Việc Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa

Chương 1



Trời vừa rạng sáng, Phạm Lam phát hiện trên giường có một khối thi thể.

Người chết là một cô gái trẻ, tóc dài ngang vai, màu tóc khô vàng, cao tầm 160cm, hơi béo, chân ngắn, bụng nhỏ, mặt tròn, lông mày nhạt, mũi bẹt, hai mắt nhắm nghiền, kẻ mắt không dài không ngắn.

Cô mặc bộ áo ngủ màu hồng phấn hình heo nhỏ Becky bằng vải bông thuần túy, trên người đắp chăn bông có hoa văn. Cô đi chân trần, móng tay rất ngắn, không có vết thương bên ngoài, không giãy giụa, vẻ mặt an tĩnh, hẳn là bỏ mạng trong lúc ngủ say.

Phạm Lam thấy thi thể rất quen mắt, cô muốn chạm vào thi thể một chút lại phát hiện tay mình trở nên rất kỳ quái, da thịt trong suốt mà lại rất đàn hồi, màu vàng trong vắt, giống như thạch trái cây.

Phạm Lam hơi giật mình, tay cô chạm vào nhau, dáng bàn tay hơi rung động một chút, cảm giác làn da như chất keo, càng lúc càng thêm trong suốt, chỉ còn lại có đường viền ngoài mặt màu vàng trong vắt.

Phạm Lam vươn tay, ngón tay xuyên qua thi thể trên giường, không chạm được gì cả.

Phạm Lam hiểu rồi.

Thi thể trên giường chính là cô. Cô đã chết.

Vậy giờ cô là gì? Hồn phách? U linh? Hay là Quỷ?

Chắc là hồn phách.

Phạm Lam thở dài —— hầy, không, giờ cô đã không còn thở, cho nên chỉ làm tư thế “thở dài”.

Nếu đã chết, vậy mọi chuyện xem như xong. Phạm Lam nghĩ sẽ không bao giờ bạo gan tăng ca viết bản thảo marketing, và cũng không cần nhìn gương mặt thối của Chu Bát Bì.

Được rồi, cũng khá tốt.

Phạm Lam nằm trên giường, thân thể của cô không cảm giác được sự mềm mại của giường đệm. Cô giống một mảnh lông chim bay cách giường mấy centimet, cũng rất thoải mái, không nóng không lạnh, không đau không ngứa, không mỏi không mệt.

Cô thậm chí cảm thấy hơi hưởng thụ, duỗi người.

Đáng tiếc, trước khi chết không thể gọi điện thoại cho bố mẹ……e hèm, hay là thôi đi, gọi điện thoại nói gì chứ?

Nói: “Con đã chết, thông báo cho hai người một chút, xin nén bi thương ư?”

Chắc là mẫu thân đại nhân sẽ bò theo đường dây điện thoại đến đây đánh cô một trận.

Phạm Lam cười, vừa cười vừa muốn khóc.

Nhưng cô không rơi nước mắt được nữa.

Phạm Lam thay đổi tư thế, nhìn thi thể mình.

Hôm trước cô vừa đón sinh nhật. Tuổi cô không lớn, khóe mắt lại đã có quầng thâm, sinh ra không đẹp, lớn lên không cao, thậm chí làn da cũng không đủ trắng, cứ thế đã lặng lẽ qua đời, thật đúng là —— sinh tầm thường, chết an tĩnh.

Nguyên nhân cô chết là gì chứ?

Phạm Lam nghiêm túc suy nghĩ, trước khi ngủ không cảm giác gì lạ, ăn cơm chiều cũng rất bình thường, phòng cũng rất chỉnh tề, hẳn không phải là giết người, mưu sát, chắc là —— thọ cung chính thẩm nhỉ? (sống thọ đến cuối đời và tự chết tại nhà)

Thôi bỏ đi, tùy nó vậy.

Phạm Lam lười suy nghĩ.

Chết cũng đã chết, còn muốn nghĩ mấy thứ này làm gì, không bằng nắm chặt thời gian nằm một cái.

Phạm Lam trở mình, tay chân duỗi thẳng, hưởng thụ an nhàn sau khi chết.

Đồng hồ báo thức bên mép giường vang lên ‘tích tắc’, kim phút đi qua từng vòng, đã đến một giờ ba mươi chín phút.

Phạm Lam nằm mãi không được, cô ngồi dậy, nhìn khắp nơi.

Không đúng, thời gian này không phải nên có Tử Thần hoặc Hắc Bạch Vô Thường tới dẫn đường ư?

Sao đã gần một giờ rồi mà vẫn chưa thấy được con quỷ nào hết vậy?

Phạm Lam nhìn tay mình, đường viền khuôn mặt màu vàng trong vắt đã chuyển sang màu vàng kim, bốn phía tỏa ra kim mang nhỏ vụn, mát mẻ như những tia nước.

Phạm Lam cảm thấy không hay lắm.

Không phải cô đang chuẩn bị hồn phi phách tán đó chứ?

“Xin hỏi có ai —— khụ, có quỷ không?”  Cô kêu: “Tôi đã chết gần một giờ mà không ai tới quản ư?”

Ngoài dự kiến, vậy mà cô còn có thể phát ra âm thanh, chỉ là giọng nói mang theo một sự phản lại kỳ lạ giống như một cái thùng sắt kêu lên.

Trong phòng lại an tĩnh lại, không có gì thay đổi.

“Này —— này này —— này này này này này ——” Phạm Lam lại hô hai tiếng, mệt mỏi, từ bỏ.

Có lẽ thật sự chuẩn bị hồn phi phách tán, nắm chặt thời gian, nằm thêm chốc lát nữa vậy.

Nhưng ngay lúc này, bốn phía không gian nơi trần nhà đã xảy ra biến đổi.

Giống như có thứ gì đánh vào không khí, nổi lên những gợn sóng nước. Vị trí giữa gợn sóng trồi ra một đồ vật bén nhọn, màu bạc, rất giống mỏ chim. Nhuệ vật càng duỗi càng dài, là một đầu kéo.

Phạm Lam ngồi dậy, chuyển sang bên cạnh, tiếp tục nằm lười trên sô pha.

Đầu kéo trong không trung dừng lại, mở ra, chuyển động, cắt không gian thành một cái động hình tròn như cắt giấy. Ngoài vòng tròn là không khí rung động như sóng nước, trong động thì tối tăm vô tận.

Một bàn tay tái nhợt, níu chặt cửa động.

Á! Quỷ!

Phạm Lam vốn định kêu lên nhưng rất nhanh đã nhớ tới việc cô cũng là quỷ, vì thế từ bỏ.

Cô bình tĩnh nhìn, một cái đầu đang thò ra dò xét, xẹt một cái chui ra khỏi động, dừng trên mặt đất.

“Ai da chết tiệt, thời gian này thật sự quá bận! Lão Hắc, nhanh lên, chúng ta đến muộn rồi!”

Đó là một thanh niên vóc dáng rất cao, mặc đồ thể dục màu trắng, mang giày thể thao màu trắng, tóc màu hạt dẻ, tóc mái rất dài, che khuất hơn nửa trán, từ phương hướng này nhìn qua có thể thấy được một cái cằm trắng nõn.

Hắn thấy được xác chết trên giường Phạm Lam, kêu to: “Mẹ ơi, sao chỉ còn thân thể? Hồn thể đâu?!”

“Hồn thể tan biến rồi ư?” Một bóng dáng khác bay ra từ trong động, dừng bên cạnh thanh niên mặc y phục trắng, là một thanh niên mặc đồng phục thể dục màu đen.

“Quấy rầy một chút.” Phạm Lam vẫy tay: “Người các ngươi muốn tìm có phải ta không?”

Một đen một trắng quay đầu lại, thấy được Phạm Lam trên sô pha, cả hai đều chấn kinh rồi.

“Sao ngươi lại đến chỗ đó?” Người mặc đồ trắng kêu.

“Đừng chạy loạn.” Người mặc đồ đen nói.

Phạm Lam: “……”

Phạm Lam thấy rõ diện mạo hai “người”, người mặc đồ trắng mặt mày trong sáng, tròng mắt đỏ đậm, dáng vẻ người mặc đồ đen lạnh lùng, tròng mắt hiện ra màu xanh xám. Trang phục của hai người, giày, vớ, trừ bỏ màu sắc thì kiểu dáng đều giống nhau như đúc. Ngực trái đều treo một khối kim bài nhỏ hình chữ nhật, mặt trên viết một dãy số dài. Người mặc đồ trắng là 80040013140, người mặc đồ đen là 80040013141.

Phạm Lam: “Hắc Bạch Vô Thường hả?”

“Khụ, không sai. Phạm Lam nữ sĩ, lần đầu gặp mặt. Thật sự xin lỗi, chúng ta đến muộn.” Bạch Vô Thường cười nói: “Chúng ta là Hắc Bạch Vô Thường phụ trách dẫn đường cho cô, khu của chúng ta đánh số 1314, ta là Bạch Huyên, anh ta là Hắc Diệp.”

“Xin chào.” Phạm Lam bay trên sô pha: “Phải đi đâu ư?”

“Ặc ——” Bạch Huyên hỏi: “Cô có vấn đề gì sao?”

“Có,” Cô nói: “Truyền thuyết nói các người ăn mặc tựa hồ không phải vậy —— lưỡi dài, mũ cao, còn có lang nha bổng, sao giờ lại không có?”

Bạch Huyên hơi nghẹn: “Đó là chế phục cũ, bởi vì quá khủng bố, không thân thiện với linh hồn mới, nhận được quá nhiều khiếu nại, hơn nữa hình thức thật sự quá ——”

Hắc Diệp: “Xấu.”

“Sau này địa phủ cải cách chế phục ba lần, bộ đồ bây giờ là mới nhất, bình dân, thân thiện, thuận tiện vận động, thiết kế chống chịu rắn chắc, quan trọng nhất chính là ——”

Hắc Diệp: “Đẹp.”

“Bộ chế phục này còn đạt được giải nhất thiết kế chế phục địa phủ đó!”

Bạch Huyên nói xong, bày ra tư thế người mẫu chống nạnh, nhếch miệng cười với cô, lộ ra hai má lúm đồng tiền, mặt Hắc Diệp vô cảm, dựng lên hai ngón tay cái.

Phạm Lam: “……”

Rốt cuộc hai người này là Hắc Bạch Vô Thường hay là diễn viên tướng thanh?

“Khụ, Phạm Lam nữ sĩ, cô còn có vấn đề gì không?” Bạch Huyên hơi xấu hổ, thu lại động tác, hỏi.

Phạm Lam: “Không có, nhanh lên, tôi mệt lắm.”

“Cô thật sự không còn vấn đề gì ư?” Bạch Huyên lại hỏi lần nữa.

“Nhanh lên, cảm ơn.”

Bạch Huyên và Hắc Diệp liếc nhau, đồng thời móc ra hai cái di động một đen một trắng, hơi chớp mắt với màn hình di động.

‘tích lý lý tích lý lý lý lạp cô lý lý, mở ra trình tự dẫn đường địa phủ, cảm tạ ngài đã ủng hộ Hắc Bạch Vô Thường’

Giọng trẻ con nhẹ nhàng từ trong điện thoại phát ra còn mang theo tiếng phối nhạc nghịch ngợm.

Phạm Lam: “……”

Cái quỷ gì vậy?!

Chỉ thấy hai luồng ánh sáng màu vàng kim phát ra từ màn hình di động, đan xen và hội tụ trong không trung tạo thành mạng lưới, viền của mạng lưới lưu động dung hợp, cuối cùng hình thành một màn hình màu vàng kim rất lớn, lơ lửng trong không trung, chậm rãi lắc lư theo sóng khí.

Chữ viết hiện lên trên màn hình.

‘Ghi chép Sổ Sinh Tử: Tên họ: Phạm Lam; giới tính: Nữ; chủng tộc: Con người; giấy căn cước: 5*0300****0215****; sinh năm Giáp Dần, ngày Đinh Mão, giờ Thìn canh ba; mất năm Mậu Dần, ngày Tân Mão, giờ sửu; nguyên nhân chết: Mệt nhọc quá mức, chết đột ngột. Cả đời bình thường, không công không tội, giờ sửu canh ba xin nhập cảnh.’

Phạm Lam: “……”

Mẹ nó! Ta vậy mà mệt chết ư?!

“Mời cô ấn dấu tay tại đây.” Bạch Huyên chỉ vào góc trái bên dưới màn hình, nói.

Nơi đó có một dấu bàn tay đang chớp tắt, thoạt nhìn rất giống bàn tay to của Chuột Mickey.

Phạm Lam: “Rất trẻ con.”

Bạch Huyên: “Tiêu trừ chấp niệm, sợ hãi, bi thương của linh hồn mới là nhiệm vụ cơ bản của chúng ta.”

Cô ấn dấu tay xuống, sóng gợn vàng kim từ tay cô khuếch tán bốn phía, sóng nước lóng lánh. Đột nhiên, khắp màn hình kịch liệt run rẩy, chữ viết vặn vẹo biến dạng, biến thành màu đỏ như máu, nhìn như vô số con kiến màu đỏ tán loạn trên màn hình, hợp thành hai chữ to.

‘Cảnh báo!’

‘Cảnh báo! Cảnh báo! Cảnh báo! Nhập cảnh phi pháp! Nhập cảnh phi pháp!’ Giọng nữ bén nhọn vang vọng trong gian nhà.

Phạm Lam sợ ngây người, Hắc Bạch Vô Thường cũng bị dọa choáng váng.

Bạch Huyên điên cuồng ấn di động: “Sao lại thế này?! Hệ thống hư rồi hả? Không phải ngày hôm qua thăng cấp BUG chứ?!”

Hắc Diệp: “Mau báo cáo sai lầm.”

Bạch Huyên: “Kẹt rồi, kẹt rồi, kẹt rồi! Tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu rồi, tích hiệu tháng này ——”

Hắc Diệp: “Không có.”

Một tiếng ‘bụp’ vang lên, cảnh báo đỏ như máu đã tắt, màn hình vàng kim biến thành một màu đen kịt.

Phạm Lam: “……”

Hắc Bạch Vô Thường: “……”

Bạch Huyên: “Không phải server Sổ Sinh Tử cháy chứ?”

Hắc Diệp: “Lại phải bị trừ 300 năm tích hiệu ư?”

“NO!!!”

Phạm Lam: “……”

Phạm Lam: “Nếu không thì khởi động lại thử xem?”

Hắc Bạch Vô Thường đồng thời ấn chốt mở trên sườn di động, màn hình màu đen vang lên tiếng ‘keng keng’, vỡ vụn, hóa thành vô số tro tàn màu đen rồi biến mất.

“Ba, hai, một, khởi động lại!”

Ánh sáng vàng kim từ hai cái di động phát ra đan vào nhau, màn hình vàng kim thứ hai xuất hiện.

‘Phạm Lam, nữ, con người, sinh????????? Mất???????, ¥#@????? &&+%#@, không thể nhập cảnh.’

Bạch Huyên rớt cằm, Hắc Diệp mở to mắt.

Phạm Lam: “……”

Ý gì thế? Cô đã biến thành cô hồn dã quỷ ư?

Hắc Bạch Vô Thường ngây người tầm một phút, ghé đầu vào nhau thì thầm một trận, vài phút sau cả hai đồng thời quay đầu lại.

Nụ cười nịnh nọt làm người ghê gớm treo trên mặt Bạch Huyên.

“Phạm Lam nữ sĩ, đi không được. Ta làm việc ở địa phủ hơn vạn năm, lần đầu tiên gặp được linh hồn bị vận may rớt vào đầu như cô, quả thực là ——”

Hắc Diệp: “Kinh thiên địa, khiếp quỷ thần!”

Phạm Lam: “Hả?”

Bạch Huyên: “Cô đạt được giải thưởng lớn thần bí mà mấy ngàn năm địa phủ mới phát một lần. Bình thường người đạt được giải thưởng này sẽ phúc thọ song toàn, số phận tề thiên, ra ngoài có năm quỷ mở đường, bên cạnh có sáu thần bảo vệ, quả thực  là ——”

Hắc Diệp: “Lợi hại.”

Phạm Lam: “……”

“Có phải hệ thống của các ngươi xảy ra vấn đề không?” Phạm Lam hỏi.

“Ha ha ha ha ha, sao có thể. Hệ thống Sổ Sinh Tử của chúng ta đã trải qua mười vạn năm Thiên Đạo lôi đình rèn luyện mà thành, quả thực là ——”

“Cộng sinh với thiên địa.”

“Ừm.” Phạm Lam nói: “Hệ thống lão hoá.”

“Không đúng, không đúng, không phải, là cô thật sự đoạt giải! Cô đạt được chính là ——” Bạch Huyên và Hắc Diệp dùng di động một phải một trái vẽ nửa vòng tròn, hai bên tụ lại một điểm, vừa vặn là hình đào tâm, đúng lúc màn hình vàng kim bao bọc ở trung tâm.

“Thưởng sống lại!”

Đào tâm và màn hình vàng kim nát, hóa thành vô số lông chim vàng kim bay tán loạn trong không trung, như mộng như ảo.

Phạm Lam há to miệng, vài giây sau lại khép lại.

“Có ý gì? Tôi không chết ư?”

“Vui mừng không? Bất ngờ không?” Bạch Huyên cười nói.

Phạm Lam: “Này này, thi thể tôi cũng đã lạnh.”

Bạch Huyên: “Chỉ cần không hoả táng thì không phải vấn đề lớn.”

Phạm Lam: “Tôi lười sống lại, tôi cảm thấy chết càng thoải mái.”

Hắc Diệp: “Thật xin lỗi.”

Không chờ Phạm Lam phản ứng đã thấy Bạch Huyên vù một cái tức thời dịch chuyển đến trước mắt, tay hắn nắm chặt đưa lên không trung, trong tay xuất hiện một thanh kéo bạc thật lớn, đầu kéo mạnh mẽ đánh về  phía Phạm Lam.

Toàn bộ linh hồn của Phạm Lam đều bay tới giữa không trung, cô nhìn thấy hình dáng tay và chân mình dần dần trở nên đặc sệt, linh hồn trong suốt lại biến thành trạng thái kết đông như gelatine, cô trở nên nặng hơn, từ trên không rơi xuống.

Hắc Diệp bay lên không, trong tay hắn cầm một cây kim thêu hoa thật lớn, mặt trên xỏ sợi tơ vàng kim óng ánh đến lóa mắt, chỉ vàng bay nhanh xuyên thấu vào trong thân thể Phạm Lam. Phạm Lam nhìn thấy ngực, khoang bụng, cánh tay, mắt cá chân của cô chằng chịt từng hàng đường may.

Hắc Diệp xoay người kéo

Chỉ vàng động, thân thể Phạm Lam lơ lửng trên thi thể cô.

Bạch Huyên dựng thẳng di động hét lớn: “Quy phách chú—— mở!”

Một phù chú vàng kim bay ra trong màn hình di động, nháy mắt trở nên thật lớn, giống như một tấm thảm mạnh mẽ khóa linh hồn và thân thể Phạm Lam lại với nhau.

Phạm Lam cảm giác linh hồn từng chút dung nhập vào thân thể, cảm giác này thật kỳ diệu, giống như cô là một tảng chocolate đang hòa tan trong một bát nước ấm lớn.

Đột nhiên cô cảm thấy hô hấp rất khó khăn, tim đập rất nhanh —— cô nghe được tiếng tim đập của mình.

Phạm Lam muốn nói chuyện nhưng miệng cô tựa như cũng bị hòa tan, phát không ra âm thanh nào, chỉ có thể nhìn chằm chằm Hắc Bạch Vô Thường trước giường.

Bạch Huyên nhẹ nhàng thở ra, vỗ đầu Phạm Lam: “Yên tâm, cô sẽ không nhớ rõ gì cả. Chờ khi cô tỉnh lại, giống như là ——”

Hắc Diệp: “Một giấc mộng.”

Phạm Lam chậm rãi nhắm hai mắt lại ——

*

Đôi mắt khép lại, trợn mắt, Phạm Lam tỉnh.

Cô nằm trên giường, thân thể cảm giác được sự mềm mại của giường đệm. Ánh nắng sáng ngời ngoài cửa sổ xuyên qua tấm màn, chiếu vào trên chăn, đồng hồ báo thức chỉ 7:00. Đồng hồ báo thức vang lên, Phạm Lam nhấn dừng đồng hồ báo thức, ngồi dậy.

Thân thể rất nặng, rất mệt, mỗi một tấc cơ bắp đều đang đau nhức. Chỉ cần một động tác rất nhỏ cũng có thể nghe được tiếng khớp xương vang lên ‘răng rắc’.

Phạm Lam nâng tay nhìn, làn da, cơ bắp, xương cốt, xúc cảm và độ ấm đều có. Cô lại ngẩng đầu nhìn trần nhà, cảm giác đầu đau muốn nứt ra.

Phạm Lam kéo chăn, nằm về ổ chăn, thật lâu sau, thở dài.

“Chó má, ngay cả má lúm đồng tiền trên mặt Bạch Huyên mình cũng nhớ rõ rành mạch.”

“Mệt mỏi quá đi, nếu sớm biết hoàn hồn mệt vậy, không bằng cứ chết cho rồi.”

“Buồn ngủ quá! Hôm nay không đi làm, nói thế nào cũng coi như đã tìm được đường sống trong chỗ chết ——”

Phạm Lam bỗng từ trên giường ngồi bật dậy.

Cô nhớ tới “Sổ Sinh Tử” hôm qua ghi nguyên nhân chết của cô.

‘Mệt mỏi quá sức, chết đột ngột.’

Phạm Lam nhảy xuống giường, mặc quần áo.

Mẹ nó, cô muốn từ chức!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.