Vi Vi Đích Vi Tiếu

Chương 32: Tình địch xuất hiện



Quả nhiên Lâm Vi làm việc rất hoàn hảo.

Ngày hôm sau, Hội học sinh mở hội nghị thông báo việc từ chức của Lâm Vi và chọn ra người nhậm chức tiếp theo.

Trải qua một tuần bận rộn bàn giao công việc, cuối tuần sẽ tổ chức đại hội để thông báo toàn trường.

Trong phần nghi thức bàn giao Diệp Kính Văn và Lâm Vi nắm tay nhau trên khán đài, những người trong Bộ truyền thông rất nhanh chóng chụp lại nhiều hình ảnh rồi tung lên diễn đàn đại học T.

Trong hình, Chủ tịch vừa từ chức Lâm Vi cười rất vui vẻ, còn Chủ tịch đương thời Diệp Kính Văn cũng cười rất rạng rỡ.

Hai bàn tay nắm chặt kia nhìn sao cũng có mùi mờ ám.

Giống như người này đang gãi gãi tay người kia còn người kia nhéo tay người này…

Dĩ nhiên, cái này đều do một nhóm bát quái lớn mạnh hơn bây giờ đến 4 lần mới phát hiện ra.

Những người có mặt ở đó đều thấy lạnh sống lưng.

Trời ạ, hai vị Chủ tịch đều đẹp mã như vậy, sao cười lên lại thấy nguy hiểm thế này.

Tiền nhiệm Chủ tịch Lâm Vi hết lời tán dương Diệp Kính Văn, hắn trở thành sinh viên năm nhất đầu tiên trọng lịch sử đại học T làm Chủ tịch.

Dĩ nhiên, khắp diễn đàn bát quái cũng trăm hoa đua nở, vô cùng náo nhiệt.

Cái gì mà Chủ tịch và Bộ trưởng Bộ văn nghệ có gian tình, từ đó thổi phồng phao tin khắp nơi.

Cũng có người nói có lẽ Lâm Vi từ chức là vì Ôn Đình, hai người họ cùng nhau yêu đương hẹn hò.

Thậm chí có người nói đùa là Lâm Vi về quê xem mắt.

Dĩ nhiên tất cả chỉ là suy đoán không có lấy một bằng chứng.

Hai vị Chủ tịch cũng xem như không thấy gì.

Cuối tuần Diệp Kính Văn hối thúc Lâm Vi dọn nhà, hành lý của Lâm Vi cũng không nhiều, xách theo laptop cùng mấy bộ quần áo rồi chuyển qua.

Những thứ khác cũng không mang theo, xem như kí túc xá vẫn còn một chỗ trống.

Đến nhà trọ của Diệp Kính Văn thấy ngay một hồ cá thật to đập ngay vào mắt.

“Muốn cho em cái cảm giác gia đình” Diệp Kính Văn nói rất buồn nôn rồi ôm lấy Lâm Vi từ phía sau.

Lâm Vi gõ hồ cá hai cái “Đặt tên chưa?”

Đặt cằm lên vai Lâm Vi, Diệp Kính Văn chậm chạp trả lời “Ừ, rồi”

“Con này tên là Diệp Kính Văn yêu Lâm Vi”

“Còn này tên là Lâm Vi yêu Diệp Kính Văn”

“Con này tên là Diệp Lâm yêu nhau”

“Còn con này…”

“Đủ rồi, em phục anh” Lâm Vi bất đắc dĩ xoay người ôm Diệp Kính Văn, hôn hắn “Bây giờ bắt đầu sống chung, anh chưa quên chuyện đã hứa với em chứ?”

“Ừ….” Diệp Kính Văn ôm Lâm Vi tính hôn lại bị Lâm Vi cản lại.

“Em có quyền từ chối những yêu cầu không hợp lý của anh”

“Hôn một chút cũng không được?”

“Được đằng chân lên đằng đầu, em biết anh sẽ không đơn giản chỉ hôn như vậy” Lâm Vi cười rất gian trá “Không bằng để em hôn anh đi”

Sau đó lại hung hăng hôn Diệp Kính Văn một cái, nhưng chẳng qua chỉ là môi chạm môi mà thôi.

Cuộc sống của hai bắt đầu.

Lâm Vi phát hiện phòng ngủ đã bố trí lại, nhà vệ sinh còn có bàn chải đôi, ly đôi và khăn đôi.

Nhìn cái ly rất cầu kì kia, Lâm Vi chỉ còn biết cười trừ.

Diệp Kính Văn nói “Cái này là anh ba mua, nói là muốn chuộc lỗi với em”

Đêm đó, Lâm Vi ngủ trong phòng ngủ, còn Diệp Kính Văn ôm gối ra thư phòng.

Đúng lúc đó tin nhắn của Ôn Đình tới.

“Chúc mừng quan lớn mới nhậm chức, mong ngài đừng đốt làng bọn dân đen chúng tôi”

Diệp Kính Văn cười cười, bà chị Ôn Đình này nói chuyện vẫn thâm thúy như vậy.

“Bà chị nói chuyện vẫn đáng sợ thật”

“Biết tại sao tôi từ chức không? Biết tại sao Lâm Vi từ chức không? Biết không?”

Diệp Kính Văn khó hiểu, cô nàng này lại lên cơn nửa đêm sao?

“Không biết, mời chị nói”

“Khoa Luật có một người tên Tiêu Phàm, lòng dạ độc ác từng gây xích mích với Lâm Vi, tôi từ chức vì sợ cậu đánh ghen, Lâm Vi từ chức vì sợ trở thành mục tiêu của hắn”

“Bà chị đứng về phía tôi sao? Lúc nào cũng báo tin cho tôi thế này?”

“Lâm Vi đứng phía nào tôi đứng phía nấy, khi còn bé đã quen đứng bên cạnh cậu ấy rồi, ai….”

“Chưa hết, còn bị Hàn sư đệ chọc điên nửa đêm canh ba, cậu đừng để ý”

Diệp Kính Văn cười cười, quả nhiên hoa hồng của Hàn Dương rất có lực sát thương.

Biết đâu tên ngốc Hàn Dương chỉ biết tặng hoa hồng hoa cúc kia lại có thể làm tan chảy núi băng Ôn Đình không chừng.

Diệp Kính Văn hít một hơi mở máy tính ra, vào diễn đàn đại học T dò la thông tin Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm và Lâm Vi cùng giới, từ lúc nhập học đến nay cả hai như lửa với nước, thường xuyên bị các chị em đưa lên diễn đàn bàn tán.

Một Trạng nguyên khoa Y, một thiên tài khoa Luật.

Một khí phách, một ấm áp.

Một thư ký Đoàn trường, một Chủ tịch Hội học sinh.

À, quan trọng nhất là họ Tiêu kia là một người mạnh mẽ, hắn từng theo đuổi Ôn Đình không quản gió sương. Chuyện này ai cũng biết.

Mà một Lâm Vi “si tình” với Ôn Đình, một Ôn Đình “thủy chung” với Lâm Vi đã khiến hắn rất ngứa mắt khó chịu.

Vì vậy lúc nào cũng đối đầu với Lâm Vi.

Chuyện này ai trong Hội học sinh cũng biết rõ, chỉ không dám nói ra thôi. Diệp Kính Văn vì mới gia nhập nên không biết mấy chuyện này.

Vì vậy đã bỏ quên ông trùm giấu mặt này.

Diệp Kính Văn nhẹ nhàng mỉm cười, yên tâm đi Lâm Vi, anh sẽ không khiến em mất mặt đâu.

Tra được số điện thoại của Tiêu Phàm, Diệp Kính Văn nhanh chóng gửi qua một tin nhắn.

“Đàn anh Tiêu Phàm sao? Tôi là Chủ tịch Hội học sinh Diệp Kính Văn, về cuộc thi hùng biện sắp tới tạo ra xung đột giữa Hội học sinh và Đoàn trường nên hôm nào chúng ta có thể nói chuyện một chút không?”

“Cậu là Chủ tịch vừa nhậm chức Diệp Kính Văn sao? A, tôi cũng đang muốn nhìn qua đàn em thiên tài được Lâm Vi khen đến tận mây xanh này đây. Cậu chọn địa điểm, lúc nào tán gẫu chút chuyện riêng cũng được”

“Ok, thứ hai 8 giờ, phòng ăn Ẩn Hồ lầu hai”

Gửi tin xong, Diệp Kính Văn khẽ thở dài.

Tung mình lên giường nằm một lát, sau đó vuốt ve Lâm Vi nằm bên cạnh.

Lâm Vi ngủ rất yên bình.

Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào khiến khuôn mặt càng trở nên dịu dàng.

Len lén hôn một cái.

Không phản ứng.

Hôn thêm một hơi.

Vẫn không phản ứng.

Dẹp, không vui chút nào.

Diệp Kính Văn kéo chăn lại cho cậu, xoay người ra ngoài.

Trong bóng tối, một đôi mắt mở ra chớp chớp,sau đó khẽ cong lên mỉm cười.

Sáng hôm sau lúc Diệp Kính Văn thức dậy thì Lâm Vi đã bận rộn trong nhà bếp, rửa mặt xong thì bánh mì và sữa tươi đã nằm gọn gàng trên bàn.

“Ăn đi” Lâm Vi đẩy sữa tươi qua.

“Uống mới đúng” Diệp Kính Văn cười xấu xa uống một ngụm “Giống hương vị của em”

“Khụ khụ…” Lâm Vi phun chút sữa ra ngoài, không phải đầu óc cậu không thuần khiết, chỉ là ở cùng Diệp Kính Văn lâu như vậy muốn thuần khiết cũng không được, nhất là khi hắn cười quái dị như vậy.

“Đây cũng là thích ứng một phần đi” Lâm Vi thở dài “Lúc nói chuyện anh làm ơn loại bỏ mấy thứ đen tối không tốt cho não bộ được không”

“Sau đi, cũng rất văn vẻ mà”

“Ô, văn vẻ” Lâm Vi cười cười “Hay là anh tham gia Hội hùng biện đi”

“Anh không có hứng thú với hung biện. Đúng rồi, hôm qua Bộ học tập có đưa lên vài đề tài, hôm nay em rảnh thì giúp đỡ anh chút đi”

“A, nhớ ra em lớn hơn anh, nhớ ra em là đàn anh rồi sao?”

“Ừ, em là đàn anh, nhưng bị anh ăn rồi”

“Hả?”

“À, anh nói, em là đàn anh còn nấu cơm cho anh ăn, vất vả rồi”

Lâm Vi cười cười không nói nữa.

Hai người yên lặng ăn điểm tâm xong, Diệp Kính Văn liền mở đề tài trong máy tính ra.

“Vốn là không muốn làm phiền em, tiếc là anh mới năm nhất nên không rõ luật lệ, nếu họ chọn chủ đề trên trời để rat thi, anh sợ bị em mắng” Diệp Kính Văn lúc bàn công chuyện cũng rất nghiêm túc.

“Không sai không sai, có chút phong thái Chủ tịch rồi đó, không ngờ anh có phong độ như vậy”

“Lúc tiểu học anh cũng từng làm lớp trưởng chứ bộ, Lâm Vi à, đừng xem thường anh”

“Dạ dạ dạ lớp trưởng” Diệp Kính Văn ngồi trên ghế xoay, Lâm Vi đứng bên cạnh chăm chú nhìn từng đề tài trên máy tính.

Đột nhiên tay bị hắn kéo một cái, Lâm Vi đứng không vững ngã nhào vào lòng Diệp Kính Văn.

“Anh làm gì vậy?”

“Ô, cái đề tài này, về hôn nhân đồng tính đó, em xem đi” Diệp Kính Văn ôm Lâm Vi thật chặt, ánh mắt nghiêm túc nhìn vào màn hình máy tính.

“Nói cái này sẽ rất khác người”

“Cũng rất thú vị” Nói xong hôn Lâm Vi tới tấp.

Lâm Vi nhíu mày, đành chịu, từ khi quyết định ở chung là đã lường trước sẽ bị hắn đánh lén mà.

Nhưng cái thói quen này không tốt chút nào.

Ai, kệ đi, ai bảo hắn còn trẻ, cho hắn thoải mái chút.

“Lâm Vi” Diệp Kính Văn đột nhiên cắn vành tai Lâm Vi “Anh ba có 2 vé VIP, em biết bơi không?”

Bơi…

Đây chẳng phải là muốn cởi sạch quần áo chỉ chừa lại một mảnh nhỏ xíu, rồi cùng ngâm mình trong hồ bơi với hắn sao?

Đầu óc Lâm Vi lại bắt đầu không thuần khiết.

“Đi không? Anh ta tặng cái này để chuộc lỗi với tụi mình”

“Ô…Em bơi không giỏi”

“Không sao, anh chính là phao cứu sinh của em. Nếu em sắp chết đuối thì lôi anh theo, Diêm Vương có thấy anh thì cũng chán ngán không cần em nữa”

Lâm Vi nhíu mày, tên này nói chuyện vẫn thiếu đòn như vậy.

Nhưng nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của đối phương vẫn mềm lòng “Được rồi, em đi cùng anh”

Thứ hai 8 giờ, phòng ăn Ẩn Hồ lầu hai.

Lúc Diệp Kính Văn đến đã thấy một người ngồi cạnh cửa sổ uống trà.

Một ánh mắt sắc bén quét tới, người đó thú vị quan sát hắn từ đầu tới chân sau đó lộ ra một nụ cười gian tà.

“Chào cậu, Diệp Kính Văn”

Diệp Kính Văn không né tránh, cũng nhìn chằm chằm người nọ đánh giá một phen, lúc này mới cười nói “Chào đàn anh”

Hai người ngồi xuống, Tiêu Phàm cười hỏi “Có muốn dùng chút gì không?”

“Không cần, trực tiếp vào chủ đề đi” Diệp Kính Văn uống một ngụm trà.

“A, thật dứt khoát, mắt nhìn người của Lâm Vi cũng không tệ lắm, tôi cũng muốn ngả về phía cậu rồi” Tiêu Phàm khoanh tay trước ngực nhìn Diệp Kính Văn cười thâm thúy.

“Xung đột giữa Hội học sinh và Đoàn trường, anh có ý kiến gì không?” Diệp Kính Văn lờ hắn nghiêm túc nói.

“À, cuộc thi hung biện và diễn giảng cùng một ngày, thí sinh muốn tham gia cả hai bên thì không ổn lắm”

“Hội học sinh không thể dời ngày, tháng sau còn có đại hội thể thao”

“Bên này cũng vậy”

“Diễn giảng tranh tài đã quyết định đề tài chưa?”

“Vẫn chưa”

“Chưa quyết định thì không bằng chúng ta hợp tác đi”

“Hả?” Tiêu Phàm có vẻ rất thích thú thu lại nụ cười, nghiêm túc nói “Ý cậu là chọn một đề tài cùng nhau tuyên truyền?”

“Hội học sinh và Đoàn trường vẫn là nước song không phạm nước giếng, thế thì chúng ta đào một con kênh thì thế nào?”

“Cái này có thể suy nghĩ, dù sao cũng là để sinh viên tham gia, cùng nhau tuyên cũng không có gì”

“Diễn giảng tranh tài thì trước buổi trưa, hùng biện sau buổi trưa, cùng một đề tài, thí sinh có thể tham gia đủ”

Diệp Kính Văn nói xong thì nhìn chằm chằm đối phương chờ câu trả lời.

Một lúc sau Tiêu Phàm cũng cười.

“Cậu biết không? Trước khi Lâm Vi từ chức cũng từng nói qua chuyện này”

Diệp Kính Văn mặt không đổi sắc nói “Sau đó thì sao?”

“Là tôi đã nói, nhưng cậu ấy không đồng ý” Tiêu Phàm buồn rầu bóp bóp cái trán “Cậu ấy hình như có thành kiến với tôi, thực ra tôi cũng không cố ý tranh giành bạn gái với cậu ấy”

“Tôi thật lòng thích người ấy…”

Tiêu Phàm dừng một chút, đem điểm mấu chốt nói ra.

“Nếu anh đồng ý thì hãy nhanh chóng thông báo với Bộ truyền thông, thứ tư mở cuộc họp, thế nào?”

“Được”

Diệp Kính Văn cười cười “Chuyện công đã bàn xong, anh muốn nói chuyện riêng gì?”

“Tôi muốn theo đuổi Lâm Vi”

Diệp Kính Văn cười tươi hơn “Anh là đồng tính luyến ái?”

“Thật đáng tiếc, lúc học cấp 2 đã phát hiện tính hướng bản thân có vấn đề. Lên đại học lại yêu phải Lâm Vi nên càng khẳng định hơn”

“Phải không? Vậy nên mới theo đuổi Ôn Đình?”

“Cậu ấy quá kiêu ngạo, không để ai vào mắt, chỉ vì muốn được cậu ấy chú ý tôi mới dùng cách làm đê tiện như vậy”

“Cậu biết không, lúc cậu ấy nhìn tôi vẫn là dùng tròng trắng nhiều hơn, cái thái độ khinh thường đó khiến tôi rất buồn rầu”

Diệp Kính Văn khẽ cười “Tại sao anh nghĩ tôi sẽ giúp anh?”

“Trừ phi cậu có ý với cậu ấy” Tiêu Phàm khẽ nhếch khóe miệng “Tôi đoán đúng rồi sao cậu em?”

“Ừ, tôi có ý với anh ấy, nhưng không giống anh” Diệp Kính Văn uống một hơi rồi nhìn đối phương cười chói mắt “Tôi xem anh ấy như tình nhân, còn anh xem anh ấy như tình địch”

“A, lại bị cậu nhìn ra rồi” Tiêu Phàm im lặng một chút rồi giơ cái ly về phía Diệp Kính Văn “Kính Văn, tôi thích cậu”

“Cảm ơn”

“Cậu trả lời vượt ngoài dự liệu của tôi”

“Vậy thì anh muốn cái gì? Hôn, ôm, hay trái tim cảu tôi, hửm?”

Tiêu Phàm khẽ thở dài “Tất cả của cậu”

“Tôi giao hết cho Lâm Vi rồi, anh tìm anh ấy mà xin” Diệp Kính Văn cười cười đứng dậy muốn đi thì bị Tiêu Phàm kéo lại.

“Không thể được sao?”

“Tôi đã có anh ấy, đàn anh chậm một bước rồi”

“Cũng chưa chắc, tôi là cao thủ tình trường, Lâm Vi không địch lại tôi đâu” Tiêu Phàm cười tà ác “Kính Văn, cậu nên yêu tôi, tôi xứng đáng hơn cậu ấy”

“Ô, tiếc là tôi không có hứng thú ôm anh”

“Tôi có hứng thú là được”

Diệp Kính Văn cười cười gỡ tay Tiêu Phàm ra, sau đó xoay người xuống lầu.

Để lại Tiêu Phàm vẫn ngồi một chỗ, lắc lắc chén trà mỉm cười.

Sói nên đi chung với sói, đúng không Diệp Kính Văn?

Ra khỏi phòng ăn, Diệp Kính Văn gãi mũi khẽ cười.

Tiêu Phàm, tôi không đối phó với Chu Phóng là vì giữ thể diện cho Lâm Vi, còn anh…dám đụng tới họng súng, đừng trách tôi vô tình.

Lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Vi, nghe được giọng nói của đối phương Diệp Kính Văn mới thở phào một cái.

“Kính Văn, anh ở đâu? Em đang định về nhà”

Nhà à….Nhanh như vậy đã xem đó là gia đình rồi.

“A, hôm nay phòng giải phẫu mở cửa, em có rảnh không? Đi với anh đi”

Lâm Vi im lặng một lúc “Đi cùng anh? Tại sao?”

“Một mình trong căn phòng toàn thi thể, anh rất sợ a” Diệp Kính Văn hướng về phía phòng giải phẫu cười rất vui vẻ.

“Ặc…Vậy em tới đây”

Chỉ một lúc sau Lâm Vi đã chạy tới.

Diệp Kính Văn đứng ngoài cửa đợi.

Lâm Vi nhìn hắn cười cười, sau đó lôi áo blouse trắng trong túi xách ra mặc vào “Cũng may hôm nay có khóa thí nghiệm nên mang theo áo blouse trắng, không là không có cái mà mặc đâu”

Nhìn nụ cười ấm áp của Lâm Vi, nhìn cậu mặc chiếc áo blouse trắng, Diệp Kính Văn đột nhiên sinh ra một loại ảo giác.

Rất giống…thiên sứ. *tình nhân trong mắt hóa Tây Thy=))))*

“Thay quần áo đi, phòng thí nghiệm 10 giờ phải đóng cửa rồi” Lâm Vi rất rõ giờ giấc phòng giải phẫu.

Diệp Kính Văn gật đầu một cái, mặc áo blouse vào, sau đó lôi khẩu trang trong túi ra đeo cho Lâm Vi.

Lâm Vi khẽ mỉm cười, tên này đến cả khẩu trang cũng chuẩn bị sẵn, không biết có âm mưu gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.