Vị Vương Công Cuối Cùng

Chương 64: Con thú bị vây hãm (2)



Người ngồi trong xe chính là tiểu vương gia Hiển Sướng.

Minh Nguyệt trông thấy mà như bắt được cọng rơm cứu mạng, nhào tới đập cửa sổ xe chàng: “Vương gia, vương gia, em có việc gấp. Em muốn đi tìm Nam Nhất.”

Lúc này chàng mới mở cửa xe, cho nàng lên.

Minh Nguyệt nói với tài xế địa chỉ nhà Nam Nhất, xe chạy rồi, nàng mới cảm nhận thấy tay mình đau, cúi đầu nhìn xuống, ban nãy bị ngã, vết thương lại chảy máu, sợ làm bẩn xe nên định chùi lên váy. Hiển Sướng đưa mùi soa qua. Nàng nhận lấy, đắp lên vết thương, nghiêng đầu nhếch miệng với chàng, cười còn khó coi hơn khóc: “Cảm…cảm ơn ngài.”

Hiển Sướng vốn định nói gì đó, nghe câu cảm ơn của nàng, mọi lời lẽ đều bay mất sạch, mặt quay ra phía trước, mắt không chớp, không nói một câu nào.

Minh Nguyệt cúi đầu.

Đến cửa nhà Nam Nhất, nàng nhảy xuống gõ cửa, một hồi lâu sau cô giúp việc mới mở cửa.

“Cô hai có nhà không?”

“Ăn cơm trưa xong thì ra ngoài rồi.”

“Có nói là đi đâu không?”

“Không phải đi tìm cô sao? Nói muốn qua nhà cô thăm cô, sau đó đến bệnh viện thay thuốc. Là nói như vậy với bà chủ.”

“Cô và chị Đông Nhất đâu?”

“Cô hai nói muốn ăn anh đào và gà mái, cô cả và bà chủ đến nhà cậu lấy rồi.”

“Chú đâu?”

“Đi làm rồi.”

Minh Nguyệt cảm thấy nhức đầu, hận Nam Nhất đến ngứa cả răng. Trong đầu hiện lên cảnh tượng cô nàng khổ tâm tính kế, bịa đặt gạt người: Mấy ngày liền không chịu ăn cơm tử tế, đến ngày thứ năm thì kêu đói bụng, muốn ăn gì đó đòi chị và mẹ xuống quê lấy bằng được, mồm miệng nóng nảy, nhất định phải ăn ngay trong hôm nay, không thể chờ đợi nữa, người nhà lo lắng cô không thể tự mình đi thay thuốc, Nam Nhất nói, Con đi tìm Minh Nguyệt trước, thăm cô ấy rồi cùng cô ấy đi…

Vương gia hạ cửa sổ xe xuống, nhìn nàng lạnh nhạt nói: “Tìm được chưa? Muốn đi nơi khác thì nhanh lên đi, chút nữa ta còn có việc.”

Minh Nguyệt tót lên xe: “Đưa em thêm một chuyến nữa với. Đi rạp chiếu bóng.”

Hiển Sướng nhìn nàng, không cho là đúng: “Nam Nhất đi xem chiếu bóng giờ này á?”

“Gần đó có một cái hẻm nhỏ, khả năng cao cô ấy ở đó.”

“Làm gì?”

“Gặp người. Cô ấy có một người bạn, hẹn hôm nay gặp mặt.”

“Cô ấy gặp bạn thì em cuống lên làm gì?” Chàng không chút biểu cảm.

“Em…” Nàng quay đi, nghĩ bụng dù sao đây cũng là việc tư, định lấp liếm thay Nam Nhất nhưng rốt cuộc vẫn không nói ra, trong lòng hoảng hốt, vươn tay còn lại mở cửa xe bên mình, “Nếu ngài có việc bận phải đi thì em tự đi cũng được…”

Cửa xe vừa hé ra, lời nàng còn chưa dứt, Hiển Sướng bỗng nhào qua, kéo mạnh cửa xe lại, phịch một tiếng, dọa nàng giật nảy mình. Chàng nghiêng mình, một tay vẫn đang kéo tay nắm cửa xe, hai người mặt đối mặt, hơi thở phả lên mặt nhau, ấn đường chàng nhíu lại, vừa có vẻ sốt ruột lại vừa có vẻ cáu bẳn. Khoảng cách rất gần, lúc này nàng mới nhìn thấy vết sẹo trên đuôi lông mày chàng, lập tức hiểu ngay là chuyện gì, thân thể tựa ra sau: “Vương gia…”

Con ngươi chàng đen đặc, một đầm nước đầy ắp, hệt như khi còn bé, không dính chút phong sương, cũng giống như hồi bé, càng tức giận lại càng bật cười, xì một tiếng: “Mấy ngày không gặp, cáu kỉnh quá nhỉ, ta có nói là không đưa em đi sao? Hỏi cô nương nhiều thêm một câu cũng không được à?”

Chàng buông tay, ngồi trở lại chỗ mình, bảo tài xế lên đường.

Nàng không biết trong lòng chàng đang rủa thầm cô nàng này thật phiền toái, đừng để ý đến cô ả nữa.

Nàng cũng không biết câu này chàng đã khuyên mình từ nhỏ đến lớn cả một đời, nhưng cứ quay đầu đi là quên mất sạch.

Xe băng qua lớp lớp những con phố nhỏ chạy về phía rạp chiếu bóng. Minh Nguyệt bảo tài xế dừng lại ở đầu con hẻm đã gặp thổ phỉ lần trước, tự mình xuống xe tìm Nam Nhất, Hiển Sướng cũng xuống theo. Minh Nguyệt lòng nóng như lửa đốt, cũng không đoái hoài để ý xem chàng còn chuyện gì muốn làm. Hai người đi tới một ngã ba, nàng nhờ chàng giúp đỡ tìm một bên, mình thì sang bên kia, họ đi tới đi lui vài ba lượt cũng không thấy bóng dáng Nam Nhất đâu.

Minh Nguyệt đầu đẫm mồ hôi, tìm một chỗ có bóng râm cạnh chân tường ngồi nghỉ, ngẩng đầu nhìn Hiển Sướng, không nảy ra được sáng kiến gì, khàn khàn cất tiếng: “Biết làm sao bây giờ?”

Chàng ngồi xổm xuống cạnh nàng: “Em đến bệnh viện thay thuốc trước đã. Không phải muốn tìm Nam Nhất sao? Ta bảo người đi tìm. Cô ấy vừa nãy còn ở nhà mà? Cũng chẳng mọc cánh được.”

“Ngài không biết đâu. Cô ấy nói… Cô ấy nói…” Minh Nguyệt sắp khóc lên tới nơi, “Cô ấy nói muốn theo người ta vào núi. Ngài không biết đâu, cô ấy như cọp ấy, chuyện gì cũng làm được.”

“… Vậy em ở đây thì làm được cái gì?”

Nàng nhìn chàng: “Em đợi cô ấy một lúc. Biết đâu lát nữa cô ấy lại tới đây? Ngài không biết trông cô ấy chật vật thế nào đâu, tay bị rách một vết lớn, khâu lại nhìn như rết vậy.” Nói đoạn nàng há miệng bật khóc, “Chính vì cứu em…” Há miệng rồi không khống chế được nữa, gục đầu lên đầu gối, vai run run.

Hiển Sướng ngồi xổm bên cạnh nhìn nàng, muốn vỗ vai nàng, hoặc an ủi gì đó, đưa tay tới, lại thu lại, trái tim nghe nàng khóc mà sũng nước, chênh vênh rối bời. Thương Minh Nguyệt từ nhỏ không có anh chị em, đối với cô bạn thân Nam Nhất cùng chung hoạn nạn này là thật lòng thật dạ. Theo đó lại liên tưởng sang mình, cô gái này đối với bạn bè đều là thế, vậy đối với chàng có phải cũng còn lại được chút quyến luyến và tình xưa không?

Minh Nguyệt trút lòng một trận, ngẩng đầu lên, chùi mặt: “Vương gia đi trước đi, em ở lại đây chờ.”

Chàng cười cười: “Đi bệnh viện thay thuốc trước đã rồi trở về chờ sau cũng được mà.”

Nàng lắc đầu.

Chàng tiếp tục dỗ dành: “Có khi nào cô ấy đã đi bệnh viện rồi không? Cũng có thể là đã về nhà rồi. Em ở lại đây chờ không phải thành uổng công à? Cùng lắm thì… Cùng lắm thì lát nữa lại quay lại đây chờ.”

Nàng thầm cân nhắc trong bụng, thấy chàng nói cũng có lý, bèn chậm rãi đứng dậy. Ban nãy nàng một mực cuộn người, vạt váy vải bông bị gập thành mấy lằn nếp gấp, nhăn nhúm treo trên người, vết thương băng bó trong tay áo ống rộng lộ ra, băng vải bị lỏng, ban nãy ngã, bùn đất còn dính cả lên trên, cả người ủ ê, vừa yếu ớt vừa lếch thếch. Trước giờ vẫn luôn như vậy.

Chàng đưa nàng về bệnh viện.

Lấy số vào phòng khám, bác sĩ đang bận chăm sóc cho một bệnh nhân khác, người nọ quay đầu. Đúng là Nam Nhất.

Nam Nhất nhìn thấy Minh Nguyệt và Hiển Sướng sau lưng Minh Nguyệt, lại chẳng ngạc nhiên chút nào, vẻ mặt lạnh lùng, không có biểu cảm gì, cũng không có ý định chào hỏi, quay đầu lại nhìn bác sĩ đắp từng lớp thuốc cho mình.

Minh Nguyệt vừa mệt vừa giận, trong lòng bốc hỏa, đi tới hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”

Nam Nhất đảo mắt: “Có ý gì?”

“Mình hỏi cậu ban nãy đi đâu?”

Cô quay lại nhìn Hiển Sướng, khẽ hừ một tiếng: “Mình không hỏi cậu, cậu có tư cách gì mà hỏi mình ban nãy đi đâu?”

Minh Nguyệt không nghe ra lời cô có ý khác: “Mình tìm cậu cả một buổi chiều.”

“Có chuyện gì?”

“Cậu đi đâu?!”

Nam Nhất trừng mắt: “Đừng có om sòm lên thế. Đông người thế này.”

“Mình đến nhà cậu. Cậu ăn trưa xong thì ra ngoài, cậu nói cậu đi tìm mình. Cậu lấy mình làm bia đỡ đạn, cậu đi…cậu đi gặp người kia đúng không?”

Bác sĩ bôi ít cồn lên mép vết thương của Nam Nhất, Nam Nhất bị xót xuýt xoa một tiếng, cũng nổi quạu, quay đầu xẵng giọng với Minh Nguyệt: “Cậu dựa vào đâu mà quản mình? Cậu dựa vào đâu mà tới nhà mình? Mình gặp ai là quyền tự do của mình, sao cậu còn lắm chuyện hơn cả mẹ mình thế hả?!”

“Cậu ăn thuốc súng đó à?”

Nam Nhất nghiêng đầu không nhìn nàng nữa, lạnh lùng hừ một tiếng: “Ừ đó, thì sao.”

Minh Nguyệt đứng sau lưng cô sững sờ hồi lầu, bụng nghĩ Mình lo lắng cho an nguy của cậu mà cậu lại thế này với mình, Lưu Nam Nhất, cậu đúng là cái đồ không biết tốt xấu, nhưng muốn nặng lời với cô trước nay đều không nói ra được, chỉ giỏi tự khiến mình tức giận đến nghiến răng siết nắm đấm.

Bên kia, hai tay Nam Nhất đã được bác sĩ băng xong, bó lại trông như hai cái bánh tét trắng phớ. Cô dùng sức xiêu vẹo đứng dậy, lảo đảo vòng qua Minh Nguyệt, đi ra phía cửa, Hiển Sướng đứng ở cửa, ánh mắt cô lướt qua, làm như không thấy.

Hiển Sướng nhìn cô cười: “Nam Nhất, tâm trạng sao lại không tốt thế?”

“Đang tốt mà.” Nam Nhất ngoài cười trong không cười.

Chàng mắt nhìn Nam Nhất, ngón tay chỉ vào Minh Nguyệt đằng sau: “Con bé kia hôm nay vì tìm cô mà bị ngã, chạy đôn chạy đáo cả một buổi chiều dưới cái nắng chang chang. Nếu trong lòng cô khó chịu, đánh cô ấy mấy cái cũng được, cô ấy là bạn cô mà, cô ấy thiếu nợ cô. Cô cũng đừng nín nhịn.”

Nghe xong, trong mắt Nam Nhất ầng ậc nước, cô cắn môi, quai hàm run rẩy, quay đầu nhìn Minh Nguyệt, vẫn không nhận sai: “Cậu đó, cậu tự quản mình cho tốt đi.”

Dứt lời lập tức bỏ đi.

Minh Nguyệt muốn đuổi theo, tiểu vương gia bước một bước ra giữa cửa: “Ôi, sao em chẳng có mắt nhìn gì thế?”

Nàng ngẩng lên nhìn chàng.

“Cô ấy đang khó chịu mà. Lời độc miệng nào chẳng nói ra được. Mấy ngày nữa em hẵng tìm cô ấy.”

“…”

“Vào thay thuốc đi, tới lượt em rồi.”

“Không phải ngài còn có việc sao?”

“Tự ta nhớ được, đi ngay đây.”

“Cảm ơn vương gia đã giúp em…”

Chàng không đáp lời, quay người rời đi, một tay đặt sau lưng, sống lưng thẳng tắp.

Nàng về đến nhà, xe Shuji vừa khéo dừng bên dưới, anh bước từ trên xe xuống, ôm nàng: “Người ngợm sao bẩn thế?”

“Vừa bị ngã.”

“Vừa đi thay thuốc?”

“Vâng. Hôm nay đi hơi muộn.”

“Ra ngoài ăn nhé?” Shuji hỏi.

“Vâng. Để em đi thay cái váy khác.”

Anh cầm trong tay một tập văn kiện, bên ngoài còn có một phong thư, lắc lắc với nàng: “Thư của Keiko.”

“Lát nữa đọc cho em nghe.”

Minh Nguyệt ở trong phòng ngủ vừa thay quần áo vừa do dự không biết có nên nói chuyện ban ngày cho Shuji biết không: Đi tìm Nam Nhất, trên đường gặp được Hiển Sướng giúp đỡ, đi nhờ xe chàng chạy đông chạy tây. Chuyện vốn rất đơn giản, nhưng đến lúc thật sự phải giải quyết thì lại khiến người ta cảm thấy khó xử. Nói ra thì dài dòng lằng nhằng; không nói, ai biết được sau này Shuji có tự biết được hay không, đến lúc đó tình huống còn phức tạp hơn.

Nàng nghĩ mãi mới quyết định được, đợi lát nữa ăn cơm sẽ nói qua cho anh biết, trong lòng nàng vốn rất thản nhiên, hôm nay thuần túy là sốt ruột cho Nam Nhất, gặp được tiểu vương gia cũng chỉ là vừa khéo mà thôi.

Đang định ra ngoài, chiếc mùi soa Hiển Sướng đưa cho nàng lau máu lúc ở trên xe rơi khỏi túi váy vừa thay ra. Nàng vội vàng nhặt lên, cuống cuồng nhét xuống gối đầu như thể làm chuyện gì xấu sợ bị bắt quả tang, động tác rất nhanh, làm chính mình phải hồ đồ, tình cảnh ban ngày từng chút từng chút hiện lên trước mắt: Thật sự là thản nhiên sao? Vậy tại sao lại tham lam nhìn mắt chàng, cảm nhận mùi hương chàng như thế, tại sao khi có chàng bên mình, chàng vừa nói một câu, nàng đã lập tức yên lòng ngay?

Nàng mở cửa phòng ra ngoài.

Shuji ngồi bên bàn, cầm lá thư trong tay.

Nàng cảm thấy anh có gì đó không ổn: “Sao vậy?”

Anh nhìn nàng: “Minh Nguyệt, Keiko nhắc tới một người, Kurumaiwa Seinan, em còn nhớ không?”

“Nhớ, Seinan là bạn học của em và Keiko. Có điều sau khi tốt nghiệp thì không còn liên lạc nữa. Cậu ấy sao vậy?”

“Về sau cậu ấy đầu quân tới Triều Tiên… Qua đời rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.