Vì Vợ Là Vợ Anh!

Chương 87-1



Chị Vân cười khổ, bảo không giấu gì bạn, bà ấy chính là mẹ chồng mình đó, số mình cũng nhọ không kém số bạn đâu.

Bác Thuỷ sửng sốt hỏi lại.

-“Cái gì…mẹ chồng…bà ấy?”

-“Ừ.”

-“Mẹ Đăng?”

-“Ừ.”

-“Cái người đàn bà ăn trộm quỹ lớp của tụi mình ngày xưa?”

Chị Vân thở dài, nhớ lại cái ngày nào đó ba Cún mặt ỉu xìu đứng lên thưa cô và các bạn tiền của lớp em để trong cặp sách bị mẹ lục rồi trấn mất rồi. Ngoài Thuỷ và Vân thì chẳng ai tin Đãng cả, ngay cả ba Hải cũng không.

Trước mặt ba mẹ nức nở mẹ sụt sịt, mẹ bảo Đăng dem đi chơi điện tử hết lại đổ oan cho mẹ thế à con? Ba Hải tức, vác dép đuổi đánh Đăng một trận thừa sống thiếu chết. Vân đứng nép cửa, chứng kiến cái cảnh ấy khóc ngon lành.

Mãi đến lúc ba nguôi giận Đăng mới len lén ra gặp Vân, hai đứa chạy hùng hục tới vườn hoa gần đấy. Đăng nhẹ thơm lên má Vân, nhe nhe nhởn nhởn trêu, việc qué gì phải khóc.

Đăng bảo đời Đăng có Vân là được rồi.

Năm tháng qua đi, lời Đăng nói khi ấy, có lẽ Đãng quên rồi.

-“Đúng là trái đất tròn, nếu mình không nhầm thì vợ Hậu đang nằm viện phải không?”

Bạn hỏi, chị Vân thẫn thờ đáp đúng rồi. Chị Thuỷ nhỏ nhẹ tâm sự.

-“Vân biết không, mấy hôm trước mình đã làm một việc cực kỳ trái lương tâm, mình ăn năn đến mức ngủ cũng không yên, nhưng bây giờ biết là giúp được cho em dâu Vân mình cũng thấy an lòng rồi, lát về mua luôn cho thím ấy một âu cháo, khổ thân con bé ngộ độc ăn cái gì cũng không vào.”

-“Hả? Thuỷ nói cái quái gì thế? Thuỷ nhầm hả?”

-“Ớ, đâu có nhầm đâu nhỉ? Không phải em dâu Vân tên là Liên à?”

Chị Thuỷ thắc mắc, chị Vân cười khẩy.

-“Mịa, con đó tuổi lờ gì mà đòi làm em dâu mình.”

Cũng vừa hay tới quán cháo, đôi bạn chọn ngồi ở ban công tầng hai. Vừa ăn chị Vân vừa kể giai thoại về em Liên cho bạn. Chuyện dài, li kì hơn cả phim truyền hình dài tập ý chứ, chị Thuỷ càng nghe càng phẫn nộ, chị Vân xả giận một thôi một hồi liền phán câu xanh rờn.

-“Bạn bảo mình ác mình xin nhận nhưng nó xảy thai mình càng mừng.”

-“Thực ra..thực ra…Vân à…xin lỗi Vân…con đó…nó không có thai dâu…là tại mình…mình nối giáo cho giặc…mình hại thím Hà… mình sai rồi…”

Có người há hốc vì sốc, có người run run thuật lại toàn bộ sự việc. Chị Thuỷ bảo bao nhiêu năm làm nghề y, chưa bao giờ mình thấy hối hận như lúc này. Ngay chiều nay mình sẽ nộp đơn xin nghỉ việc.

Chị Vân an ủi bạn thôi chuyện cũng đã rồi, điên à mà nghỉ việc? Tính bạn thương người từ xưa mình quá hiểu mà, đừng tự trách bản thân, lỗi không phải do bạn, mình chỉ mong bạn giúp mình vạch trần con cáo đó thôi.

Chị Thuỷ ngay lập tức gật đau tán thành, chị hỏi bạn định làm như nào, chị Vân bảo mình chưa biết, để tối nay mình suy nghĩ cho nó thấu đáo, có gì mai gọi bạn sau.

Lần này chẳng biết chú Hậu sẽ làm cách nào để bao biện cho hồ ly tinh nữa đây?

Ba Hến sáng nay đưa hai cục bông nhỏ tới mẫu giáo liền vòng qua bệnh viện với bà xã luôn. Cứ thấy hồi hộp nghẹn ngào sao
sao ấy, lúc bước tới cửa phòng anh còn tưởng như tim mình ngừng đập.

Vợ đây rồi, cuối cùng cũng được gặp vợ.

Chồng rón rén tiến đến gần, khẽ chạm tay mình vào tay vợ. Chỉ một cái chạm nhẹ thôi mà xao xuyến thổn thức lạ lùng. Lâu lắm rồi anh mới được chạm vào vợ, lâu lắm rồi mới có cảm giác chân thực đến như vậy. Tay vợ lạnh quá, anh siết chặt hơn, nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên từng ngón tay xương xẩu.

Các con nhớ vợ lắm đó, vợ biết không?

Không chỉ con đâu, ông xã của vợ cũng sắp phát điên lên rồi đấy. Mấy hôm ăn cơm quán bụng dạ ì ạch quá vợ ạ, đêm đẽm ba cha con nằm ôm nhau tủi thân ghẽ gớm, con khóc anh cũng chẳng biết làm sao cả, vì anh cũng não nề lắm.

Chắc vợ còn ghét với giận anh nhiều, tại anh hồ đồ, chưa suy nghĩ thấu đáo đã phán xét như đúng rồi ấy. Nhưng ghét anh là việc của ghét anh chứ, còn Hến Sò vô tội mà, vợ nhỉ?

Chẳng biết vợ có nghe thấy không? Nhưng anh vẫn tỉ tê tâm sự vói vợ, vẫn muốn nói ra cho nhẹ nỗi lòng. Vợ nằm ngay đây mà sao anh thấy nhớ vợ quá, anh cứ ngồi như vậy, cơm trưa cũng bỏ, vợ không ăn anh cũng chẳng muốn ăn.

Mãi cho tới xế chiều anh mới thơm lên trán vợ rồi thủ thỉ bảo vợ anh về với con nhé, anh muốn ở đây lắm nhưng tụl nhỏ đã nhớ mẹ rồi mà giờ không thấy ba nữa thì tội con.

Dì Hợi cậu Hợp vào thay ca cho anh. Dì Hợl nhìn bác Hậu tự dưng thấy xót quá, cứ lấn cấn bên bác Hà hoài, dặn dò chú dì hết cái này đến cái kia, nào là dì nhớ để ý nhiệt độ trong phòng dì ạ, nào là mấy cái cây chỉ để ban ngày thôi, tầm tối tối chú khiêng ra ban công giúp anh nhé.

Chú dì vâng vâng dạ dạ, ba Hến đắp lại chăn cho vợ ngay ngắn rồi mới về. Lúc đi xuống tầng một thì gặp Bi, thằng bé chẳng biết bị ngã ở đâu mà người tím bầm cả lẽn. Ba đưa tay bồng Bi hỏi han, mắt Bi rơm rớm, Bi kêu ba Bi buồn quá, chẳng ai chơi với bi cả.

Anh Hậu thương con nên đưa thằng bé đi đón hai cục bông nhỏ cùng luôn. Về tới chung cư anh tắm gội cho các con rồi dặn mấy bé chơi với nhau ở phòng khách, thức ăn ba mua sẵn rồi, ba vào bếp hâm nóng cho tụi con ăn nhé.

Hến Sò Bi ngoan ngoãn mở tivi xem, ba Hậu quay lại ít thịt bò sốt vang, sợ con đói nên định mang ra cho tụi nó ăn trước. Anh còn chưa kịp gọi lũ trẻ đã nghe chúng nó thì thà thì thụt vói nhau.

-“Sao chân anh Bi bị tím thế? Anh Bi lại bị cô Liên đánh hả?”

-“Ừ, em Sò đừng nói gì với ai nha, em Sò mà nói là mẹ Liên gửi anh cho ông ba bị đấy, anh không được về nhà đâu.”

-“Không đâu, em đâu có ngốc nghếch, nhỡ cô Liên cô ý cạo trọc đầu mẹ Hà với Sò với chị Hến thì chết à. Không có tóc thì xấu ghê á, Sò sợ lém. Sò không nói đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.