Việc Máu

Chương 17



James Noone thuật lại câu chuyện như thể McCaleb và Winston đang ngồi cùng trong xe với anh, nếu không phải là trong đầu anh.

“Tôi bật đèn xi nhan lên rồi rẽ vào. Kìa hắn kìa! Đạp phanh! Hắn đang sắp sửa - suýt nữa là va vào tôi rồi, thằng chó đẻ! Lẽ ra tôi đã...”

Noone nhấc tay trái lên, nắm lại thành quả đấm mà ngón giữa chọc lên trên, một cử chỉ tục tĩu nhắm vào người lái chiếc xe vừa mới ào ào phóng sượt qua anh. Trong khi anh làm vậy, McCaleb nhìn kỹ vào mặt anh, nhận thấy chuyển động nhanh của mắt sau cặp mí nhắm kín. Đó là một trong những chỉ báo ông luôn tìm kiếm, dấu hiệu cho thấy chủ thể đang đắm sâu trong cơn thôi miên.

“Hắn biến rồi còn tôi thì đang tấp xe vào. Tôi thấy, tôi thấy người đó. Có một người nằm giữa đất dưới ánh đèn. Cạnh máy rút tiền. Anh ta nằm thẳng cẳng - tôi ra khỏi xe lại gần xem… có máu. Anh ta bị bắn - có người bắn anh ta. Ôi ôi, tôi phải tìm ai đó - tôi liền quay về xe tìm điện thoại. Tôi có thể gọi nhờ người đến cứu. Anh ta bị bắn. Có máu trên... đâu đâu cũng máu.”

“OK, James, được rồi,” McCaleb nói, lần đầu tiên ngắt lời anh. “Thế là tốt rồi. Giờ tôi muốn anh cầm lấy cái điều khiển đặc biệt và tua lại hình trên tivi cho đến chỗ anh lần đầu tiên thấy chiếc xe phóng ra khỏi bãi đỗ của ngân hàng. Anh làm thế nhé?”

“Được.”

“Rồi, anh đến đó chưa?”

“Rồi.”

“Tốt, giờ bắt đầu lại, chỉ có điều lần này quay chậm. Thật chậm, để anh có thể thấy mọi thứ. Anh đang quay đấy chứ?”

“Có.”

“Rồi, tôi muốn khi nào anh thấy rõ nhất chiếc xe đang lại gần mình thì hãy dừng hình lại.”

McCaleb đợi.

“Được rồi, tôi dừng rồi.”

“OK, tốt. Anh cho chúng tôi biết xe loại gì được không?”

“Được. Cherokee đen. Khá là bụi.”

“Năm nào, anh biết không?”

“Không, là đời mới hơn. Grand Cherokee.”

“Anh có thấy mặt bên chiếc Cherokee không?”

“Có.”

“Mấy cửa.”

Đây là một trắc nghiệm nhỏ để bảo đảm rằng Noone đang thuật lại những gì anh thấy chứ không phải những gì nghe người ta nói. McCaleb nhớ rằng trong cuốn băng quay hiện trường vụ án, viên thám tử thẩm vấn Noone lần đầu tiên đã nói với anh rằng kiểu dáng mới của chiếc Cherokee cho thấy nó thuộc model Grand Cherokee. McCaleb phải xác nhận đặc điểm nhận dạng của chiếc xe, mà ông thì biết Grand Cherokee toàn là bốn cửa.

“Ừm, hai cửa bên hông,” Noone nói. “Là xe bốn cửa.”

“Tốt. Giờ vòng ra phía trước. Anh có thấy xe bị hư hại gì không. Có vết mẻ hay trầy xước nào thấy được không?”

“Không.”

“Có phù hiệu nào trên xe không?”

“Ừmmm, không.”

“Còn cái hãm xung thì sao? Anh có thấy cái hãm xung đằng trước không?”

“Có.”

“OK, tôi muốn anh cầm điều khiển mà phóng to cái hãm xung đó lên. Anh có thấy biển số không?”

“Không.”

“Sao lại không hở James?”

“Nó bị che lại.”

“Cái gì che?”

“Ừ, có một cái áo phông che lên. Nó quấn quanh cái hãm xung nên che kín biển số. Trông như là áo phông.”

McCaleb liếc qua Winston thì thấy nỗi thất vọng trên mặt chị. Ông dấn tới.

“OK, James, cầm điều khiển mà phóng to chiếc xe, được chứ?”

“Rồi.”

“Có mấy người trong chiếc Cherokee đó?”

“Một. Người lái.”

“Được rồi, phóng to hắn lên. Nói tôi nghe anh thấy gì.”

“Thực ra thì không thấy.”

“Sao lại không? Có gì không ổn?”

“Đèn. Hắn bật đèn sáng. Đèn chói quá, tôi không...”

“OK, James này, tôi muốn anh cầm điều khiển mà tua hình. Tua tới tua lui cho đến khi nhìn được rõ nhất người lái xe. Khi nào được thì cho tôi biết.”

McCaleb ngoái lại nhìn Winston và chị nhướng mày nhìn lại ông. Cả hai đều biết chẳng mấy chốc nữa họ sẽ thấy liệu làm thế này có đáng hay không.

“Được rồi,” James nói.

“Rồi, anh đang thấy người lái.”

“Thấy.”

“Cho chúng tôi biết hắn trông thế nào. Da hắn màu gì?”

“Hắn da trắng nhưng đội mũ kéo sụp vành xuống. Hắn nhìn xuống và vành mũ che kín mặt hắn.”

“Toàn bộ mặt?”

“Không. Tôi thấy mồm hắn.”

“Hắn có râu hàm hay ria mép không?”

“Không.”

“Anh có thấy răng hắn không?”

“Không, mồm hắn ngậm.”

“Có thấy mắt hắn không?”

“Không. Cái mũ che mất rồi.”

McCaleb dựa lưng vào ghế, thở ra vì thất vọng. Ông không sao tin được. Noone là một chủ thể thôi miên hoàn hảo. Anh đang trong cơn thôi miên sâu, thế mà họ không moi được từ anh cái họ cần, một cái nhìn trực diện vào hung thủ.

“OK, anh có chắc nhìn hắn thế này là rõ nhất không?”

“Chắc.”

“Anh có thấy tóc hắn không?”

“Có.”

“Tóc màu gì?”

“Màu sẫm, như là nâu thẫm hoặc có khi đen.”

“Dài hay ngắn, anh nói được không?”

“Trông như ngắn.”

“Cái mũ thì sao? Mô tả cái mũ xem.”

“Mũ bóng chày, màu xám. Xám vì bạc màu.”

“OK, có chữ hay logo đội nào trên mũ không?”

“Có một hình, giống như là biểu tượng.”

“Anh mô tả nó được không?”

“Như là mấy chữ cái chồng lên nhau.”

“Chữ gì với chữ gì?”

“Như là chữ C có một vạch cắt ngang. Một chữ I hoa rồi một chữ L thường. Và rồi có một vòng tròn - ý tôi là hình ô van - bao quanh tất cả mấy chữ đó.”

McCaleb im lặng một thoáng mà ngẫm nghĩ.

“Này James,” đoạn ông nói, “nếu tôi cho anh gì đó để vẽ, liệu anh có thể mở mắt ra mà vẽ cái hình đó cho chúng tôi không?”

“Có.”

“OK, tôi muốn anh mở mắt ra.”

McCaleb đứng dậy.

Winston đã giở sẵn tập giấy kẹp vào bìa hồ sơ, lật đến một trang trắng. McCaleb cầm lấy giấy cùng bút của chị, đưa cả cho Noone.

Mắt Noone mở to nhìn đờ đẫn vào tờ giấy trong khi vẽ. Đoạn anh đưa trả lại. Bức vẽ giống như anh vừa tả, một đường thẳng đứng xẻ đôi qua một chữ C to. Rồi thì hình vẽ bị khoanh trong một hình ô van. McCaleb đưa trả tập giấy cho Winston, chị giơ nhanh nó về phía cửa sổ lắp kính để những người quan sát qua video có thể nhìn thấy.

“Được rồi, James, tốt lắm. Giờ nhắm mắt lại và nhìn khung hình người lái xe một lần nữa. Anh đã thấy chưa?”

“Rồi.”

“Anh có thấy bên tai nào của hắn không?”

“Một bên. Tai phải.”

“Có gì bất thường không?”

“Không.”

“Không hoa tai?”

“Không.”

“Dưới tai thì sao? Cổ hắn, anh thấy cổ hắn không?”

“Có.”

“Có gì khác thường không? Anh thấy gì?”

“Ừm, chả gì cả. Ừm, cổ hắn. Chỉ cổ hắn thôi.”

“Đây là bên phải hắn?”

“Ừ, phải.”

“Không có hình xăm trên cổ hắn?”

“Không. Không hình xăm.”

McCaleb lại thở ra lần nữa. Ông vừa mới loại xong Bolotov khỏi danh sách nghi phạm sau khi mất cả một ngày tìm chứng cứ buộc hắn làm nghi phạm.

“OK,” ông nói bằng giọng nhẫn nhục, “còn tay thì sao, anh có thấy tay hắn không?”

“Để trên vô lăng. Hai bàn tay nắm vô lăng.”

“Thấy gì khác thường không? Trên các ngón tay hắn có gì không?”

“Không.”

“Không có nhẫn?”

“Không.”

“Hắn có đeo đồng hồ không?”

“Đồng hồ thì có.”

“Loại gì?”

“Tôi không thấy. Chỉ thấy dây đeo thôi.”

“Dây loại gì? Màu gì?”

“Màu đen.”

“Đeo bên tay nào, trái hay phải?”

“Bên... phải. Tay phải.”

“OK, anh có thấy và mô tả được hắn mặc quần áo gì không?”

“Chỉ cái sơ mi thôi. Màu sẫm. Áo lạnh cộc tay màu xanh dương sẫm.”

McCaleb cố nghĩ xem hỏi gì khác nữa. Nỗi thất vọng vì không thể gặp được một manh mối trọng yếu nào cho đến giờ khiến ông không thể tập trung được. Cuối cùng, ông nghĩ đến một điều gì đó mà ông đã bỏ qua.

“Kính xe, James. Có cái nhãn dính hay gì đó kiểu vậy trên kính xe không?”

“Ừm, không. Tôi không thấy.”

“OK, giờ nhìn kính chiếu hậu xem. Có gì trên đó không? Kiểu như treo hay là móc vào đó ấy?”

“Không thấy gì cả.”

Giờ thì McCaleb ngồi lọt thỏm vào trong ghế. Thật là tai họa. Họ không thể đưa người này ra tòa làm nhân chứng nữa, họ vừa loại bỏ một nghi phạm tiềm năng, thế mà tất cả những gì họ thu được chỉ là mô tả chi tiết một cái mũ bóng chày và một chiếc Cherokee không trầy không mẻ. Ông biết bước kế tiếp để đưa Noone tiến tới là bảo anh ta mô tả hình ảnh cuối cùng khi anh ta thấy chiếc Cherokee vọt đi, nhưng chắc hẳn nếu biển số đằng trước đã bị che lại thì biển đằng sau cũng vậy.

“Được rồi, James, giờ ta tua nhanh đến thời điểm chiếc Cherokee vụt ngang qua anh và anh giơ tay lên chửi thằng cha đó.”

“OK.”

“Phóng to biển số xe, được chứ?”

“Nó bị che lại mà.”

“Bằng gì?”

“Một tấm khăn hay cái áo phông. Tôi không biết. Cũng như đằng trước.”

“Lùi lại. Anh có thấy gì khác thường ở phần đuôi xe không?”

“Ừmmm, không.”

“Nhãn dính trên cái hãm xung? Hay có thể là tên của đại lý bán xe ở đằng sau?”

“Không, chẳng có gì như thế cả.”

“Trên cửa sổ có gì không? Có nhãn dính nào không?”

McCaleb nhận thấy nỗi tuyệt vọng trong giọng của chính mình.

“Không, chả có gì.”

McCaleb nhìn Winston mà lắc đầu.

“Còn gì nữa không?”

Winston lắc đầu.

“Chị có muốn bảo họa sĩ vào không?”

Chị lại lắc đầu.

“Chị chắc không?”

Chị lắc đầu lần nữa. McCaleb lại chuyển sự chú ý về Noone mặc dù ông không ngăn được ý nghĩ đây là một canh bạc mất nhiều mà chưa thu lại được gì.

“James này, trong vài hôm nữa tôi muốn anh suy nghĩ về những gì anh đã thấy vào đêm hai mươi hai tháng Giêng và nếu có gì mới nảy ra trong đầu, nếu anh nhớ lại bất kỳ chi tiết nào khác thì hãy gọi cho Thám tử Winston, thế nhé?”

“Được.”

“Tốt. Giờ tôi sẽ đếm ngược từ năm và trong khi tôi làm vậy, anh sẽ cảm thấy cơ thể mình sung sức trở lại và anh sẽ càng lúc càng trở nên tỉnh thức, cho đến khi tôi nói ‘Một’ thì anh hoàn toàn tỉnh thức. Anh sẽ có một mức năng lượng rất cao và cảm thấy như anh vừa ngủ tám tiếng đồng hồ. Anh sẽ tỉnh như sáo suốt đường đến Las Vegas nhưng khi anh đi ngủ đêm nay, anh sẽ ngủ ngon lành không trằn trọc gì cả. Thế được chứ?”

“Được.”

McCaleb đưa anh ta ra khỏi thôi miên, và rồi Noone nhìn Winston với ánh mắt dò hỏi.

“Mừng anh trở lại,” McCaleb hỏi. “Anh cảm thấy thế nào?”

“Chắc là rất ổn. Kết quả tôi làm thế nào?”

“Anh làm tốt. Anh có nhớ chúng ta đã nói về gì không?”

“Có, chắc là có.”

“Tốt. Anh nên vậy. Nhớ rằng nếu anh lại chợt nhớ ra bất cứ điều gì, hãy gọi cho Thám tử Winston.”

“Phải.”

“Vậy thôi, chúng tôi không muốn giữ anh lâu hơn nữa. Anh còn phải lái xe một chặng dài.”

“Không sao, tôi đã lường trước là sẽ không thể rời khỏi đây trước bảy giờ mà. Các vị cho tôi về thế là sớm đấy.”

McCaleb nhìn đồng hồ rồi nhìn lại Noone.

“Bây giờ gần bảy rưỡi rồi.”

“Cái gì?”

Anh ta nhìn đồng hồ của mình, mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

“Những người trong trạng thái thôi miên thường mất ý niệm về thời gian,” McCaleb nói.

“Tôi cứ ngỡ nãy giờ chỉ khoảng mười phút thôi chứ.”

“Bình thường thôi mà. Người ta gọi đó là thời gian bị rối.”

McCaleb đứng dậy, họ bắt tay nhau, rồi Winston tiễn anh ta ra cửa. McCaleb lại ngồi xuống chắp hai tay vào nhau trên đỉnh đầu. Ông mệt lử và ước gì chính mình đang cảm thấy thoải mái như vừa ngủ đẫy một giấc tám tiếng đồng hồ.

Cửa vào phòng thẩm vấn mở ra, Đội trưởng Hitchens bước vào. Mặt anh ta có cái vẻ khó đăm đăm dễ dàng nhận ra ngay.

“Nào, anh nghĩ sao?” anh ta vừa hỏi vừa ngồi xuống bàn cạnh cây kéo.

“Như anh thôi. Thất bại. Chúng ta có một mô tả tốt hơn về chiếc xe, nhưng thế thì vẫn chỉ thu hẹp diện tình nghi xuống còn chục ngàn gì đó. Rồi ta có cái mũ, nhưng mũ kiểu ấy thì còn nhiều hơn thế nhiều.”

“Đội Cleveland Indians?”

“Gì kia? À, hai chữ CI phải không? Có thể, nhưng tôi nghĩ nếu là đội ấy thì trên mũ họ còn có một tay da đỏ nhỏ xíu nữa kia.”

“Đúng, đúng. Nào... thế còn Molotov thì sao?”

“Bolotov.”

“Thế nào cũng được. Giờ thì hẳn chúng ta loại hắn ra được rồi.”

“Chắc thế.”

Hitchens chắp tay vào nhau, rồi thì sau một hồi im lặng ngượng ngập, Winston bước vào đứng đó, hai tay thọc trong túi áo khoác ngắn tay.

“Arrango với Walters đâu?” McCaleb hỏi.

“Đi rồi,” chị nói. “Mấy người đó tâm không phục.”

McCaleb đứng lùi lại, bảo Hitchens rằng nếu anh ta tụt khỏi bàn thì hãy kê bàn về chỗ cũ rồi lắp lại mấy bóng đèn lên trần. Hitchens bảo cứ yên tâm. Anh ta bảo McCaleb rằng ông làm thế đủ rồi, và McCaleb hiểu anh ta nói thế là có nhiều nghĩa chứ không chỉ một.

“Vậy thì chắc tôi đi thôi,” ông nói. Chỉ vào tấm kính, ông nói thêm: “Anh xem liệu đến lúc nào đó tôi có thể lấy một bản copy cuốn băng video hay bản ghi lại không? Đến lúc nào đấy tôi sẽ cần xem. May ra nảy được ý gì đó để mà tiếp tục.”

“Ờ, Jaye có thể sang cho ông một cuốn. Chúng tôi có máy sang băng. Nhưng còn về chuyện tiếp tục, tôi thấy vụ này chẳng mấy cần thiết phải tiếp tục. Rõ là tay này không thấy mặt hung thủ còn biển số thì bị che kín. Còn gì để nói nữa chứ?”

McCaleb không đáp. Sau đó tất cả rời phòng, Hitchens đẩy ghế của mình về phòng mình còn Winston dẫn McCaleb vào phòng video. Chị nhặt một cuốn băng trống trên giá rồi đút vào một máy thu gắn sẵn vào cái máy vừa ghi hình buổi thôi miên.

“Này, tôi vẫn nghĩ rằng thử thế này cũng đáng,” McCaleb nói khi chị ấn nút để bắt đầu sang từ cuốn này sang cuốn nọ.

“Đừng lo, làm cũng đáng mà. Tôi thất vọng chỉ là bởi kết quả ít ỏi quá, rồi cũng còn bởi chúng ta đã mất gã người Nga, chứ không phải vì chúng ta đã làm việc này. Tôi biết đội trưởng nghĩ gì, còn mấy gã bên cảnh sát Los Angeles tôi không thèm quan tâm, tôi thì tôi thấy vậy đó.”

McCaleb gật đầu. Chị thật tử tế khi nói ra như vậy và làm ông nhẹ nhõm. Nói gì thì nói, chính ông đã nằng nặc bảo hãy dùng thôi miên và rồi kết quả thật quá ít ỏi. Lẽ ra chị đã có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu ông.

“Này, nếu Hitchens trách móc chị thì cứ đổ hết sang cho tôi. Bảo anh ta rằng tại tôi cả.”

Winston không đáp. Chị rút cuốn băng vừa sao ra khỏi máy, nhét vào vỏ đựng rồi đưa cho McCaleb.

“Để tôi tiễn anh ra,” chị nói.

“Không, không sao. Tôi biết đường.”

“OK, Terry, giữ liên lạc nhé.”

“Dĩ nhiên rồi.” Họ đang ra khỏi hành lang thì Terry chợt nhớ một chuyện. “Này, chị đã nói với đội trưởng về vụ DRUGFIRE chưa?”

“Ồ phải, chúng tôi sẽ làm chuyện đó. Mai sẽ có một bưu kiện gửi đi bằng FedEx. Tôi đã gọi cho anh bạn anh ở D.C. bảo là nó sẽ tới chỗ anh ta.”

“Tuyệt. Chị nói với Arrango không?”

Winston nhíu mày lắc đầu.

“Về cơ bản, tôi hiểu rằng bất cứ ý tưởng gì từ anh ra, Arrango đều không quan tâm. Tôi không nói với anh ta.”

McCaleb gật đầu, chào với theo chị rồi đi về phía cửa ra. Ông đi bộ qua bãi đỗ xe, mắt dò tìm chiếc Taurus của Buddy Lockridge. Ông chưa kịp tìm ra xe thì một chiếc xe khác trờ tới bên cạnh ông. McCaleb nhìn qua thì thấy Arrango ngồi ở băng ghế khách đang nhìn lên ông.

McCaleb chuẩn bị tinh thần đối phó với cơn khoái trá hả hê của tay thám tử này trước chuyện buổi thôi miên chẳng mấy thành công.

“Gì đây?” ông nói.

Ông tiếp tục đi và chiếc xe cứ chạy rề rề song song với ông.

“Chả gì sất,” Arrango nói. “Đây chỉ muốn bảo ấy rằng màn diễn của ấy khá lắm. Bốn sao. Sáng mai việc đầu tiên tụi này làm sẽ là phát điện tín về vụ cái dây đồng hồ.”

“Hay đấy, Arrango.”

“Chỉ cần nhớ rằng cái buổi thôi miên nho nhỏ của ấy đã làm tụi này mất một nhân chứng, mất một nghi phạm mà có lẽ chả bao giờ là nghi phạm, thế mà chả đem lại cho tụi này được cái đếch gì.”

“Chúng ta đã có được nhiều hơn trước… Tôi không hề nói rằng anh ta sẽ cho chúng ta biết cái địa chỉ trời đánh của hung thủ.”

“Ừ, được, tụi này đoán ra hai chữ CI trên cái mũ có nghĩa gì rồi. Complete Idiot, tức là Ngu Như Bò ấy, chắc hung thủ nó nghĩ về tụi này như vậy đấy.”

“Nếu nghĩ vậy thì hắn đã nghĩ từ lâu rồi chứ không phải đợi đến tối nay.”

Arrango chẳng biết trả lời thế nào.

“Này,” McCaleb nói, “các anh cần nghĩ tới nhân chứng của các anh. Ellen Taaffe.”

“Thôi miên như vầy á?”

“Đúng thế.”

Arrango quát lên ra lệnh cho Walters dừng xe. Gã mở toang cửa rồi nhảy ra. Gã tiến lại sát sạt McCaleb, mặt hai người cách nhau chỉ mươi phân. Đủ gần để McCaleb nghe được mùi hơi thở gã. Ông đoán tay thám tử này có cất một chai bourbon trong ngăn để găng tay.

“Nghe đây, đồ cớm trung ương kia, đằng ấy tránh khỏi nhân chứng của đây cho xa đi nhớ, mẹ kiếp. Ấy tránh cho xa khỏi vụ của đây đi nhớ, mẹ kiếp.”

Nói xong gã không quay lưng đi. Gã vẫn đứng đó, hơi thở sặc mùi whisky làm bỏng rát mũi McCaleb. McCaleb vừa mỉm cười vừa chầm chậm gật đầu như thể ông vừa mới nắm quyền sở hữu một bí mật lớn.

“Anh quả thực lo, phải không?” ông nói. “Anh lo rằng tôi sẽ làm hỏng bét vụ này. Anh lo không phải là lo cho vụ án thực sự, về những người mất mạng hay bị tổn thương vì vụ này. Anh chỉ không muốn để tôi làm những gì anh không làm được thôi.”

McCaleb đợi lời đáp lại nhưng Arrango không nói gì.

“Vậy thì cứ lo đi, Arrango.”

“Gì? Bởi vì ấy sẽ làm nát bét vụ này chắc?”

Gã phá lên cười một cách giả tạo ẩn chứa nhiều hiểm độc hơn là hài hước.

“Bởi vì tôi sẽ cho anh biết một bí mật nho nhỏ,” McCaleb nói. “Anh biết Gloria Torres chứ? Nạn nhân mà anh đếch thèm quan tâm ấy? Tôi được người ta trao trái tim cô ấy.”

McCaleb vừa vỗ vỗ vào ngực vừa nhìn lại gã.

“Tôi được trái tim cô ấy. Tôi sống vì cô ấy chết. Điều đó khiến tôi dấn vào vụ này bằng toàn bộ tâm trí và sức lực tôi. Cho nên tôi không quan tâm anh cảm thấy thế nào, Arrango à. Có giẫm lên chân anh hay gì gì tôi cũng đếch quan tâm. Anh là một tay cà khịa khó chơi, tốt thôi, cứ cà khịa khó chơi đi. Chuyện đó tôi chịu được, không sao cả. Nhưng tôi sẽ không lùi bước khỏi chuyện này chừng nào chúng ta chưa tóm được thằng đó. Anh hay tôi hay ai bắt được cũng vậy thôi. Nhưng tôi sẽ làm vụ này cho đến cùng.”

Họ trừng trừng nhìn nhau một lát, rồi McCaleb nhấc tay phải lên bình thản đẩy Arrango ra.

“Tôi phải đi, Arrango. Gặp anh sau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.