bao giờ giận anh ấy được, vì Chu Phóng là hổ thật chứ không phải hổ giấy…”
“Vậy sao, xem ra cảm tình giữa hai người họ tốt nhỉ.” Diệp Kính Văn suy tư gãi cằm.
“Hai đứa túm tụm bàn tán gì mà vui vẻ thế?” Giọng nói lành lạnh của Lâm Vi chợt truyền tới. Anh vòng qua hai tên đến chỗ em gái, “Em nấu nhiều trứng thế làm gì?”
“À, tại có ba người nên em chuẩn bị nhiều hơn chút.”
“Diệp Kính Văn không ăn trứng.” Lâm Vi đột nhiên bảo.
Diệp Kính Văn trừng lớn hai mắt, cười cười, “A phải, Lâm Vi không ăn, anh cũng không ăn.”
Hai chị em không hiểu nổi ngôn ngữ cử chỉ giữa hai anh lớn, đành phớt tỉnh, chúi đầu ăn sáng.
“Hôm nay ra ngoài mua đồ ăn với tôi.” Trên bàn cơm, Lâm Vi nói kiểu ra lệnh với Diệp Kính Văn.
“Mua làm gì?”
“Mua ăn tết.”
Thế là ăn cơm xong, Diệp Kính Văn bám gót Lâm Vi ra ngoài.
Khí trời quang đãng, mặt trời tỏa xuống từng tia nắng ấm áp làm Diệp Kính Văn không moi được cái cớ nào để nắm tay Lâm Vi. Ngờ đâu anh lại thực tự nhiên mà cầm tay hắn, khiến hắn kinh ngạc cực kỳ.
“Để tôi dắt đi, kẻo lại lạc mất.” Vẫn vẻ mặt nghiêm túc thường lệ, nhưng hắn nhác thấy má anh ửng hồng, “Mà hình như cảnh sát không cho dắt chó đi dạo…”
“Nè, tối qua thích lắm đúng không?” Diệp Kính Văn chặn ngang lời anh.
“Giữa ban ngày ban mặt, không được bàn đến vấn đề khi tối.” Lâm Vi lạnh giọng.
“Hì hì, thế tối nay ta bàn tiếp hén?” Diệp Kính Văn huých eo Lâm Vi, “Thử cách làm khác… hoặc tư thế khác chẳng hạn.”
“Nói thế không sợ đau răng à?” Lâm Vi quay lại, trợn mắt nhìn hắn.
“Chỉ có lúc hôn anh tôi mới đau răng thôi.” Hắn cười ranh mãnh, thoắt cái đã tới gần hôn lên môi Lâm Vi, vói lưỡi vào lật tung lên rồi mới chịu lui ra, “Ngọt ơi là ngọt, ngọt đến đau cả răng.”
Lâm Vi hừ một tiếng, mỉa mai, “Người phải có mặt, cây phải có vỏ.”
“Hê hê, da mặt anh mỏng, da mặt tôi chỉ còn cách dày lên, chứ cứ để hai người ngượng nghịu mãi thì biết khi nào mới tiến triển được, phải hông?”
Lâm Vi không cố lý giải tên này nữa.
Tết sắp đến, người đi siêu thị đông như mắc cửi. Diệp Kính Văn giúp đẩy xe để Lâm Vi chất đồ vào trong.
Xe đẩy nhanh chóng đầy ắp các loại thịt rau tươi ngon, còn cả bánh kẹo và đồ ăn vặt nữa.
Diệp Kính Văn hơi tò mò, vì nhà hắn chưa bao giờ mua mấy thứ này về ăn tết cả, cả gia đình ra ngoài ăn bữa cơm tất niên rồi sau đó ai lại vội việc nấy. Trước kia ở nước ngoài không có bạn bè thân thiết gì nên tết nào cũng thấy vắng vẻ.
Nhà Lâm Vi không thế, cả ba anh em ai cũng biết nấu cơm, sắm sửa đồ tết, bận bịu mà nhộn nhịp vô cùng.
“Lâm Vi, tự nhiên tôi thấy hai ta thế này rất…”
Lâm Vi lạnh lùng nhìn hắn, bỏ một miếng thịt lợn to vào xe, tiện tay thả thêm chiếc dao.
Vài chữ “rất giống vợ chồng” mà Diệp Kính Văn định nói đành phải ngậm ngùi lui xuống.
Hai người ra khỏi siêu thị, một người xách hai túi lớn nhét vào taxi.
Tài xế đang định lái xe, Diệp Kính Văn đột nhiên đẩy cửa mở, ném lại câu ‘anh đợi tôi chút xíu’ rồi chạy biến ra ngoài.
Mấy tên côn đồ mặc quần áo lố lăng đang nhìn hắn cười gian manh, còn bẻ tay kêu răng rắc.
Hắn cứ thế thong thả bước tới.
“Hình như chúng mày cầm ví người nhà tao thì phải.” Hắn cười nói.
Bấy giờ Lâm Vi mới kịp phản ứng, nói xin lỗi với bác tài đang tỏ vẻ khó chịu, mở cửa xe chạy tới.
Lâm Vi giữ chặt Diệp Kính Văn, “Gọi cảnh sát…”
Chưa dứt lời, anh đã bị hắn gạt ra, thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu.
Tim Lâm Vi đập như trống trận, vừa lúc có viên cảnh sát đứng gần đấy, anh vội vã chạy đến nhờ anh ta giúp.
Chờ lúc tới hiện trường, đám côn đồ đã bị Diệp Kính Văn cho một trận xiểng liểng. Hắn nhìn xuống, phô nụ cười đểu giả ra lệnh đám côn đồ, “Tiếp nào, đứng dậy.” – Vừa nói vừa ngoắc tay khiêu khích.
Cảnh sát nhanh chóng gô cổ lũ kia lại, lục ra một loạt ví chúng ăn cắp được, áp tải lên xe. Có chú cảnh sát còn quay lại khen ngợi Diệp Kính Văn một phen, nói hắn đúng là thanh niên thời đại nhiệt huyết trọng nghĩa khí, vân vân và vân vân.
“Tôi là công dân tốt ha.” Diệp Kính Văn ngó Lâm Vi cười đắc ý.
Lâm Vi lườm hắn, rồi quay ngoắt đi thẳng về phía xe, không ngoái lại lần nào.
“Ơ này này, sao thế? Giận à…”
“Cậu có ngu không, cảnh sát đứng ngay đó rồi mà còn muốn khoe mẽ đuổi theo làm gì!” Chỉ nghĩ đến lúc ấy thôi là Lâm Vi đã phát hỏa, tên này lớn đầu rồi mà cứ hành động theo bản năng chẳng thèm suy nghĩ gì hết, phải dọa người khác lo lắng mới chịu.
Hắn tỏ vẻ tội nghiệp, “Chúng nó chôm chỉa ngay trước mặt anh, tôi dạy dỗ chúng giúp anh xả giận thì có sao.”
“Tên ngu ngốc mất não nhà cậu.” Lâm Vi lại mắng, “Bọn chúng có năm sáu người đánh với mình cậu, cậu có biết phân tích tình thế không hả? Chẳng may…” – Anh ngậm miệng không nói tiếp.
Diệp Kính Văn tựa vào vai anh, cười vui vẻ.
“Lo cho tôi quá ha. Hì hì.”
“Tuy thấy anh lo tôi rất là hạnh phúc, nhưng thấy anh giận đến thở không thành hơi thế kia, tôi đau lòng gấp bội.”
Bác tài lắc đầu ngán ngẩm, mở nhạc to hơn một chút.
“Sau này không thế nữa.” Diệp Kính Văn khẽ trùm tay mình lên tay Lâm Vi, “Tôi sẽ không làm anh lo lắng nữa đâu.”
“Tôi nào có lo cho cậu, chỉ lo đám người đó bị cậu đánh bết bát mà thôi.” Lâm Vi cười đáp, “Không ngờ cậu cũng biết tí công phu quyền cước đấy.”
“Ừ, tại hồi nhỏ được học rồi.” Sắc mặt Diệp Kính Văn tối đi, “Trong hoàn cảnh như vậy, tôi phải học cách tự bảo vệ mình.”
Lâm Vi ngẩn ra, thấy vẻ mặt người kia, anh lại đau lòng.
Có lẽ đúng như lời Chu Phóng nói, bối cảnh gia đình cậu ta không đơn giản tí nào.
Thế nhưng… dường như mình đã lún sâu xuống rồi…
Vừa nãy thấy cậu ta đánh nhau cùng lũ người kia, tim anh như rớt khỏi lồng ngực, giả như không có cảnh sát ở đó, anh đã xông vào cho chúng một trận nên thân.
Dám làm Diệp Kính Văn bị thương, ta giẫm chết bọn mi – anh thầm nghĩ thế.
Có phải ở cạnh cậu ta quá lâu nên mình mềm lòng? Sự bình tĩnh vốn có biến đâu mất rồi?
Về tới nhà, Lâm Vi tống đống đồ mới mua cho Lâm Hạ rồi lôi Diệp Kính Văn vào thẳng phòng ngủ.
Anh ấn hắn xuống giường, lấy hòm thuốc trong tủ quần áo ra, ngồi xuống bên hắn.
“Đau không?” Lâm Vi dán mắt vào khóe miệng tét ra của tên kia.
Diệp Kính Văn cười, “Không đau, anh nhìn một cái là tôi hết đau ngay.”
“Đừng to tiếng thế.” Động tác của Lâm Vi nhẹ đi một chút, cẩn thận sát trùng vết thương, “Sau này không được quá manh động, chân tay cậu hoạt động nhanh hơn não bộ nhiều quá, không hay tí nào.”
“Vâng tôi biết.” Diệp Kính Văn chăm chú nhìn Lâm Vi, “Thật ra tôi lý trí lắm, nhưng gặp anh một cái là tôi rất dễ dàng bị kích thích.”
“…” Nói gì thế?
Lâm Vi nhìn hắn đầy khó hiểu. Anh cúi đầu, tình cờ nhìn thấy chiếc lều nho nhỏ phía quần…
Lâm Vi giận tái mặt, “Sao trong đầu cậu lúc nào cũng chứa mấy thứ này thế hả?!”
“Anh hiểu lầm rồi, đó là khóa quần đấy chứ.”
“Tôi nói kích thích đâu phải ý kia…”
“Lâm Vi, là khóa quần thiệt đó, không tin anh kéo ra mà xem…”
“Lâm Vi…”
Lâm Vi mặc xác hắn, đóng sập cửa lại.
Diệp Kính Văn duỗi người nằm trên giường, thỏa mãn chạm tay lên khóe miệng.
Hơi ấm từ ngón tay Lâm Vi dường như còn đọng lại nơi đó.
Ôi, ai kia bỗng dưng đối xử tốt với mình, thật khiến người ta vừa mừng vừa sợ.
Ăn cơm trưa xong, Diệp Kính Văn lấy cớ dạy Lâm Kiệt học, ngang nhiên ngồi trong phòng thằng bé xem ảnh chụp hồi nhỏ của Lâm Vi.
“Anh em hồi bé béo nhỉ…” Diệp Kính Văn cười đầy ôn hòa, hau háu nhìn đứa bé đang ăn kem trong ảnh, “Béo thật đấy.”
“Đúng đó anh, Chu Phóng với Ôn Đình đều gọi ảnh là thịt viên.”
“Mặt phúng phính, mắt to, trông vui vẻ quá.” Diệp Kính Văn lật sang trang sau, “Ồ, lên tiểu học thì gầy đi một tí.”
“Học xong cấp hai đã đẹp trai ra phết.” Diệp Kính Văn miết lên khuôn mặt Lâm Vi trong hình, “Đúng là thiếu niên non nớt.”
“Hình như đều do di truyền đó, trước thì béo, lớn lên có ăn bao nhiêu cũng không lên cân, ba anh em em đều như thế.” Lâm Kiệt cũng bu lại, chỉ vào tấm hình bên phải, “Đây là ảnh năm học lớp mười, mặt toàn núi lửa, đáng sợ ha…”
“Đâu có, đáng yêu bỏ xừ.” Diệp Kính Văn thành thật nói.
Lâm Kiệt cười xấu hổ. Đáng yêu…? Mặt đầy mụn mà đáng yêu á? Ảnh đâu phải bánh nướng vừng…
“Mà sau này hết mụn, da anh hai em cũng khá hơn nhiều.”
“Ừm, láng mịn.”
Bạn đang �
Diệp Kính Văn tỉ mỉ lật từng trang một, ảnh Lâm Vi từ bé tới lớn hắn không bỏ qua cái nào. Phần lớn số đó là ảnh chụp chung với Chu Phóng và Ôn Đình, rồi thì cùng em trai em gái. Vất vả lắm mới tìm được một bức chụp một mình, vừa đúng tấm chụp thịt viên be bé lúc bốn tuổi.
“Tấm này tặng anh nha?” Diệp Kính Văn cười, nhận được cái gật đầu ngoan ngoãn từ Lâm Kiệt, bèn kẹp ngay hình vào ví tiền.
“Kính Văn…” Lâm Vi đột nhiên đẩy cửa vào, thấy cuốn album trong tay Lâm Vi thì chau mày, “Lâm Kiệt, em không tập trung làm bài, còn lôi mấy thứ này ra ngoài làm gì?”
“Lâm Kiệt thông minh lắm, giải xong hết bài rồi.” Diệp Kính Văn vội bênh thằng nhóc tội nghiệp, “Tôi xem ảnh anh một tí, không thích sao?”
“Có gì đâu.” Lâm Vi đáp, “Tôi ra ngoài một chút, hai người cứ xem tiếp đi.”
“Đi đâu?”
“À… sang nhà bạn.”
“Hử? Không tiện cho tôi đi theo à?”
“Tôi đi tí lại về ấy mà.” Lâm Vi cúi đầu bước ra.
Diệp Kính Văn tuy vẫn đang cười, Lâm Kiệt lại thấy bầu không khí xung quanh lạnh hẳn đi.
Thế là nó cắm cúi làm bài.
“Lâm Kiệt này.” Diệp Kính Văn bỗng mở miệng.
“Dạ.. sao hả anh?”
“Vở ngược rồi.”
“Ôi…” nó cười ngượng, quay vở lại, “Có phải anh hai em đắc tội anh không vậy?”
Không thì sao anh cứ cười lạnh mãi thế?
“Đâu có.” Diệp Kính Văn lắc đầu, cười hỏi, “Hôm nay Chu Phóng có điện thoại tới không?”
“Hơ? Anh đúng là liệu sự như thần, sáng nay lúc hai anh ra ngoài mua đồ thì anh ấy gọi điện tới, bảo là chiều nay máy bay hạ cánh.”
“Vậy sao… Anh ra ngoài một lát, em làm bài mệt rồi thì mở phim ma xem với chị nhé.”
“Dạ dạ.” Lâm Kiệt lập tức đóng vở, chạy tới phòng khách xem phim ma với Lâm Hạ mặt đang tái mét.
Diệp Kính Văn khoác áo ra ngoài, vẫy một chiếc taxi ven đường.
“Đến sân bay. Đi đường tắt.”
Tài xe hiểu ý tăng tốc độ, thấy vẻ mặt gấp gáp của thằng nhóc này, đoán rằng nó đang vội đuổi theo ai đó, không thể chậm trễ…
Vừa tới sân bay, Diệp Kính Văn đã phát hiện ngay một Chu Phóng đeo cặp kính râm to tướng che gần hết mặt.
“Chào, lâu lắm không gặp.” Hắn rảo bước đến, ân cần tiếp lấy hành lí trong tay Chu Phóng.
“Ờ…” Chu Phóng ngơ ngác trước sự xuất hiện đột ngột của Diệp Kính Văn, “Lạ nhỉ, sao cậu ở đây?”
“Lâm Vi kêu tôi đến đón anh.”
Chu Phóng im lặng hồi lâu, rồi chợt bật cười.
“Tới nhanh quá ha.”
Diệp Kính Văn gật đầu cái rụp, “Tốc chiến tốc thắng. Thấy sao?”
“Hết sảy.” Chu Phóng cười, “Muốn thăm nhà tôi một chuyến không?”
“Ờ. Muốn lắm.”
Thế là hai người lần lượt lên xe.
Xe vừa lăn bánh, di động của Chu Phóng đã réo lên.
Tiếng bài Yêu em một vạn năm, đầu dây bên kia, Lâm Vi hổn hển hỏi, “A lô, Chu Phóng, anh đang ở đâu đấy?”
Gã cười nói, “Anh đang ở trong tay Diệp Kính Văn, tới cứu anh đi em yêu.”
Lâm Vi im lặng hồi lâu mới hỏi, “Hai người muốn đi đâu?”
“Lò hỏa táng.”
Tút tút, Lâm Vi cúp điện thoại.
Lát sau, Lâm Vi đã tìm đến nơi, mặt sầm sì, đỉnh đầu phủ đầy mây đen.
Diệp Kính Văn nhìn anh, mở lời, “Ồ, anh đến nhà bạn đã về rồi đấy à?”
Lâm Vi cảm thấy nụ cười trên mặt hắn hơi lạnh lùng, chỉ biết tiu nghỉu gật đầu, ngồi vào ghế cạnh tài xế, ra hiệu bảo lái xe.
“Lần này anh ở lại bao lâu?” Lâm Vi quay đầu hỏi Chu Phóng.
“Một tuần, hết mồng ba lại đi.”
“Bận thế cơ à?”
“Ừ, viết truyện mới, tuyên truyền cùng nhà xuất bản, nhiều việc cần làm lắm.”
“Cũng phải, người sợ nổi danh heo sợ béo.”
“Hồi trước em cũng béo còn gì? Có thấy em sợ bao giờ đâu?”
“Anh bảo tôi là heo?”
“Hả? Em không phải heo à?”
“Ha ha.” Lâm Vi cười vui vẻ, tựa như đang nhớ tới chuyện hồi nhỏ, “Anh thấy bên kia không, mới khi nào còn đầy cỏ dại, nay đã thành công viên rồi.”
“Ừ nhỉ, hồi đó mấy đứa lăn lộn trên cỏ riết. Em là thịt viên, lăn đi lăn lại nhìn hay lắm.”
“Anh ỷ mình to đầu bắt nạt tôi, còn lừa tôi ăn trứng nữa, tôi chưa quên đâu đấy.”
“Là em ngốc đó chứ, bảo ăn có thể sinh trứng mà cũng tưởng thật được, thế lúc anh nói ăn hạt đào cho bụng mọc một cây hoa đào, sao em không ăn?”
“Tôi bé thì bé, nhưng kiến thức vẫn phải có chứ, bụng mà mọc cây thì dễ nứt lắm.”
“À ừ, em biết nhiều, thế nên mới tin ăn trứng đẻ ra trứng.”
“Hồi đó tôi có bốn tuổi chớ mấy? Chỉ có anh là hư đốn, ngay cả nhóc con cũng gạt được.”
“Đó là tại em ngốc ấy, Đình Đình cũng ăn, nhưng người ta còn biết phải luộc chín trứng mới ăn, chứ ai ăn sống như em.”
Hai người hàn huyêni về thời thơ ấu ngọt ngào, vứt Diệp Kính Văn với bản mặt khinh khỉnh của hắn sang một bên.
Sau khi về tới nhà, thấy cha mẹ chưa về, Chu Phóng cất hành lí rồi nghỉ ngơi một lát, sau đấy ngỏ ý muốn về thăm trường cũ.
Lâm Vi vốn đã định đi, Diệp Kính Văn càng không phản đối muốn đi cùng — mà sự thật chẳng qua chỉ là hắn không muốn để hai người kia ở một mình với nhau đó thôi.