Phạm Lam nhìn Dung Mộc ngoài cửa sổ. Tường Vân số 007 dưới chân hắn phun khói xe ầm ầm, nửa chết nửa sống mà thở thoi thóp. Dung Mộc bị xóc đến nỗi nghiêng trái nghiêng phải, lúc cao lúc thấp, bất cứ lúc nào cũng có thể rớt khỏi mây.
Nhưng dù vậy Dung Mộc vẫn cố gắng hết sức duy trì hình tượng đức cao vọng trọng, đáng tiếc kiểu tóc hỗn loạn, không hề có chút hình tượng nào.
Phạm Lam: “Xã Công đại nhân, anh làm gì thế?”
Dung Mộc: “Có việc cần phải nói chuyện với Phạm tiên hữu.”
“…… Vào nhà trước đi đã.”
“Không không không. Ban đêm đi vào khuê phòng thiếu nữ, thật không phải việc quân tử nên làm.”
“Nhìn anh lơ lửng ở cửa sổ nhà tôi cũng rất đáng sợ.”
“Trên Tường Vân có trang bị pháp chú che chắn đặc biệt, vô hình trong mắt người thường——”
“Hắt xì!”
Phạm Lam bị gió thổi lạnh đến run lập cập.
Dung Mộc dừng một chút: “Làm phiền rồi.”
Anh túm lấy Tường Vân, bò vào cửa sổ.
Phạm Lam đóng cửa sổ, quay đầu lại sợ tới mức hét lên một tiếng.
Vậy mà Dung Mộc lại quỳ trên mặt đất, dùng ánh mắt trông mong nhìn cô.
Phạm Lam: “Anh định làm gì nữa đó?!”
Dung Mộc lộ ra gương mặt tươi cười vô hại: “Phạm tiên hữu, ngồi đi.”
“……”
Lúc này Phạm Lam mới phát hiện Dung Mộc không quỳ xuống, eo anh thẳng tắp, đôi tay giao nhau đặt trên chân, hiển nhiên đây chính là kiểu “ngồi quỳ” trên phim truyền hình cổ trang chúng ta hay nhìn thấy —— dáng ngồi của triều Tần, hoặc là triều đại nào đó sớm hơn.
“Anh có thể đừng ngồi dưới đất được không?” Phạm Lam nói.
Tư thế này thật sự khiến người khác sợ hãi.
Biểu cảm của Dung Mộc như bị tủi thân: “Vậy ngồi ở đâu?”
Phạm Lam nhìn một vòng quanh phòng ngủ cô, một chiếc giường, một bàn làm việc, một ghế sô pha bao cát —— Tường Vân số 007 lượn một vòng ở trong phòng, ngang nhiên dừng ở bên trên —— thật đúng là không còn chỗ nào để ngồi.
Phạm Lam cũng đành phải ngồi trên mặt đất, nhưng mà không phải ngồi quỳ, mà là ngồi khoanh chân.
“Anh nói đi, có chuyện gì?”
Dung Mộc móc điện thoại ra, click mở gì đó rồi đưa đến trước mặt Phạm Lam.
“Chứng thực đã được thông qua.”
Trên màn hình điện thoại là một văn kiện điện tử.
【 Thủ tục nhậm chức của bà thổ địa Phạm Lam ở khu miếu thổ địa Thanh Long, Xuân Thành đã xử lý xong. Đã chứng thực. 】
“Ngày mai Phạm tiên hữu có thể chính thức vào làm việc rồi.” Dung Mộc cười nói, hai mắt anh tỏa sáng lấp lánh làm Phạm Lam đột nhiên nảy ra ý nghĩ: phải khích lệ anh ta mới được.
“Cảm ơn.” Phạm Lam nói.
“Đây là bổn phận của Dung mỗ.” Dung Mộc cất điện thoại, thở dài một hơi.
Mái tóc của anh hơi rối, trên má còn thấp thoáng mấy vết cào của gấu trúc, trên thái dương không biết vì sao rách một miếng da, áo hoodie buổi sáng vẫn còn sạch sẽ gọn gàng giờ đã lấm bẩn xám xịt, khuỷu tay còn dính mấy chiếc lá khô.
“Anh không sao chứ?” Phạm Lam hỏi.
Dung Mộc: “Hả?”
Phạm Lam chỉ vào trán anh.
“Không sao không sao, chỉ là trên đường trở về vô tình gặp tộc Yến đang di chuyển, nhất thời bất cẩn……”
Tên này thật sự gặp sự cố lúc đang bay ư?
Phạm Lam thở dài, đứng dậy, lấy một miếng băng keo cá nhân từ trong ngăn kéo ra đưa cho anh.
“Cảm ơn.” Dung Mộc nhận lấy băng keo cá nhân, nhưng lại không dán lên đầu mà nhét vào trong túi: “Thật ra cũng không sao.”
Phạm Lam: “……”
Tùy anh vậy.
Trong phòng đột nhiên im lặng, Phạm Lam cũng không biết nên nói gì tiếp. Dung Mộc cũng hơi xấu hổ, ánh mắt mơ màng nhìn khắp nơi, nhưng cũng không rời đi. Lãnh đạo không lên tiếng, Phạm Lam cũng không dám vội vã đuổi người, chỉ có thể tiếp tục giằng co.
Trong lúc đó, Tường Vân 007 nằm ở sô pha ngủ vô cùng thoải mái, hơn nữa còn ngáy khò khò.
“Tường Vân cũng cần ngủ nữa hả, nó không phải phương tiện giao thông sao?” Phạm Lam hỏi.
“Tường Vân chính là linh khí trong thiên địa tụ lại biến thành, theo năm tháng chúng sẽ hình thành ý thức của mình. Số 007 là một trong những đám Tường Vân cổ xưa nhất, tuổi đã cao, khó tránh khỏi việc già yếu bất lực.” Dung Mộc dường như tìm được đề tài để nói chuyện nên thở phào nhẹ nhõm, tốc độ nói cũng nhanh hơn.
“Xã Công đại nhân, anh có chuyện gì thì nói thẳng đi,” Phạm Lam nói: “Tôi thật sự buồn ngủ lắm rồi.”
“Khụ, xin thứ lỗi cho Dung mỗ nói thẳng,” Dung Mộc lại ngồi thẳng dậy: “Về chuyện bổng lộc của bà thổ địa——”
Tinh thần Phạm Lam tức khắc tỉnh táo.
Mẹ nó, lăn lộn cả ngày cuối cùng cũng vào vấn đề chính!
“Mỗi bà thổ địa có phân công khác nhau, bổng lộc cũng có chút khác biệt, trách nhiệm càng nặng, bổng lộc càng cao, mà ở đây chỉ có một bà thổ địa là Phạm tiên hữu, trách nhiệm tất nhiên đã quan trọng lại còn quan trọng hơn.”
Ý là tiền lương của tôi sẽ rất cao hả?
Không đúng, căn cứ vào quan sát hôm nay của mình thì ngôi miếu thổ địa này rất nghèo, chắc chắn còn có thay đổi.
Quả nhiên, câu nói tiếp theo của Dung Mộc chính là —— “Nhưng, mấy năm nay GCV ở đây đều đứng chót tam giới, tài chính vô cùng eo hẹp, còn phải duy trì hoạt động hàng ngày của miếu thổ địa, cho nên…… Dung mỗ thật sự khó có thể mở lời……”
Phạm Lam: “Nói thẳng đi, bao nhiêu?”
Dung Mộc dựng thẳng năm ngón tay: “Mỗi tháng 500 hộc pháp lực.”
“……” Phạm Lam: “Nếu tôi nhớ không lầm thì tiền lộ phí hôm nay anh đi Trọng Thiên 22 là 500 hộc đúng không?”
Lông mi Dung Mộc chớp động, nhìn lên Phạm Lam, liếc mắt một cái rồi lại gục đầu xuống.
Cổ anh, hai bên tai, ngay cả vành tai, cuối cùng cả khuôn mặt đều biến thành màu hồng, che đi cả dấu vết gấu trúc cào trên mặt anh.
Phạm Lam: “……”
Khó trách bà thổ địa đời trước chuyển đi khu Bạch Hổ, tiền lương ở đó là 3000 hộc, gấp 6 lần ngôi miếu nát này!
“Đương, đương nhiên, nếu có cống hiến đặc biệt, Thành Hoàng còn sẽ phát khen thưởng tích hiệu……” Dung Mộc càng nói tiếng càng nhỏ.
“Xin hỏi, cái thưởng tích hiệu này bao lâu phát một lần?”
“Lần trước là 300 năm trước.”
“……”
Phạm Lam nhắm mắt, cưỡng ép bản thân nuốt bốn chữ “Tôi muốn từ chức” xuống.
“Tôi còn có một vấn đề, pháp lực có thể đổi thành tiền của con người không?”
“Tất nhiên là có thể.”
“Tỉ giá hối đoái là bao nhiêu?”
Dung Mộc như trợ thủ đắc lực, mỗi bàn tay dựng thẳng lên một ngón tay.
Phạm Lam nổi giận: “1:1?!”
“Không không không, là 1:1000, 1 pháp lực đổi 1000 tệ.”
“Cái gì?!”
Phạm Lam giật bắn người.
Dung Mộc: “Quá, quá ít à?”
“Điện thoại của tôi đâu? Điện thoại của tôi đâu?” Phạm Lam lấy điện thoại từ tủ đầu giường, mở máy tính, cẩn thận bấm số.
Một kết quả nhảy ra.
“Cái gì, mười, trăm, nghìn, mười nghìn, một trăm nghìn…… 500 nghìn!” Phạm Lam run rẩy đếm số, nhìn chằm chằm Dung Mộc: “Ngài vừa mới nói, đây là tiền lương một tháng?!”
Dung Mộc hiển nhiên bị dọa giật mình, cả người ngửa ra sau, sắc mặt trắng bệch: “Đúng là hơi ít, nhưng mà Dung mỗ có thể làm đơn xin……”
“Xã Công đại nhân!” Phạm Lam quỳ sụp xuống trên mặt đất, hai tay ôm quyền, vẻ mặt nghiêm túc: “Từ hôm nay trở đi tôi chính thức gia nhập khu miếu thổ địa Thanh Long, tận tụy cống hiến đến chết mới thôi!”
Dung Mộc chớp mắt, lại chớp mắt lần nữa, đột nhiên anh nở nụ cười.
Anh ngồi thẳng lưng, năm ngón tay trái nắm lấy ba ngón tay phải đặt ở trước ngực, đôi mắt anh thuần khiết sáng ngời, giọng nói mang âm điệu cổ xưa mà dịu dàng.
“Hoan nghênh cô, bà thổ địa Phạm Lam.”
*
Ngày hôm sau, Phạm Lam dậy thật sớm, nhét tất cả vật phẩm thiết yếu vào vali du lịch, tinh thần sáng láng. Cô đón những tia nắng sáng, đi vào tàu điện ngầm, đi qua cả thành phố, gần một tiếng sau đã đến miếu thổ địa.
Giáp Dịch đang ở trong viện quét lá rụng, nhìn thấy Phạm Lam, anh tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
“Bà thổ địa, cô đến sớm vậy?”
“Kế hoạch của buổi sáng thôi,” Phạm Lam cười nói: “Địa chỉ nhận chuyển phát nhanh của chúng ta là gì thế?”
Giáp Dịch: “Hả?”
“Địa chỉ nhận chuyển phát nhanh của loài người.”
“Số 5666, phố Thu Nguyệt, khu Xuân Hoa, Xuân Thành. Bà thổ địa, cô muốn mua đồ gì hả?”
“Sau này tôi định an cư lạc nghiệp ở đây, nhu yếu phẩm phục vụ cho sinh hoạt tất nhiên phải chuẩn bị đầy đủ hết. Đinh Tứ, giúp tôi dọn vali hành lý lên tầng.”
Đinh Tứ chạy tới khiêng rương hành lý đồ sộ của Phạm Lam lên.
Giáp Dịch tung tăng đi theo sau Phạm Lam lên tầng: “Bà thổ địa, trong vali này của cô cũng là—— nhu yếu phẩm sinh hoạt?”
“Đúng vậy.” Phạm Lam vừa nói vừa lôi từng món đồ trong hành lý ra.
Giáp Dịch đứng ở bên cạnh, càng nhìn đôi mắt càng mở to.
Ghế dựa, đệm, bàn đạp nhiều công năng, thùng rác có thể gấp, máy tạo độ ẩm bỏ túi, đồ cắm sạc, giá trang trí bàn làm việc, chuột không dây, lót chuột silicon, gối tay, lót chuột siêu to siêu khổng lồ.
“Chúng ta làm việc bằng máy tính đúng chứ?” Phạm Lam hỏi.
“Ý cô là pháp khí tính toán hả, có có có, Đinh Tứ, nhanh chóng đến phòng động cơ dọn một chiếc tới đây.”
“Có mạng không? Có WIFI không?”
“Có có có, mạng tam giới cũng có.”
“Được, lát nữa mở giúp tôi.”
Phạm Lam tiếp tục bới hành lý.
Máy mát xa cổ vai, miếng dán giữ ấm, bịt mắt hơi nước, gối ngủ trưa, tai nghe chống ồn, kem dưỡng da tay, bình xịt dưỡng ẩm, lọ chống nắng phun sương, thuốc đuổi muỗi, máy sưởi tay, quạt điện cầm tay, dép lê, ngăn kéo đựng đồ ăn vặt…… Cố lấy ra một đống đồ lung tung, sau đó lại móc ra một tấm thảm san hô.
Phạm Lam bày tất cả đồ đạc xong, cô hỏi: “Có nguồn điện không?”
“Bốp!” Củ sạc phun ra một dòng khói đen, bị đốt trọi.
Giáp Dịch nhanh chóng kéo điện thoại ra, đưa cho Phạm Lam.
Phạm Lam: “…… Điện áp không phù hợp à?”
“Bà thổ địa của tôi ơi, đây chính là pháp khí Thủ Phù, không thể dùng biện pháp của con người để nạp điện được.” Giáp Dịch kêu lên.
Lúc này Phạm Lam mới nhớ tới việc mấy ngày nay điện thoại của cô vẫn biểu hiện lượng pin là 100%, cho nên cô vẫn chưa bị điện giật.
“Anh—— vừa mới nói điện thoại của tôi là cái gì?”
“Có phải sau khi bà thổ địa vào phong thần đã đăng ký và đăng nhập APP Thần Tin của Thiên Đình đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy điện thoại của cô sẽ tự động thăng cấp thành pháp khí Thủ Phù.” Giáp Dịch nói: “Pháp khí Thủ Phù là pháp khí tiêu chuẩn của các thần, mà pháp khí tất nhiên là dùng năng lượng pháp lực để điều khiển.”
“Ý anh là hiện giờ điện thoại của tôi sử dụng pháp lực ư? Nhưng pháp lực từ đâu ra?”
“Tất nhiên là khấu trừ vào bổng lộc của cô rồi.”
“Cái gì?!”
“Thần tin của Thiên Đình có thể kiểm tra pháp lực đã dùng và số dư còn lại.”
Phạm Lam bấm vào trang người dùng, thấy giấy tờ cá nhân của cô.
【 Người dùng sơ cấp Phạm Lam, thu nhập pháp lực tháng 4: 500 hộc, chi tiêu: 22 hộc, số dư: 478 hộc 】
Phía dưới còn có thông tin chi tiết:
【 Ngày 8 tháng 4, đăng ký APP thần tin của Thiên Đình -20 hộc. 】
【 Ngày 9 tháng 4, phí vận hành Thủ Phù -1 hộc 】
【 Ngày 10 tháng 4, phí vận hành Thủ Phù -1 hộc 】
Hai mắt Phạm Lam tối sầm.
Mẹ nó, cô chỉ vừa mới đi làm mà ngày hôm sau đã tiêu tốn 22000 tệ?!
“Mỗi ngày Thủ Phù đều sẽ trừ pháp lực à?” Giọng Phạm Lam run rẩy hỏi.
“Nếu chỉ duy trì hoạt động của Thủ Phù thì mỗi ngày chỉ cần 1 hộc pháp lực. Còn nếu sử dụng công năng khác, ví dụ như khởi động pháp chú, thì sẽ trừ pháp lực tương ứng.”
Pháp chú?!
Phạm Lam lật lại trang đầu, tìm được tùy chọn 【 pháp chú 】, bên dưới chỉ có hai cái nút.
【 Thiên Nhãn Chú: 50 hộc pháp lực 】
【 Quy Nguyên Chú: 50 hộc pháp lực 】
Còn có một dòng nhắc nhở ấm áp.
【 Người dùng Phạm Lam tôn kính, trước mắt ngài là người dùng sơ cấp, nếu muốn mở khóa pháp chú trung cấp, cao cấp thì vẫn cần tiếp tục nỗ lực nha ( trái tim) 】
Mẹ nó cái này thật sự hố cha, không, là hố thần!
Cả người Phạm Lam đều cảm thấy không ổn.
“Bà thổ địa, cô không sao chứ?” Giáp Dịch hỏi.
“Tôi cần lấy lại bình tĩnh một lát.” Phạm Lam dựa vào ghế.
Mỗi tháng điện thoại cần tiêu hao 30 hộc pháp lực, hoặc nói chỉ cần không có các khoản chi tiêu khác thì mỗi tháng sẽ dư 470 hộc. Nói cách khác, chỉ cần cô an phận thủ thường, làm cá mặn giả chết ở văn phòng là mỗi tháng có thể kiếm được 470 nghìn tệ. Nghĩ vậy Phạm Lam mới cảm thấy thoải mái hơn chút.
“Bà thổ địa, pháp khí tính toán đến rồi, lắp đặt cho cô luôn nhé?” Đinh Tứ ôm máy tính bàn màu bạc đứng ở trước bàn, hỏi cô.
Phạm Lam suýt giật mình.
“Đây cũng là pháp khí á? Cũng cần dùng pháp lực luôn hả? Cần bao nhiêu pháp lực thế?!”
“Bà thổ địa yên tâm, chỉ cần sử dụng pháp khí làm việc ở trong kết giới của miếu thổ địa thì pháp lực đều do trận pháp ở đây cung cấp, sẽ không trừ bổng lộc của cô.” Giáp Dịch giải thích.
Giáp Dịch và Đinh Tứ lập tức bận rộn, Phạm Lam đi dạo trong văn phòng.
Trước tiên cô xem xét bàn làm việc của Dung Mộc, không có phát hiện gì. Cô lại nhìn qua vị trí làm việc của Kế Ngỗi, phát hiện trên bàn có hai thiết bị điện, một máy ép nước, một máy nước nóng, bên trên đều in LOGO của các thương hiệu nổi tiếng trong thế giới loài người.
Cái này —— chắc hẳn không phải là pháp khí.
Phạm Lam muốn xác nhận, đột nhiên trong không khí xuất hiện một đôi đũa chặn tay Phạm Lam lại.
Tay trái Kế ngỗi bưng một chén mì khô nóng, im lặng không lên tiếng nhìn Phạm Lam.
Phạm Lam: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Kế Ngỗi thu lại chiếc đũa, đi tới sau bàn, ngồi xuống.
Phạm Lam: “Anh ăn gì thế?”
“Mì khô nóng nhà lão Trần.”
Phạm Lam nhớ lại, hình như đây là một cửa hàng trên thị trường, có khẩu hiệu là “Truyền thừa trăm năm”.
“Táo Thần đại nhân cũng ăn đồ ăn của loài người nữa hả?”
“Đại đa số thần đều ăn.”
“…… Không phải thần nên ăn tiên đan, bàn đào các thứ sao?”
“Quá đắt, không mua nổi.”
“……”
Tên này rốt cuộc là Ông Táo hay là Thần Nghèo thế?
Kế Ngỗi nhíu mày, bưng chén đến trước mặt Phạm Lam: “Cô muốn ăn à?”
“Không, cảm ơn.”
Sau khi Giáp Dịch và Đinh Tứ lắp đặt máy tính xong thì rời đi. Phạm Lam khởi động máy.
Giao diện khởi động giống icon APP Thần Tin của Thiên Đình như đúc, in hình chữ “S” màu vàng trên nền ba màu xanh lam, xanh lục, nâu, muốn quê mùa bao nhiêu thì quê mùa bấy nhiêu.
Chuyện thứ nhất Phạm Lam làm chính là xem tin tức hệ thống.
【 Phiên bản pháp khí: Thần Tin Thiên Đình bản chuyên nghiệp, phiên bản: 500.10.32】
【 Bản quyền sở hữu bởi: Cục nghiên cứu phát minh kỹ thuật của Tam giới 】
【 Người khai phá: Hạo Ngọc 】
【 Hỗ trợ kỹ thuật: Lão Liều 】
【 Bộ xử lý: *****】
【 Bộ nhớ: *****】
Phạm Lam không phát hiện tin tức gì hữu dụng nên lại mở trình duyệt. Trang đầu là 【 Website offical trung ương tin tức của Tam giới 】 màu xanh, vàng, nâu, vô cùng cay mắt. Nội dung chia thành các phần như thời sự, tin tức quan trọng, điểm nóng, học thuật, thể dục, giải trí.
Phạm Lam nhìn thấy mấy tiêu đề tin tức chính.
【 Thần của thời đại mới chỉ tập trung vào sự nghiệp, Ngọc Đế vạch ra kế hoạch chi tiết cho tương lai 】
【 Lễ phong thần lần thứ 349 của Tam giới kết thúc thành công, 987 vị thần đến từ bảy mạch Cửu Châu tiến vào giai đoạn thực tập của tân thần 】
【 Thần tượng của Tam giới – Bạch Tố Trinh sẽ tổ chức buổi biểu diễn toàn cầu vào tết Đoan Ngọ 】
【 Miếu Thành Hoàng của Ma Đô đạt quán quân đại hội thể thao của Thần giới 】
【 Cuộc thi thần trung cấp của Tam giới quyết định giữa năm sẽ mở kênh đăng ký báo danh, các tư liệu tham khảo phía chính phủ đang được bán 】
【 Cục nghiên cứu phát minh kỹ thuật của Tam giới trả lương cao để tuyển dụng lập trình viên biên soạn pháp chú 】
Phạm Lam nhanh chóng quyết định bấm vào tin tức cuối cùng.
【 Được biết, Cục nghiên cứu phát minh kỹ thuật của Tam giới lấy bổng lộc cao nhất trong 1500 năm qua thông báo tuyển dụng lập trình viên biên soạn pháp chú cao cấp, không giới hạn chủng tộc, yêu cầu: kinh nghiệm biên soạn pháp chú 500 năm trở lên. Phó chủ nhiệm trung tâm Cao Lộ (kiêm chức “Lộc Thần”) nhấn mạnh, Cục nghiên cứu phát minh kỹ thuật hàng chục nghìn năm nay theo đuổi nhân tài không bám vào một khuôn mẫu, hi vọng những nhân tài có nguyện vọng hãy tích cực báo danh. Kênh báo danh đã chính thức mở ra, có thể xem lại trong hậu trường APP Thần Tin của Thiên Đình. 】
Lộc Thần? Cao Lộ?
Chẳng lẽ đó là Lộc Thần cô gặp lúc phỏng vấn kia sao?
Phạm Lam di chuột, lại phát hiện một hàng chữ nhỏ.
【 Cục nghiên cứu phát minh kỹ thuật của Tam giới hàng năm đều trưng cầu ý tưởng sáng tạo số hiệu pháp chú nguyên, vô cùng mong chờ những ý tưởng thay đổi của ngài. 】
Số hiệu pháp chú nguyên?
Phạm Lam nhớ tới câu “Cáp khố lạp mã lạp tháp tháp” lúc phỏng vấn kia, không khỏi cười ra tiếng.
Cô mở hậu trường của Thần Tin Thiên Đình, quả nhiên trong tùy chọn 【 người khai phá 】, kéo xuống tìm được Cục nghiên cứu phát minh kỹ thuật của Tam giới, bên trong thật sự có hai kênh.
【 Đăng ký lập trình viên biên soạn pháp chú 】
【 Gửi ý kiến sáng tạo số hiệu pháp chú nguyên 】
Phạm Lam bấm vào mục thứ hai, một biểu mẫu hiện lên.
【 Ý kiến sáng tạo số hiệu pháp chú nguyên: (Vui lòng dùng tiếng Trung điền) 】
【 Người gửi: (tên tiếng Trung/tên tiếng Anh) 】
【 Đơn vị tương ứng: (mạch ** thành ** thuộc đơn vị **) 】
【 Xác nhận xét duyệt thần quang 】
Phạm Lam cảm thấy, nếu dựa theo tiêu chuẩn vô nghĩa “Cáp khố lạp mã lạp tháp tháp” kia thì cô thật sự có không ít ý tưởng trâu bò.
Phạm Lam vui tươi hớn hở điền bảng biểu, bấm vào xác nhận. Màn hình lại nhảy ra khung thoại mới.
【 Gửi đơn xin sẽ mất phí 20 hộc pháp lực, có xác nhận gửi không? 】
Phạm Lam: “……”
Cút!
“Đing —— đing —— đing ——”
Miếu thổ địa đột nhiên vang lên tiếng chuông đinh tai nhức óc, Phạm Lam sợ tới mức run tay, bấm chọn 【 có 】.
【 Đã gửi đơn xin 】
【 Trừ 20 hộc pháp lực】
【 Cục nghiên cứu phát minh kỹ thuật của Tam giới cảm ơn ngài đã tham dự 】
【 Hãy kiên nhẫn chờ đợi phản hồi 】
Thông báo liên tiếp gửi tới, trong nháy mắt lại biến mất.
Phạm Lam: “Cái quái gì thế?”
“Rầm!” Kế Ngỗi bỏ bát cơm xuống, vỗ bàn đứng lên.
Gần như cùng lúc, điện thoại của Phạm Lam nhảy ra một dấu chấm than đỏ lớn và tiếng cảnh báo chói tai.
【 Khu Thanh Long, Thanh Hoàng vĩ độ 32.88 phát hiện Yêu tộc dị hoá! 】
【 Yêu cầu nhân viên khu miếu thổ địa Thanh Long lập tức xuất phát! 】