Vi Vi Đích Vi Tiếu

Chương 44: [H] Lâm Vi phản công



Thị trấn nhỏ trên bờ biển sau cơn mưa trở nên xinh đẹp tươi mát.

Nước mưa ẩm ướt đọng trên mặt đường nhà cửa, được ánh mặt trời soi rọi càng trở nên sáng bóng.

Trên đất những khối đá lót đường lỏm chỏm.

Trông như một bức họa đạm mạc.

Hai người dừng xe tại một con hẻm nhỏ, Diệp Kính Văn dắt Lâm Vi đến một cây cầu gần đó.

Trấn nhỏ đó không phải khu nổi tiếng, cho dù bao quanh là núi cao trập trùng nhưng cũng không có bao nhiêu người.

Không khí buổi sớm thật dễ chịu, trên cầu từng đoàn người qua lại, nơi này có vẻ là một khu dân cư, mùi bánh mì thơm phức tràn ngập trong không khí.

Diệp Kính Văn và Lâm Vi tựa vào một cột đá ở giữa cầu, vẻ ngoài tuấn mĩ, khí chất đặc biệt, hấp dẫn biết bao ánh mắt người đi đường.

Có lẽ họ cho rằng hai người họ chẳng qua chỉ là bạn bè, hay anh em.

Những ánh mắt bắn về phía họ không có một chút khinh rẻ nào, bất quá chỉ nhàn nhạt cười.

Loại cảm giác này khiến họ rất thoải mái.

Trực tiếp hóng gió biển làm mái tóc trở nên xốc xếch, Diệp Kính Văn vuốt vuốt tóc mái Lâm Vi.

“Cây cầu đó gọi là Cầu phu thê”

“Tên kỳ quái thật”

Lâm Vi ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt hắn có loại nghiêm túc không hề tầm thường, tròng mắt đen láy nhìn xoáy đến tận trong lòng Lâm Vi.

“Anh muốn nói gì? Đừng nói anh thật sự muốn kết hôn nha?” Vẻ mặt Lâm Vi cũng trở nên nghiêm túc.

“Chỉ là muốn thôi, ở Trung Quốc là không thể được” Diệp Kính Văn tùy ý lắc lắc cái đầu “Chờ sau này chúng ta có sự nghiệp, có tiền, ra nước ngoài kết hôn cũng không tệ”

Bởi vì tuổi còn trẻ, đối với những lý tưởng trong tương lai luôn thật nghiêm túc và tốt đẹp.

Lâm Vi nhàn nhạt cười “Chuyện tương lai ai mà biết trước được, cứ quý trọng hiện tại là đủ rồi”

Dùng giọng nói thật thoải mái để che giấu cõi lòng dâng lên cảm giác mất mát.

“Kính Văn, nếu anh đã nghĩ lâu dài như vậy, em cũng có lời muốn nói cho rõ ràng” Nhìn thẳng vào mắt hắn, nhưng những lời nói cứ tắc nghẽn trong cổ họng.

“Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng để có thể được ở bên nhau, nếu sau này…”

“Nếu như…”

Mỗi từ ngữ như dao đâm vào yết hầu, khó khăn thốt ra.

Diệp Kính Văn chăm chú nhìn Lâm Vi đang nhẹ nhàng hé đôi môi trắng bệch.

“Nếu như sau này không thể không chia xa, em hy vọng chúng ta…”

“Còn có thể làm bạn bè sao?” Khóe miệng Diệp Kính Văn mang theo nụ cười lạnh lùng “Quả là một câu nói ngu ngốc”

“Yêu một người bằng cả trái tim, thì không bao giờ trở thành bạn bè”

Ánh mắt Diệp Kính Văn hướng về một nơi thật xa, những con thuyền đánh cá đã nhổ neo, lưới bắt cá lấp lánh dưới ánh mặt trời, mặt nước trong xanh đến rung động lòng người.

“Em chỉ hy vọng, anh đừng hận em” Lâm Vi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Diệp Kính Văn “Không cần biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, em vẫn sẽ nhớ đến chúng ta của bây giờ”

Bởi vì thứ tình cảm này đã khắc trong xương tủy, bởi vì trái tim này vốn cô độc nhờ có anh mà có thể đập lại.

Cho nên em sẽ không hận, sẽ chỉ biết ơn anh.

Diệp Kính Văn vẫn nhìn nụ cười nhàn nhạt trên môi Lâm Vi.

Trên cầu càng lúc càng nhiều người qua lại, nhưng trong mắt họ chỉ có nhau.

Nhìn nhau thật lâu, sau đó Diệp Kính Văn vẽ nên một nụ cười khổ sở.

“Anh rất sợ”

“Sợ em sẽ bỏ đi”

“Nhưng, anh không có quyền trách cứ em”

“Là anh đã đẩy em xuống nước”

“Em không biết bơi, và anh cũng không phải thủy thủ ưu tú”

“Nếu như có một ngày em sẽ bỏ đi, vậy thì cứ đi đi, anh không muốn thấy em khổ”

Diệp Kính Văn thở dài bên tai, Lâm Vi khẽ mỉm cười nhìn Diệp Kính Văn, nhẹ nhàng nắm tay hắn.

“Cùng cố gắng” Thanh âm của Lâm Vi bình tĩnh lại, nhấn mạnh từng chữ.

Hai người vào một quán hải sản trong thị trấn, mùi tôm cá mới lạ cũng khiến tâm trạng vui vẻ lên.

“Miệng của em rất giống con cua” Diệp Kính Văn cười cười gắp cho Lâm Vi môt con cua đã lột vỏ “Sau khi lột vỏ, vừa ngọt vừa ngon”

Ánh mắt sâu xa dời đến miệng Lâm Vi.

Lâm Vi dịu dàng cười “Thân thể của anh cũng rất ngọt rất ngon. Lúc cởi quần áo cũng giống như đang lột vỏ tôm vậy”

“Em lén cắn anh phải không?” Diệp Kính Văn nhìn Lâm Vi, mặt Lâm Vi thoáng ửng hồng.

“Mặc dù dấu răng ở sau lưng không thấy được, nhưng mà lúc tắm có thể nhìn thấy đó…” Diệp Kính Văn tiếp tục nói, mặt không đổi sắc.

“Khụ, trên bàn ăn không được thảo luận mấy vấn đề này, coi chừng thức ăn nghẹn ở cổ họng gây hậu quả nghiêm trọng”

Lâm Vi cúi đầu chăm chú lột vỏ tôm, Diệp Kính Văn cười nhàn nhạt.

Lại lấy lí do này, còn dùng giọng điệu giáo huấn, thật khiến người ta nghe không vào a.

Vốn là chuyến du lịch 7 ngày, chỉ vì một tin nhắn mà phá hỏng tất cả.

Diệp Kính Văn nhìn di động của Lâm Vi, người gửi là “Hà lão sư” mà nhe răng nhếch miệng, nhưng vẫn không thể lay chuyển được Lâm Vi.

Thực sự ở lại đây càng lâu, thì càng không muốn trở về.

Cho nên hai người phải từ bỏ ý định muốn đi thật xa, thoái ẩn giang hồ, tu luyện thành tiên và trở về.

Lâm Vi nói như vậy. Còn rất nhanh biến lời nói thành hành động cụ thể, đêm đó đã bắt đầu thu dọn hành lý.

Diệp Kính Văn chỉ nhàn nhã ngồi trên ghế chơi game.

Thiệt tình, làm nghiên cứu sinh còn cực khổ như vậy, cái bà la sát họ Hà kia bắt Lâm Vi trở về như đòi mạng để làm gì….

Ngày hôm sau, Lâm Vi dậy rất sớm làm bữa sáng, chờ Diệp Kính Văn lề mề rời khỏi chăn, sau đó ném hắn vào phòng tắm rửa mặt cho nhanh.

Dĩ nhiên, Lâm Vi rất chủ động giành ghế tài xế lái chiếc xe đua.

Diệp Kính Văn bộ mặt đầy oán khí, ngồi bên cạnh than thở.

“Được rồi, trở về có gì mà không tốt, ban ngày em vào trường làm thí nghiệm, buổi tối rất nhàn rỗi” Nói xong lại cảm thấy mập mờ quá, nên vội vàng im miệng.

Diệp Kính Văn hừ một tiếng, dựa vào ghế mở nhạc nghe.

Về đến trường, Lâm Vi đã vội vàng đến phòng thí nghiệm, Diệp Kính Văn trở về nhà trọ của mình một chuyến.

Vì mấy hôm nay luôn ở cùng Lâm Vi, bước vào nhà trọ trước đây, nhìn phần mộ mấy con cá lại cảm thấy trống rỗng.

Cá vàng và bùn đất đã hòa làm một rồi, Diệp Kính Văn liếc nhìn hồ cá trống trơn, nhẹ nhàng mỉm cười.

Anh mình nói rất đúng, mình vẫn chưa chín chắn, lúc chia tay quá đau khổ nên giết chết mấy con cá, chẳng khác gì một đứa trẻ

Nhưng bây giờ…

Diệp Kính Văn nhìn vào gương, sờ sờ cằm, sau đó cười hài lòng.

Không sai, trưởng thành hơn nhiều, đứng cùng Lâm Vi sẽ không lộ ra vẻ trẻ con.

Xoay người vào phòng ngủ, nằm trên giường một chút, nhớ tới đêm Lâm Vi say rượu bị mình đùa giỡn lại nở một nụ cười thản nhiên.

Giật lấy điện thoại bàn bên cạnh, để xem trong lúc mình đi vắng có ai tìm không.

Hơn mười cuộc gọi nhỡ.

Đều cùng một số.

Gọi điện thoại qua thì nghe giọng nói trầm thấp của đối phương

“Kính Văn, mấy hôm nay con đi đâu?”

“Con luôn ở trong trường”

“Hèn gì gọi không được” Đối phương im lặng chốc lát “Ngày nghỉ về nhà một chuyến, ta có chuyện muốn nói với con”

“Dạ được, cha”

Sau khi cúp máy, Diệp Kính Văn thở dài một hơi.

Là phúc thì không phải là họa, mà đã là họa thì tránh không được.

Buổi chiều trở về kí túc xá của Lâm Vi, không ngờ Lâm Vi cũng đang ở đây.

Lâm Vi ngồi trên sofa xem tivi, mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Diệp Kính Văn sáp lại ngồi bên cạnh, nhẹ giọng hỏi “Bà la sát kia thả em ra rồi sao?”

“Ừ, thực ra cô ấy gọi về vì chuyện luận văn”

“Thật không?” Diệp Kính Văn nhìn Lâm Vi “Đừng giấu diếm anh”

“Nhưng thực ra là cô ấy muốn em cùng ra nước ngoài, cô ấy có nhiều việc phải làm ở nước ngoài, muốn em hỗ trợ” Lâm Vi trả lời chi tiết.

“Em đồng ý?”

Bàn tay siết chặt.

“Không, em nói muốn thương lượng với người quan trọng nhất của mình”

“Người quan trọng nhất, là anh sao?” Diệp Kính Văn cười rạng rỡ

“Dĩ nhiên rồi” Lâm Vi nhích người, dựa vào lòng Diệp Kính Văn, chỉnh tiếng tivi nhỏ lại “Chúng ta cách nhau hai năm, có những lúc thật phiền toái”

Đúng vậy, nếu như bằng cấp độ thì đã có thể cùng làm việc với nhau.

“Em muốn đi sao?” Giọng nói trở nên dịu dàng.

“Nói thật là rất muốn đi, anh cũng biết ở nước ngoài Y học rất phát triển, có thể học được rất nhiều thứ” Lâm Vi ngẩng đầu hôn gương mặt Diệp Kính Văn “Nhưng em không muốn bỏ anh một mình”

“Nên sẽ không đi”

“Dù sao sau này cũng còn nhiều cơ hội, đi công tác cũng có thể ra ngoài học hỏi”

Lâm Vi nói nghe rất dễ dàng, thật ra có cơ hội ra nước ngoài không hề dễ chút nào.

Diệp Kính Văn vuốt tóc Lâm Vi, hết cọng này đến cọng khác, xúc cảm trên tay thật mềm mượt.

“Nếu như em muốn đi, hãy đi đi” Diệp Kính Văn mỉm cười hôn gương mặt Lâm Vi “Anh nói rồi, anh không muốn vì anh mà em làm khổ chình mình”

“Nhưng…”

“Đi đi” Diệp Kính Văn nhẹ nhàng hôn trán Lâm Vi.

Nếu như là trước đây, thế nào anh cũng sẽ ngăn cản em.

Nhưng bây giờ anh đã biết, tình yêu không phải là tất cả, một người ưu tú như em, không thể vì Diệp Kính Văn này mà bỏ qua cơ hội hiếm có.

“Một năm thôi, em sẽ trở về, đến lúc đó, anh cũng đã tốt nghiệp, trực tiếp đi làm hay học lên thạc sĩ, mà nếu không tốt nghiệp nổi em sẽ nuôi anh luôn” Lâm Vi mỉm cười dựa vào Diệp Kính Văn, trong đôi mắt cong cong sáng ngời tưởng như có thể nhìn thấy tương lai tươi đẹp.

“Anh rất khó nuôi” Diệp Kính Văn ôm chặt Lâm Vi “Mặc dù anh không giống em, cho ăn cơm mà giống như nuôi heo..”

“A, em cũng không hiểu, em ăn nhiều vậy nhưng vẫn không mập nổi” Lâm Vi dựa vào người Diệp Kính Văn, đùa giỡn với ngón tay hắn trước ngực mình.

“Em không mập sao? Vậy sao lúc anh ôm em lại cảm thấy mềm nhũn vậy kìa”

“Lúc nào cũng nói thẳng như vậy”

“Muốn ôm anh không? Anh không mập, ôm có thể thấy hơi cứng” Diệp Kính Văn thổi khí bên tai.

Lâm Vi sửng sốt quay đầu nhìn hắn “Có ý gì?”

“Có vậy cũng không hiểu?” Diệp Kính Văn kéo Lâm Vi đi, tiện tay tắt luôn tivi tiến vào phòng ngủ, sau đó đồng loạt ngã xuống giường.

Diệp Kính Văn nằm dài trên giường, kéo Lâm Vi lên trên người, ghé vào tai cậu trầm thấp nói, âm thanh giống như đang đọc một thứ bùa chú cổ xưa.

“Vi, hãy ôm anh”

Bị hắn dùng giọng nói mềm mại như vậy gọi tên, da đầu Lâm Vi tê rần, hô hấp trở nên dồn dập.

Nhìn Diệp Kính Văn mở rộng tứ chi cười mị hoặc, đột nhiên cảm thấy máu dồn hết xuống dưới.

Người này, quả không hổ danh Diệp yêu nghiệt.

“Anh chắc chắn chứ?” Lâm Vi mỉm cười ôm hắn, mặc dù đã quen bị hắn đè, quen hắn chủ động làm mọi việc, nhưng là một người đàn ông dĩ nhiên cũng muốn chủ động một lần.

Người lính nào mà không muốn làm tướng quân thì không phải người lính giỏi.

Không muốn phản công chút nào…

Lâm Vi đột nhiên nghĩ kỳ quái như vậy, mặt ửng đỏ, thấy Diệp Kính Văn đang cười gian ác đành phải cúi đầu hôn hắn, nhắm mắt không thèm nhìn tới.

“Để anh cảm nhận được tình yêu của em” Diệp Kính Văn dán môi, giọng nói khàn khàn, giống như con mèo con mới tỉnh ngủ, liếc mắt đưa tình.

Lâm Vi gật đầu một cái, ngón tay dời đến cái mông của hắn.

“Gel bôi trơn đâu?”

Mặc dù bây giờ mà đi hỏi cái này rất không lãng mạn chút nào, nhưng ai bảo lúc hắn làm không chịu quan sát, chỉ thấy hắn giống như làm ảo thuật, trong tay có thể biến ra một cái bình.

“A, nguy rồi” Diệp Kính Văn lúc nói chuyện vẫn mang một bộ dạng mèo lười, vẻ mặt rất vô tội “Ở biển dùng hết trơn rồi”

Lâm Vi nhướng mày không dám tin hắn nói thật.

“Còn có thứ có thể thay thế gel bôi trơn mà, trước kia anh tốt với em ra sao, bây giờ đối tốt với anh đi” Trên mặt giả bộ ngượng ngùng, vùi đầu vào vai Lâm Vi dụi dụi mấy cái.

Nhìn Diệp Kính Văn như vậy, dù biết hắn giả vờ nhưng Lâm Vi vẫn không cưỡng nổi động lòng.

Hít vào thật sâu, đè nén tiếng tim đập bình bịch, nhịn cơn khát như nước thủy triều, Lâm Vi cúi người, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng mơn trớn hai điểm trước ngực Diệp Kính Văn.

“Ân…” Chỉ khẽ đánh lưỡi nhưng nghe âm thanh từ miệng Diệp Kính Văn tràn ra, kỹ thuật của Lâm Vi không tốt nhưng vẫn đem lại đối phương từng đợt khoái cảm mãnh liệt.

Liếm da thịt nhẵn nhụi, có lẽ do khiêu vũ mà vóc người rất đẹp, đầu ngực rõ ràng, vòng eo dẻo dai bền bỉ, khiến cho Lâm Vi rất thỏa mãn về thị giác.

Còn cả cái bộ phận kia, đã đứng thẳng kiên cường.

Mặt Lâm Vi nóng rực, do dự một chút, sau đó há miệng ngậm vào.

Mùi kì quái dấy đầy khoang miệng khiến Lâm Vi hơi khó chịu, nhưng nhớ đến hắn cũng đã đối đãi với mình như vậy lại cảm thấy thản nhiên vô cùng.

Hai tay Diệp Kính Văn ôm chặt đầu Lâm Vi, ngón tay thon dài siết chặt mái tóc.

“Thật thoải mái…Lâm Vi…”

Được giọng nói mị hoặc khích lệ, Lâm Vi càng thêm tò mò mút vào.

Vuốt ve như vậy thật lâu, Lâm Vi đã cảm thấy da thịt đau nhức, cằm đã muốn rụng xuống, Diệp Kính Văn rốt cục hít vài hơi, hai tay ôm sau ót Lâm Vi, đâm kịch liệt vài cái trong cổ họng rồi bắn ra ngoài.

“Khụ khụ” Lâm Vi nuốt vào một ít chất lỏng, vuốt vuốt cái cằm đau nhức.

Ánh mắt Diệp Kính Văn đang mơ màng sau cao trào, sau đó rất nhanh đã sáng lên, tròng mắt đen láy nhìn thẳng vào mắt Lâm Vi.

Lâm Vi cúi người hôn hắn, Diệp Kính Văn thả lỏng cho cậu chủ động, hôn rất kém mà lại khiến người ta thoải mái.

Hai chân tự động gác lên eo Lâm Vi, sau đó đưa lưỡi liếm liếm đôi môi Lâm Vi “Tới đi, anh chuẩn bị xong rồi”

Lâm Vi dạ một tiếng, chất lỏng vừa bắn ra còn đọng lại một ít ở dưới đùi, cảnh tượng dâm mĩ trước mắt khiến ngón tay Lâm Vi phát run.

Nhẹ nhàng tìm được huyệt sau của hắn, ngón tay mang theo tinh dịch tiến vào.

“Đau không?” Lâm Vi dịu dàng hết sức, vừa cử động tay vừa quan sát sắc mặt Diệp Kính Văn.

Diệp Kính Văn mở to hai mắt nhìn Lâm Vi, trên mắt không có một chút thần sắc đau đớn nào.

Lâm Vi thở phào nhét thêm một ngón.

“Đau không?”

Mặt ửng hồng.

Diệp Kính Văn cười “Hả? Em có làm nhanh đi không?”

Lâm Vi cúi người, khóa cái miệng khiến người ta chán ghét kia lại, sau đó đưa tay vào trong, bắt chước động tác trong GV, nhẹ nhàng khuyếch trương bên trong.

“Dùng sức một chút, em cứ lề mề như vậy…A….”

Lâm Vi hung hăng nhấn một cái, khiến Diệp Kính Văn biến lời nói của Diệp Kính Văn thành tiếng rên rỉ mê người.

Diệp Kính Văn vẫn la hét, động tác Lâm Vi đã dừng lại,mà hắn vẫn cứ nằm đó ân ân a a mãi.

Lâm Vi khẽ cười, ghé vào lỗ tai hắn, hạ thấp giọng “Giữ lại khí lực đi, lát nữa lại la tiếp”

Quả quyết đem phân thân cứng rắn đi vào, quả nhiên khiến Diệp Kính Văn thét một tiếng chói tai.

“Đau không?” Không biết đã hỏi câu này lần thứ mấy rồi, nhưng nhìn thấy Diệp Kính Văn cau mày là Lâm Vi lại đau lòng.

“Kiên nhẫn một chút…” Nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, sau đó bắt đầu chuyển động.

Diệp Kính Văn cắn môi, ôm chặt bả vai Lâm Vi, khẽ run.

“Nhanh hơn nữa, lần nữa….Ngoan hơn nữa, để anh có thể cảm nhận được…Em…yêu anh thật nhiều…” Diệp Kính Văn phun khí bên tai, giọng nói đứt quãng, tiếng thở dốc và rên rỉ vang đều đều.

Lâm Vi làm theo lời hắn, hung hăng đâm vào, dục vọng được ôm ấp, vừa nóng vừa chặt, mỗi lần ra vào đều đau rát, bên cạnh đó còn có khoái cảm cực hạn.

“Kính Văn, em yêu anh”

Ghé vào lỗ tai hắn nói ra điều mình vẫn muốn nói, cảm thấy cơ thể hắn nhẹ nhàng run rẩy, ôm hai tay mình chặt hơn.

Không biết anh dùng cách này để chứng minh cái gì.

Nhưng Lâm Vi em đây, nơi sâu nhất trong đáy lòng chỉ dành cho một mình anh.

Lâm Vi cưng chìu cười, hết lần này đến lần khác hôn đôi môi trắng bệch của Diệp Kính Văn.

Ngọn đèn ngoài cửa sổ đã dần tắt đi, nhưng tiếng thở dốc trong phòng càng thêm kịch liệt

Dưới tấm chăn, hai thân thể trẻ tuổi ôm hôn giao triền, mười ngón tay tương khấu không hề tách rời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.