Vì Vợ Là Vợ Anh!

Chương 2



Cả buổi chiều hôm đó chị không sao tập trung được, nấu ăn hết rơi xoong lại vỡ bát, thậm chí còn bị dao cứa một đường vào tay đau điếng. Phải đến khi tiếng hai bé nhí nhéo ngoài cửa mới hoàn hồn.

Bé em hai tuổi được ba bế đằng trước, bé chị bốn tuổi được ba cõng trên lưng. Anh bận lắm, hiếm khi có dịp đi đón con thế này, thường thì khi anh về là hai bé cũng đi ngủ rồi, lũ trẻ rất nhớ ba, chẳng trách chúng lại bám như vậy.

Chẳng hiểu sao nhìn thấy cảnh tượng ấy lòng chị lại như có một dòng nước ấm, bao muộn phiền đều tan biến.

-“Ra đây với mẹ cho ba tắm.”

Chị dỗ ngọt, mà hai đứa ương bướng nằng nặc không chịu, chúng phụng phịu ngúng nguẩy đòi tắm cùng ba, anh cũng chẳng phản đối.

-“Mẹ Hà vào đây cùng cho vui…”

Bé Sò kéo tay chị nũng nịu, con Hến cũng hoan hô tán thành.

-“Phải đó phải đó.”

-“Cả nhà mình tắm chung ý, ba kì cho con với em Sò xong lại kì cho mẹ nhá.”

-“Ngoan, đừng phiền mẹ nấu cơm.”

Thực ra thì chị cũng không có ý định ấy, vợ chồng tắm chung, lại còn nude trước mặt con cái, kì quặc kiểu gì ý. Nhưng không hiểu sao khi nghe câu đó thốt ra từ anh, chị lại thấy hơi chạnh lòng.

Bữa cơm của gia đình chị, diễn ra đúng chuẩn mực như bao nhà thôi. Hai bé líu lo mời ba mẹ, anh nếm món chị nấu, lịch sự khen ngon.

-“Mẹ Hà ơi mẹ Hà, ba mua cho Sò bộ xếp hình nè, còn mua cho chị Hến búp bê nha.”

Chị nhìn con, trìu mến đáp lời.

-“Vậy à, thích nhỉ?”

-“Quà của em để trên giường.”

-“Dạ, em cảm ơn.”

Sống với nhau bao nhiêu năm rồi, anh cũng không có gì bất ngờ cả. Quà anh tặng, dù thích hay không chị cũng chẳng bao giờ biểu hiện thái độ, giống anh, chị luôn dùng từ “cảm ơn”, dù chỉ là một hành động nhỏ.

Nhiều khi anh cũng không biết, anh hiểu vợ mình bao nhiêu?

-“Tay sao vậy?”

Chồng hỏi, chị bối rối đáp.

-“Không có gì, lúc nãy em sơ ý.”

Hai nhóc nãy giờ mải vui, nghe ba nói mới giật mình chú ý, cuống quít nhào vào mẹ hỏi thăm, tranh nhau xem tay mẹ. Ngược lại, ba chúng chỉ thản nhiên nhắc nhở, lần sau cẩn thận hơn.

Dỗ hai con ngủ, tắm giặt xong xuôi chị mới trở về phòng. Anh đang đọc tài liệu. Chồng chị nếu xét về mặt này thì đúng là của hiếm, dân IT mà nick facebook cũng không có, cũng chẳng bao giờ chơi bời online vớ vẩn.

Nếu không đi nhậu nhẹt tiếp khách hay công việc đột xuất thì buổi tối của anh mẫu mực như một ông già năm mươi vậy, ba mươi phút đọc báo, ba mươi phút xem thời sự tin vắn, ba mươi phút đọc tài liệu, lên giường lúc mười giờ, thức dậy lúc sáu rưỡi sáng.

Chị mở hộp quà anh tặng, là một chiếc MacBook Pro, tháng trước chị nhìn thấy quảng cáo trên tivi, chỉ thuận miệng khen máy đẹp, không nghĩ là anh còn nhớ.

Tự dưng lại trách mình, cái việc lúc chiều, vì đâu mà phải suy tư vớ vẩn? Là do chị không quan tâm tới anh, là lỗi của chị mới đúng.

-“Dạo này công việc ra sao chồng?”

Chị vừa sấy tóc vừa hỏi.

-“Ổn.”

Anh đáp.

-“Dạ.”

-“Có việc cần tiền à?”

Bởi vì đó là lần đầu tiên chị hỏi tới công việc của anh, nên anh lại nghĩ sang một hướng khác. Chị ngập ngừng lắc đầu, có gì tiêu pha gì đâu mà cần? Thẻ phát lương của công ty của anh thì bà xã cầm, chị thuộc dạng ít đi mua sắm làm đẹp nên chi tiêu trong nhà cũng không đáng là bao.

Lúc đầu Hà còn thương chồng không có tiền tiêu vặt, nhưng anh bảo không phải lo, nên chị cũng yên tâm chắc anh còn khoản ngoài. Thực ra cũng đúng thế thật, thỉnh thoảng có dự án hay thầu quả lớn, hay thấy anh cầm cả cục về đưa vợ, chị thích mua vàng để két sắt hay gửi ngân hàng anh cũng chẳng quan tâm.

Nhiều khi đồng nghiệp hay khen số chị có phước là vì thế.

Nhưng cuộc sống mà, ai chẳng có nỗi khổ riêng. Mấy chị em hay tâm sự với nhau, các cô ấy giờ văn minh phóng thoáng, chuyện giường chiếu mà cứ tám bình thường như đi chợ ý.

Khổ nghe các em ấy nói mà chị phải gọi là trố hết cả mắt, nhà chị thường không bận thì tuần một lần, anh đi công tác thì nửa tháng một lần, nhưng thấy như trả bài mà, lúc nào cũng là một trình tự nhất định, chị cũng chưa từng cảm nhận cái mà các cô ấy bảo là thiên đường gì gì đó.

Hay là các cô ấy bốc phét? Chị thấy hoang đường không à?

Nằm nghĩ ngợi miên man, chợt giật mình bởi tiếng chuông điện thoại của chồng. Dạo này thỉnh thoảng anh hay có cuộc gọi đến tầm tám hay chín giờ, trước đây chị nghĩ anh ra ngoài nói chuyện vì sợ chị mất ngủ, nhưng hôm nay không rõ làm sao chị lại thấy bất an.

Chẳng biết có nên ra nghe trộm?

Có mất mặt quá không? Nếu anh biết, liệu có trách chị không tôn trọng tự do cá nhân?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.